“Vậy nghĩa là, cậu lại tự bêu xấu mặc mình trước người-không-nên-dây-vào đó hả?” Lục Nghi vừa cầm hộp sữa chua Yomost vừa uống rồi tiện thể hỏi Vũ Tuyết.
Đúng vậy, là ‘tiện thể hỏi’ thôi.
“Ai bảo khung xương của hắn quá hoàn hảo, tưởng tượng xem, nếu đem khung xương đó phục vụ cho khoa học không phải quá tuyệt sao? Tỉ lệ cực chuẩn nhé, dài ngắn vừa đủ, thể tích lồng ngực thích hợp, chiều cao đạt chuẩn, tỉ mỉ đến từng chi tiết, như vậy thôi cũng đủ biết nội tạng tên đó hoàn hảo cỡ nào, aiz.”
Lục Nghi bên nào đó đang sặc cả hộp sữa chua, “Vũ Tuyết, vừa gặp mặt cậu đã có ý định đem nội tạng người ta đi bán à? Là phạm pháp, phạm pháp đó.”
“Lúc đó tớ đâu biết hắn là Đông kì quái, với lại, khi đó tớ đâu có muốn đem nội tạng hắn đi bán.” Vũ Tuyết cãi bướng.
“Thật không có?”
“Không có!”
“Thế lúc đó cậu đang nghĩ gì?”
“Tớ…”
“Nói đi!” Lục Nghi giục.
“Tớ…” Cái đầu cúi càng ngày càng thấp.
“Nói nhanh, không thôi tối nay đừng hòng ăn cơm.” Lục Nghi đe dọa.
“Tớ tính ‘ăn’ hắn…” Giọng nói lí nhí như kiến, bất hạnh thay, lại vừa đi lọt vào tai Lục Nghi.
Lục Nghi: “…”
Vũ Tuyết: “…”
“Cám ơn cậu Vũ Tuyết.”
“Hả, cám ơn gì? Sao lại cám ơn tớ?” Vừa nghe Lục Nghi nói, đầu Vũ Tuyết đã lập tức ngẩng lên, thắc mắc hỏi.
“Nhờ cậu, trình độ da mặt dày đàn gảy tai trâu của tớ đã đạt đến một tầm ới, đến mức xuất thần nhập hóa, không còn chảy mồ hôi lạnh nữa. Cũng nhớ cậu, lần đầu tiên tớ trải nghiệm được cảm giác ‘Tự lấy đá đập chân mình’ là như thế nào.” Thở dài nhìn hộp sữa trên tay, “Một cảm giác thật Yomost!”
“…”
“Mà Vũ Tuyết này!”
“Hả?”
“Sáng này cậu đi tay không đến à?” Lục Nghi vừa nhìn dòng chữ ‘Lắc đều trước khi uống’ trên hộp sữa.
“Đâu, tớ có mang theo một cái túi quai chéo mà!”
“Thế nó đâu?” Vừa nói vừa lẩm bẩm “Ngon hơn khi uống lạnh, chết tiệt, sao tối hôm qua lại cúp điện cơ chứ? Hại cái tủ lạnh cũng mất điện, hộp sữa nguội ngắt thế này!”
“Nó ngay đây mà…” Cúi đầu nhìn tay mình, sau đó cứng họng, mắt trợn to.
“1, 2, 3…” Mắt Lục Nghi vẫn bất di bất dịch khỏi hộp sữa, miệng lẩm bẩm đếm.
“AAAAAAAAAAAAAA!!!” Tiếng hét điếc tai long trời lở đất thừa khả năng làm vỡ bất kì tấm kính cường lực nào vang lên.
Được rồi, cũng không có tới mức đó.
“Thế nào, vứt nó đâu rồi?” Lục Nghi lúc này mới dời mắt lên nhìn gương mặt hoảng loạn: mồm há hốc, mắt trợn to của cô bạn, gương mặt bình thản đến không thể bình thản hơn, như đã tập thành thói quen.
“Tớ…tớ…”
“Lại nhanh nhẩu đoảng để quên rồi chứ gì?”
“Sao cậu biết?”
“Còn hỏi, một ngày cậu không để quên thứ gì thì tớ bảo đảm ngày đó trời đổ mưa, hôm qua thì để quên cái nón, hôm trước thì để quên điện thoại ở quán café, hôm trước nữa để quên ví tiền ở tiệm ăn, gọi tớ tới trả tiền cho cậu, tất cả là 159.000 cả thảy, hai tuần trước còn xém làm mất tiền quỹ của lớp, tháng trước thì làm rơi một tập hồ sơ…” Lục Nghi kể vanh vách như bắn gió, “Với lại hôm nay trời nắng, nhiệt độ vừa đẹp, 31 độ, mây với gió còn không có chứ đừng nói tới mưa, nên tớ biết thể nào cậu cũng để quên gì đó, mà sáng nay cậu dậy trễ, chỉ kịp mang theo cái túi quai chéo xanh violet kia, không quên cái đó thì còn gì mà quên?”
“…”
“Thế nào, nói trúng tim đen rồi chứ gì?”
Vũ Tuyết uất ức, cũng đâu phải tại cô đãng trí đâu, chỉ là lỡ quên chút thôi mà, cũng đâu có chết ai, thêm nữa, nhờ cô mà có cả khối cửa hàng tăng thu nhập vùn vụt chứ bộ, nếu không phải lờn mặt với chủ mấy cửa hàng kia, cô với Lục Nghi cũng đâu có trở thành khách V.I.P rồi được giảm giá cả đống.
Lục Nghi nhìn gương mặt nhỏ nhắn uất ức của Vũ Tuyết mà không khỏi thở dài, “Nghĩ lại đi Hạ tiểu thư, rốt cuộc cậu để quên ở đâu, nếu trí nhớ cậu ‘tốt’ thì chắc trả lời được chứ nhỉ?”
“…”
“Thế nào?”
“…Tớ không nhớ…”
“Vũ Tuyết, trí nhớ cậu thật tốt, tốt kinh người, tốt bức người, tốt hơn người, rất rất rất tốt!!!” Lục Nghi tốt bụng ‘khích lệ’.
“Lục Nghi!”
“Được rồi được rồi, thử nhớ xem sáng nay cậu có té, ngã, nhảy, lún, sụt, rơi, rớt ở đâu không?” Lục Nghi thở dài, tạm tha cho Vũ Tuyết.
Sáng nay à, vậy thì có. Đi ngang hai cái ngã tư, một lần lở đạp trúng vỏ lon coca tên thất đức nào đó ném, một lần băng qua đường mém tông xe, còn một lần…
“Sao, xong chưa?”
“Sáng nay tớ ngã khoảng năm lần, cũng không biết rơi ở đâu…” Vũ Tuyết cúi đầu lí nhí.
“…Vũ Tuyết, thôi cậu bye bye với cái túi quai chéo đó được rồi đó! Dù sao cũng chẳng phải lần đầu cậu bỏ quên đồ.”
Vũ Tuyết vội nhảy dựng: “Không được!”
Lục Nghi nghi hoặc nhìn Vũ Tuyết “Sao khộng?”. Hồi đó tới giờ Vũ Tuyết làm mất cũng không dưới 200 món, mà cần biết là tập đoàn Hạ gia là tập đoàn có quy mô lớn toàn Châu Á, nếu không phải mẹ Vũ Tuyết muốn con gái đi tự lập thì còn khuya Vũ Tuyết mới đang ở kí túc xá với Lục Nghi.
“Trong đó có…”
“Có gì?”
“Có…một cuốn sổ…” Đầu Vũ Tuyết cúi gằm, lí nhí như mắc lỗi. Mày chau lại, trán đổ lấm tấm mồ hôi.
“Thì cuốn sổ đó có gì? Thôi trò ấp a ấp úng đó đi!” Lục Nghi bực mình, cô cũng không phải người kiên nhẫn đâu.
“Nói chung nó rất quan trọng, rất rất quan trọng, ngàn lần vạn lần không thể rơi vào tay kẻ khác, huóng hồ là Đông kì quái!”
“Không thể nào!” Lục Nghi bỗng giật mình, hướng Vũ Tuyết nói: “Hạ tiểu thư của tôi ơi, đừng nói đó là nhật kí của cậu nha!”
“Làm gì có, tớ không có viết nhật kí!”
“Cũng phải, cái người suốt ngày làm mất đồ như cậu mà viết nhật kí là coi như toàn bộ bí mật bị phanh phui dưới con mắt truyền thông rồi còn gì, lúc đó có khi bí mật thương nghiệp gì đó của tập đoàn Hạ gia cũng bị công khai luôn!”
“Lục Nghi, cậu đừng chọc tớ được không, tớ hiện giờ đang cần an ủi mà!” Vũ Tuyết nhăn nhó.
“Thôi cậu tự kiếm đi, tớ không thèm quan tâm nữa, được chưa?” Lục Nghi thở dài, tiếp tục ngồi phịch xuống sofa uống Yomost.
Vũ Tuyết: “…” Đây là cách cậu an ủi người khác à Lục đại nhân?
“Aiz, thôi vứt nó sang một bên đi, tối nay muốn ăn gì nào?” Nhìn thấy gương mặt rối rắm của Vũ Tuyết, Lục Nghi không khỏi mềm lòng, cô cũng không muốn bức Vũ Tuyết tới rầu rĩ nữa. Chọc Vũ Tuyết rất vui, nhưng nên biết dừng lại đúng lúc, kì sau mới có thể chọc tiếp nữa.
Nghe tới ăn là mắt Vũ Tuyết sáng rỡ, lập tức mang phiền não ném ra sau đầu, “Tớ muốn ăn gà kho gừng!”
Mặt Lục Nghi đầy hắc tuyến: “Gà kho gừng? Hôm trước vừa ăn gà xào lá giang xong, cậu lại muốn ăn gà nữa?”
“Vậy…” Vũ Tuyết do dự “Thôi vậy ăn đạm bạc một bữa vậy, ăn cá basa chiên đi.”
“Vũ Tuyết, một món ‘đạm bạc’ đối với cậu là thế hả?” Khóe miệng Lục Nghi run run.
“Chứ món đạm bạc là sao?” Vũ Tuyết hỏi, đó giờ cũng không biết ‘đạm bạc’ nghĩa là gì, cô coi phim thấy mấy ông đạo sĩ hay nói thế nên buộc miệng thốt ra thôi, hoàn toàn không một chút khái niệm nào.
Lục Nghi lên giọng: “E hèm, tớ coi phim thấy ‘đạm bạc’ thường đi kèm với ‘cây nhà lá vườn’ nên chắc là món toàn rau ấy.”
“Rau hả?” Vũ Tuyết bĩu môi. Cô không thích ăn rau.
Thấy Lục Nghi gật đầu, Vũ Tuyết ủ rũ: “Aiz, thôi tùy cậu quyết định đi. Đối với tớ món rau nào cũng như nhau cả.”
Lục Nghi thấy vẻ ủ rũ của Vũ Tuyết thì tinh thần sảng khoái, nói: “Thế nhé, cải xào, rau muống luộc, canh rau dền, muahaha, cuối cùng cũng được ăn rau, thật tốt!”
Tại sao Lục Nghi lại cao hứng như vậy? Bởi từ khi Vũ Tuyết ở trọ cùng cô thì toàn ăn mấy món mặn, lúc đầu thấy cũng không tồi, nhưng qua một thời gian hễ cô nhìn đến thịt là phát ngán, thậm chí trong vòng một tháng cô tăng tận 2kg, vậy mà Vũ Tuyết ăn mãi cũng chẳng chút mỡ thừa nào, cũng không nổi mụn, thật khiến người ta thắc mắc.
Aiz, biết nói gì đây, Vũ Tuyết mà là người bình thường thì trên thế giới này căn bản không có ai là bất bình thường nữa rồi!