Giáo Sư, Xin Lỗi Mà

Khỉ gió nó chứ! Tráo trở đến thế là cùng!
Cái cuốn sổ rành rành trên bàn anh ta, vậy mà anh ta nói gì nào?
Nở nụ cười tươi như cá chết và thản nhiên bảo: “À, cuốn sổ đó hả? Của tôi đấy!”
Làm ơn đi, cuốn sổ đó rõ ràng là của cô. Nhìn đi nhìn đi, cái bìa đó là cô tốn mấy tiếng đồng hồ của cuộc đời dài trung bình sáu chục năm làm người để thiết kế đấy, là độc nhất vô nhị đấy! Của anh ta á? Có đùa không vậy?
“Chắc ý tưởng lớn gặp nhau đấy! Người giống người còn có, ý tưởng giống nhau là chuyện thường ở huyện ấy mà!”
Ở huyện nhà anh chứ chả phải nhà tôi! Rồi gì nữa, muốn mở ra kiểm chứng thì vừa uống cà phê vừa bảo: “Tôi có thể kiện cô tội xâm phạm vật tư!”
Vũ Tuyết hộc máu chết mất thôi!
“Anh nói cứ y như mấy bà thím trong phim truyền hình dài tập thật đấy Giáo sư!”
“Tôi có thể kiện cô tội phỉ báng đấy!” Lại là nó, cái nụ cười tươi như…chết tiệt, sau này thề không ăn cá nữa!
Khóc không ra nước mắt!
Giáo sư, tôi nguyền rủa anh ăn mì gói không có bột nêm, uống cà phê cùng với Tào Tháo, đời đời kiếp kiếp luôn luôn nằm dưới! Vũ Tuyết âm thầm nguyền rủa. Thù này sâu tựa biển, thề không báo Hạ Vũ Tuyết này lập tức đổi họ!
“Tôi luôn luôn ở trên!” Trong lúc Vũ Tuyết tìm thêm mấy lời nguyền nữa, thắc mắc có nên dùng lời nguyền của Pharaoh hay không thì Lôi Chấn đột ngột lên tiếng, làm Vũ Tuyết giật mình.
Cái tên biến thái này, đi guốc trong bụng mình à!
Nhìn khuôn mặt ngu ngơ của cô, Lôi Chấn tiếp tục nhâm nhi cà phê: “Với đầu óc biến thái của cô, tôi đoán chắc trên 80% cô chẳng thể nghĩ ra cái gì trong sáng, thành ra người IQ cao ngất như tôi dễ dàng đoán ra cô nghĩ cái gì trong đầu, đừng thắc mắc làm gì.”
À, ATSM trong truyền thuyết đây mà, Vũ Tuyết gật gù. Chính là thể loại “sang chảnh như cá cảnh” mà giang hồ đang đồn đại. Với khả năng chém gió gây bão level max của tên họ Đông này, có lẽ anh ta cũng chính là “anh hùng bàn phím” làm bao cư dân mạng một phen khốn đốn, gây bao cuộc chiến mưa bão bập bùng tốn nước bọt, những người theo chủ nghĩa “Chụy đẹp chụy có quyền” xây biệt thự từ gạch đá.
Ể, mà anh ta là chụy hay là em?
Chắc là em chứ nhỉ? Nằm dưới mà!
Hay anh ta là nữ vương?
Thôi kệ.
Sau này, khi Lôi Chấn biết cô từng nghĩ như vậy, lập tức cười gian sáp lại gần cô: “Hay anh chứng minh cho em biết rốt cuộc anh nằm trên hay nằm dưới nhé!” Lúc đó Vũ Tuyết mới đau khổ nhận ra rằng cô không hợp với cái nghề thám tử đi suy diễn lung tung này!
“Nếu cô muốn kiểm tra cuốn sổ này, vậy được thôi!” Lôi Chấn cưới, cầm lấy cuốn sổ đưa đến trước mặt cô.
Gì đây? Dễ dàng đưa cô vậy sao? Có âm mưu quỷ kế gì? Vũ Tuyết nghi ngờ.
“Sao, không lấy? Vậy thì thôi!” Lôi Chấn nói rút tay lại, vờ như muốn cất cuốn sổ đi.
“Ấy khoan khoan, tôi lấy tôi lấy!” Vũ Tuyết hốt hoảng. Mặc kệ là âm mưu hay dương mưu, lấy đi rồi tính.
Cô chuẩn bị mở cuốn sổ ra thì Lôi Chấn bỗng nói: “Khoan, tôi có điều kiện!”
Biết mà, dễ gì chứ. Vũ Tuyết khẽ nuốt nước bọt, mồ hôi vã ra như tắm. Cô có linh cảm điều kiện này chẳng dễ gì. Linh cảm của phụ nữ thường chính xác đến khó tin mà!
Tuy nhiên đó chỉ là “thường” thôi, lần này hoàn toàn trật lất.
“Nếu mở cuốn sổ ra mà đó không phải cuốn sổ của cô, cô sẽ nợ tôi ba điều. Khi đó mặc kệ tôi yêu cầu cái gì, cô phải tuyệt đối làm theo không thắc mắc. Thế nào, được chứ?”
Hả? Dễ vậy sao? Nhìn cái bìa được chính tay mình vẽ, Vũ Tuyết càng thêm tự tin, chắc chắn nó là của cô rồi! Vậy nên mũi của cô chẳng hề ngửi được cái mùi của một âm mưu gần thành đang ngập tràn căn phòng này với điệu cười man rợ ‘Muahaha’.
“Được, vậy nếu đây là cuốn sổ của tôi thì tôi được gì?” Kiểu gì cũng phải đòi tí quyền lợi chứ, nếu không lỗ nặng rồi còn gì. Mà làm người thì có ai muốn lỗ bao giờ?
“Thì cô được mang cuốn sổ đó về nhà, còn gì nữa?” Câu trả lời vô cùng ngắn gọn súc tích làm đối phương cứng họng.
Ừ, sổ của cô nên cô mang về là đúng, nhưng mà…
Nghĩ mãi cũng chẳng tìm ra nó bất thường chỗ nào nhỉ? Có cảm giác như mình đã bị lừa…
“Thế nào?” Lôi Chấn giục.
“Thôi được!” Quan trọng nhất là giành lại cuốn sổ, những điều còn lại để sau tính.
Lôi Chấn thầm hả hê trong lòng. “Vậy cô mở đi.”
Được chỉ thị, tay Vũ Tuyết đã nhanh chóng lật bìa sổ ra, sau đó chuẩn bị cười tươi rói mang về nhà.
Ấy, thế quái nào thế này? Cuốn sổ này…không phải của cô. Nó chỉ toàn mấy ghi chú trong khi phẫu thuật của tên giáo sư kia, hình cơ thể người cùng các bộ phận khác được vẽ vô cùng tỉ mỉ.
Không thể nào! Họa tiết trên bìa là rõ ràng là do cô tự thiết kế tự trang trí cơ mà!
“Sao nào? Không phải chứ gì?” Lôi Chấn nhíu mày vờ tức giận.
Trán Vũ Tuyết không ngừng tuôn ra những hạt mồ hôi trong suốt. Thôi toi rồi!
Ngập ngừng gật đầu, Vũ Tuyết vẫn không tài nào tin được. Đóng sổ lại, ngó bìa, lật sổ ra, ngó giấy. Lại đóng, rồi mở. Đóng mở đóng mở như vậy cỡ chục lần thì thở dài. Thôi rồi, nợ anh ta ba điều rồi. Phen này đánh từ biệt lối sống nhàn nhã tự do tự tại hết ăn lại nằm rồi.
Nghĩ lạc quan chút đi Vũ Tuyết, ít nhất biết được cuốn sổ đang nằm trong tay anh ta, chỉ là mày bị lừa thôi. Thở dài, Vũ Tuyết chầm chậm đặt sổ xuống bàn, ngẩng mặt lên đối diện Lôi Chấn, làm ra vẻ: “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Anh muốn chém muốn giết tùy anh!”
Hài lòng nhìn cô, Lôi Chấn đặt ly cà phê sớm đã nguội lạnh xuống bàn, cách cuốn sổ kia chừng 15cm, nhẹ nhàng mở miệng nói: “Được, bắt đầu đặt điều kiện. Nói trước là dù có vô lý đến cỡ nào cô cũng phải gật đầu đồng ý, ok? Mà tôi cũng không quan tâm cô ok hay không, tôi hỏi cho có lệ thôi, cô chỉ có thể đồng ý, chấm hết.”
Vũ Tuyết bắt đầu mường tượng ra những yêu cầu anh ta có thể đưa ra, kiểu như làm M để anh ta hành hạ, nhưng mà cô vốn là S mà, không được không được, điều này không thể chấp nhận. Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, một đứa S sao có thể thành M và một đứa M đâu tài nào là S? Hay là kiếm giúp anh ta một anh công siêu cấp soái ca? Ồ, cái này thì ok luôn. Nhưng cái thời đại này muốn kiếm một cực phẩm như vậy có lẽ hơi khó. Lên mạng tìm là không thể rồi, cái avatar Facebook mà tin được thì lợn cũng biết bay. Vậy chắc ra ngoài cực khổ tìm kiếm chút vậy. Ừm, quá ổn. Hay là bắt mình xẻ nội tạng ra bán? Ê ê ê, cái này là không được. Như vậy cô sống bằng niềm tin à? Mặc dù đúng là người ta khuyên nên sống thật tự tin, và cả mấy cái khẩu hiệu kiểu ‘I believe I can fly’ chẳng hạn, nhưng mà thế quái nào sống bằng niềm tin được? Đứa nào ngu ngốc nhảy ra ngoài cửa sổ hét lớn ‘I can fly’ thì chỉ có hai con đường, hoặc là chết, hoặc là tàn phế và được rướt vào viện tâm thần thôi.
“Làm osin cho tôi.” Trong khi Vũ Tuyết bị một mớ suy nghĩ thái quá vây hãm thì Lôi Chấn mở miệng, chặt đứt mấy cái ý tưởng kì quái của cô từ trong trứng nước. Có trời mới biết, để cô nghĩ nữa thì lại có thứ kì quái nào đó được sinh ra.
“Hả?” Cô ngây ngốc. Hình như mình nghe lầm thì phải.
“Làm-o-sin-cho-tôi” Anh nói rõ ràng rành mạch từng chữ.
“Làm…làm osin?” Vũ Tuyết không tin nổi.
“Ừ” Hờ hững buông ra một chữ, Lôi Chấn nói tiếp “Đây là điều thứ nhất, hai điều còn lại khi nào nghĩ ra tôi sẽ báo cho cô, giờ về đi. Bắt đầu từ ngày mai đến nhà tôi làm việc. Địa chỉ thì xuống hỏi đại cô y tá nào đó ấy.”
“Sao anh không trực tiếp nói cho tôi luôn?”
“Tôi quên rồi.”
“Hả? Địa chỉ nhà mình mà anh cũng quên?” Chả thể tin nổi, tên này từ nơi nào rớt xuống vậy? Thật muốn vỗ vai anh ta mà nói như mấy huynh đệ trên mạng: “Về đi con, bố mẹ trên đây nhớ con lắm!” hay “Ai cướp UFO của anh vậy?”
“Ừ” Không giải thích lằng nhằng, trực tiếp đẩy Vũ Tuyết ra khỏi phòng, sau đó đóng sập cửa lại một cái rõ mạnh. “Mai 8h vẫn phải lên đây rõ chưa?” Anh còn rất là nhiều cách trị cô đấy.
Liếc cuốn sổ trên bàn, Lôi Chấn nhớ lại. Cũng chả có gì to tát, cuốn sổ của cô là gáy lò xo, việc mở lò xo ra lấy bìa vô cùng đơn giản, lấy bìa đó ráp vào cuốn khác là xong, dĩ nhiên cũng tùy cuốn.
Ngáp một cái, Lôi Chấn tiến về bàn làm việc, ngó chồng tài liệu trên bàn, “Oảiiiiiii, cái mở gì đâyyy?” Vò đầu, Lôi Chấn vô cùng ‘lòng không cam tình không nguyện’ mà cầm bút lên, bắt đầu cực khổ xử lý mớ hồ sơ đó.
Sau khi bị Lôi Chấn không thương tiếc đẩy ra như vậy, Vũ Tuyết có một ham muốn mãnh liệt là được đá vào bản mặt khó ưa kia một cú, nhưng nghĩ lại đang làm osin cho người ta nên nhịn. Việc bây giờ là xuống xin địa chỉ nhà anh ta.
“Hả? Cô muốn biết Giáo sư Đông sống ở đâu sao?” Cô y tá trẻ tuổi ngạc nhiên. “Woa, thật không ngờ nha, tấn công trực tiếp luôn,thật là lãng mạn

“Hả? Lãng mạn?”
“Không phải sao, cô muốn trực tiếp cưa đổ giáo sư có phải không? Nhưng mà tôi ngạc nhiên vì có người chịu được độ biến thái của anh ta đó.”
Vũ Tuyết giật giật khóe mắt, thế quái nào trở thành cô muốn cưa anh ta rồi? Oan, là cô bị oan đó.
“Đây đây, địa chỉ của Giáo sư Đông đây.” Cô y tá lấy một tờ note màu vàng, ghi vài dòng lên đó rồi đưa Vũ Tuyết, đồng thời ghé lỗ tai cô nói nhỏ: “Cẩn thận với anh ta nha, anh ta đã khiến trái tim bao cô gái trẻ tan vỡ rồi đó!”
“Vì anh ta đã có bạn gái?” Ồ, anh ta mà cũng có bạn gái? Mà từ chối bao cô như vậy hẳn là rất chung tình đi. Nhìn không ra nha!
“Không phải, lúc mới gặp, bao cô gái bị vẻ ngoài siêu siêu siêu soái của Giáo sư cướp tim, đến khi tiếp cận muốn tỏ tình thì bị độ biến thái của anh ta dọa chạy sợ mất dép. Lúc đó trái tim họ đã được trả về với tình trạng tan vỡ thảm hại.” Cô y tá thở dài lắc lắc đầu, “Đến nỗi họ không tim vào tình yêu nữa luôn. Cũng may có bác sĩ John…”
“À mà nè, hình như nữ y tá, nữ bác sĩ ở bệnh viện này ai cũng biết địa chỉ nhà giáo sư Đông hả?” Lúc nãy anh ta nói tùy tiện tìm một cô y tá hỏi địa chỉ nhà…
“Dĩ nhiên, Giáo sư Đông vừa đẹp, vừa là con viện trưởng bệnh viện này, cô gái nào mà không muốn theo đuổi? Thành ra ai cũng dò hỏi đủ kiểu, tìm hiểu mọi thông tin của anh ta, khi đó hệt như thế chiến thứ ba vậy. Cũng may giờ họ từ bỏ rồi nên cô mới không bị họ ‘ám hại’ đó!” Y tá cười khúc khích, nháy mắt với Vũ Tuyết. “Thôi nhé, chúc cô may mắn!”
Vũ Tuyết thẫn thờ.
Bọn họ tiếp xúc với tên kia một thời gian thôi cũng sợ bỏ của chạy lấy người thế kia, còn cô là osin luôn đây này! Sau này còn gặp bản mặt anh ta dài dài, rồi cuộc đời của cô sẽ trôi dạt về đâu???
Bỗng Vũ Tuyết nhớ đến một câu thơ trong Truyện Kiều của Nguyễn Du:
“Buồn trông ngọn nước mới sa,
Hoa trôi man mác biết là về đâu?”
Trúng độc đắc kiểu này, giờ có nên ra ngoài mua một tờ vé số không đây?
Mang tâm trạng sầu bi ai oán, Vũ Tuyết ra khỏi bệnh viện, muốn dạo phố cho khuây khỏa (Mà thực chất là chuẩn bị đi ăn hàng, lệnh cấm của Lục đại nhân vẫn chưa được gỡ xuống).
Cái gió lành lạnh thổi đến luồn vào từng kẽ tóc, khiến những sợi tóc đen mượt mà cô để xõa bồng bềnh trông không khí tựa một đám mây. Hơi thở mùa thu vờn quanh chóp mũi mang theo những mùi vị chẳng rõ tên. Ánh đèn cam dịu rọi xuống mặt đường như một dải lụa họa nên một bức tranh rực rỡ, một bức tranh chỉ có thể nhìn thấy ở nơi thành thị phồn hoa này.
Vũ Tuyết yêu cái cảm giác này. Mỗi lần đắm chìm trong hương vị thành phố, trong cái ôm của gió và được chiếu rọi dưới ánh trăng, cả cơ thể cô như hòa cùng nó. Một cảm giác lâng lâng như sắp bay lên không trung. Từng bước đi nhẹ bẫng như chú chim nhỏ sải rộng đôi cánh bay tít lên nền trời cao.
Vũ Tuyết đi đến một quán nhỏ ven đường, gọi một tô bún nem rồi ngồi chờ. Nem được nướng bằng bếp than hẳn hoi. Từng đốm lửa nhỏ trong lò nhảy múa điệu nghệ, lóe lên một màu sáng đỏ, khiêu vũ bập bùng sau đó nhẹ dần nhẹ dần rời khỏi đám than hồng, phiêu lãng trong gió rồi tắt ngúm. Cột khói mờ mờ dần tỏa ra hòa ra khắp nền đen, như thể chính những cột khói đó đã làm nên những đám mây nhàn nhã trên kia.
Cô chủ quán đặt phần ăn của Vũ Tuyết lên bàn rồi rời đi, tiếp tục làm cho những vị khách khác. Miếng nem nóng hổi dính nước chấm bóng loáng kích thích khẩu vị của cô. Khẽ nuốt nước bọt đánh ực một cái, Vũ Tuyết cầm đũa lên bắt đầu ăn.
Ừm, cái se lạnh này mà ăn nam nướng cứ gọi là nhất.
Đang ăn, bỗng cô nghe ai đó nói: “Haizz, the seats’ve already been taken?” (Haizz, hết chỗ ngồi rồi sao?)
Ra là một anh chàng Tây dương bảnh bao tóc vàng. Lòng yêu cái đẹp và máu hủ nổi dậy, Vũ Tuyết hứng khởi vẫy tay: “Hi, you can sit here!” (Này, anh có thể ngồi chung với tôi.)
Ay da, người ta là một đại soái ca đó nha!
“Oh, thank you a lot!” (Oh, cảm ơn cô.) Anh ta nở nụ cười đẹp như hoa hướng dương rồi tiến đến chỗ cô, tiện thể ghé ngang chỗ bà chủ quán gọi món.
“Where are you from?” (Anh từ đâu đến?) Vũ Tuyết hào hứng bắt chuyện.
“I’m from US.” (Tôi đến từ Mỹ) Anh mỉm cười vui vẻ đáp lời, đồng thời ngày càng có thiện cảm với cô.
“My’s name Vũ Tuyết, nice to meet you!” (Tôi là Vũ Tuyết, hân hạnh được gặp anh!) Cô vươn tay ra.
“It’s my pleasure. I’m John, but you can call me Jonny too.” (Rất vui được gặp cô, tôi tên John, cô có thể gọi là Jonny.)
Vũ Tuyết thầm cười hả hê trong lòng, dĩ nhiên là bên ngoài cũng đang cười tươi rói. Kế hoạch ‘bẻ cong’ ngày càng có nhiều đối tượng rồi nha. Rồi đây sự nghiệp mai mối của cô sẽ lên cao như diều gặp gió.
Và John đáng thương hoàn toàn không hay biết đang có một kế hoạch đen tối nhắm lên anh, anh chỉ đang vô cùng hứng thú với cô.
“How long have you e to Viet Nam?” (Anh đến Việt Nam được bao lâu rồi?)
“Uhm, a month, I guess.” (Uhm, có lẽ là một tháng)
“Oh, travelling?” (Oh, du lịch?)
“No no, I’m here for work.” (Không không, tôi đến đây vì công việc.)
“Ah.” Vũ Tuyết gật gù. Lúc này phần của John được bê ra.
Không làm phiền John nữa, cô tiếp tục ăn phần của mình. Trời đánh cũng tránh miếng ăn, ăn xong tiếp cận tiếp chẳng muộn.
Mà nói đi cũng phải nói lại, dáng ăn của Vũ Tuyết vô cùng ngon miệng, bảo đảm nếu cô làm diễn viên quảng cáo cho hãng thực phẩm nào đó, món đó chắc chắc đắt như tôm tươi. Ngay cả John cũng thi thoảng len lén nhìn cô ăn, bỗng cảm thấy món nem nướng mình đang ăn sao mà ngon quá đỗi.
Còn Vũ Tuyết, trong mắt cô lúc này chỉ có tô nem nướng trước mặt, không để ý có tia nhìn thi thoảng lại chiếu tới cô.
Ăn xong, cả hai vẫn chưa vội rời đi.
“Do you have a boyfriend?” (Cô đã có bạn trai chưa?) Phải tìm hiểu đối phương trước rồi lên kế hoạch, đây là nguyên tắc của anh.
Bạn trai? Uhm, bạn là con trai thì nhiều vô kể nha, toàn mấy đối tượng bị cô bẻ cong không hà. Tưởng anh hỏi để kiếm bạn trai, Vũ Tuyết hào hứng, “Yes!”
Câu trả lời của cô không khiến John nản chí. Dù tiếc thật nhưng có cảm giác chinh phục, nếu bạn trai của cô bản lĩnh thì sẽ giữ được cô, nếu không thì cô là của anh. Tình yêu được suy nghĩ khá thoáng tại đất nước của anh.
Thấy tâm trạng John khá phấn chấn, Vũ Tuyết càng hăng hái. Đó giờ ai bị cô nhắm tới để thực hiện chiến dịch toàn chạy mất dép, hiếm có người như anh, vui sướng là điều dĩ nhiên.
Vũ Tuyết biết rằng chiến dịch ‘bẻ cong’ chẳng thể xong trong một sớm một chiều, tính hỏi xin số điện thoại thì John đã nói trước.
“Can I have your phone number?” (Có thể cho tôi số của cô được không?)
“Oh, ok, It’s 09xxxxxxxx” (Oh được, 09xxxxxxxx)
“Thanks!” John lấy điện thoại bấm bấm một hồi, sau đó tiếng nhạc chuông của Vũ Tuyết vang lên.
“That’s my phone number.” (Đó là số của tôi.)
Hai người nói một hồi rồi tạm biệt, dù gì cũng phải nhường chỗ cho những người khác chứ.
__________
Quái Tiếu: Quà Noel nha
Merry Xmas everyone
Đã tăng chữ trong chap này nhá :))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui