Giáo Sư Tình Nhân

Hạ Hiểu Úc đã khôi phục lại bộ dáng trước kia, cô cứ sống tiêu sái thoải mái, bất cần đời.

Cô đối với tất cả đều thờ ơ, thậm chí lại bắt đầu hút thuốc. Chẳng qua, sau khi cô châm điếu thuốc thì chỉ lẳng lặng nhìn nó từ từ cháy sạch, không hề hút lấy một hơi.

Giang Thành Bân được chuyển đến một bộ phận rất tốt, khá nhàn nhã, thường thường có thể nghỉ hoặc đi ra ngoài công tác, cho nên cậu có rất nhiều cơ hội có thể quan sát người bạn tốt của cậu.

Chiều cuối tuần nào bọn họ cũng ra ăn quán bún Hà Tử bên ven đường, hai người ở trong gió lạnh run rẩy liên hồi, Giang Thành Bân nhịn không được phá vỡ sự trầm mặc, mở miệng hỏi: “Chị sao không chịu nói gì hết thế? Thầy Du đối với chị không tốt à?”

Đến bây giờ, mặc dù không hề cam lòng tình nguyện chút nào, nhưng cậu cũng đã miễn cưỡng chấp nhận sự thật kia rồi. Chủ động hỏi Du Chính Dung, chứng tỏ khúc mắc trong lòng cậu đã dần biến mất.

“Không biết, chúng tôi không liên lạc với nhau nữa rồi.” Hạ Hiểu Úc cố đè nén sự đau đớn đang dâng lên trong lòng, thản nhiên trả lời.

“Không liên lạc?” Giang Thành Bân hoài nghi mà nheo mắt lại, quan sát cô, “Sắp tới, chị không cần phải sợ tôi khó chịu, tôi đã tìm được mục tiêu mới rồi, sẽ không theo chị giành thầy Du nữa đâu!”

“Không phải như vậy.” Cô đơn giản mà nói:“Thật sự không còn liên lạc nữa”

Giang Thành Bân ngạc nhiên tột cùng hỏi: “Tại sao như vậy? Người mù cũng nhìn thấy thầy ấy say mê chị cỡ nào! Có phải chị lại giở cái tính đại tiểu thư ra, giận dỗi hồ nháo làm người ta không chịu nổi?”

Quả nhiên là bạn bè lâu năm, chỉ hai ba câu thôi cậu đã nói trúng trọng tâm vấn đề.

Hạ Hiểu Úc hay tay xỏ vào túi, lặng yên không đáp.

Giang Thành Bân cẩn thận quan sát cô một lúc lâu, khẳng định dưới lớp trang điểm của cô là quầng thâm bao quanh đôi mắt phượng xinh đẹp, mà sắc mặt dần tái nhợt cũng không liên quan đến phấn trang điểm, cậu mở miệng: “Chị sao lại tự hành hạ bản thân mình như thế? Nếu như chị rất quan tâm thì phải tranh thủ đi a, thỉnh thoảng hạ mình một chút cũng chẳng chết đâu!”

Hạ Hiểu Úc liếc cậu một cái, không tình nguyện mà hỏi: “Cậu khẳng định là do tôi sai ư? Trả lời đi.”

Cậu vỗ vỗ đầu cô, tỏ vẻ thương hại mà nói:“Nhất định chính là chị sai. Chị là người thế này a, bộ dáng thoạt nhìn qua thì thật là thông minh nhưng kỳ thật là đứa ngốc, có thể ngốc đến mức ngay cả bản thân sai ở đâu cũng không biết. Thôi như vậy đi, chị đem mọi chuyện kể qua một lượt cho tôi nghe, tôi sẽ mở lòng từ bi, chỉ bảo cho chị một chút!”

“Ờ, cám ơn nha!” Hạ Hiểu Úc tức giận liếc mắt nhìn cậu tỏ vẻ xem thường.

“Nói nhanh đi, cơ hội hiếm có đó nga, tôi đây hắc bạch lưỡng đạo đều có giao du, vấn đề nam nữ cũng có đọc qua, rất khó tìm đó, mau nhanh đến thỉnh giáo tôi đi.”

“Chúng tôi……” Nàng chần chờ rồi cũng đáp.

Trong đôi mắt đen láy của Giang Thành Bân đang tràn đầy sự quan tâm, giữa cơn gió lạnh thấu xương, cho cô một chút ấm áp.

Cô thở dài một hơi.

“Chúng tôi ầm ỹ một trận…… Hẳn là cũng không phải cãi nhau dù sao cũng là có chút không thoải mái thôi.” Khi đã mở miệng nói ra được, thì nói tiếp cũng không quá khó khăn như cô nghĩ, Hạ Hiểu Úc phát hiện mình đã bắt đầu kể hết,“Ngày đó tôi chạy tới khoa của anh……”

Giang Thành Bân không hề chen ngang, cậu để Hiểu Úc từ từ đem câu chuyện kể hết, chỉ im lặng lắng nghe.

Cho đến khi về tới trước cửa nhà thì cô đã gần như kể xong.

“…… Sau đó anh ấy đã bỏ đi, đến giờ cũng không liên lạc, tôi cũng không có tìm anh ấy.” Hạ Hiểu Úc thở dài một hơi, cô đơn mà đưa kết luận,“Đại khái chính là như vậy, tôi nghĩ anh ấy đã quyết định không ở cùng một chỗ với tôi nữa, chúng tôi sau này sẽ không liên lạc nữa.”

Giang Thành Bân nghe xong, một tay chống vào khung cửa, tay kia xoa trán, khom lưng lại, im lặng vài giây, sau đó bùng nổ rống to –

“Chị thật ngu ngốc! Đại ngu ngốc! Đồ con gái ngu ngốc tới cực điểm! Ta chưa từng thấy một người con gái nào ngốc như chị! Đàn ông cũng chưa từng thấy! Ngu chết đi được! Ngốc đến độ có thể đi đi về về mặt trăng đến hai lần!!!!!!!…..”

“Này, với chuyện lên mặt trăng có liên quan gì sao???” Hạ Hiểu Úc đầu tiên là sửng sốt, sau đó có chút không hiểu mà hỏi.

“Không cần lo đến vấn đề mặt trăng, nó không phải trọng điểm!” Giang Thành Bân đã gần điên rồi, cậu bắt đầu giậm chân,“Chị cho rằng đàn ông không tức giận sao? Chị cho là thầy lớn tuổi hơn chị, lại là giáo sư, cho nên không biết buồn sao? Làm ơn đi!”

Một người con trai đứng trước cửa nhà mình vừa kêu la vừa nhảy, thật sự có chút quá mức làm người ta chú ý, cho nên Hạ Hiểu Úc khẩn trương mở cửa, đem Giang Thành Bân tâm tình dường như đang kích động mà kéo vào nhà.

“Cậu bình tĩnh một chút có được không?”

“Chị muốn tôi bình tĩnh như thế nào? Ai có thể trơ mắt nhìn bạn tốt của mình đem hạnh phúc đổ ra ngoài cửa, còn trốn ở trong phòng hối hận? Như thế muốn tôi bình tĩnh thế nào? Mấy năm gần đây, thầy ấy là người đàn ông duy nhất có thể lọt vào mắt xanh của chị! Chị lại có thể cứ như vậy mà buông tha? Đại ngu ngốc! Đại ngu xuẩn!”

“Nếu tôi ngốc như vậy, xuẩn như thế, khiến cho người ta chán ghét như thế, anh ấy không muốn ở cùng một chỗ với tôi nữa cũng là đương nhiên, cũng không phải khó chấp nhận như vậy.” Hạ Hiểu Úc có chút dỗi mà nói.

“Chị nói lại lần nói! Nói lần nữa!” Giang Thành Bân muốn nhào tới mà bóp chết cô, Hạ Hiểu Úc lẹ mắt phát hiện liền trốn đến phòng khách, khiến cho Giang Thành Bân vừa dậm chân vừa mắng,“Chị đi xin lỗi! Đi ngay lập tức, thầy ấy nhất định sẽ không giận nữa.”

Nghĩ đến bộ mặt lạnh như tiền của Du Chính Dung lúc bỏ đi, Hạ Hiểu Úc hơi rùng mình, lắc đầu,“Tôi cảm thấy không được.”

“Không được mới là lạ!” Giang Thành Bân lại bắt đầu kêu to,“Ngốc thế, giải thích không được thì làm nũng a! Ôm hôn thầy ấy vài cái, nhất định củi khô sẽ bén lửa, dáng người thầy ấy tốt như vậy, cơ bắp lại đẹp, nếu có thể cùng thầy ấy ở trên giường lăn lăn lộn lộn, ai còn có thể tức giận……”

Lần này đổi lại Hạ Hiểu Úc nheo mắt lại, trong đôi mắt phượng lộ ra tia đe dọa nguy hiểm, “Cậu làm sao biết?”

“Tôi, tôi chỉ là ví dụ thôi mà”. Khuôn mặt trắng nõn của Giang Thành Bân lộ chút đỏ ửng,“Không có cách nào, tôi cũng thích đàn ông có dáng người như thế!”

“Vậy cậu đi đi!” Cô không vui mà nói.

“Tôi là rất muốn a, chỉ tiếc là trong mắt thầy Du, từ đầu tới đuôi chỉ có đứa ngu ngốc tới cực điểm thôi. Tôi không biết chị thế nào mà có thể trơ mắt nhìn thầy đi nữa? Không bàn điều kiện hay diện mạo, sự mê luyến cùng yêu chiều của thầy đối với chị, chẳng lẽ chị cũng không có chút cảm giác nào sao?”

Cô lẳng lặng đáp,“Tôi không phải không có cảm giác, tôi chỉ là…… không thể tin được mà thôi.”

Giang Thành Bân đương nhiên hiểu ý của cô.

Sống trong một gia đình chẳng vui vẻ, cô đơn lớn lên cùng với vết thương, không phải một sớm một chiều có thể thay đổi.

Nhưng không thử thì làm sao biết không được?

Cậu ngã người lên ghế sô pha mềm mại, buồn bã thở dài,“Cha mẹ cậu đối với cậu thế nào thì cũng đã là chuyện quá khứ, có cần vì chuyện này mà cả đời sợ hãi lùi bước hay không?”

Hạ Hiểu Úc không hề trả lời, chuyện không phải chỉ đơn giản như thế a…

Hơn nữa…… nói không chừng tất cả cũng đều đã muộn.

“Hơn nữa cha mẹ thì không thể lựa chọn, nhưng chị có thể lựa chọn người yêu ình mà?” Giang Thành Bân chân thành nói:“Hiểu Úc, chị cũng hoàn toàn có tư cách như những kẻ khác, đều có thể vui vẻ mà nói chuyện tình yêu, bây giờ cơ hội đang ngay trước mắt chị, vì sao không cố gắng nắm chắc? Chị có biết không cố gắng cũng là một sai lầm không?”

“Tôi làm sao bây giờ? Từ đầu tới cuối đều là anh ấy chủ động, chủ động tới gần tôi, chủ động rời khỏi tôi!” Hạ Hiểu Úc rốt cục kiềm chế không được, lớn tiếng phản bác.“Tôi còn cái gì để nói nữa đây? Rốt cuộc cậu muốn tôi thế nào?”

Giọng nói của cô dường như nghẹn lại, hốc mắt cũng đỏ lên.

Giang Thành Bân thương hại nhìn cô.

“Hiểu Úc, không phải thầy ấy chủ động theo đuổi chị là tiêu biểu cho thầy ấy từ lúc bắt đầu đã không trách không hối hận, bị chị suốt ngày giận dỗi cùng giày vò, mặc kệ mưa gió đến đầu bạc, mới có thể chứng minh tình yêu của thầy ấy sao? Cái ý tưởng này ngây thơ quá.” Cậu bĩu môi, không hề giống như đang nói đùa. “Trách không được ai cũng nói phụ nữ khi yêu đều mơ mộng, chả thực tế, không nghĩ tới ngay cả chị cũng không hề ngoại lệ, thật làm tôi thất vọng quá.”

Hạ Hiểu Úc bị mắng cảm thấy k vui, cô mím chặt môi đỏ mọng, không mở miệng nói một câu.

“Ngu ngốc.” Cậu cúi người, ngón trỏ chỉ vào cái trán trơn nhẵn của cô nói.“Đi tìm thẩy ấy đi, chỉ cần chủ động xuất hiện trước mặt thầy ấy, tôi nghĩ thầy Du lập tức sẽ rất vui mà quên giận ngay thôi. Huống chi bây giờ đã là cuối học kỳ, thầy ấy bận rộn như vậy, không có thời gian tới tìm chị cũng là phải a, chị cũng nên chủ động hơn một chút, ngay bây giờ, cứ thử xem sao!”

Hạ Hiểu Úc giương cặp mắt phượng xinh đẹp, nhìn cậu với vẻ mịt mờ, ánh mắt lại nhìn về phía góc tường, sau đó, đôi môi nặn ra một nụ cười trông khổ sỡ vô cùng,“Tôi nghĩ…… tôi không nên làm phiền anh ấy nữa!”

Dõi theo tầm mắt của nàng, Giang Thành Bân giống như bị sét đánh trúng, đột nhiên dựng thẳng người, mắt trừng lớn.

Cậu chỉ đống hành lý nơi góc tường, hỏi: “Chị muốn đi đâu? Muốn đi chơi sao? Vì sao tôi chưa nghe chị nói?”

Cô vẫn chỉ cười khổ, khuôn mặt trái xoan hơi gầy gò, nhìn rất đáng thương.

“Tôi muốn đến Singapore mừng năm mới. Hai ngày trước tôi cùng ba tôi nói điện thoại đã quyết định rồi, vốn hôm nay tính nói với cậu.”

“Nhưng mà……” Giang Thành Bân ngây người. “Đi… Khi nào thì trở về? Cuối năm?”

Cô lắc đầu,“Không biết, ba tôi hy vọng tôi sẽ chuyển qua đó. Sau khi quyết định tôi sẽ viết thư nói với cậu. Nhưng cậu đi bộ đội nên không tiện, ta sẽ gửi đến nhà cậu, nhờ bác trai chuyển cho cậu.”

“Kia không quan trọng!” Giang Thành Bân rống to hơn, gương mặt trắng nõn của cậu giờ này đỏ ửng lên vì phẫn nộ.“Hạ Hiểu Úc, tôi nói cho chị biết, nếu chị dám đi như vậy, bỏ một người đàn ông tốt như thế, tôi vĩnh viễn sẽ không nói chuyện với chị nữa! Vĩnh viễn! Cả đời! Một câu cũng không nói với cậu! Tôi nói thật đấy!”

Hạ Hiểu Úc cuộn mình trên sô pha, hai tay ôm đầu gối, giống như một loài vật nhỏ trốn vào một góc để chữa thương.

“Chẳng lẽ tôi rất thích như vậy sao?” Cô nhẹ hỏi, giọng nói rầu rĩ của cô lại vang lên.“Tôi không có học làm sao để yêu một người, vì sao các ngưởi đều muốn tôi cái gì cũng có thể hiểu? Lúc vui thì tới tìm tôi, lúc không vui liền quay đầu bước đi, ta cũng rất sợ a! Bất kể là người thân, bạn tốt, hay người yêu…”

Cô chẳng thể nói câu nào nữa, giọng nói tự dưng im bặt.

Giang Thành Bân đứng dậy, đi qua ngồi lên tay vịn của sofa, sau đó, đưa tay mà sờ sờ đầu của cô.

“Hiểu Úc ngoan, đừng khóc, không có việc gì đâu!”

Nghe vậy, cô mới phát hiện hai má lành lạnh, thật sự là nước mắt đã rơi.

Mấy ngày nay tủi thân và cô đơn, hằng đêm cô không có cách nào ngủ ngon, tự trách mình vô dụng giờ này trước mặt bạn tốt, những cảm xúc đó tuôn tràn như vỡ đê.

“Cả hai chúng ta cần ít nhất một năm mới trở thành bạn tốt, lúc đó mới có thể dở bỏ lòng phòng bị, thành thật mà nói chuyện với nhau.” Giang Thành Bân một lần lại một lần sờ đầu cô. Lúc này, cậu giống như một người anh trai vậy, tuyệt không giống một đàn em luôn khó chịu và cáu kỉnh nữa. “So với tình bạn mà nói, tình yêu càng cần nhiều lòng hơn, cần cho nhiều hơn là nhận nhiều. Chỉ cần gặp được người mình thích, đối phương cũng thích chị, thế này thôi cũng đã đủ để chị quyết định kết hôn rồi, cho dù đó có là điều khó khăn nhất thì vì sao phải lùi bước trước nó?”

“Đây là chuyện khó khăn nhất sao?” Hạ Hiểu Úc mờ mịt hỏi lại,“Trên thế giới có nhiều người như thế, có nhiều người có điều kiện so với tôi tốt hơn…… Không cần nói đến những người cùng lứa, mỗi học kỳ của anh đều gặp một tốp học sinh mới, anh ấy có thể nhớ tôi, biết đâu sang năm sau, rồi năm sau nữa…… Một ngày nào đó, anh ấy sẽ nhớ đến người học trò đã khiến cho anh ấy động lòng không?”

Giang Thành Bân trầm mặc, một lúc lâu mới chậm rãi mở miệng.

“Quả thật không ai có thể cam đoan cái gì, nhưng mà, đây là chuyện chị sẵn lòng đi mạo hiểm a. Nếu như chị thật sự yêu thầy ấy, sẽ không phải như thế này, hiện tại có thể ở cùng nhau mới là quan trọng nhất.”

“Có lẽ ta yêu không đủ.” Cô cười khổ, lau đi hai má ẩm ướt.“Có lẽ tình yêu không cho tôi có đủ dũng khí, để cho tôi biết dù sẽ bị thương, cũng sẵn lòng nhảy vào.”

“Vấn đề của chị không ở tình yêu, cũng không ở trên người thầy Du……” Giang Thành Bân thở dài,“Chị chỉ là nhút nhát, với bản thân mình không đủ tự tin mà thôi. Hiểu Úc, trốn đi như vậy, thật sự không phải dũng cảm, phải có trách nhiệm với những gì mình làm chứ.”

“Tôi không phải muốn chạy trốn.” Đôi mắt Hạ Hiểu Úc tràn ngập vẻ mờ mịt mà nhìn đến đống hành lý đang dựng ở góc phòng khách,“Có lẽ tôi chỉ là cố làm ra vẻ can đảm thôi, thật ra không dám đối mặt một chuyện mà tôi có thể bị thương nữa. Đã nhiều năm như vậy, nhưng cuối cùng cũng không tránh được.”

“Singapore…… Thời tiết tốt không?” Mũi Giang Thành Bân cảm thấy chua xót, cậu vuốt vuốt mũi,“Chị sẽ chăm sóc cho bản thân tốt chứ? Nếu chị không đến chỗ ba, vậy sẽ trở về không?”

Trở về? Vì sao phải trở về? Tuy rằng bênSingaporelà nhà ba cô, không phải của cô, thế nhưng ở đây, cô cũng không có nhà.

Hạ Hiểu Úc cũng không nói gì, không muốn khiến cho lòng của Giang Thành Bân thêm khó chịu, cô chỉ nở một nụ cười nhạt.

Buổi chiều cuối đông, nhìn ra bên ngoài cửa sổ phòng thí nhiệm, có thể thấy những tầng mây thật dày, ánh mặt trời dường như sợ hãi mà nấp sau chúng, sắc trời lúc này cùng tâm trạng Du Chính Dung đúng là thảm đạm giống như nhau.

Cuối học kỳ rồi, cũng sắp tới kỳ nghỉ đông, cũng là thời gian bận nhất của các giáo sư.

Phải chấm bài thi, phải xem báo cáo, phải tính xong thành tích của các học sinh, hơn nữa lại phải vật lộn với thầy Chung ngang ngược không chịu nổi, Du Chính Dung mệt mỏi thầm nghĩ muốn vứt bỏ tất cả, về nhà tìm cái giường, vùi đầu vào ngủ.

Nếu như trong lòng có thể ôm cô gái nhỏ mềm mại kia mà ngủ, vậy càng tốt.

Nghĩ đến nét thẹn thùng cùng ngây ngô của cô, tâm tình buồn khổ của anh bỗng nảy lên một niềm ngọt ngào mà đau đớn.

Cô hiện tại đang làm gì? Có nhớ đến anh không? Có hối hận không?

Có phải cũng giống như anh, hàng đêm đều mất ngủ, dùng toàn bộ tự chủ mới có thể không cầm lấy chiếc điện thoại gọi đi, hoặc dứt khoát muốn trực tiếp xông đến trước mặt cô, hung hăng mà hôn cô để trút hết tức giận?

“Cậu nếu như không viết xong phần báo cáo này, tôi nhất định sẽ làm ngươi chết rất khó coi!” Hồi nãy, thầy Chung với vẻ mặt tức giận, ở phòng nghiên cứu của anh đập bàn tức giận mắng. “Chớ quên, tôi biết cậu đang cùng học sinh yêu nhau, khoa tuyệt đối sẽ không muốn chuyện này xảy ra, cậu cẩn thận sang năm được nhận thư cho đấy!”

“Thầy Chung, bạn gái tôi chỉ học hai tuần ở lớp tôi, hơn nữa, đã nghỉ ở học kỳ trước rồi, chúng tôi đơn giản chỉ là quan hệ thầy trò, điểm này, mấy thầy dạy các môn khác cùng học sinh đều có thể làm chứng.” Du Chính Dung đối mặt với sự phẫn nộ của ân sư ngày xưa, không chút rụt rè.

Anh phải bảo vệ cô gái nhỏ của anh.

“Về phần báo cáo, tôi đã nói qua, tôi có thể cung cấp chút ý kiến để tham khảo, nhưng là không thể viết thay. Chuyện này nếu như bị phát hiện, tôi nghĩ so với chuyện bạn gái tôi đã từng là học sinh của tôi, nghiêm trọng hơn rất nhiều, thậm chí ngay cả những bài báo cáo trước đây của thầy đều có thể sẽ bị đem ra kiểm tra lại, tôi tuyệt đối không muốn thấy xảy ra chuyện này.”

“Cậu uy hiếp tôi?” Thầy Chung đập bàn mắng to, thân thịt mỡ dường như rung lên, “Bảo cậu viết cho tôi là đã cho cậu mặt mũi rồi, cậu không cảm kích mà còn dám uy hiếp tôi? Cậu cho là giáo sư trong khoa đều chết hết rồi sao? Tôi hiện tại lập tức đi tìm người khác! Nói cho cậu biết, người viết thuê ở đâu cũng có!”

“Vậy mời thầy đem cơ hội này tặng cho người càng muốn hơn đi.” Du Chính Dung thản nhiên nói. “Về phần thư mời, tôi tin tưởng trên khoa tự có tính toán, không cần thầy phải bận tâm.”

Xô mạnh cánh cửa, thầy Chung phẫn nộ mà rời khỏi. Sau đó, Du Chính Dung đem cửa phòng nghiên cứu khóa trái.

Anh bây giờ không muốn gặp bất cứ người nào trên khoa nữa, không muốn tranh cãi những chuyện nhàm chán đó nữa.

Anh muốn mình được yên tĩnh một lát, dùng một chút thời gian ngắn ngủi mà nhớ đến người yêu của anh..

Anh nhớ cô, muốn cưng chiều cô, yêu thương cô, muốn biết được cô ăn cơm có ngon không, có thức khuya nữa không. Muốn với cô hai người cùng nhau khám phá ra nơi bí ẩn ngọt ngào nhất của nam nữ, anh muốn nhìn thấy đôi mắt phương quyến rũ kia tỏa ra kều thái mê loạn vì bị dục vọng bao phủ.

Anh thậm chí không để tâm sự trốn chạy của cô — chỉ cần cô chạy cũng sẽ tới vòng tay của anh. Anh nguyện ý che chở cô, thủ hộ cô, không cho bất luận kẻ nào hay chuyện gì tổn thương đến cô.

Nhưng mà……

Cốc cốc cốc!

Tiếng đập cửa làm đứt dòng suy nghĩ của anh, Du Chính Dung khẽ nhíu mày, không hề di chuyển.

Mặc kệ người đến là ai, mặc kệ chuyện quan trọng như thế nào, anh cũng không muốn gặp.

Nhưng người gõ cửa còn kiên trì hơn anh, cho dù không hề có tiếng đáp lại, vẫn là không chịu bỏ đi.

Mãi đến khi nổi nóng vì tiếng gõ cửa thứ ba vang lên, Du Chính Dung phải chịu phục gầm nhẹ một tiếng, không tình nguyện đứng dậy.

Cửa vừa mở ra, trên khuôn mặt tuấn tú đang nhăn nhó của anh lập tức chuyển thành kinh ngạc.

“Giang Thành Bân? Cậu đến đây làm gì?” Lập tức, Du Chính Dung suy nghĩ thay đổi, bước lên mấy bước, ép hỏi: “Có phải Hiểu Úc làm sao không? Xảy ra chuyện gì rồi?”

Trên gương mặt tuấn tú của Giang Thành Bân mang vẻ mặt vô cùng phức tạp, có tức giận, có uất ức, còn có thêm lo lắng.

“Thầy vì sao muốn để cho chị ấy đi?” Cậu không có trả lời, chỉ là vội vàng hỏi lại, “Thầy không thể cố gắng thêm một chút nữa sao? Có cần phải giận như thế không?”

Du Chính Dung nghe không hiểu gì hết, “Đi đâu? Buông tha cho cái gì? Hiểu Úc không phải ở nhà sao? Đang là cuối học kỳ nên tôi bận quá, tính sau khi làm xong việc mới…”

“Xong việc thì không kịp nữa!” Giang Thành Bân dậm chân hô to quát,“Chị ấy muốn đếnSingapoređể gặp ba.”

Như là sét đánh ngang tai, Du Chính Dung bị dọa ngây người, nói không nên lời.

“Chị ấy quả thật là rất quan tâm thầy, nhưng chính là chị ấy không có nói ra mà thôi, thầy phải có kiên nhẫn một chút a!” Giang Thành Bân vừa nói vừa hoa tay múa chân, tuy là đang vào mùa đông, nhưng trên trán hắn lại lấm tấm mồ hôi. “Tôi đi nhờ xe, không thể nói nhiều, dù sao anh cũng nhanh một chút đi tìm Hiểu Úc đi, đừng cho cô ấy vì đau lòng mà rời đi, cho dù muốn chia tay, cũng phải nói ra cho rõ ràng, được không?”

“Ai muốn cùng cô ấy chia tay!” Du Chính Dung như ở trong mơ tỉnh lại, lớn tiếng phản bác,“Tôi sẽ không đem cô ấy tặng cho bất luận kẻ nào, cho dù là cậu thì cũng như vậy!”

Giang Thành Bân hóa ngốc.

“Tôi?” Cậu ngơ ngác hỏi lại,“Tôi?”

“Đúng vậy. Cho dù cậu cùng Hiểu Úc quen biết nhiều năm, tình bạn lại tốt, nhưng mà tôi không cần!” Du Chính Dung nho nhã ấm áp, khách sáo lễ độ đã không thấy đâu, đôi mắt sau kính mắt không khuông, chợt hiện ra tia hung ác, sáng ngời mà nhìn thẳng vẻ mặt đang dại ra Giang Thành Bân.

Giang Thành Bân choáng váng nửa ngày, sau đó, dùng sức mà vỗ trán một cái.

“Các người thật sự là trời sinh một đôi, cả hai đều ngốc, đần độn muốn chết, thật không biết tôi làm sao lại có thể từng thầm mến thầy.” Hoàn toàn mặc kệ như vậy có phải không lễ phép với thầy hay không, Giang Thành Bân mãnh liệt lắc đầu,“Cái người ngu ngốc kia không có nói với thầy a, không biết lễ độ gì mà.”

“Cậu vì sao nói……”

Nói đến một nửa, Du Chính Dung miễn cưỡng.

Anh sau khi hiểu rõ, giật mình mà hít sâu một hơi, ánh mắt vẫn là trừng Giang Thành Bân, nói không ra lời.

“Hiện tại không phải lúc nói chuyện này, tôi đi nhờ xe. Chị ấy là sáng ngày kia lên máy bay, mặc kệ thầy có bao nhiêu việc, tôi khuyên thầy nhanh chút đi xem đi.” Giang Thành Bân nhún nhún vai,“Tôi không biết thầy đối với gia đình của chị ấy hiểu rõ tình hình bao nhiêu, nhưng mà chị ấy là một người rất cần được yêu, lại ngu ngốc không có dũng cảm. Tôi trước đây nghĩ đến thầy dù sao cũng lớn hơn mấy tuổi, lại là người gương tốt biết đối nhân xử thế, hẳn là có thể nhìn thấu triệt để, không nghĩ tới kết quả xảy ra như vậy, hay là muốn tôi chỉ chút –”

“Cậu nói đúng, hiện tại không phải lúc nói chuyện này.” Du Chính Dung ngắt lời của cậu, đẩy cậu ra ngoài, đem cửa phòng nghiên cứu khóa lại. “Đi thôi.”

“Đi đâu?”

“Tôi trước cho cậu đi nhờ xe, còn về chuyện này, cậu không cần phải lo lắng.” Du Chính Dung tìm chìa khóa xe, chân dài bước đi, bước nhanh đến hướng thang máy,“Hôm nay cám ơn cậu!”

“Không cần khách sáo……”

Nhìn Du Chính Dung không muốn lãng phí một giây, Giang Thành Bân ánh mắt quyến luyến, lưu luyến ở bên đôi chân dài của anh, bóng dáng cao ngất lại tiêu sái.

Tuy rằng cậu chỉ có thể yêu thích ở sau lưng, nhưng mà chỉ cần bọn họ hạnh phúc……

Tất cả như vậy cũng đủ rồi.

Đến tối, Hạ Hiểu Úc vẫn là tiếp tục thu dọn không dừng tay.

Nhà to như vậy, tuy rằng chỉ có một mình cô ở, bình thường cũng có người giúp quét dọn, nhưng mà cô lần này đi xa, không biết khi nào mới có thể trở về, cho nên cô quyết định đem những gì cần đều dọn theo, đồ điện không dùng thì rút phích cắm ra, đồ dùng trong nhà cũng dùng vải bố chống bụi che lại……

Cô ở trong phòng thu dọn lại quần áo và vật dụng hằng ngày, không có chú ý tới động tĩnh ở cửa, đợi cho đến khi phát hiện, người xông vào đã tiến dần từng bước, bước đến cửa phòng của cô.

“Anh, anh thế nào, vào bằng cách nào?” Hạ Hiểu Úc kinh ngạc lắp bắp đứng lên.

Trên gương mặt tuấn tú khiến cho cô mong nhớ kia, có vẻ tức giận.

Du Chính Dung giơ chìa khóa trong tay lên, trầm giọng nói,“Anh cho tới hôm nay mới biết được, hóa ra em đã đưa chìa khóa nhà một người đàn ông khác.”

“Đó là Giang Thành Bân……” Cô đang muốn giải thích, đột nhiên tỉnh ngộ,“Là Giang Thành Bân! Cậu ấy đi tìm anh? Còn đem chìa khóa cho anh, đúng không?”

“Đúng vậy.” Anh hung dữ mà nói. “Cậu ấy nói cho anh biết cậu ấy có chìa khóa, cậu ấy còn nói cho anh biết em tính phủi mông bỏ đi!”

“Em nào có phủi mông……” Hạ Hiểu Úc giống như bị hôn mê.

Du Chính Dung đột nhiên xuất hiện, hơn nữa thái độ anh hung hăng phê phán hai người, khiến cho cô trong một lúc không có khả năng tiếp thu.

Đây là thầy Du nho nhã ấm áp, bị học sinh nữ trêu có thể có chút xấu hổ sao?

Vẫn là Du Chính Dung nhiệt tình như lửa, lại luôn ở khẩn yếu quan đầu săn sóc thải sắp xếp gọn gàng?

Ngay cả việc dứt khoát rời đi kia, bỏ lại mình cô trong đêm đông lạnh lẽo, một lần lại một lần bị hành hạ vì nhớ người yêu?

Anh vào lúc này, cái gì cũng không giống.

Anh chỉ giống như một người bị buộc đến đường cùng, đã muốn không thể nhịn được nữa, bất cứ lúc nào cũng có thể lại đây mà cắn chết loài vật như cô.

“Em tính đi đâu?” Anh bước một bước lại đây, khiến cho cô không tự chủ được mà lui về sau một bước. “Em cho là đi rồi sẽ không có chuyện gì sao? Em cho là nhân dịp anh bận vào cuối học kỳ, có thể không nói một tiếng mà trốn sao? Nói cho em biết, không có dễ như vậy, em là của anh, anh sẽ không dễ dàng để cho em đi!”

Hạ Hiểu Úc mãnh liệt lắc đầu, ngăn không được hốc mắt nóng lên,“Là anh rời khỏi bỏ lại em, anh sao có thể trách em?”

“Anh cũng sẽ tức giận a! Em khi gặp phải vấn đề, đầu tiên chỉ biết đẩy anh ra, anh sẽ cảm thấy như thế nào?” Du Chính Dung nghiến răng nghiến lợi nói,“Mắng cũng mắng qua, nói cũng nói qua, anh muốn cho em xét lại bản thân tốt một chút, kết quả sau khi xét lại thì quyết định muốn chạy trốn! Rất vô dụng! Anh làm sao có thể dạy một học sinh vô dụng như em như vậy!”

Nước mắt của cô đã ra đến hốc mắt, dừng cũng dừng không được, tiếng nói cũng run run,“Anh còn nói…… Anh căn bản không giống thầy giáo…… Hơn nữa anh dạy là Đại cương Môi trường cùng nhân văn, cùng này có quan hệ gì?”

“Sai lầm rồi.” Du Chính Dung đã đem cô ép đến góc tường, sau đó bàn tay to nhất đem kéo cô vào trong lòng.

Tuy rằng ăn nói hung hăng nhưng mà cái ôm của anh cũng là ấm áp mà kiên cường như vậy, khiến cho cô cả người thả lỏng, cảm giác rất an tâm.

Sau đó, cô rốt cuộc không khống chế được chính mình, lại không có cách nào đeo chiếc mặt nạ lạnh nhạt, không sao cả.

Chôn ở bên gáy của anh, Hạ Hiểu Úc bắt đầu khóc nức nở.

“Anh đâu phải không thể đi, em thật không ngoan, học trò hết thuốc chữa.” Anh ở bên tai cô mà nghiêm khắc nói, ngữ khí lại thật mềm mỏng, tràn ngập cưng chiều cùng bất đắc dĩ, mà lại vui sướng.“Anh không thể để em đi ra ngoài làm xấu mặt anh, cho nên, anh phải đem em giữ ở bên người, dạy dỗ thật tốt.”

“Em nói sai cái gì……”

“Em đã quên sao?” Cánh môi xinh đẹp của Du Chính Dung gợi lên một chút ý cười trộm,“Chúng ta lúc lần đầu tiên gặp nhau, em liền nói với anh, tiết học gọi là Đề cương Nhân văn cùng môi trường, không phải Môi trường cùng nhân văn. Em vừa mới tự mình nói sai rồi, nên phạt.”

Cô bị trừng phạt so với anh tốt hơn gấp trăm lần.

Anh lúc trước phải đi nhiều bước oan uổng, mới tìm được phòng học chính xác.

Mà cô…… Bị tấn công bởi nụ hôn dịu dàng.

“Không cho phép đi.” Anh ở trên cánh môi ngọt ngào thường nếm được vị mặn của nước mắt, đau lòng đến tim dường như phát đau. Anh hôn càng lâu càng khiến cho người ta ngạt thở, biểu thị công khai quyết tâm của anh. “Gặp được vấn đề khó khăn thì bỏ trốn, đây không phải là thái độ khi nghiên cứu môn học, chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp giải quyết, được không?”

“Chuyện này cũng không phải là việc nghiên cứu môn học gì……” Hờn dỗi của nàng bị nuốt lấy, có vẻ mơ hồ không rõ.

Cúi đầu mỉm cười, quanh quẩn trong phòng đang thu dọn một nửa, anh ôm lấy thắt lưng mềm mại, hướng đi đến bên giường.

“Chúng ta làm người nghiên cứu, mọi việc đều phải chú ý thí nghiệm một cách tỉ mỉ, anh hiện tại sẽ mang em đi làm một thí nghiệm.”

“Thí nghiệm cái gì?” Bị tiếng nói trầm thấp lại có chứa hàm ý của anh làm ê hoặc, Hạ Hiểu Úc đầu mò mịt, toàn thân mềm mại không có sức, chỉ có thể tùy anh mà đem chính mình ôm đến trên giường.

Sau đó, ngón tay thon dài linh hoạt bắt đầu mở cúc áo của cô……

“Anh muốn xem sau tối nay, em có còn dám nói phải rời khỏi anh không.”

“Này phải thí nghiệm như thế nào……” Dưới nụ hôn nóng như lửa của anh cùng bàn tay như mang theo ma pháp, Hạ Hiểu Úc nghi ngờ, cùng với hơi thở dần dần nhanh hơn cùng ngâm khẽ, e thẹn mà dật ra từ cái miệng nhỏ nhắn của cô.

“Hư, em rất nhanh sẽ biết.”

“A…”

Quả nhiên, rất nhanh, thắc mắc cùng giải đáp cũng không còn quan trọng.

Chỉ còn lại có thở dốc càng ngày càng đậm, cùng thỉnh thoảng có tiếng rên rỉ nhu mì, thành thật mà nói từ xưa đến nay, nam nữ trong lúc đó rất khó giải thích, cũng là chuyện thần bí rất quan trọng cần giải quyết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui