Mặc dù trong lòng cảm xúc lẫn lộn, buồn vui pha lẫn, rối loạn đến không chịu nổi, Đoạn Cần Tâm vẫn không ngăn được mấy ngày liên tục mệt nhọc, không tự chủ được ở ghế phụ lái bên cạnh Thường Phong ngủ thiếp đi. ngủ cho đến xe ngừng lại, bị anh từ trong xe ôm ra, một đường ôm thẳng vào trong nhà để nằm ở trên giường cô đều không hề hay biết.
Cô thật sự là mệt sắp chết rồi.
Thường Phong ngồi ở bên giường mang theo vẻ mặt đau lòng cùng luyến tiếc khẽ vuốt gò má gầy gò của cô cùng quầng thâm rõ ràng dưới mắt.
Đứa ngốc này, ngoài mặt thì làm ra vẻ lãnh đạm vô tình trên thực tế lại mềm lòng đến hết thuốc chữa, bỏ không được mẹ, cũng bỏ không được em gái thà rằng một mình chịu khổ lại không đành nói nặng bọn họ câu nào, ngốc đến độ làm người ta không nhìn nổi nữa.
Cho nên Sài Nghê mới thở dài, cho nên Bạch Tiệp Ngọc mới tức giận, cho nên Nhạc San mới bất lực, sau khi biết anh đang cùng cô kết giao từng người trong các cô cùng với ông xã có chút bản lĩnh của họ xuất hiện ở trước mặt anh, vừa đấm vừa xoa muốn anh đối xử với cô thật tốt nếu không tự gánh lấy hậu quả. Không biết cô rốt cuộc có biết cô có một đám bạn rất tốt hay không?
Kéo nhẹ cánh môi dưới, Thường Phong đem tầm mắt từ trên gương mặt ngủ say của cô chuyển qua quần áo dày cộm trên người cô, chỉ do dự một chút liền quyết định giúp cô cởi quần áo để cô ngủ được ngon hơn, để cô có thể ngủ thoải mái hơn.
Nửa đêm, Đoạn Cần Tâm tỉnh dậy, nửa tỉnh nửa mê chỉ có cảm giác mình đang nằm trên một chiếc giường mềm vừa ấm vừa thoải mái, điều duy nhất làm cô thấy không thoải mái chỉ có vòng thép áo ngực đè phía dưới bộ ngực siết chặc đến xương sườn của cô cũng đau.
Nhắm mắt lại, cô mơ mơ màng màng ngồi dậy, trực tiếp đưa tay dò vào bên dưới quần áo, đem áo ngực cởi ra tiện tay ném nhẹ, ngã đầu tiếp tục ngủ.
Thường Phong ngủ đến một nửa đột nhiên bị thứ gì rơi trên mặt làm thức tỉnh, trong thời gian ngắn không hiểu chuyện gì xảy ra, cho đến thứ rơi trên mặt vẫn còn ấm áp, lấy ra hình dạng của nó biết nó là cái gì sau cả người đột nhiên cứng nhắc, cảm thấy không được tự nhiên.
Tiếp theo đó cả đêm anh bởi vì thân thể cứng nhắc mà nửa ngủ nửa tỉnh, không có cách nào ngủ thật ngon, ở bên cạnh cô lại ngủ ngon đến phát ra những tiếng ngáy nhỏ. Anh không khỏi khẽ cười khổ, rốt cuộc đến ánh mặt trời chiếu sáng bên ngoài cửa sổ, bởi vì thể lực không thể chống đỡ nổi nữa mà dần ngủ thiếp đi.
Khi Đoạn Cần Tâm tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao. Cô rất thỏa mãn vươn vai một cái, quả đấm không biết đụng trúng cái gì, vật đó còn phát ra một tiếng kêu.
Cô đột nhiên mở hai mắt ra, đối diện là một gương mặt quen thuộc còn đang buồn ngủ, chủ nhân của khuôn mặt còn đang dùng tay xoa cằm lộ ra vẻ mặt cười khổ.
"Cách nói chào buổi sáng của em thật đặc biệt." Anh mở miệng nói, thanh âm mới vừa tỉnh ngủ có chút khàn khàn trầm thấp cực kỳ hấp dẫn.
Đoạn Cần Tâm lại cực kỳ lúng túng. Làm sao cũng không nghĩ tới mình duỗi người lại đánh trúng anh ngủ bên cạnh anh -- anh -- ngủ bên cạnh cô?
Cô bỗng kinh ngạc trợn to hai mắt, lúc này mới phát hiện ra một sự thật kinh người, cô nằm ở một căn phòng xa lạ, cái giường này không phải là giường của cô. Là ---- của anh sao?
"Đây là đâu?" Cô không kìm hãm được bật thốt lên hỏi.
"Nhà anh."
Quả nhiên. Cô cố gắng tận lực giữ cho mình bình tĩnh, không suy nghĩ quá nhiều. "Sao em lại ở chỗ này?" Cô hỏi anh.
Tối hôm qua hình như cô ngủ thiếp đi trên xe anh, nhưng anh biết nhà cô ở đâu, cũng quen biết với mẹ cô quen đến có thể xem là người nhà, không lý nào bởi vì cô ngủ thiếp đi lại không biết làm sao đưa cô về nhà không phải sao?
"Tối hôm qua anh vốn không định đưa em về nhà."
Cô ngơ ngẩn, không xác định được những lời này của anh có ý gì, sau đó cô đột nhiên nhớ tới chuyện hai người nói trên xe tối qua.
Ý em là muốn tiến thêm một bước nữa?
So với hôn hành động càng thân mật hơn là gì?
Vuốt ve, ân ái.
Đầu cô không tự chủ được bắt đầu suy nghĩ lung tung, mặt cũng theo nội dung suy nghĩ mà ửng hồng lên. Trời ạ, cô rốt cuộc đang suy nghĩ gì đây?
"Em đang nghĩ cái gì?" Ánh mắt Thường Phong đột nhiên có chút trở nên tĩnh mịch, nhẹ giọng hỏi cô.
Cô nhanh chóng lắc đầu. "Mấy giờ rồi? Nên thức dậy, em còn phải đến bệnh viện với Cần Phương." Cô vừa nói vừa xoay người, chuẩn bị đứng dậy xuống giường, nào biết tay của anh lại đột nhiên duỗi ra đặt trên người cô, chặn lối đào tẩu của cô.
"Em đang nghĩ cái gì, sao mặt lại đỏ như vậy?" Anh hỏi lại lần nữa, giọng nói mặc dù khàn khàn nhưng hỏi càng trực tiếp hơn quả thật biết rõ còn cố hỏi.
Đoạn Cần Tâm không tự chủ được nhìn anh chằm chằm, cảm giác thân thể trong chăn tựa hồ càng lúc càng nóng, loại cảm giác này khi anh hôn đã từng xuất hiện qua, nhưng bây giờ ngay cả đụng cô anh căn bản vẫn chưa làm, đã làm cho cả người cô nóng lên, cái này thật lúng túng. Giống như cô là là một cô gái dâm loạn vậy.
Miệng có chút khô, cô duỗi lưỡi khẽ liếm cánh môi.
Một giây tiếp theo môi đã bị anh chiếm lấy.
Thường Phong đưa cô về nhà anh ngủ chỉ đơn thuần là muốn cho cô có một giác ngủ thật ngon mà thôi.
Anh đã từng đến nhà cô, thiết bị cánh âm phòng cô cực kỳ tệ, tiếng xe chạy trên đường cái dưới lầu cũng nghe rất rõ, tiếng kèn, tiếng rao hàng của những người bán hàng rong, thậm chí nói chuyện lớn tiếng chút cũng có thể đem người trong mộng đánh thức, anh không muốn cô chưa ngủ đủ liền bị đánh thức cho nên mới đưa cô về nhà anh. Ý nghĩ rất đơn thuần, hoàn toàn không có sai lệch, ngay cả tối hôm qua giúp cô cởi quần áo thì anh vẫn không suy nghĩ lung tung. Anh thề, anh thật không muốn lợi dụng cơ hội này cùng cô tiến thêm một bước, cho đến nửa đêm nội y của cô hôn lên mặt anh mới thôi.
Dục vọng kích động bị anh đè nén cả một đêm, thật vất vả mới bởi vì kiệt sức mà ngủ thiếp đi, kết quả anh lại bị cô đánh thức, còn đỏ mặt lộ ra ý nghĩ kỳ quái, vẻ mặt e lệ mê người rõ ràng dẫn dụ người phạm tội.
Anh thật không nghĩ qua phải biến thành sói đói tập kích cô, chỉ trách mùi hương cơ thể cô quá mức mê người, da thịt cô quá mức mềm mại ấm áp, toàn bộ hấp dẫn lòng anh hại anh kìm lòng không đậu hôn lên môi cô.
"Đừng sợ." Anh khàn khàn dịu dàng trấn an.
"Em không phải sợ chẳng qua có chút hồi hợp mà thôi." Cô nhẹ giọng đáp lại.
Anh hơi ngẩn đầu lên khẽ vuốt mặt cô, dịu dàng bảo đảm, " Anh sẽ làm cho em quên hồi hợp."
Cô nắm lấy anh thật chặt, cùng tiếng thở trầm thấp của anh dung hợp lại một chỗ, cho đến khi họ rơi vào vùng đất bất tận..........
Sau đó, hai người tâm liền tâm, cuồng loạn không dứt.
"Tụi mình bây giờ đã tiến thêm một bước rồi, em khi nào mới đồng ý lời cầu hôn của anh?"
Cô sững sờ, không nghĩ tới anh sẽ nói như vậy, kế tiếp lại thấy anh cười khẽ một tiếng.
"Đùa thôi. Anh nói rồi sẽ không ép em, cho nên em cứ từ từ suy nghĩ không sao." Anh hôn cô dịu dàng nỉ non, "Chỉ có điều anh tự thú cho em biết, tụi mình không có ngừa thai."
Đoạn Cần Tâm nghe sững sờ, như vậy gọi là không ép cô sao?
Thường Phong ngẩng đầu lên chỉ thấy cô lộ ra vẻ mặt dở khóc dở cười, khóe miệng của anh lại giương cao mấy tấc, rất vui vì cô không phải lộ ra vẻ mặt khiếp sợ hoặc khó có thể tin hay trách cứ anh.
Cô đã hai mươi tám tuổi độ tuổi thích hợp để mang thai, mấy người bạn thân của cô cũng đều đã làm mẹ, anh hi vọng cô sẽ không để ý chuyện sang năm giúp anh sanh đứa con, làm mẹ của con anh.
Có điều đó chỉ là hi vọng của riêng anh chứ không phải của cô. Cho nên nếu cô sau khi cô nghe nói bọn họ không có ngừa thai mà lộ ra vẻ mặt không vui hoặc giãy giụa thì một lát anh sẽ đi hiệu thuốc giúp cô mua "Thuốc ngừa thai khẩn cấp", đồng thời sau này thân thiết anh cũng sẽ làm đủ các biện pháp phòng hộ, dù sao sau này mọi thứ đều lấy mong muốn của cô làm ưu tiên.
Nhưng cô chỉ lộ ra vẻ mặt dở khóc dở cười giống như phát hiện được bộ mặt gian trá thật sự của anh, không có bất kỳ tâm tình bài xích nào làm cho tình yêu và sự dịu dàng anh dành cho cô trong nháy mắt giống như là cỏ dại lan tràn.
Cô như vậy bảo anh làm sao có thể không yêu cô, không thương cô, luyến tiếc cô?
Ba giờ trưa Thường Phong còn có lớp cho nên đưa cô đến cổng chính bệnh viện sau khi tạm biệt cô liền lái xe rời đi. Đoạn Cần Tâm một mình vào bệnh viện, ở hành lang phòng bệnh của Cần Phương gặp được bác sĩ trưởng của cô liền nhân cơ hội hỏi thăm tình trạng sức khỏe của em gái cùng khi nào có thể xuất viện.
Làm cô kinh ngạc chính là, bác sĩ lại cười nói ngày mai có thể xuất viện, cùng hai ngày trước chân mày nhíu chặt, vẻ mặt không cách nào xác định chênh lệch một trời một vực.
"Cảm xúc của bệnh nhân đối với bệnh tình có ảnh hưởng rất lớn, chỉ cần em cô đồng ý thả lỏng, ăn ngủ bình thường sức khỏe tự nhiên sẽ rất nhanh phục hồi như củ. Chúc mừng cô ấy rốt cuộc có thể thoát khỏi nổi đau mất con." Bác sĩ mỉm cười nói xong, sau khi hướng cô gật nhẹ đầu liền rời đi.
Rốt cuộc thoát khỏi lo lắng rồi sao?
Đoạn Cần Tâm không có cách nào lạc quan như bác sĩ bởi vì nguyên nhân ảnh hưởng đến tâm tình của Cần Phương không chỉ đơn giản nổi đau mất con mà thôi, quan hệ vợ chồng, quan hệ mẹ chồng con dâu mới là vấn đề lớn nhất.
Cô khẽ thở dài cất bước hướng phòng bệnh em gái đi tới. Đi vào phòng bệnh, cô nhìn thấy em gái lẳng lặng ngồi trên giường, mặt hướng ra cửa sổ, giống như đang ngẩn người lại vừa giống như đang ngắm bầu trời trong xanh ngoài cửa sổ. Sau đó, dường như nghe được tiếng bước chân của cô, cô ấy bỗng dưng quay đầu nhìn về phía cô, tiếp theo đối cô khẽ mỉm cười.
"Chị, chị tới rồi."
Trên mặt cô mỉm cười cùng giọng nói nhẹ nhàng làm Đoạn Cần Tâm không khỏi có chút sửng sốt, rõ ràng cảm giác được cô không đúng, giống như thay da đổi thịt vậy.
"Mẹ không biết chị tối hôm qua không ngủ ở đây với em nha, chị không có về nhà ngủ ở đâu? Không phải là ở nhà anh rẽ chứ?"
Đoạn Cần Phương díp mắt mỉm cười trêu chọc chị mình.
Đối mặt với sự chuyển biến đột ngột cảu em gái, trong lúc nhất thời Đoạn Cần Tâm không kịp phản ứng, cho đến khi nghe được hai chữ "Anh rể" mới đột nhiên hoàn hồn, giọng nói quẩn bách trầm thấp: "Cái gì anh rể, chị còn chưa lấy chồng, em ở đâu có anh rể?"
"Còn chưa lấy chồng, nhưng cũng sắp rồi, có đúng không?" Đoạn Cần Phương nhẹ giọng cười nói.
"Không biết em đang nói cái gì." Đoạn Cần Tâm mắc cỡ giả ngu.
"Chị, em quyết định ly hôn với Trương Thịnh Lâm." Cô đột nhiên nói.
Đoạn Cần Tâm kinh ngạc nhìn em gái, không nghĩ tới nó sẽ nói như vậy. Lúc trước bất kể cô tận tình khuyên bảo em gái ly hôn như thế nào nó đều khăng khăng không chịu, thế nhưng bây giờ.......
"Anh rể nói không sai, một bước sai lầm, thì những bước tiếp theo cũng sẽ vẫn sẽ sai lầm. Nếu như em không chấp nhận sự thất bại của mình, đối mặt thực tế thì kết quả chỉ có tự hủy diệt mình thôi. Em chết không có gì đáng tiếc nhưng người thân sẽ đau lòng còn kẻ thù thì vui mừng. Chuyện như vậy em không thể làm, không thể làm chị đau lòng bởi vì chị chưa từng có lỗi với em, một chút cũng không có."
"Cần Phương................"
"Xin lỗi, chị. Em chỉ biết oán trách mình bất hạnh, nguyền rủa ông trời không công bằng nhưng lại không nghĩ tới điều kiện cuộc sống chị phải trải qua cũng giống em, chỉ lớn hơn em ba tuổi lại phải mọt mình gánh vác gánh nặng gia đình, em thật sự đúng là một người em gái hư hỏng đúng không? Hôm nay có kết quả như vậy đều là ông tời phạt em, là em gieo gió gặp bão."
"Cần Phương, chị không thích nghe em tự nói mình như vậy." Đoạn Cần Tâm cau mày ngắt lời cô.
Đoạn Cần Phương đối chị gật nhẹ đầu khẽ mỉm cười.
"Nói thật, tối hôm qua anh rể đánh em một tát đó rất đau, nhưng đã đem em từ trong cơn ác mộng dài đăng đẳng mười năm đánh thức, em thật sự vô cùng cảm tạ anh ấy."
"Em xác định mình đã nghĩ thông suốt rồi, không muốn trả thù Trương Thịnh Lâm nữa, chân chính buông tay?" Đoạn Cần Tâm nhìn em gái không chớp mắt, đối điểm này có chút nghi ngờ.
"Không. Em không muốn gạt chị."
"vậy em --"
"Anh rể nói, anh ấy có cách không cần tốn nhiều sức mà vẫn có thể thắng đẹp, em sẽ đi thỉnh giáo anh ấy."
Đoạn Cần Tâm nhất thời không phản bác được.
Chỉ là suy nghĩ một chút, chuyện này cũng không phải là không có đường sống, chỉ cần khiến Thường Phong khuyên nó thật tốt là được.
"Em quyết định muốn ly hôn đã nói với Trương Thịnh Lâm chưa?" Cô tiến lên phía trước một bước hỏi.
"Vẫn chưa. Em muốn mời chị với anh rể làm người làm chứng, chờ anh rể tới em sẽ gọi điện cho anh ta, sau khi anh ta nghe em chịu ký tên nhất định sẽ cấp tốc chạy tới." Đoạn Cần Phương nhẹ nhàng châm biếm.
"Em đã nói chỉ đều là ác mộng thôi thì cũng đừng nghĩ nhiều như vậy." Mắt thấy em gái cặp mắt vốn trong sáng thuần khiết lần nữa kéo tới mây đen Đoạn Cần Tâm vội vàng mở miệng khuyên.
Đoạn Cần Phương hít mạnh một hơi, bước ra khỏi màn đêm nói sang chuyện khác, "Chị, chị tính khi nào kết hôn với anh rể?"
Đoạn Cần Tâm có chút dở khóc dở cười. Đề tài này có phải là xoay chuyển quá xa, quá nhanh hay không? "Chị với anh ấy chỉ mới quen biết nửa năm."
"Cũng có người mới quen biết một ngày đã kết hôn. Quan trọng không phải là quen biết bao lâu mà ở có chỗ có thích hay không, có yêu hay không? " Đoạn Cần Phương đang nói ngừng lại, đổi lấy giọng nói vô cùng nghiêm túc nói với cô: "Chị, đối tượng tốt như anh ấy, chị nhất định phải nắm thật chặt, ngàn vạn lần đừng bỏ lỡ. Đáp ứng em được không?"
Đoạn Cần Tâm cảm thấy đáy lòng chảy qua một dòng nước ấm. Cô đối em gái gật đầu hứa hẹn.
"Sau khi xuất viện, em sẽ trực tiếp chuyển về nhà ở với mẹ," Đoạn Cần Phương nói tiếp, "Cho nên chị không cần phải lo lắng không có ai chăm sóc và làm bạn với mẹ, sau này em sẽ chăm sóc bà, cũng sẽ làm bạn với bà, cũng đến thời điểm đứa con gái út như em phải báo hiếu rồi."
"Nếu như mẹ nghe em nói những lời như vậy nhất định sẽ khóc." Đoạn Cần Tâm khàn nói, cảm động đến mắt ứa lệ.
"Em biết, nhưng chị không phải mẹ, làm ơn đừng khóc."
Vẻ mặt cùng giọng nói sợ hãi của cô khiến Đoạn Cần Tâm trong lúc nhất thời không nhịn được bật cười.
"Chị, cám ơn chị. Còn nữa..., những năm gần đây em đã làm khổ chị rồi." Đoạn Cần Phương nhìn cô nói lên lời cám ơn sâu tận đáy lòng.
Nước mắt vẫn rơi xuống.
Nước mắt Đoạn Cần Tâm rơi như mưa, khóc đến bản thân vô lực. Cô chưa từng nghĩ tới người em gái vẫn luôn làm cô lo lắng, quan tâm không dứt nói với cô câu "Em đã làm khổ chị rồi." ......... Sau này sẽ phải tốt hơn chứ? Rốt cuộc xé tan màn đêm nhìn thấy ánh mặt trời.
Buổi tối hôm đó, Đoạn Cần Phương dưới sự chứng kiến của chị và Thường Phong ký tên ly hôn với Trương Thịnh Lâm.
Hôm sau sau khi xuất viện liền trực tiếp chuyển về nhà mẹ ở.
Những vật phẩm riêng tư vốn đặt ở nhà chồng buổi tối trước một ngày do chị và Thường Phong đến Trương gia mang về, cô cùng Trương gia kể từ đó chính thức mỗi người một ngả.
Về nhà nghỉ ngơi vài ngày cô bắt đầu phiền não chuyện việc làm, trinh độ học vấn của cô chỉ có tốt nghiệp chuyên khoa hơn nữa không có bất kỳ kinh nghiệm làm việc nào, ở tỉ lệ thất nghiệp đang gia tăng như hiện nay muốn tìm một công việc ổn định lại có đãi ngộ tốt quả thật là khó như lên trời.
Cô than thở với chị về phiền não của mình, không nghĩ tới hôm sau anh rể lại đột nhiên thần kỳ xuất hiện không chỉ có giúp cô sắp xếp một công việc trợ lý hành chánh lương tháng còn cao đạt tới hai mươi lăm ngàn tệ, làm cho sự kính ngưỡng của cô đối với anh nhất thời như nước sông cuồn cuộn, trùng điệp không dứt.
Trợ lý hành chánh không cần kỹ năng chuyên ngành chỉ cần có lòng nhiệt tình với công việc là được rồi, vô cùng thích hợp với cô, mới đi làm mấy ngày cô đã yêu thích phần công việc này.
Chính mắt thấy em gái thay đổi Đoạn Cần Tâm mấy lần cảm động đến rơi nước mắt.
"Cám ơn anh."
Gần đây, mỗi lần cô gặp Thường Phong lại không tự chủ được thốt ra những lời này.
Nếu như không phải lời nói của anh như gáo nước lạnh dội tỉnh Cần Phương, thì nói không chừng bây giờ Cần Phương vẫn còn chấp mê bất ngộ.
Cần Phương có thể thay đổi được như vậy tất cả đều là công lao của anh, cô thật, thật rất cảm tạ anh.
Chuyện việc làm của Cần Phương cũng toàn nhờ vào sự giúp đỡ của anh mới có thể thuận lợi như vậy.
Nghe vậy, Thường Phong lộ ra vẻ mặt có chút bất đắc dĩ nhìn cô.
"Ba chữ này anh nghe có chút ngán, còn có, có thể đổi từ khác hay không?" Anh nghiêm túc bày tỏ.
Đoạn Cần Tâm sửng sốt một chút nhíu nhẹ mày.
Đây là cảm xúc tự nhiên phát ra từ nội tâm mà bật thốt lên, muốn cô đổi từ, có phải làm khó người khác hay không?
"Anh muốn em đổi từ gì? Cảm tạ anh sao?" Cô hỏi anh.
Anh nhìn cô một cái, sau đó như đang nghiền ngẫm cái gì lại nghiêm chỉnh gật đầu nói: "Ừ, mẹ anh sinh anh ra thật sự có chút công lao, cảm tạ bà một cái cũng không sao."
Đoạn Cần Tâm quả thật dở khóc dở cười.
"Chỉ là, đó cũng không phải là câu anh muốn nghe." Ngay sau đó anh cười nói.
"Vậy anh muốn nghe cái gì?" Trừ cám ơn anh, cảm tạ anh ra còn câu nào có thể biểu đạt lòng biết ơn của cô đây? Cảm kích anh, làm phiền anh sao?
Ừ, ngàn vạn lần không thể thêm từ "SAO" ở cuối câu, tránh cho lại bị anh xuyên tạc.
* ý chữ SAO này không phải tính theo tiếng việt mà bị Thường Phong xuyên tạc mà vì phiên âm của chữ "吗"và chữ "妈" nếu không bỏ dấu thì khá giống nhau là "ma" chỉ khác phần dấu mà thôi chữ đầu là thanh một chữ thứ hai là thanh hai nên anh ta là cố ý xuyên tạc ý của cô nên chữ "Sao" mới biến thành chữ "mẹ".
"Gợi ý thứ nhất, ba chữ" Anh nói.
Phạm vi quá lớn rồi, cô không nói gì chỉ nhìn anh.
"Gợi ý thứ hai, bắt đầu bằng chữ em."
Cô vẫn không nói gì.
"Gợi ý thứ ba, cũng là gợi ý cuối cùng." Anh nhìn cô không chớp mắt nói, hai tròng mắt điềm tĩnh như nước, chân thành thâm tình. "Đó là câu mà anh tha thiết mơ ước, mong đợi từ lâu, trên thế giới này chỉ muốn nghe mình em nói."
Câu chỉ muốn nghe cô nói......... Tha thiết mơ ước.............. mong đợi từ lâu? Đoạn Cần Tâm nghĩ đến hai đáp án, nhưng trong lòng hiểu rõ đáp án mà anh muốn nghe là câu nào. Cô nhìn anh thâm tình khẩn thiết như vậy cảm giác mình càng lúc càng không thể chống lại sự hấp dẫn của người đàn ông này, chỉ nhìn anh như vậy trong lòng liền rối loạn.
Cô thật sự rất muốn cùng anh trải qua một đời một thế, cái gì cũng không quan tâm, cái gì cũng bỏ ra nhưng cô sao có thể vứt bỏ mẹ và em gái không quan tâm đây? Bỏ không được họ thì cũng đồng nghĩa không bỏ được quả bom hẹn giờ bên cạnh cô, cho nên vì muốn tốt cho anh cô không thể lôi anh vào trong phạm vi phát nổ, tuyệt đối không thể được!
Thường Phong nhìn cô, nhìn ra được sự do dự và giãy giụa của cô, đột nhiên dịu dàng nói: "Em phải học dựa vào anh, tin tưởng anh."
Chóp mũi của cô có chút ê ẩm. "Em không có không dựa vào anh, cũng không có không tin anh a."
"Nếu như không có, vậy em nói cho anh nghe câu nói mà anh vẫn muốn nghe."
"Em yêu anh!" Cô bày tỏ từ đáy lòng.
Anh trừng mắt nhìn, khóe miệng khẽ nhếch, đáy mắt phát ra nụ cười vui vẻ. "Mặc dù câu này không tồi, nhưng em biết anh mơ ước muốn nghe chính là câu khác."
"Cũng cười trộm rồi còn nói như vậy." Cô cười như không cười chế nhạo anh, muốn mượn cơ hội này nói sang chuyện khác, lại bị anh vạch trần dụng ý của cô.
"Tin tưởng anh, Cần Tâm." Anh không chớp mắt nhìn cô, "Tin tưởng anh sẽ có năng lực giúp em giải quyết hết tất cả nghi nan tạp chứng, sau đó chúng ta sẽ cùng nhau nghênh đón một tương lai vui vẻ hạnh phúc."
Anh hứa hẹn, làm cho chóp mũi cô không tự chủ được đau xót. Cô nhìn anh muốn lắc đầu, lại bị anh dùng tay vịn lấy cuối đầu hôn lên trán cô, mắt cô, sống mũi, mặt, cuối cùng dừng ở môi cô, dịu dàng mà thâm tình hôn cô.
"Tin tưởng anh." Anh nói lần nữa, sau đó hôn xuống, lại lập lại rất nhiều lần "Tin tưởng anh.......... Tin tưởng anh................ Tin tưởng anh..........."
Cô không nhịn được nữa hai mắt mơ hồ đẫm lệ vùi đầu vào ngực anh, ôm anh thật chặt."Em tin tưởng anh."
"vậy nói cho anh nghe câu nói mà anh muốn nghe." Anh dịu dàng nói.
Cô hít mũi, lại nuốt một ngụm nước miếng, mới từ trong ngực anh ngẩn đầu lên nói: "Em nguyện ý."
Thường Phong kích động ôm chặt cô, thâm tình cam kết, "Anh sẽ làm cho em hạnh phúc cả đời!"