"Cô có tức giận hay không thì liên quan gì đến tôi, tôi thích làm gì thì làm."
Vân Diệu Trạch không nể mặt, đưa một tay tay đẩy cô ra.
Lộ Hi Nguyệt là hoa khôi của trường, khác với mấy nữ sinh xấu hổ đưa thư tình, cô trực tiếp giao hàng tận cửa.
Nhưng ban đầu cô tiếp cận Từ Hiến trước.
Từ Hiến cho là mình trúng giải nhất, vô cùng cao hứng đưa người vào chung cư, trước lạ sau quen, chờ Lộ Hi Nguyệt trở thành khách quen của chung cư, hắn mới phát hiện, thì ra đóa hoa khôi này hướng về phía Vân Diệu Trạch.
Đúng là một con điếm mưu mô.
Chẳng qua Từ Hiến không so đo, coi như không thành bạn gái, còn không cho phép cô làm bảo mẫu sao.
Nể tình Lộ Hi Nguyệt cuối tuần thường xuyên đưa đồ ăn khuya cho bọn họ, còn mang thêm lấp đầy tủ lạnh, Từ Hiến không ngăn cản, thậm chí còn lấy điện thoại di động của Vân Diệu Trạch gửi tin nhắn cho cô, ví dụ như muốn ăn gì đó mà mình lại lười chạy việc, liền bảo Lộ Hi Nguyệt mang tới.
Điều này cũng khiến Lộ Hi Nguyệt tự cho rằng cho dù thái độ của Vân Diệu Trạch không tốt lắm, nhưng trong lòng vẫn có cô.
Vân Diệu Trạch ngồi xuống sô pha, cầm lấy hộp thuốc lá trên bàn trà lắc lắc, ý bảo bật lửa.
Lộ Hi Nguyệt lập tức giúp hắn châm, đặt mông ngồi bên cạnh Vân Diệu Trạch, ôm cánh tay rắn chắc còn ướt của đối phương, bĩu môi nói: "Sao anh lại luôn như vậy, em chờ tin nhắn của anh cả một ngày, hơn nữa hôm nay anh cũng không đi luyện bóng, có chuyện gì à?”
Vân Diệu Trạch nhả ra một vòng khói, con ngươi hơi rũ xuống, hưởng thụ nicotine mang lại cảm giác thư giãn.
"Anh nói đi!" Lộ Hi Nguyệt lắc cánh tay hắn.
Hắn không kiên nhẫn vứt ra hai chữ: "Hẹn hò."
Lộ Hi Nguyệt giật mình, trừng mắt nhìn Vân Diệu Trạch, ghen tuông trong lòng cũng muốn trào ra khỏi mắt, "Anh hẹn hò với ai! Anh biết rõ rằng em thích anh như vậy, sao anh có thể hẹn hò với người khác!”
Vân Diệu Trạch cười nhạo, "Cô thích tôi, tôi liền không thể hẹn hò với người khác? Logic của cô bị chó ăn rồi à?"
"Em..." Lộ Hi Nguyệt bị nghẹn lại.
"Cô là ai đối với tôi nào? Bạn gái của tôi? Hay là mẹ tôi?"
"Nhưng anh đã nói anh thích em!"
Lộ Hi Nguyệt đứng lên, tức giận đến dậm chân, cô không biết tin nhắn thích cô kia thật ra là do Từ Hiến gửi, cô không biết, Vân Diệu Trạch lại rất rõ ràng, nhưng lười nói rõ.
Vân Diệu Trạch đột nhiên giở trò, giang hai cánh tay, cười xấu xa, nói: "Đúng, tôi thích cô, nhưng cũng thích cậu ấy, tại sao tôi không thể có được hai người mình thích cùng lúc, bây giờ quyền lựa chọn cho cô, hoặc là tới đây để tôi ôm một cái, hoặc là cút đi không tiễn.”
Lời nói cặn bã đến rõ ràng.
Từ Hiến ngồi một bên thảnh thơi ăn bữa khuya cười tủm tỉm nhắc nhở.
"Nếu cô không nỡ Diệu Trạch thì cứ tiếp tục quấn lấy hắn, còn nếu cô say goodbye, sau này ngay cả một ánh mắt hắn cũng sẽ không cho cô."
Vân Diệu Trạch là ác ma, kiêu căng ngang ngược, trong mắt hắn chẳng có gì quan trọng, nhưng cái kiểu khinh thường kiêu ngạo và vô cùng lãnh đạm kia, so với bóng dáng tỏa nắng trên sân bóng rổ còn hấp dẫn chết người hơn.
Tên này rất nguy hiểm, tính cách còn xấu đến mức thái quá.
Nhưng cho dù có xấu đến vậy, vẫn khiến cho người ta như con thiêu thân lao đầu vào lửa mà không nghĩ gì.
Lộ Hi Nguyệt không có cách nào từ chối cái ôm của Vân Diệu Trạch.
Cô nũng nịu rúc vào trong ngực hắn làm nũng, trong lòng lại nghiến răng nghiến lợi hận không thể băm người kia ra thành từng mảnh rồi ném vào chảo rán.
"Anh không thể chỉ thích một mình em sao?
"Không thể." Vân Diệu Trạch một tay ôm cô.
Lộ Hi Nguyệt tức điên, nhưng lại không thể nào phát tác, một khi ầm ĩ thì Vân Diệu Trạch sẽ cảm thấy không kiên nhẫn, "Vậy em có thể biết cô ấy là ai không?”
Chỉ cần biết tiểu tiện nhân này là ai, cô liền có biện pháp xé nát cô ta!
Vân Diệu Trạch không nói, cho đến khi cô rời khỏi căn hộ cũng không hỏi được tên người nọ.
Lúc đi cô có chút do dự, muốn đưa ra ý kiến ở lại, nhưng lại sợ mình ở lại quyến rũ Vân Diệu Trạch lên giường, với tính cách hoa tâm như Vân Diệu Trạch về sau sẽ không có hứng thú với cô nữa.
Dù sao không chiếm được mới là tốt nhất.
Vì vậy, do dự nhiều lần, cô vẫn trở về nhà.
- ------
Lâm Sóc ở nhà bị mẹ đuổi chạy n vòng trong phòng khách, kết quả vẫn bị đánh một trận tơi tả, cây chổi lông gà quất lên người rất đau, sau lưng đầy vết dấu đỏ, trên cánh tay cũng có vài vết.
A ——
Đúng là con trai ruột, chứ không thì tuyệt đối sẽ không xuống tay tàn nhẫn như vậy.
Lâm Sóc cởi áo, uốn thân trên nhìn vào gương cảm khái, lại cầm điện thoại chụp ảnh gửi cho Vân Diệu Trạch.
【 Lâm Sóc: Cái giá để hẹn hò với cậu, thật thảm.
】
Vân Diệu Trạch còn chưa trả lời, điện thoại Khương Nghị đã gọi đến trước.
"Thế nào, không chết chứ?"
"Đã chết rồi, bây giờ đang ở trên chuyến tàu đến địa ngục luân hồi, bên cạnh còn có một chỗ trống giữ lại cho cậu, còn không mau tới."
Khương Nghị nổi da gà, "Tớ đi, có dọa người như vậy không?”
Lâm Sóc thật sự muốn bóp chết cậu ta, "Ai bảo cậu đồng đội heo, ngay cả một người phụ nữ cũng không ngăn được, mẹ tớ tự mình tới cửa sao cậu không nói là tớ ra đường mua đồ ăn khuya? Thời gian sửng sốt là để cho cậu tranh thủ thẳng thắn khoan dung để tôi về nhà chịu tội à?”
“Ánh mắt của dì chiếu tia la-de, thân thể của tớ chịu không nổi.” Khương Nghị vội vàng bỏ đề tài đau lòng này qua một bên, hỏi về buổi hẹn hò hôm nay, “Các cậu tiến triển nhanh thật, buổi hẹn hò đầu tiên đã muốn qua đêm với nhau, xác định quan hệ rồi à?"
"Không, cậu - một con chó độc thân, sẽ không hiểu cảm giác thoát khỏi độc thân là như thế nào đâu, nói nhiều sợ cậu sẽ khóc mất."
"Ông nội cậu! Tôi..."
Bíp ——
Lúc Khương Nghị chuẩn bị mở miệng phun hương thơm, Lâm Sóc vừa vặn cúp máy.
Bởi vì hệ thống điện thoại nhắc nhở, Wechat có tin nhắn mới.
【 Vân Diệu Trạch: Trong nhà có túi chườm đá không? Cầm túi chườm đá xoa một chút, nếu không có thì dùng khăn lạnh, sáng mai tôi mang thuốc cho cậu.
】
Có câu nói này của Vân Diệu Trạch, cơn đau trên người liền giảm đi phân nửa.
【 Lâm Sóc: Không cần, tôi cũng không yếu ớt như vậy.
】
Vài giây sau khi trả lời tin nhắn, điện thoại di động reo lên, Vân Diệu Trạch gọi video.
Cậu vội vàng mặc quần áo, cầm điện thoại trở về phòng, ngồi vào bàn học, xem xét góc độ, điều chỉnh điện thoại rồi mới bấm mở.
Màn hình thay đổi, chính là Vân Diệu Trạch đang ngồi bên giường, còn có một tia khói trắng lượn lờ lướt qua.
"Cậu đang hút thuốc lá?" Lâm Sóc hỏi.
"Không thích tôi hút thuốc sao?" Vân Diệu Trạch hỏi lại.
"Cũng không phải, chỉ là chưa từng thấy qua, thỉnh thoảng tôi cũng hút một chút, đều là do tên nhóc Khương Nghị kia được người khác cho một hai điếu, sau đó cùng nhau trốn ở trên sân thượng.
Chẳng qua nói thật, tôi cảm thấy vị của nó chẳng ngon tý nào."
Vân Diệu Trạch bật cười, dạ, hỏi: "Trên người còn có vết thương nào khác không?"
"Không có."
"Ăn xong chưa?"
"Cũng chưa luôn."
Gần khu thắng cảnh không có quán ăn nào, hôm nay bọn họ chơi muộn nên còn chưa ăn tối, hơn nữa vừa về đến nhà đã bị đánh, Lâm Sóc quan tâm mình có đói bụng hay không, bây giờ bị hỏi như vậy cậu mới nhớ ra bụng mình rỗng tuếch, đồng thời cũng lo lắng cho Vân Diệu Trạch, "Còn cậu? Cậu đã ăn cơm chưa?"
"Có người mang đồ ăn đến, tùy tiện ăn vài miếng."
"Ai tốt như vậy, đêm hôm khuya khoắt mà còn đến đưa đồ ăn cho các cậu?"
Lúc cậu về đến nhà đã hơn mười giờ rưỡi, hiện tại đã là mười một giờ rưỡi, chẳng qua Lâm Sóc nói vội, chỉ tùy tiện hỏi mà thôi..