Phòng thí nghiệm của Đông kì quái là một căn phòng đỏ sẫm tanh mùi máu, thịt bò thịt heo trộn lẫn treo trên những chiếc móc sắt sớm đã bị gỉ, có miếng thịt tươi còn nhỏ giọt những giọt máu, cũng có những miếng thịt sớm đã khô quắt queo. Nội tạng vương vãi khắp nơi, tim gan phèo phổi nằm la liệt dưới đất. Trên bàn là những ống nghiệm thủy tinh trong suốt chứa những loại chất lỏng đủ màu chàm lam vàng tím bốc khói nghi ngút, có cả những quả bom nguyên tử hay vũ khí hạt nhân bày trong một góc tối. Cô đang nhũn chân nhìn ngó xung quanh thì Đông kì quái đột nhiên quay lưng lại nở nụ cười gian tà làm lộ ra hai cái răng nang trắng bóng nhọn hoắc, trên tay đang cầm con dao chặt thịt gà nhìn cô: “Cô đã biết quá nhiều, tôi phải giết người diệt khẩu đem cô băm ra nửa luộc sôi, nửa treo trên móc sắt.”
Vũ Tuyết hốt hoảng: “Tôi…tôi sẽ không nói cho người khác việc anh bán vũ khí cấm, cũng không tiết lộ anh là tay sát thủ giết người ăn thịt sống, làm ơn tha cho tôi.”
Đông kì quái khinh bỉ: “Ai bảo tôi lo cô sẽ nói việc đó? Tôi là nói cô đã biết tôi là thụ, cô phải chết!”
Vũ Tuyết mặt chảy dài ba vệt đen, khuôn mặt tăm tối nhìn nam dạ xoa trước mắt: “Tôi nào biết anh là tiểu thụ? Tôi biết hồi nào?”
“Ồ, ra là tôi nhầm, nhưng lỡ rồi, tôi đã nói cho cô biết, cô phải chết!”
Vũ Tuyết khóc không ra nước mắt. Có ai chết chỉ vì lí do lãng nhách như cô không? Ông trời ơi, mặt đất ơi, vì sao ơi. Vì sao? Vì sao là tại vì sao?
“Trước lúc chết, anh có thể đáp ứng cho tôi một nguyện vọng hay không?”
Đông kì quái sảng khoái đáp: “Được, nói đi, coi như tôi làm người tốt đáp ứng di nguyện của cô.”
Khóe mắt Vũ Tuyết kịch liệt giật giật, có ai làm người tốt đi giết người diệt khẩu hủy thi diệt tích như anh không?
Lấy tay tự bấu mình ép bản thân chảy nước mắt, Vũ Tuyết mặt rưng rưng: “Có thể cho tôi nhìn mặt công của anh hay không? Tôi muốn nhìn rõ hai người một lần trước khi ra đi.”
Đông kì quái nhăn mặt “Cũng được, nhưng đừng mong kéo anh ấy khỏi tôi, anh ấy chỉ là của tôi, là của tôi thôi!” Vừa nói vừa đập bàn đe dọa cô, đến khi thấy Vũ Tuyết gật đầu lia lịa như gà mổ thóc mới hài lòng bước đến gần cái quan tài gỗ đang dựng đứng cạnh chỗ bom nguyên tử.
“Honey à, anh thức dậy mau, người ta cần gặp anh
” Đông kì quái nũng nịu. Vũ Tuyết tận mắt chứng kiến một màn ‘tình chàng ý thiếp’ của hai vị đai nhân trước mắt sớm đã khiến cho da gà rơi đầy đất, hai tay tự ôm lấy mình không ngừng run lên. Quái lạ, phòng này đâu có máy lạnh?
Đông kì quái vừa dứt lời, cỗ quan tài liền động đậy. Nói đi cũng nói lại, cỗ quan tài thật giống trong những bộ phim về Dracula mà cô từng xem, sau khi nắp quan tài mở ra, cô còn nhìn thấy lớp vải đệm màu đỏ tươi lót dưới quan tài, oa, nhìn có vẻ thật êm nha
Từ cỗ quan tài bước ra một thanh niên mắt hơi xếch, da màu lúa mạch khỏe mạnh, tóc lại như một dải lụa đen tuyền, cả người là loại khí chất mạnh mẽ.
“Nhìn gì đó? Tôi cấm cô quyến rũ anh ấy.” Trừng mắt nhìn Vũ Tuyết đang lạnh sống lưng đằng kia.
Vũ Tuyết chao đảo cảm thấy trời đất quay cuồng. Cái gì? Cô muốn…muốn quyến rũ công của Đông kì quái?
Lấy tay quệt nước mắt, Vũ Tuyết sớm đã bị đả kích nặng nề run run nói: “Hai người, nhất định phải hạnh phúc, đừng để tôi chết oan rồi lại chia tay lãng xẹt, phí lắm a
” Trong lòng có một loại cảm giác tự hào, đây gọi là gì? Là lấy ân báo oán? Ohoho, bản thân thật vĩ đại a
“Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ treo thịt cô lên cạnh một miếng thịt bò tươi thượng đẳng.” Đông kí quái xúc động nhìn Vũ Tuyết, hứa.
Vũ Tuyết nghe câu nói của Đông kì quái xong, sốc nặng ngã xuống, hình ảnh cuối cùng cô nhìn thấy là hai người kia ôm hôn nhau thắm thiết.
…
“Còn đứng như trời trồng làm gì? Cô thích làm cái cột nhà à?” Thanh âm lạnh lùng vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Vũ Tuyết. Hên quá, thì ra là mơ, té ra mơ giữa ban ngày là có thiệt nha.
Run rẩy bước vào phòng thí nghiệm, tự cầu phúc ình. Phòng thí nghiêm của Đông Lôi Chấn khác xa so với tưởng tượng của cô. Là khác rất xa rất xa rât rất xa.
Căn phòng lấy màu chủ đạo là một màu trắng sạch sẽ, ngập mùi thuốc sát trùng. Trên bàn cũng có những lọ ống nghiệm thủy tinh, nhưng tất cả đều được xếp ngay ngắn trên kệ, một vài ống nghiệm còn được nối bằng sợi dây nhựa với những chiếc cốc lớn được đậy kín bằng một tấm kính mỏng úp ngược xuống thau nước, hoàn toàn không có khói bốc nghi ngút.
Căn phòng cũng chẳng hề treo miếng thịt bò nào, không có bom nguyên tử hay vũ khí hạt nhân, cũng chẳng thấy cỗ quan tài Dracula đâu hết. Quan trọng nhất, không có quan tài thì đương nhiên cũng chẳng thấy công của Đông Lôi Chấn đâu hết, aiz.
Đông Lôi Chấn thấy vẻ dáo dác nhìn đông ngó tây rồi lại thở dài của cô mà dở khóc dở cười, không biết nói gì, đành để mặc cô ở đó.
“A, công của anh đâu, soái ca đâu?” Tiếng nói làm người ta tức điên lại vang lên. Đông Lôi Chấn mặt đen sì quay lại.
“Công cái gì?”
“A, tôi lỡ miệng, haha, khi nãy mơ thấy anh là thụ đang ôm hôn một anh công đẹp trai, thật xin lỗi.” Vũ Tuyết cười, nhắc đến soái ca là mắt lại sáng lấp lánh lấp lánh lấp lánh
“Phập”
Vũ Tuyết giật mình, đứng yên như tượng, không dám nhúc nhích, sống lưng không ngừng chảy ra mồ hôi lạnh. Lôi Chấn bên kia vừa lôi ra một con dao chặt thịt gà cắm phập lên bàn…
Lôi Chấn vừa cười vừa vuốt ve lưỡi dao như một thứ đồ chơi “Ay da, dao này bén thật nha, đem giết heo cũng không tồi, không tồi.” Lôi Chấn gật gù, sau đó ‘vô tình trong sự cố ý’ làm đứt tay, khiến giọt máu đỏ tươi đẹp đẽ chảy dọc ngón tay cái trắng muốt.
“Haiz, lại bất cẩn làm đứt tay rồi, haha, mình thật vụng về mà.” Nói rồi đem ngón tay lên miệng mút nhẹ để cầm máu. Vũ Tuyết nhìn mà gương mặt nóng hết cả lên, oa, thật yêu nghiệt mà
“Cái đó…”
“Hử?” Lôi Chấn nhướng mày nhìn Vũ Tuyết.
“…cái đó…không phải dao chặt thịt gà sao? Không nên dùng chặt thịt heo, như thế sẽ không phát huy hết công dụng trời phú của con dao đâu, tội nó lắm.” Vũ Tuyết ngước mắt nói giọng nghiêm túc.
“Ahaha, đem cải tiến là được, dù gì cũng rỗi rãi, không bằng đem thí nghiệm thử xem sao, không được thì thôi, Hạ tiểu thư nói phải không?” Lôi Chấn nở nụ cười tươi như hoa, càng khiến Vũ Tuyết sợ sệt lùi ra sau thêm ba bước.
“Giáo sư, sao anh lại mang dao vào phòng thí nghiệm?”
Lôi Chấn nghe vậy thì phất phất tay, “Oài, chỉ là đồ chơi thôi đồ chơi thôi, rảnh rỗi lôi ra ngắm nghía cho đỡ buồn ấy mà, quởn thêm chút nữa thì tự mình ‘múa kiếm’ đập phá để mình dọn dẹp cho bớt rảnh đi một tí thôi” Lôi Chấn cười “…với lại đem dùng để nấu ăn cũng không tệ, nhỉ?”
Vũ Tuyết mắt sáng lấp lánh, kích động nhìn Lôi Chấn như đã tìm ra đồng loại thất lạc nhiều năm “Oa giáo sư, ra anh cũng giống tôi, anh cũng xem kiếm hiệp à, tôi tưởng mình là người duy nhất dùng dao làm bếp để múa kiếm thôi chứ. Mà anh thích phim nào nhất? Thích đao nào nhất trong phim nào thế?”
Lôi Chấn cười: “Cẩu đầu đao của Bao Thanh Thiên.”
Vũ Tuyết phát hiện mình hình như đang đứng gần Lôi Chấn quá rồi, lại lùi thêm mười bước nữa.
“À, Hạ tiểu thư, bây giờ cô về đi, hai ngày nữa đợi tôi sắp xếp xong hãy đến, khi nãy cô đến đã phá giấc ngủ của tôi, mà tôi…” Lôi Chấn lại tiếp tục cười “…không phải người vui vẻ khi bị đánh thức đâu.”
“Được được, tôi…tôi lập tức về ngay.” Nói xong lập tức quay đầu chạy ngay, không chú ý cửa vẫn đang đóng nên…
“Rầm” Cái mông thân yêu lại oanh oanh liệt liệt ôm hôn đất mẹ vĩ đại. Liên tục xuýt xoa, vừa nhìn thấy nụ cười tươi như hoa của Lôi Chấn liền đứng phắt dậy, mỏ cửa rồi chạy ra ngoài ngay.
Lôi Chấn đợi cho bóng dáng bị ma đuổi kia đã khuất xa mới cúi xuống nhìn cái túi xách màu xanh violet dưới chân. Cô nhóc kia hình như để quên đồ rồi.