Vũ Tuyết cứ đứng như trời trồng trước phòng thí nghiệm, miệng há hốc.
Đẹp…đẹp quá…
Nếu không tận mắt nhìn thấy, có cho vàng cũng sẽ không tin trên đời có người đẹp như vậy.
Gương mặt với tỉ lệ cân đối không chút khiếm khuyết, chính sát đến từng milimet, dáng người dong dỏng cao, vừa vặn đúng với tiêu chuẩn mẫu người nam giới hoàn hảo của Châu Á.
Đây, chính là tỉ lệ vàng vạn người có một trong truyền thuyết. (Quái Tiếu: Không thèm nhìn mặt chỉ nhìn thân hình, ặc, quả là sắc nữ tiêu biếu a
)
Nhìn nam nhân trước mắt, rồi nhìn lại mình. Ngẩng lên là thấy tỉ lệ vàng, nhìn xuống lại thấy một cây nấm lùn.
Mất mặt, mất mặt quá a!
Tiếc rằng đây là sàn xi măng có lót gạch hoa cương, đã thế còn là tầng 6, không thể đào một cái hố rồi chui xuống được rồi.
Bây giờ làm sao? Vũ Tuyết nhanh chóng trong đầu đưa ra ba kế sách.
Kế hoạch A: đánh xỉu anh ta, rồi dùng gậy xóa trí nhớ trong “Những người mặc đồ đen”* để xóa trí nhớ của anh ta về cây nấm lùn di động biết ăn biết ngủ là cô, sau đó đi về make up tân trang lại nguyên người, mang giày tăng chiều cao để lừa tình, rồi dụ dỗ anh ta làm bạn trai, sau đó, hắc hắc, ăn sạch anh ta từ đầu tới chân không sót một mảnh xương.
(*): Phim Men in Black á.
Kế hoạch B: Tại đây ăn sạch anh ta luôn không thăm hỏi gì hết, khiến anh ta rơi vào thời kì tăm tối nhất chỉ còn có thể dựa vào cô, rồi thì ân cần chăm sóc anh ta chu đáo, khiến anh ta yêu mình, rồi thì…tiếp tục ăn sạch anh ta tiếp.
Kế hoạch C: Tiếp tục đứng như trời trồng, khiến anh ta lầm tưởng cô là một pho tượng, sau đó đóng sập cửa lại, còn cô thì tẩu thoát. Cô không nghĩ rằng anh ta sẽ có ấn tượng về một pho tượng hình nấm lùn đâu, sau này chuẩn bị kĩ càng rồi lại đến ăn sạch anh ta.
Sau khi vạch ra ba kế hoạch hẳn hoi thì Vũ Tuyết bỗng cảm thấy đập đầu vào đậu hũ hay lấy cọng bún thắt cổ có khi còn khả thi hơn. Gì đây, kế hoạch A thì không được rồi, đâu thể nào mua vé máy bay bay ra nước ngoài để mượn gậy xóa trí nhớ, cô đâu có dư tiền, thêm nữa dựa vào chiều cao của cô mà muốn đánh ngất tên kia, không sợ nhục mặt à?
Còn kế hoạch B, chưa kịp ăn sạch anh ta đã bị anh ta đánh ngất thì có, cho dù có làm được cũng bị anh ta gọi cảnh sát tống giam mấy năm rồi. Kế hoạch C…dẹp luôn đi, có thể có kế hoạch nào lố bịch hơn nữa không?
Nam nhân kia thấy gương mặt cô gái trước mắt biến đổi ảo diệu, lúc thì cười hềnh hệch, lúc thì mắt long lanh không biết nghĩ cái gì, lúc thì chán nản u sầu cực độ, lúc còn nhìn anh ta bằng ánh mắt lo sợ thật khiến anh ta không khỏi tò mò.
“Cô đang nghĩ gì vậy?”
“Nghĩ cách làm thế nào để ăn sạch anh!” Vũ Tuyết bị hỏi bất ngờ, não chưa kịp phản ứng thì miệng đã nhanh nhẩu trả lời. Sau khi biết mình nói gì thì máu dồn hết lên khiến mặt cô nóng rang, chốc lát đã đỏ lựng hết cả lên. Cô nhắm lấy hết hai tay ôm lấy đầu đồng thời ngồi xổm xuống, không muốn nhìn vẻ mặt của anh ta, cũng không muốn nghe mắng, càng không muốn bị đánh.
1 giây trôi qua
5 giây bơi qua…
15 giây phi qua…
30 giây nhảy qua…
45 giây múa ba lê qua…
60 giây trườn qua…
1 phút trôi qua luôn rồi, vẫn chẳng nghe thấy tiếng động nào hết, cũng không thấy anh ta đánh cô. Ể, mặc dù cô đã dùng tay ôm lấy đầu đồng thời che hai tai lại, nhưng mà ít nhiều cũng phải nghe được chút xíu chứ. Còn nữa, cô không cảm thấy mình bị đánh hay đá hoặc đấm gì cả. Vũ Tuyết từng nghe nói có một căn bệnh kì lạ khiến người ta không cảm nhận được gì cả, giống như không có xúc giác ấy, không hề bị đau. Thậm chí có người vì mắc bệnh đó mà vô tình cắn đứt luôn 1/3 lưỡi của mình. Không phải chứ, bệnh đó đâu có lây nhiễm, hình như là do bẩm sinh mà, không lẽ bây giờ sau khi sống được 24 năm rồi căn bệnh này mới bắt đầu lộ diện, đã thế đi đơn độc không muốn còn kéo theo bệnh lãng tai khiến thính giác của cô không còn nhanh nhạy mới chịu?
Hoảng hồn với ý nghĩ của mình, Vũ Tuyết nhanh chóng ngẩng phắt đầu đên rồi…toàn thân đơ như tượng đá.
Không ổn rồi, mắt cô có vấn đề luôn rồi. Cô thấy mĩ nam kia gương mặt không có chút gì gọi là ngạc nhiên bởi lời cô nói, đã thế còn đứng dựa cửa, tay cầm tách cà phê còn đang nghi ngút khói nhìn chằm chằm cô, vừa nhìn vừa uống.
“Anh đang làm gì vậy?”
“Xem hiện tượng kì thú.” Mĩ nam nhàn nhạt phun ra năm chữ.
Ể, mình nghe anh ta nói được này, thế nghĩa là…
“Oahahahahaha!!! Tôi không bị điếc, oahahahaha” Sau đó lấy tay tự tát mình một cái thật mạnh. Đau, nghĩa là….”Tôi cũng biết đau kìa oahahahahaha, hạnh phúc quá!!!” Xong rồi mừng quá, Vũ Tuyết nhảy tới ôm chầm mĩ nam mà nhảy cà tưng, vừa nhảy vừa ‘oahahahaha’.
1phút sau…
Vũ Tuyết: “…”
Mĩ nam: “…”
Tay Vũ Tuyết hiện giờ còn đang vòng qua cổ mĩ nam. Tư thế vô cùng ám muội.
“Cô thích ôm tôi quá nhỉ?”
“Ách” Vũ Tuyết vội rút hai tay ra khỏi cổ mĩ nam, cười gượng ba tiếng.
Mĩ nam: *tiếp tục uống cà phê*
“Ahaha, chỉ là khi nãy không thấy anh mắng tôi đánh tôi, tôi tưởng mình bị điếc và mất luôn xúc giác, nghe anh nói mới biết mình không có điếc, cũng không mất xúc giác, ahaha.”
“Cô thích ‘ahaha’ với ‘oahaha’ quá nhỉ” Mĩ nam nhướng mày. “Thú vị nhỉ, có lẽ tôi nên nghiên cứu thêm…”
“Ê khoan, anh mới nói gì?” Vũ Tuyết trừng mắt.
“Tôi nói có lẽ tôi nên nghiên cứu…”
“Không, anh nói anh đang xem hiện tượng kì thú, anh nhìn tôi mà dám bảo tôi là hiện tượng kì thú à? Anh không biết từ ‘hiện tượng’ vốn không phải dùng thế này sao? Anh cấp một học tiếng Viết được bao nhiêu điểm? Có từng xem qua cuốn từ điển nào chưa? Văn viết tệ lắm chứ gì? Rõ ràng tôi là con người, là động vật cấp cao, vốn không thể dùng từ ‘hiện tượng’ để hình dung, đã thế còn ‘kỳ thú’ nữa, anh và tôi đều là con người, anh nói tôi cũng có nghĩa là đang nói chính anh đấy không biết sao?” Vũ Tuyết tức giận nói một tràng.
Sau khi Vũ Tuyết nói xong, chỉ thấy khóe mắt mĩ nam cong lên vì cười, nhìn cô với vẻ thú vị.
Gì đây, anh ta không có dây thần kinh xấu hổ à?
“Cô không thấy bản thân rất thú vị sao?” Mĩ nam cười tươi như hoa nhìn cô, khiến Vũ Tuyết không biết làm gì ngoài ngắm nụ cười của anh ta.
Tỉ lệ vàng đúng là có khác, cười cũng đẹp thế kia.
“À đúng rồi, cô lên đây làm gì? Lên nhầm rồi, muốn khám bệnh thì xuống dưới kia đi, trên đây không có đâu!” Sau đó, đóng rằm cửa trước mặt cô.
Vũ Tuyết mồm há hốc mắt trợn ngược nhìn chằm chằm cánh cửa, năm giây sau lại thấy anh ta ló mặt ra cười “À, tôi quên, thật xin lỗi!”
Thở phào, ra anh ta nhớ được có một thực tập sinh sẽ đến đây à?
“…Khoa não ở tầng 4 ấy, đi đường cẩn thận!” Sau đó lại ‘rầm’ một cái.
Hả?
Là sao?
Thế nào?
Vũ Tuyết ngây dại đứng đó, một hồi sau mới hồi tỉnh, liền đập cửa rầm rầm.
“Mĩ nam, mau mở cửa ra, mở ra mở ra mauuuuu, tôi lên đây là có công việc quan trọng thật mà!” Vừa đập cửa vừa la hét gào rống, không có cái gì gọi là ‘thục nữ’, hoàn toàn quên bén mới mấy phút trước còn có ý định muốn bỏ trốn. Nói sao đây, mê zai bỏ mình, ừm, quả thật là không sáng suốt, không sáng suốt a
(Vũ Tuyết: Ta phản đối, đây không phải là mê zai, rõ ràng điều này chỉ chứng minh ta là một con người với tâm hồn yêu cái đẹp mà
)
Rầm rầm ầm ầm âm ỉ như thế một hồi lâu thật lâu thật lâu sau, tới tận sáu mươi giây luôn, mỹ nam tỉ lệ vàng kia mới chịu ra mở cửa “Gì đây, mới có một phút thôi mà cô đập cái cửa muốn gẫy luôn rồi, cô có họ hàng với king kong à?”
(Quái Tiếu: mỹ nam, anh thật khiến tôi thất vọng, mới có một phút đã ló đầu ra, thật là mất hết giá cả mà *tặc lưỡi*
Mĩ nam: *gào rống* là tên nào bắt tôi diễn theo kịch bản hử? Hử? Còn làm ra vẻ vô tội, thêm nữa tôi không ra cho cánh cửa nó sập à?
Quái Tiếu: Ơ, tôi bảo Vũ Tuyết đập nhẹ thôi mà, chỉ là diễn thôi mà?
Vũ Tuyết:…Tại…tại tôi diễn nhập tâm quá! Ahaha…
Mĩ nam: *lèm bèm* đam mê phá hoại thì có chứ ở đó diễn xuất nhập tâm.
Quái Tiếu:…
Vũ Tuyết:… )
Vũ Tuyết mặt ngơ ngác nhìn mỹ nam: “Ơ, thế anh không biết à? King kong cũng thuộc họ người đấy.”
Mĩ nam đen mặt, nhìn cô gái ngây thơ vô số tội trước mặt: “Nói đi, di nguyện di chúc di ước gì nói hết ra luôn đi!”
Vũ Tuyết ưỡn ngực thẳng lưng cười gian nhìn anh: “Tôi nói cho anh biết nhá, tôi là Hạ Vũ Tuyết, sinh viên thực tập đến từ đại học y danh tiếng: đại học Z đến thực tập dưới sự quản lí của giáo sư Đông kì quái. Hừ, anh cũng là sinh viên thực tập chứ gì, gọi tôi một tiếng sư tỷ đi hắc hắc!”
(Quái Tiếu: Tôi nói, rõ ràng là tiểu mĩ nam kia đến trước, cô phải gọi hắn một tiếng sư huynh mới đúng chứ @@
Vũ Tuyết: Tôi mặc kệ, tối qua tôi vừa đọc xong một cuốn ngôn tình tỉ đệ luyến !!! )
Mĩ nam nghe cô nói vậy, lại cười mỉm nhìn cô: “Cô nói ai là Đông kì quái?”
Thường thường trong tiểu thuyết, khi nhân vật A hỏi nhân vật B câu này luôn xảy ra tình huống: B nói thẳng rằng C chính là tên kì quái, sau đó mới biết thì ra B và C là cùng một người. Nhưng mà hôm qua cả một xô cẩu huyết đổ xuống đầu cô rồi, chắc không còn giọt nào đâu, thế nên Vũ Tuyết hùng hồn nói: “Tôi nói Đông Lôi Chấn chính là Đông kì quái!”
Mĩ nam nghe thế lập tức híp mắt cười: “Tôi chính là Đông Lôi Chấn”
Anh ta mới nói gì nhỉ? Anh ta là Đông Lôi Chấn, ừm, Vũ Tuyết gật gù.
…
..
.
HẢ???????? Anh ta là Đông Lôi Chấn???? Vũ Tuyết lập tức vô cùng tỉnh táo chủ động lùi ra xa năm bước, trong đầu thầm rủa, thế quái nào mà cẩu huyết nhiều thế hả????? Hôm qua không phải vừa xối lên đầu cô một xô sao? Hôm nay vẫn còn à????
Lôi Chấn vẫn giữ nguyên nụ cười híp mí đó mà hướng cô nói: “Này, lùi ra chi thế? Không phải đến đây làm thực tập sinh à?”
Vũ Tuyết khẽ nuốt nước miếng, Lục đại nhân, cậu nhớ cầu nguyện cho tớ đấy!