Giáo Sư Quá Dùng Sức

Tô Tín đến công ty đi làm theo như mong muốn của ba anh, vì chuyện này mà Hạ Mộng Phồn và Tô Triết cãi nhau ầm ĩ một trận, nhưng cuối cùng cũng không giải quyết được gì.

Ngoài giờ làm việc, Tô Tín sẽ ngồi bên giường cầm lấy cuốn album hình coi thật lâu, anh cảm giác như có một cô gái ôm chặt eo anh, áp gương mặt lên lưng anh, giọng nói cô buồn bực muốn sau này cũng phải xuất hiện trong cuốn album này.

Hơi thở nóng rực của cô phả lên lưng anh, làm lòng anh cũng nóng theo.

Anh muốn cầm tay cô nhưng khi đụng tới chỉ là vạt áo trống rỗng, trong giây phút đó lòng anh trở nên lạnh lẽo.

Anh rất nhớ cô. Nghĩ đến mức không muốn nghĩ nữa, nghĩ đến mức cả tâm hồn đau đớn, giống như con dao cắt ngang người mình.

Nhưng anh không có cách nào đi gặp cô, trong đầu Tô Tín vẫn nhớ như in dãy số của Kỳ Nguyệt, tâm trạng sôi sục thúc giục anh bấm dãy số đó gọi đi, thật lâu sau cũng kết nối được, là giọng nữ không quen thuộc lắm, “Alo?”

“Kỳ Nguyệt có ở đó không?”

“Thầy Tô?” Giọng nói của người bên kia rất kinh ngạc nhưng nhanh chóng nhẹ lại, “Tôi là Tân Hân, Kỳ Nguyệt đi đến phòng tự học rồi mà lại để quên ở phòng ngủ, có chuyện gì sao?”

Tô Tín cảm thấy mất mác, “Không có việc gì.”

“Thầy Tô đừng lo lắng, bây giờ Kỳ Nguyệt vô cùng chú tâm vào học tập, trong đầu không hề tưởng nhớ tới bất kỳ người con trai nào, tôi cũng giúp thầy trông coi cô ấy đây.”

Tô Tín chua xót nhưng lại muốn bật cười, cô ấy như bây giờ không sợ bản thân mệt sao? Nhìn Kỳ Nguyệt tự phấn đấu vì bản thân, trong lòng anh rất vui.

Anh trả lời: “Vậy là tốt rồi, chuyện tôi gọi điện thoại mong cô đừng nói cho cô ấy biết.”

“Không nói?”

“Uhm.” Lòng Tô Tín cảm thấy tê dại, “Đừng để cô ấy phân tâm.”

“Thầy Tô, nếu không tôi đưa số điện thoại của tôi cho anh, anh gọi tới thì tôi sẽ báo tình hình của cô ấy cho anh, một mình anh ở nước ngoài chắc cũng rất đau khổ.”

Tô Tín cầu còn không được, vì thế mỗi tuần anh đều gọi cho Tân Hân nghe ngóng tình hình gần đây của Kỳ Nguyệt.

Cứ như thế một năm đã trôi qua, Kỳ Nguyệt lên năm ba đại học, đến kỳ nghỉ đông. Ngoài dự liệu Tô Tín nhận được điện thoại của Tân Hân (vì Tô Tín gọi qua thì không tốn tiền), Kỳ Nguyệt nằm viện do viêm ruột thừa cấp tính, cuối cùng anh cũng không nhịn được, chờ tới giờ tan tầm thì đã thu dọn đồ về nhà, bây giờ anh chỉ muốn nhìn thấy Kỳ Nguyệt, chỉ muốn nhìn thấy cô!

Anh đi đến thư phòng của Tô Triết, muốn lấy lại chiếc nhẫn.

Tô Triết ngước mắt nhìn anh, “Làm sao con biết chiếc nhẫn ở chỗ của ba?”

Tô Tín, “Con là con trai của ba.”

Tô Triết dựa vào lưng ghế nhìn anh, cười lạnh nói, “Ha ha, con lại muốn đi sao? Thời gian ước hẹn hai năm hình như mới qua có một năm.”

Tô Tín lạnh giọng nói, “Con không quan tâm nhiều như vậy nữa.”

Tô Triết lắc đầu không nói.

“Được.” Tô Tín quay người, “Con mua cho cô ấy cái mới, cái này ba cứ giữ lấy đi.”

Thấy Tô Tín quay người muốn đi ra khỏi cửa thì Tô Triết giận dữ quát lên: “Tô Tín, đứng lại!”

Tô Tín không để ý tới ông, Tô Triết bước ra khỏi chỗ ngồi đuổi theo, vừa định kéo con trai lại thì tay đột nhiên bị ngăn cản, Hạ Mộng Phồn đứng trước mặt ông, vẻ mặt bà tức giận hét lên với Tô Tín đã đi tới cửa: “Tiểu Tín, chạy mau…”

“Bà tránh ra.” Tô Triết lạnh lùng nhìn bà, trong đôi mắt như có ngọn lửa đang nhảy nhót.

Đôi tay Hạ Mộng Phồn chống lên cửa, “Có chết tôi cũng không tránh ra! Ông có gan bước qua tôi thì hãy ra ngoài!”

“Bà…” sắc mặt Tô Triết xanh mét, giơ tay lên muốn đánh bà.

Hạ Mộng Phồn sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, xoay mặt qua một bên.

Mắt thấy sắp đánh lên mặt mình thì đột nhiên Tô Triết ôm lấy cổ bà, nhét bà vào lòng mình.

Hạ Mộng Phồn dùng sức đẩy ông ra, cầm túi xách bé nhỏ đánh ông nhưng ông vẫn ôm chặt lấy bà, ông nói bên tai bà: “Mộng Phồn, ở lại đi.”

“Không ở.” Bà tiếp tục đánh ông, những cú đánh như mưa rơi vào lồng ngực ông.

“Tôi già rồi, tôi không còn chờ đợi được bao nhiêu cái mười năm nữa đâu.” Tô Triết thở dài sâu kín.

Ánh mắt Hạ Mộng Phồn nhu hòa xuống, không đánh ông nữa, nước mắt lưng tròng nói: “Vậy công ty ở trong nước của tôi thì sao?”

“Tôi đã chuyển tài sản công ty bà và tất cả quyền quảng cáo qua tên Tô Tín rồi.”

“Ông… ông… lão yêu quái ông đã sớm tính sẵn trăm phương ngàn kế rồi! Tôi còn tự hỏi ông muốn Tô Tín đi làm quản lý cái gì! Không ngờ ông đã lên kế hoạch hết tất cả.”

Tô Triết ôm chặt bà, “Ở lại đi, theo tôi đi dưỡng lão, để cho bọn nhỏ đi.”

Hạ Mộng Phồn gật đầu.

Thật ra thì đây chính là con đường thứ hai, chẳng qua là sớm hơn dự kiến mà thôi…

=== ====== Ống kính chuyển tới Trung Quốc vào ngày nào đó tháng nào đó năm nào đó === ======

Xuất viện được vài ngày tôi đều nằm trên giường ở nhà dưỡng bệnh, thức ăn chứa nhiều dầu mỡ thì không dám ăn, cũng không biết ở bên kia đại dương Tô Tín đang làm gì.

Bây giờ ở một bên Bắc bán cầu tưởng nhớ, đã một năm không thấy anh, không biết anh sống có tốt không.

Mẹ bưng cháo đến đầu giường, tôi nhận lấy…, mẹ ngồi xuống mép giường, lại tiếp tục khuyên nhủ tôi, “Nguyệt Nguyệt à, dưỡng bệnh cho tốt đi rồi tới nghỉ hè đi xem mắt, cũng đã một năm rồi, càng ngày mẹ không còn cảm giác tin cậy đối với tiểu Tín nữa.”

“Mẹ, con đang nghiêm túc học tập, không có thời gian nói chuyện yêu đương.”

Mỗi lần nói đến chuyện này tôi đều lấy học tập ra làm cái cớ.

“Con cũng đã 22 rồi! Đợi thêm nữa thì thành bà già mất, theo như thế hệ các con nói thì là gái ế đúng không?”

“Ế thì ế, ế thì ở nhà lo cho ba và mẹ thôi.”

“Ai muốn con nuôi.” Mặc dù lời mẹ nói bây giờ là đang giận trách tôi nhưng lại cười híp cả mắt.

Trong lòng tôi ấm áp, kéo tay mẹ già, “Mẹ, bây giờ con rất tốt, mẹ đừng lo lắng.”

Mẹ bĩu môi, bất đắc dĩ nói: “Tùy con thôi… tự con thấy vui vẻ là được.”

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----

Kỳ nghỉ đông vô tri vô giác trôi qua, học kỳ sau năm 3 thời khóa biểu càng ngày càng ít, thỉnh thoảng mới có giờ lên lớp. Vừa tới mùa xuân đã lười biếng lại còn mưa cả ngày nên hầu như tôi không ra ngoài, chỉ ở nhà chờ mốc meo.

Đương nhiên là tôi vẫn ôn lại các bài chuyên ngành, ví dụ như tài vụ và kế toán cao cấp.

Kể từ khi quyết tâm học tập thì tôi chuyển lên hàng đầu ngồi, các giảng viên và mọi người đều khen ngợi tôi, vĩnh viễn chưa bao giờ tôi nghĩ đến, một Kỳ Tiểu Nguyệt nhỏ bé cũng có ngày trở mình biến thành một học trò giỏi.

Tân Hân ngồi bên cạnh tôi, cảm khái nói: “Kỳ Nguyệt, có cảm giác cảnh tượng này rất quen thuộc hay không, nghĩ lại hai năm trước, cũng là ngày mưa này, lần đầu tiên cậu lên lớp toán cao cấp, chúng ta cũng ngồi ở hàng ghế đầu này.”

“Uh.”

Khi đó tôi đập bàn đứng lên, đúng lúc Tô Tín bước vào cửa hỏi tôi vì sao đập bàn, khi đó hình như tôi trả lời là thấy thầy đẹp trai quá nên không nhịn được muốn đập bàn…

Tôi nhìn ngoài cửa, hy vọng Tô Tín bước vào, thật sự hy vọng như vậy, muốn tôi đập bàn mấy trăm lần, để bàn tay xưng lên khen ngợi anh bao nhiêu cũng được.

Tôi chờ đợi sốt ruột, thời gian hai năm dài đăng đẳng, dài vô tận tưởng chừng như không thấy kết thúc.

Điều thứ nhất không nên gặp, chính là rơi vào tương tư. Điều thứ hai không nên gặp, chính là tương tư rồi bỏ lỡ nhau.

Không biết vì sao hai câu nói của Thương Ương Gia Thố lại thích hợp với hoàn cảnh của tôi bây giờ.

Tân Hân nhìn sắc mặt của tôi khác thường vội xoa bóp tay tôi hỏi: “Kỳ Nguyệt, kẻ ngốc ngếch này, sắp nhìn thấu các đám mây rồi kìa.”

Tôi nháy nháy mắt, nuốt nước mặt trở về, “Chỉ hy vọng là thế.”

Lúc này thầy hướng dẫn đi tới, đợi mọi người im lặng rồi lớn tiếng nói: “Thầy tài vụ và kế toán cao cấp của các em có vài việc trong nhà nên bắt đầu từ tiếc này sẽ có thầy mới dạy thay cho các em.”

Phía dưới lập tức ồn ào.

Thầy hướng dẫn nhìn ra bên ngoài, có một người đi đến, thân hình cao gầy, anh cầm tài liệu trong tay, thong thả bước lên bục giảng, anh vẫn đẹp như thế, vẫn y chang như hai năm trước.

Nhưng hơi sức để tôi đập bàn cũng không còn, tôi ngồi im trên ghế không dám nhúc nhích, chỉ cảm thấy linh hồn như bị rút sạch, tôi không biết hình dung tâm tình mình bây giờ ra sao, vui mừng, đau lòng hay là uất ức?

Cái gì tôi cũng không làm, chỉ nhìn chằm chằm vào anh, tôi sợ chỉ chớp mắt một cái thôi anh sẽ biến mất, đến cuối cùng, cảnh tượng trước mắt trở nên mơ hồ.

Tân Hân đưa cho tôi tờ khăn giấy, “Ngốc, đây là bên ngoài, đừng làm mất mặt xấu hổ vậy chứ.”

Tôi nhanh chóng lau khô nước mắt rồi tiếp tục nhìn anh, tôi muốn nhìn chết anh nhìn chết anh, dùng ánh mắt bao vây anh chà đạp anh, chà đạp tất cả trong một năm này.

Tôi rất vui, cuối cùng nhóc Tô Tín cũng đã quay trở lại.

Anh đã trở lại.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------

Hành động của Tô Tín vẫn giống như thường ngày, xoay người viết lên bảng hai chữ rồng bay phượng múa, Tô Tín.

Anh ôn hòa nói: “Chào các bạn học, tôi sẽ dạy thay thầy của các bạn, tên tôi là Tô Tín, mọi người có thể gọi tôi là thầy Tô.”

Phía dưới có người nói to, “Thầy, trước kia chính thầy dạy em môn toán cao cấp!”

Tô Tín mỉm cười, đôi mắt đẹp cong lên, anh cương trực nói: “Thầy là người toàn năng, cái gì cũng có thể dạy.”

-__-

Phía dưới vang lên tiếng vỗ tay rất to.

“Bây giờ mọi người tự giới thiệu đi.”

Anh nhìn toàn bộ lớp, cuối cùng dừng lại ở chỗ tôi, ánh mắt sáng chói nhìn tôi, cười rộ lên, “Bạn học này nhìn khá quen mắt, hình như vừa rồi đã nhìn tôi cả nửa ngày.”

Tôi lập tức phát huy da mặt dày nói: “Thầy rất đẹp trai, em không dời mắt được.”

Tô Tín nhếch miệng, “Hay là bạn học này tự giới thiệu trước đi.”

Tôi vẫn hùng dũng bước lên bục giảng, khom người thật sâu cào cả lớp, “Chào thầy, chào các bạn, tôi tên là Kỳ Nguyệt.”

Tôi nghiêng đầu nhìn Tô Tín, anh cũng cười cười nhìn tôi chằm chằm, “Thầy, thầy có suy nghĩ gì cho câu sau? Người xưa có nói: Một ngày làm thầy cả đời làm chồng, chuyện có liên quan đến em không phải thầy cũng biết sao? Cần gì phải tốn thời gian lên lớp để mọi người giới thiệu bản thân. Thầy nói có đúng không, thưa thầy?”

Lớp học im lặng một chút rồi bỗng nhiên vỗ tay ầm ầm. Tất cả mọi người đều hiểu.

Có một nam sinh hét lên: “Hôn đi! Hôn đi!”

Mọi người cũng bắt đầu nói theo, tôi ở đây cũng tự nhiên đỏ mặt, Tô Tín vẫn mỉm cười nhìn tôi, tiếng la hét vẫn còn tiếp tục, tôi nhìn anh, anh vẫn thờ ơ, vẻ mặt lạnh nhạt không cảm xúc.

Lòng tôi bồi hồi muốn đi xuống bục giảng, bỗng nhiên cánh tay bị cầm chặt, tôi xoay người, còn chưa kịp phản ứng thì đôi môi đã bị tách ra.

Tô Tín vội vàng hôn lấy đôi môi tôi, cánh tay ghìm chặt thân thể tôi, tôi cũng hùa theo nụ hôn của anh, tôi thật sự rất nhớ anh.

Tô Tín quả thật là muốn làm gương cho cả lớp, anh hôn một hồi mới buông tôi ra, anh ôm tôi, cằm để trên đỉnh đầu tôi, giọng nói không lớn không nhỏ, “Kỳ Nguyệt, anh yêu em.”

Các sinh viên vỗ tay nồng nhiệt, ba chữ kia khiến tôi chực trào nước mắt, đúng là dọa người mà, tôi vùi đầu vào ngực Tô Tín, anh hôn đầu tôi nói: “Anh thật muốn em, em gầy quá Kỳ Nguyệt.”

Tôi ngượng ngùng đẩy anh ra, “Lên lớp trước đi.”

Lớp trưởng Tân Hân đứng lên tuyên bố với mọi người: “Tiết hôm nay mọi người tự học.” Nói xong thì đuổi chúng tôi ra ngoài như đuổi tà.

Tô Tín vẫn còn muốn hài hước quẳng lại một câu: “Uhm, biểu hiện rất tốt, về sau sẽ cộng thêm điểm.”

Tô Tín kéo tôi đến góc cầu thang, hai tay chống tường nhanh chóng hôn xuống, đầu lưỡi dây dưa chơi đùa, tôi cảm thấy bản thân như muốn hóa thành nước.

Thật lâu sau, anh buông tôi ra, đưa tay sờ mặt tôi, “Em vất vả rồi.”

Tôi ôm sát eo anh, dán mặt lên ngực anh, nghe nhịp đập trái tim trầm ổn, “Đừng nói em, anh về là tốt rồi.”

“Ừ, anh đã trở về, về sau cũng sẽ không đi đâu nữa.”

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---

Tô Tín thật sự không có đi, tôi ở lại nhà anh. Mỗi ngày anh đưa tôi đi học rồi bản thân cũng tới trường hoặc tới công ty. Mỗi ngày sẽ làm thức ăn cho tôi ăn, đống thịt giảm không được bao lâu thì đã tích trữ trở lại.

Vì việc này mà tôi luôn oán trách anh, mỗi khi như vậy anh đều ôm tôi, “Vẫn là có thịt thì ôm thoải mái hơn.”

Không bao lâu sau, Tô T1in đặt một tiệc rượu trong khách sạn tốt nhất thành phố N để thỉnh tội với ba mẹ tôi. Mẹ già hận không thể để Tô Tín quỳ xuống, tôi khuyên nhủ rất nhiều cơn tức giận của bà mới hạ xuống. Nhưng Kỳ Liên Sơn thì không có giận, ông chỉ nói như vậy cũng hay, có thể biết được tình cảm của nhau nhiều hơn. Ánh mắt mẹ già xem thường, hai chúng ta cũng chia cách một năm thử xem? Kỳ Liên Sơn vội vàng xin tha thứ, tiệc rượu cuối cùng cũng xem như kết thúc vui vẻ.

Mỗi buổi chiều đến đón tôi tan học thì anh liền thể hiện yêu đương trước cổng trường, có lần nhìn thấy một đôi thầy cô đã già đi tản bộ thì Tô Tín nắm chặt tay tôi nói: “Sau này chúng ta cũng sẽ giống như vậy.”

Tôi lắc lắc tay anh, vui vẻ ngửa mặt nhìn anh, “Phải vậy thôi.”

Anh yêu thương sờ sờ đầu tôi.



Kết cục cuối cùng, có lẽ là mỗi người đều có cuộc sống vui vẻ hạnh phúc.

Tiểu Cố lên năm hai được làm hội trưởng hội học sinh, Tiểu Úy thì vẫn làm hội phó phụ giúp cậu. Về phần tại sao hai người cùng ở chung trong hội học sinh thì tôi cũng không rõ…

Tân Hân và Tiểu Bạch vẫn keo sơn gắn bó chán ngấy chết đi được.

La Lỵ thì thành công thi vào trường chúng tôi, bay giờ trở thành đàn em ngành kế toán của tôi. Trên đường đi tôi và Tô Tín cũng thường xuyên gặp hai người bọn họ.

Lâm Tĩnh vẫn còn độc thân. Thất Trưởng thì vẫn ham học tập. Chị Hạ thì ở lại nước Mỹ giao công ty lại cho Tô Tín. Mẹ già thì quản Kỳ Liên Sơn vô cùng chặt chẽ.

Về phần tôi và Tô Tín…

Đang ngồi ở Cục Dân Sự điền giấy đăng ký kết hôn, sau khi điền xong thì ký tên, trong lòng chứa đầy ngọt ngào và hạnh phúc.

Dì ngồi ở phía sau đối chiếu hồ sơ, cười nói: “Đúng là xứng đôi, trước kia dì rất thích nghiên cứu tướng mạo, về phương diện trí thức, hai người vừa bước vào cánh cửa mới nhưng dì cảm thấy đúng là một đôi trời đất tạo nên.

Tô Tín nghe xong vui vẻ cười cười, y như một thiếu niên được ba mẹ hai bên đồng ý, nụ cười rất trong sáng ngây ngô không tỳ vết.

Dì đưa tờ hôn thú cho chúng tôi, cười tươi như hoa, “Sau này hãy sống qua ngày thật tốt.”

Tôi gật đầu, kéo tay Tô Tín, hai người cùng nhau đi đến cửa Cục Dân Sự.

Bên ngoài ánh mặt trời ấm áp, tất cả mọi thứ như mộng ảo không hề chân thực.

Lòng tôi nóng lên, đi đến trước mặt Tô Tín ôm lấy anh.

Anh ôm tôi hỏi: “Làm sao vậy?”

Tôi thấp giọng nói: “Không có việc gì, chỉ muốn ôm anh một cái.”

Chỉ muốn ôm anh, muốn cảm giác được anh thật sự tồn tại bên cạnh em.

Đã từng nghe người ta nói qua, giá trị của một người phụ nữ thể hiện ở chỗ người đứng bên cạnh cô ấy phải là người đàn ông tốt. Thành công lớn nhất của cuộc đời người phụ nữ chính là tìm được người đàn ông đúng đắn.

Tôi dùng sức ôm chặt Tô Tín.

Đúng vậy, anh chính thành công lớn nhất trong đời tôi!

=== ====== o0o~~HOÀN~~o0o === ======


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui