Giáo Sư Tình Nhân

“Hiểu Úc, chị không được như vậy!”

Lại là tiệm ăn nhanh đối diện trường học, Hạ Hiểu Úc cùng Giang Thành Bân hẹn ở nơi này gặp mặt.

Giang Thành Bân tận tình khuyên bảo, vẻ mặt không sao cả khuyên đàn chị.

“Chị đã chọn khóa, tốt xấu cũng đi tốt đi, liền một môn khóa như vậy mà thôi, mỗi tuần chỉ đến hai lần khó khăn như vậy sao?”

“Là không khó, chính là, tôi không nghĩ đi.” Hạ Hiểu Úc tự ăn khoai tây, miễn cưỡng nói.

“Chị làm sao chán ghét Du Chính Dung như vậy?” Giang Thành Bân hoàn toàn không thể lý giải, trên gương mặt trắng nõn đôi mắt hoang mang,“Thầy ta vừa tuổi trẻ lại suất, thầy dạy cũng thực tốt, làm ơn, tham dự dẫn rất cao a!”

“Tôi chính là nhìn anh ta không vừa mắt, không được sao?” Cô quả thực tưởng mắt trợn trắng.

“Cá tính này của chị nha, thật sự rất tệ.” Giang Thành Bân mãnh liệt lắc đầu,“Mỗi lần đều như vậy, yêu đùa giỡn, không thích sẽ không đi, khó trách……”

“Khó trách bị nợ một đống học phần, đến bây giờ còn ở lại học, đúng không?” Hạ Hiểu Úc chẳng hề để ý tiếp lời nói.

Giang Thành Bân ảo não thở dài,“Chị rõ ràng có thể dụng tâm một chút, thành tích tốt như vậy, không thích khóa liền khiến cho nó kém như vậy…… Nào có người như vậy!”

“Cậu như thế nào so với tôi còn lề mề a!” Không kiên nhẫn đàn em quan tâm lải nhải, cô nắm lên một đống khoai tây nhét vào miệng cậu.

Nhìn Giang Thành Bân bị nhét đầy miệng nhíu mày trừng mắt, nói không được lại rất muốn lại đây bóp chết bộ dáng của cô, Hạ Hiểu Úc nhịn không được cười ha hả.

“Chị……” Giang Thành Bân tức giận đến đỏ mặt tía tai, thân thủ lại muốn đánh cô.

Cô nghiêng người né tránh, vẫn là vui vẻ cười, lại thiếu chút nữa đụng vào người mới vừa đi lại đây, đứng ở bên cạnh bàn bọn họ.

“Các người đang nói chuyện gì bộ dáng lại cao hứng như vậy?”

Tiếng nói hòa khí mỉm cười làm cho Hạ Hiểu Úc trên mặt tươi cười lập tức đông cứng ngay lập tức.

Mà Giang Thành Bân lại tương phản, lập tức mắt sáng lên, lộ ra biểu tình vui mừng.

“Thầy giáo, thầy cũng đến ăn bữa sáng sao?”

Người tới không phải chính là vị thầy giáo sao? Trên mặt tuổi trẻ anh tuấn dào dạt ý cười ôn hòa, trên tay anh bưng khay, đang cúi đầu đối bọn họ mỉm cười.

“Đúng vậy, vừa mới đến, liền nhìn thấy hai người nói chuyện thật vui vẻ.”

Du Chính Dung một thân nhẹ nhàng, quần bò giày chơi bóng, nếu trên gương mặt không có khuông kính mắt mang đến vài phần nhã nhặn ổn trọng, làm cho anh thành thục chút, nếu không, thoạt nhìn quả thực tựa như giống như bạn học Giang Thành Bân.

“Thầy giáo mời ngồi!” Giang Thành Bân thực ân cần tiếp đón, luống cuống tay chân đem túi xách của Hạ Hiểu Úc cầm lấy phóng tới phía trước, chừa ra vị trí cho Du Chính Dung ngồi xuống.

Hạ Hiểu Úc trừng mắt nhìn anh liếc mắt một cái, nhỏ giọng oán giận,“Cậu làm sao!”

“Em mời thầy giáo ngồi a, này cũng không được nha?”

“Đương nhiên không được, cậu lại không có hỏi qua tôi, tôi cũng ngồi ở đây a!”

“Vậy chị có thể đi đừng ngồi bàn này.”

“Được, đi thì đi!”

Hai người hạ giọng nói vài câu, bị Giang Thành Bân gặp sắc quên bạn, Hạ Hiểu Úc giận dữ, nhắc tới, thật sự người đã muốn đi.

“Đừng để vì tôi mà quấy rầy hai người.” Du Chính Dung không có ngồi, anh rất phong độ nói.

Cặp mắt đẹp kia nhìn thẳng Hạ Hiểu Úc vừa đứng lên, trong mắt chớp động mang tia trêu ghẹo.

“Tôi nghĩ đến chính là tôi giảng khóa cho em không thể chịu đựng được, cho nên mới không lên khóa, không nghĩ tới……” Du Chính Dung thoải mái cười nói: “Em là đối với con người của tôi có ý kiến.”

Hoàn toàn không dự đoán được anh sẽ nói trực tiếp như vậy, Hạ Hiểu Úc chỉ cảm thấy ở ánh mắt nhìn chăm chú của anh, mặt mình không chịu thua kém tỏa nhiệt lên.

Cô không thích người đàn ông này bộ dáng khí thế như vậy.

Cô chán ghét tồn tại của anh, làm cho cô thực không thoải mái, không thể bỏ qua tồn tại của anh.

“Tôi…… Tôi không phải……”

“Không phải cái gì? Không đúng đối với tôi có ý kiến?” Du Chính Dung ung dung hỏi, lập tức đổi chủ đề,“Nếu như vậy, kia ngày mai đến đi học, được không?”

“A?” Không dự đoán được anh sẽ nói như vậy, Hạ Hiểu Úc giật mình giơ mi lên.

“Được, được, chị ấy ngày mai nhất định sẽ đi.” Giang Thành Bân lại bắt đầu bán bạn cầu vinh, ở trước mặt thầy giáo hiến ân cần. “Em nhất định sẽ cùng chị ấy đi.”

“Vậy là tốt rồi. Cuối tuần sẽ đổi thầy giáo, ngày mai là ngày cuối cùng đứng lớp của tôi, tôi sẽ điểm danh nha!” Anh mỉm cười nói, làm bộ phải rời khỏi, cuối cùng còn bổ một câu: “Bạn trai em đối với em thật tốt, luôn giúp em lấy bài. Mà nhớ đọc bài, giữa kì có kiểm tra.”

Đối bóng dáng thon dài nhã nhặn kia, hai người trăm miệng một lời hô lên…

“Cậu ấy không phải bạn trai tôi!”

“Chị ấy mới không phải bạn gái em!”

Du Chính Dung nghe xong, chính là gương mặt mỉm cười không có nói gì.

Anh đi rồi, Hạ Hiểu Úc một lần nữa ngồi xuống, trừng mắt nhìn vẻ mặt say mê của Giang Thành Bân đối diện liếc mắt một cái.

“Cái cậu gặp sắc quên bạn phản đồ này!” Cô tức giận mắng,“Nhìn đến soái ca, nên cái gì cũng đều quên, còn khẩn cấp muốn đuổi tôi đi, đáng giận!”

“Hừ!” Giang Thành Bân thật vất vả hoàn hồn, thu hồi tầm mắt lưu luyến, ngược lại trừng Hạ Hiểu Úc.

“Cậu làm sao?”

“Chị còn nói? Thầy giáo đối với chị chú ý như vậy, chị còn không cao hứng?” Giang Thành Bân thực ghen nói: “Chị không đi học thầy đều biết, còn đặc biệt gọi chị đi, cũng nói cho chị giữa kì có kiểm tra…… Hừ!”

Hạ Hiểu Úc lại không hiểu cảm thấy bên tai tử nóng nóng, mắt phượng quyến rũ oán hận trừng đàn em, sau đó có chút không được tự nhiên dời đi,“Nào có, tôi thấy anh ta là xem tôi không vừa mắt.”

“Chị thứ nhất là trên giảng đường ngay tại lớp học hút thuốc, còn muốn bỏ tiết, sau đó lại không lên khóa, nếu em là thầy giáo cũng nhìn chị không vừa mắt.” Giang Thành Bân vẫn là ê ẩm như vậy nói.“Em cùng thầy nói chuyện, thầy đều nhìn chị trả lời.”

“Tôi……”

Hạ Hiểu Úc trong lòng cảm thấy không được tự nhiên càng ngày càng mãnh liệt, cô cảm thấy thực không thoải mái.

“Tôi không thèm nghe cậu nói nữa, trong lòng cậu có thành kiến.”

“Tốt nhất là như vậy.” Giang Thành Bân không quá cam nguyện trả lời, thuận tiện cảnh cáo cô,“Chị không nên cùng em tranh nha, là em coi trọng anh ta trước!”

“Bệnh thần kinh!” Hạ Hiểu Úc đối lời cậu nói cười nhạt,“Làm ơn, cũng không phải mỗi người ánh mắt đều giống như cậu!”

*****

Hôm sau, Hạ Hiểu Úc vẫn là đúng giờ xuất hiện ở phòng học.

Tuy rằng cực nguyện không cam lòng, bất quá thầy giáo đã uy hiếp sẽ điểm danh, cô thật sự không nghĩ lấy thành tích của chính mình ra nói giỡn.

Ngồi ở cầu thang cuối cùng phòng học, cô chống má, chán muốn chết chờ Giang Thành Bân xuất hiện.

Trong phòng học vẫn là rất đông người, có thể thấy được mị lực Du Chính Dung, thật sự là không sai.

Cô thậm chí quan sát đến, sắp xếp ở mấy vị trí trước, phần lớn là sinh viên nữ chiếm ngồi, hơn nữa một người so với một người thật sự xinh đẹp thưởng mắt, cảnh đẹp phi thường vui.

“Thật không thể tưởng tượng.” Hạ Hiểu Úc nhịn không được mắt trợn trắng.

Nhanh đến thời gian vào học, cô gặp Giang Thành Bân đi vào, nhìn một vòng phòng học, cùng cô vẫy tay chào hỏi nhưng cũng không có đi tới, ngược lại đi đến dãy thứ hai, ở trước bục giảng ngồi xuống.

Thật giận Giang Thành Bân! Cư nhiên…… Lại lần nữa gặp sắc quên bạn!

Cô ở phía sau trừng mắt nhìn thẳng mục tiêu, Giang Thành Bân lại hoàn toàn không có cảm giác, vô cùng cao hứng ngồi ở hàng chờ đợi thầy giáo xuất hiện.

Du Chính Dung đi vào phòng học, ngẩng đầu, liền ở trong đám người nhìn đến gương mặt trái xoan đang phẫn nộ đằng đằng sát khí.

Rất kỳ quái, anh cư nhiên rất muốn cười.

Cô…… Bộ dáng vì sao luôn thở phì phì?

Hạ Hiểu Úc cũng là sửng sốt.

Cô thực xác định sắc mặt mình khó coi, nhìn thấy Du Chính Dung đi vào, muốn cúi đầu đã muốn không kịp, cứ như vậy ngay mặt chống lại.

Nhưng là…… anh vì sao…… Đột nhiên lộ ra mỉm cười như vậy?

Hàm súc nhã nhặn lại mang một tia nghịch ngợm, cư nhiên…… Làm cô tim đập đột nhiên nhanh hơn.

Thật giận!

Cô cúi đầu, một cỗ hờn dỗi bừng lên trong lòng.

“Hôm nay thầy thật cao hứng bởi vì nhìn thấy mọi người đều đến đây học, thực cho tôi mặt mũi.” Lời dạo đầu của anh làm cho hàng các nữ sinh đều che miệng nở nụ cười.

Lập tức bắt đầu vào học, Du Chính Dung giải thích hoàn cảnh ảnh hưởng đánh giá tầm quan trọng của báo cáo. Anh chậm rãi mà nói, nêu ví dụ sinh động thú vị, tuy rằng không có gì thú vị, đề tài cũng không tính hoạt bát, lại vẫn như cũ có thể nói được thập phần hấp dẫn người.

Hạ Hiểu Úc tuy rằng không cam lòng, nhưng là không thể không thừa nhận, đây là một thầy giáo giảng bài thật sự hay.

Khó trách có nhiều nữ sinh như vậy, đều cao hứng phấn chấn ngồi ở hàng, còn hợp thời đưa ra vấn đề, hoặc cùng thầy giáo đối thoại cười khẽ.

“Này kỳ thật là tôi ở đại học vào thời điểm thảo luận đề tài đã có một chuyện thật lâu thật lâu trước kia……”

Du Chính Dung thuận miệng nói xong, dưới liền vang lên nũng nịu kháng nghị,“Thầy giáo, thầy mới không có già như vậy!”

Sau đó chính là một tràn tiếng cười vui vẻ.

Du Chính Dung nhưng thật ra không có nói nhiều, anh ôn hòa cười cười, tiếp tục giảng bài.

Hạ Hiểu Úc có điểm ngoài ý muốn. Cô gặp qua nhiều lắm thầy giáo tuổi trẻ, liền thừa cơ cùng nữ sinh vài câu vui đùa, bất quá, Du Chính Dung cư nhiên không có.

Hết hai tiết, cô miễn cưỡng xem như nghe được năm phần, cũng hợp với tình hình, thẳng đến khi chuông tan học vang lên cô mới nghĩ đến …

Căn bản không có điểm danh!

Cô đột nhiên ngẩng đầu, khuôn mặt anh tuấn nhã nhặn kia giống dường như đang đợi cô, cũng đang đẹp mặt nhìn lại đây.

Hai người tầm mắt ở không trung giao nhau, một mỉm cười chắc chắc, một bất bình tức giận.

Hạ Hiểu Úc tức giận đến đòi mạng, lại không biết chính mình tức cái gì, cô xách ba lô lên bước đi.

Chán ghét! Chán ghét! Chán ghét bộ dáng khí thế kia, khí chất nhã nhặn kia, cùng đôi mắt luôn lóe ra hào quang nghịch ngợm kia, chán ghét!

Chán ghét dạng tâm tư rối loạn như ma! Cô chán ghét!

Tốt nhất vĩnh viễn đều không cần gặp lại anh ta! Thầy giáo thật đáng giận!

Xong khóa liền theo phòng học chạy trối chết, sau, Hạ Hiểu Úc sinh một thời gian hờn dỗi, nhưng lại không thể cùng Giang Thành Bân mặc cả.

Giang Thành Bân đã muốn trở thành người cận vệ của đội trưởng Du Chính Dung, suốt ngày dùng ngữ khí say mê đối cô nói, thầy giáo có bao nhiêu suất, nhiêu khí chất, nhiêu nhã nhặn…… Nghe được lỗ tai cô đều dài hơn kén tầm.

“Không cần nói nữa! Tôi nói đủ rồi!” cô chịu không nổi đối Giang Thành Bân hô to.

Giang Thành Bân chính là nheo mắt lại, trên gương mặt trắng nõn biểu tình thực sắc bén. “Chị không nghe sao? Được, em đây không cho chị mượn bút ký, báo cáo cũng không với chị chung tổ nha, chị sẽ lo lắng một chút hay không?”

“Cậu…… Đáng giận!”

Hạ Hiểu Úc chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, nén giận.

Ai bảo cô không thường đi học, người quen biết lại không nhiều, chỉ còn có một Giang Thành Bân tin cậy, cô lại không nghĩ cùng những người khác lui tới, quen biết bạn học mới, chỉ có thể tiếp tục nhẫn nại hành vi rõ ràng háo sắc của Giang Thành Bân.

Tuy nói như thế, Hạ Hiểu Úc không cam lòng không muốn đình chỉ công kích sau lưng Du Chính Dung, Giang Thành Bân vẫn là rất đạo nghĩa cùng đàn chị hợp tác thật tốt.

Cô không nghĩ khi đi học, Giang Thành Bân liền giúp cô sao chép bút ký, lấy bài giảng. Hai người một tổ báo cáo, Giang Thành Bân cũng thật sự tìm tư liệu, để cho Hạ Hiểu Úc sửa sang lại, viết đại cương.

Bọn họ luôn luôn hợp tác khăng khít tuy rằng cãi nhau ầm ĩ, bất quá những năm gần đây hai người cảm tình vẫn tốt lắm, đối lẫn nhau cũng đặc biệt hiểu biết, quả thực…… giống như chị em gái.

Cho nên một thời gian về sau Giang Thành Bân vẫn còn nhắc đến Du Chính Dung, không có dời đi đối tượng háo sắc, điều này làm cho Hạ Hiểu Úc có điểm kinh ngạc.

“Cậu hiện tại vẫn mê anh ta a? Như thế nào còn không có thay đổi người?” Cô kinh ngạc hỏi.

“Ân, thầy Du thật sự tốt.” Giang Thành Bân khi nói đến Du Chính Dung, trên gương mặt trắng nõn sẽ xuất hiện biểu tình say mê.“Lại nhã nhặn lại có khí chất, em đối với người như thế này thật không có cách.”

“Cậu trước kia coi trọng ai trong lời nói đều giống nhau như thế.” Hạ Hiểu Úc cười nhạt,“Huống chi, lần này……”

“Chị lại mắng thầy Du sao?” Giang Thành Bân vẻ mặt đề phòng nhìn cô,“Được, vậy chị tự mình đi theo thầy thảo luận chuyện báo cáo đi, em không giúp.”

“Uy! Cái gì kêu giúp? Báo cáo cậu cũng có phần, điểm cũng không phải một mình tôi lấy.”

“Em mặc kệ, em chịu đủ chị rồi, thật không biết vì sao chị lại thấy thầy không vừa mắt như vậy!”

Có lẽ là ghen đi, Giang Thành Bân nhìn ra được Du Chính Dung đối Hạ Hiểu Úc có khác thuường, chẳng hề để ý Hạ Hiểu Úc, cũng có dị thường không được tự nhiên.

Cậu chính là mất hứng.

Cho nên lần này, dù là theo thầy khác thảo luận báo cáo cũng sẽ không nhìn thấy Du Chính Dung, chuyện này liền quăng cho đàn chị, cho cô nếm một chút mùi vị đau khổ, tốt lắm, chính mình cũng vui vẻ thoải mái.

Kết quả, thực rất ầm ỹ, Hạ Hiểu Úc phải đem tư liệu báo cáo, đúng hẹn đi vào phòng giáo viên, đi tìm thầy giáo thảo luận.

“Trần Tín Hòa…… Trần Tín Hòa……” Cô đứng ở lầu một dãy hành lang phía trước, cố gắng tìm dãy số phòng nghiên cứu của thầy giáo.

Chỉ đổ thừa chính mình thích tới thì tới, đi học cũng không thường xuyên lên lớp, mới có thể đến bây giờ cũng không biết phòng nghiên cứu thầy giáo ở nơi nào, lại nên đi như thế nào.

Vốn những chi tiết này đều dựa vào Giang Thành Bân giúp cô chuẩn bị, cô chỉ cần phụ trách cuộc thi, viết báo cáo là tốt rồi, không nghĩ tới vì một Du Chính Dung mà làm cho bọn họ chị em xung đột.

Thật giận…

“Hắc, thật sự là khách ít đến.”

Tiếng nói, mỉm cười kia, như thế nào quen thuộc như thế? Lại ẩn ẩn có cảm giác thật giận……

“Tìm không thấy phòng nghiên cứu sao? Muốn tìm vị thầy giáo ấy?” Tiếng nói trầm ổn dễ nghe, còn tiếp tục nói,“Sẽ không phải muốn tìm tôi đi? Tôi ở 313.”

Hạ Hiểu Úc vừa quay đầu lại, quả nhiên chính là cái tên đáng giận Du Chính Dung!

Anh hôm nay ăn mặc thực chỉnh tề, áo sơmi trắng, quần tây đậm màu, còn thắt caravat màu xám, thoạt nhìn lại phong độ. Trên mặt anh tuấn vẫn như cũ tươi cười chân thành, đôi mắt sau kính mắt ôn hòa nhìn cô.

Lại là cái loại cảm giác khẩn trương không thoải mái này làm cho Hạ Hiểu Úc rất muốn bỏ chạy đi.

Vì sao oan gia ngõ hẹp lại gặp được anh ta!

Du Chính Dung thanh thản tay đút trong túi quần, thần sắc tự nhiên đến gần.

Thời gian vào học, trên hành lang trống rỗng chỉ có bọn họ hai người. Anh càng bước càng gần, Hạ Hiểu Úc lại càng cảm thấy cổ họng khô nóng, cô hít sâu một hơi, lui từng bước, vẻ mặt đề phòng.

“Tôi muốn tìm thầy Trần Tín Hòa.” Cô lên tiếng trước.

“Nga?” Du Chính Dung nhướng mi lên, mặt đẹp làm cho người ta tim đập nhanh hơn. Anh cười cười nói: “Tìm Trần lão sư có chuyện gì?”

“Muốn thảo luận báo cáo học kỳ này.”

Hạ Hiểu Úc vốn muốn nói “Liên quan gì đến thầy”, bất quá nói đến đầu lưỡi vẫn là nuốt trở về.

Vẫn là không muốn đắc tội thầy giáo, tuy rằng anh đã chấm dứt không còn dạy tiếp nửa, bất quá lại nói như thế nào, thành tích học kỳ cũng có một phần là của anh nha.

Huống chi đắc tội anh, ai biết cái người ủng hộ Giang Thành Bân kia cuối cùng sẽ độc hại cô như thế nào.

“Báo cáo học kỳ a, có thể theo tôi thảo luận, dù sao tìm người thầy nào thảo luận đều có thể. Đề mục của các em không phải làm di tích thứ mười ba cùng hệ thống cung cấp nước uống gì đó sao? Đến đây đi, tôi có thể cho em một chút ý kiến.”

Hạ Hiểu Úc vẫn đang há hốc mồm, chỉ có thể lăng lăng nhìn vẻ mặt sung sướng ý cười của Du Chính Dung.

“Nhưng là chúng tôi đã hẹn cùng Trần lão sư……”

“Không quan hệ, tôi đi nói với anh ta một tiếng là được rồi.” Du Chính Dung xoay người, làm tư thế “Mời”, cười dài chờ cô.

Cô chỉ cảm thấy một trận xấu hổ xông lên mặt, còn muốn chạy nhưng đi không xong, muốn đi theo lại không cam lòng, vẻ mặt cứng đờ ở nơi đó, tiến thoái lưỡng nan.

“Hay là em muốn nói ở trong này? Cũng có thể, đem tư liệu lấy ra đi.” Du Chính Dung thấy cô không chịu động, lại là vẻ mặt quật cường, cố ý nói như vậy.

Nơi này? Tuy rằng hiện tại trên hành lang không có người, nhưng chờ một chút khi đến giờ nghỉ dạy nhất định sẽ có người đến người đi, cô cũng không nên!

“Tôi…… vậy đi thôi.”

Mãi cho đến vào phòng nghiên cứu, Hạ Hiểu Úc vẫn là thực không cam lòng nguyện.

Du Chính Dung quả nhiên đi qua phòng kế bên, cùng một thầy giáo khác chào hỏi sau mới trở về.

Anh cúi đầu lật xem bản báo cáo đã chỉnh sửa của cô, một mặt nhẹ nhàng bâng quơ hỏi: “Khóa này không thú vị như vậy sao? Mỗi lần nhìn đến em, cũng không thật là bộ dáng vui…… Vẫn là, em đối con người của tôi có ý kiến sao?”

Nghe một chút! Đây là vấn đề gì? Chẳng lẽ cô là học sinh có thể trực tiếp thừa nhận, nói “Vâng” Sao?

Hạ Hiểu Úc thông minh lựa chọn trầm mặc không nói, bắt đầu xem phòng nghiên cứu.

Này gian phòng nghiên cứu không tính nhỏ, bất quá cảm giác có thể coi như chỉnh tề, đồ vật cũng rất ít. Trên bàn, trên tường đều không có ảnh chụp hoặc tranh vẽ, sạch sẽ, chỉ có một giá sách có một chậu diệp thực vật, xanh mượt.

“Đó là nghiên cứu sinh của tôi mang đến, thấy xinh đẹp không?”

Nghe anh nói như vậy, cô lại hoảng sợ, triệu hồi tầm mắt, phát hiện Du Chính Dung chống má, đang nhìn cô cười, căn bản không có đang nhìn báo cáo.

Cặp mắt ôn nhu kia, đuôi mắt còn có chút nếp nhăn tinh tế trên mặt khi cười, thoạt nhìn càng sâu thẩm.

Cửa sổ mở ra, phòng nghiên cứu thông gió tốt, đột nhiên làm cho cô có điểm không thở được, đứng ngồi không yên đứng lên.

Đều là anh ta, đều là lỗi người đàn ông này!

“Làm sao vậy? Có vấn đề gì sao?” Anh còn mỉm cười hỏi nói.

“Thầy rốt cuộc…… vì sao……” Hạ Hiểu Úc nhịn không được hỏi ra nghi hoặc trong lòng,“Vì sao muốn như vậy?”

“Thế nào?”

“Chính là…… Luôn gây cho tôi phiền toái!” Cô thốt ra.

Du Chính Dung bị cô hỏi như vậy, thu hồi ý cười ôn hòa ngay lập tức, sắc mặt nghiêm.

“Tôi không có khiến em phiền toái.” Anh thật lòng nói.

“Vậy thầy vì sao…… Thái độ kỳ quái như vậy?” Cô mới không tin truy vấn.

Anh bứt lên khóe miệng, khẽ cười, vẻ mặt kia…… Làm người ta tim đập.

“Em muốn hay không…… đoán thử xem?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui