Buổi tối, ba giáo thảo tan việc, vừa mới vào cửa đã bị mẹ giáo thảo xối cho một xô máu chó đầy đầu.
Ông đại khái hiểu được ý tứ trong lời nói của vợ, thả cặp công văn xuống nói:" Bạn trai thằng lớn và bạn gái thằng bé bà thích ai hơn?"
"...!Chuyện này làm sao mà giống nhau được.
Bạn trai thằng lớn có thể sinh con sao?" Mẹ giáo thảo nhìn ông chằm chằm:" Hơn nữa tôi chưa nhìn thấy cậu ta, làm sao biết được có phải cùng một đức hạng với cô Ann kia không?"
Ba giáo thảo nhíu mày:" Bà muốn gặp người ta?"
"Không muốn!"
Ba giáo thảo cười không nói.
Mẹ giáo thảo nghe thấy tiếng cười của chồng, hung hăng véo cánh tay ông một cái, ngồi trên giường thở phì phò nói:" Tôi yêu thương nó như vậy, nó lại làm ra chuyện thế này? Thế mà lại tìm một thằng đàn ông về nhà, ông nói xem có phải hồi bé tôi đánh nó nhiều quá nên não teo lại không? Thật sự là muốn tôi tức chết mới vừa lòng mà! Ông thì sao, đừng nói ông sẽ đồng ý cho nó yêu đàn ông đấy nhớ?"
"Không sao cả, nó thích là được rồi." Ba giáo thảo ôm vợ vào lòng, xoa xoa tai bà nhẹ giọng nói:" Tôi không phản đối chúng nó, tôi biết trong lòng bà cũng không cấm cản thằng lớn, bà chẳng qua là cảm thấy trong lúc nhất thời không tiếp thu được.
Vợ à, bà suy nghĩ một chút, chúng nó hiện tại mới bao nhiêu tuổi, coi như thằng lớn dắt bạn trai nó về, hai đứa cũng không nhất định sẽ sống đến hết đời.
Chúng nó quen nhau ở trường học, thời gian ở cùng nhau nhiều nhất là bốn năm, bốn năm thì có bao nhiêu tình cảm."
Mẹ giáo thảo càng giận:" Bốn năm? Tôi xem quyển truyện tranh kia thấy hai nhân vật chính quen nhau mới một năm đã không thể tách rời rồi."
Ba giáo thảo dừng lại:" Bà...!Bắt đầu đọc truyện tranh từ bao giờ vậy?"
"Cũng, cũng chỉ tùy tiện xem qua thôi." Mẹ giáo thảo ho khan nói.
Ba giáo thảo trầm mặc một lúc lâu:" Nhưng trước giờ bà chưa từng xem những thứ này."
"...!Quyển này không giống lắm mà." Mẹ giáo thảo thẹn quá hoá giận, đẩy chồng ra, cáu kỉnh nói:" Ông không sai trọng điểm đấy chứ? Hiện tại ông với tôi đang thảo luận về vấn đề của con trai ông! Con mẹ nó, hai thằng con trai ông đều có vấn đề!"
"Trước tiên không nói đến thằng bé." Ba giáo thảo ngồi xuống bên cạnh bà, gật đầu nói:" Thằng lớn với bạn trai nó không thể tách rời cũng rất tốt! Nói thật, để cho con trai tìm về một người chỉ biết nằm trong nhà cái gì cũng không làm được, tôi tình nguyện để nó tìm một ngườ bạn trai có thể đảm đương mọi chuyện với nó."
"Tôi biết.
Nhưng hai đứa...!nó...!Chuyện này là sao đây?"
"Bà đang lo lắng cái gì?" Ba giáo thảo hiểu rõ tâm tư vợ mình, chọc trúng tim đen hỏi.
Mẹ giáo thảo sững sờ, một lát sau xoa xoa trán nói:" Hai đứa nó không có con, đến khi già rồi ai chăm sóc chúng nó? Còn nữa, con đường này không dễ đi, nếu thằng lớn thật sự thích đàn ông, tương lai sẽ bị bao nhiêu người nói ra nói vào.
Không biết còn bị đồn thành dạng gì nữa...!Tôi chỉ là thương thằng lớn, tôi không muốn nó phải chịu cảnh như vậy."
"Vấn đề của con cái thì cứ để chúng nó tự giải quyết, thằng lớn mới hơn hai mươi tuổi, biết đâu một ngày nào đó nó cảm thấy mệt mỏi..." Ba giáo thảo nói:" Về phần lời đồn đại, vợ à, chúng ta là những người con trai tin tưởng nhất, chúng ta không ủng hộ nó, con đường tương lai của nó càng khó đi hơn."
Mẹ giáo thảo hé miệng, cuối cùng không nói gì nữa.
Ba giáo thảo xoa xoa đầu vợ, đang định đi tắm rửa, lại nghe bà ai oán kêu một câu:" Thôi, đã như vậy rồi, tôi cũng không quản nữa, nếu chúng nó có thể giống như trong truyện tranh thì cũng tốt...!Ai, hiện tại chính là không biết mắt nhìn của thằng lớn thế nào, bằng một nửa thằng bé ở đoàn nhảy thì tốt rồi."
Ba giáo thảo nhớ đến chàng trai trắng nõn xinh đẹp lần trước, hơi nhíu mày.
Giáo thảo còn chưa biết thái độ của mẹ mình đã xoay 180 độ, vẫn còn buồn bực đứng trong phòng, lên tinh thần chuẩn bị video call với giáo hoa, quyết định ngoại trừ ăn cơm sẽ không ra ngoài, đỡ phải bị mắng.
Em trai lần này xin giáo sư về nước, chủ yếu là về giúp cậu, vì thế cố ý mời bạn học của nó đến diễn kịch, theo lời nó nói, Ann là con lai, mẹ cô tuy là người Mỹ nhưng vô cùng yêu thích văn hoá Trung Hoa, cũng thường làm cho cô mấy món ăn ngon ở Trung Quốc, lần này chính vì lời hứa đi ăn lẩu nội địa của em trai Ann mới đồng ý theo về.
Giáo thảo cảm động muốn rớt nước mắt, cho em trai năm trăm tệ mời bạn học ăn cơm.
Kì nghỉ quốc khánh dần kết thúc trong bầu không khí quỷ dị, giáo thảo định dừng lại chuyện này ở đây, nghĩ không chừng đến kì nghỉ năm sau ba mẹ cậu mới hết giận thì mẹ cậu bỗng nhiên đặt xuống một đĩa trái cây, gọi cậu một tiếng.
"Ngày mai, mang người yêu con về nhà đi, thuận tiện ăn một bữa cơm."
Giáo thảo nhất thời không kịp phản ứng, quay đầu liếc nhìn em trai một cái, có chút mơ hồ.
Em trai quyết đoán lắc đầu:" Không phải Ann."
"Tất nhiên không phải, con còn dám mang con bé kia về mẹ sẽ lột da con." Mẹ giáo thảo lườm em trai một cái, biệt nữu nói với giáo thảo:" Chính là, người đó đó."
Vẻ mặt giáo thảo chuyển từ nghi hoặc thành kinh ngạc, nháy mắt đã thành kinh hỉ:" Mẹ, mẹ đang nói với con?"
Mẹ giáo thảo tức giận nói:" Nói nhảm! Không nói với con thì nói với quỷ à? Có dẫn người về không?"
"Có có có! Con nhất địng sẽ mang anh ấy về gặp mẹ!" Giáo thảo cảm giác như vừa nhặt được vàng, tâm tình sung sướng vọt tới tận đỉnh đầu, sau khi bình tĩnh lại thì có chút chần chờ:"Nhưng mà nhà anh ấy không ở gần đây..."
Mẹ giáo thảo híp mắt lại.
Giáo thảo vội vàng nói:" Nhất định anh ấy sẽ đến đúng giờ!"
Tuy ngoài miệng nói thế nhưng nhà giáo hoa cách nơi này khá xa, giáo thảo đem chuyện của mẹ nói với hắn, giáo thảo còn lo lắng hắn không đến kịp, ai biết hắn vừa nghe đã sặc, không dám tin nói:" Chú dì đều biết cả rồi?"
"Ừ, mấy ngày trước em vừa come out với ba mẹ." Giáo thảo nắm tóc, động viên nói:" Anh đừng lo lắng, mẹ em thật ra cực kì tốt, chỉ cần không lừa bà, phần lớn tình huống bà đều rất dễ chịu.
Hơn nữa mẹ đã chủ động muốn gặp anh, anh cũng phải hành động đi."
Giáo hoa quỷ dị dừng một chút.
Giáo thảo nhăn mày lại:" Làm sao, anh không muốn gặp ba mẹ em à?"
"Dĩ nhiên không phải." Giáo hoa do dự nửa ngày, quanh co nói:" Đây không phải vấn đề muốn hay không muốn, bảo bối, thật ra anh..."
Hắn nói đuợc một nửa, cuống họng như bị cái gì đó chặn lại, nghẹn đến đỏ mặt.
Giáo thảo không hiểu ra sao:" Nói mau, từ bao giờ anh trở nên dông dài như vậy?"
"...!Thôi." Giáo hoa vẫn không nói:" Anh sẽ đến đúng giờ, ngủ ngon, ngày mai gặp."
Giáo thảo tắt video, trong lòng vẫn luôn cảm thấy kì lạ.
Ngày hôm sau, buổi sáng, hơn chín giờ, tiếng chuông cửa vang lên, giáo thảo lặng lẽ nhìn sắc mặt cứng đờ của mẹ mình, lại nhìn ba cười gật đầu cổ vũ, cuối cùng ngăn em trai đang định đi mở cửa, tự mình ra tay.
Giáo hoa trước khi tới đã chuẩn bị thật kĩ lưỡng, mặc quần áo đen trắng xe kẽ nhìn rất chỉnh chu, tóc tai để xoã tung mà không hề lộn xộn, mang theo khí chất thanh xuân nồng đậm, rõ ràng là sáng sớm đã chạy tới, trên mặt lại không có thần sắc mệt mỏi, trái lại còn tinh thần tràn đầy, trên tay cầm một ít hoa quả và lễ vật.
Chừng mấy ngày không gặp, giáo hoa nhịn không được đứng trước cửa ôm giáo thảo một hồi, bị giáo thảo phẫn nộ lườm một cái mới buông ra, vội ho một tiếng cùng giáo thảo vào nhà.
Còn chưa thấy người, giáo hoa đã cúi thấp đậ ghé vào tai giáo thảo nhắc nhở:" Bảo bối, cứu anh."
Giáo thảo cho rằng hắn chưa chuẩn bị kĩ tâm lý gặp mặt gia trưởng nên lúng túng mới phát ra tín hiệu cầu cứu cho cậu, cười hì hì:" Anh mà cũng có lúc sợ sao?"
Giáo hoa giật giật khoé miệng, nắm lấy bàn tay giáo thảo chủ động đưa tới.
Trong phòng khách, giáo thảo kéo giáo hoa tới bên người, cười cười giới thiệu:" Ba, mẹ, em trai, đây là người yêu của con."
Giáo hoa hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhoẻn miệng cười:" Chào chú, chào dì, chào em."
Em trai đối với hình tượng của chị dâu tương lai cực kì hài lòng, cảm thấy nhìn còn đẹp hơn bức ảnh trên diễn đàn, bất kể tính cách thế nào, ít nhất vẻ ngoài đã là loại hình ba mẹ yêu thích, tổng điểm một trăm thì cũng phải được chín mươi.
Vì vậy, người em trai gương mẫu của dân tộc Trung Hoa liền quay đầu nhìn ba mẹ, đầu óc nhất thời mơ hồ.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Tướng mạo này hẳn là rất phù hợp với người mẹ nhan khống của nó mới đúng, tại sao biểu tình của ba mẹ đều vi diệu như vậy?
Cùng lúc đầu óc mơ hồ còn có giáo thảo, cậu cảm thấy không khí trong phòng khách đột nhiên biến hoá, làm cho cậu cảm thấy khó thở, theo bản năng dán sát lại gần giáo hoa, nói:" Ba, mẹ?"
Mẹ giáo hoa đang thêu tranh chữ thập đem kim châm vào bên trong, ôn hoà nhã nhặn trong ánh mắt biến mất sạch sành sanh:" Lại là cậu?"
Em trai:"?"
Giáo thảo:"?"
Giáo hoa cười gượng vài tiếng:" Vâng, là con."
"Nhóc con." Mẹ giáo thảo ngoài cười nhưng trong không cười, than:" Điệu nhảy quảng trường không tệ.".