"Này cũng quá đáng thương đi, so với thành phố Q của chúng tôi nhỏ hơn nhiều."
"Vậy cậu dẫn chúng tôi đi nếm thử."
Ngô Ưu chuyển động nâng ly nói.
"Được a, lần sau."
Hà Tự cùng anh chạm ly.
Ngô Ưu trả lời: "Đừng lần sau, liền ngày Quốc Khánh đi, Quốc Khánh có thể nghỉ được bảy ngày."
Hà Tự sửng sốt một chút, cậu cũng chính là thuận miệng khách khí, bất quá cậu uống một ngụm Yên Kinh trong ly thủy tinh, nhanh chóng phản ửng lại, nói: "Được a."
Là một phàm nhân tiễn Phật về phía tây, Hà Tự quay đầu lại, ánh mắt ra hiệu Từ Kiến Trừng đang ngồi bên cạnh, Từ Kiến Trừng hiếm khi cười: "Được."
Được.
Đều do mình.
Miệng tiện.
"Còn nhớ sinh nhật lần trước của Định Nghi, Trịnh Đán không phải đã tặng cô ấy một đôi giày cao gót pha lê Jimmy Choo như một món quà mừng tuổi trưởng thành sao? Còn Giáng sinh năm ngoái, đã tặng cô ấy một chiếc túi Dior limited star..."
Một vài cô gái từ lớp nghệ thuật tự do bước vào trước cửa, ngồi xuống ở gần chỗ bọn họ.
"A? Còn tặng giày cao gót pha lê cho cô ấy? Sao tôi không biết? Nhưng Trịnh Đán làm sao biết cỡ giày của Sở Định Nghi?"
Cái kia nữ sinh đầu tiên ngây người một lúc, sau đó bừng tỉnh nói: "Đúng vậy!" Sau đó còn nói thêm "Khụ, phỏng chừng là kẻ muốn cho, người muốn nhận."
"Sở Định Nghi cũng thật sự tốt a.
Chính mình không thích Trịnh Đán còn vẫn luôn treo hắn, này cũng quá......" Âm lượng của nữ sinh kia giảm dần xuống, Hà Tự không nghe rõ cô ta nói gì sau đó.
"Lại nói gia cảnh của Sở Định Nghi cũng không tệ a, cậu nói cô ấy đến nỗi......"
Sau đó, hai cô gái lại chuyển chủ đề, bắt đầu thảo luận xem họ gần đây đã trồng loại cỏ nào, dẫm phải cái gì.......
Giọng nói của các cô gái không quá lớn cũng không quá nhỏ, vừa lúc rành mạch dừng ở bàn của Hà Tự truyền vào tai.
Trên bàn Hà Tự có người bừng tỉnh nói: "Hôm nay sao không thấy Trịnh Đán?"
"Đúng vậy, hắn hình như không tham gia hạng mục nào"
"Xảy ra loại chuyện như vậy, hắn cũng mất mặt xấu hổ đi......"
Nói xong còn liếc Hà Tự một cái đầy ẩn ý, Hà Tự cúi đầu lắc ly thủy tinh, phản chiếu cái bóng nhấp nhô trên mặt bàn.
Cuối cùng, một miếng bánh mì hình viên gạch vàng xuất hiện, vuông vức, Hà Tự không biết món này tên là gì, rốt cuộc lại không phải cậu gọi món đó, đặc biệt là nhân của chiếc bánh mì này là kem.
Hơi giống ăn kem chiên ở cửa hàng đồ ăn Vương Phủ Tỉnh trước đây.
Kem bên ngoài được chiên chín vàng có độ đàn hồi.
Khi cắm nĩa vào, phần kem lạnh bên trong sẽ trào ra ngoài, giống như một núi lửa nhỏ đang phun trào, ngoại trừ dung nham đỏ tươi được thay thế bằng kem tươi.
Cho một miếng vào miệng, vừa nóng vừa lạnh, nóng lạnh không phải một trời một vực, nhưng là man mát nhè nhẹ ăn rất ngon.
Hà Tự nhìn chằm chằm vào miếng bánh mì một cách háo hức, người nhiều như vậy, cậu ăn một miếng liền dừng.
Ngồi đối diện với cậu là Lý Tư Bội ở bàn trước, thấy Hà Tự háo hức nhìn món tráng miệng, bằng kinh nghiệm suốt một tháng qua cho Hà Tự ăn trong lòng cô lập tức hiểu.
Lúc đầu có chút do dự, dù sao nam nữ cũng khác nhau, nhưng Hà Tự đôi mắt mơ màng ngập nước kia đang nhìn thẳng vào món tráng miệng, hàng mi dài như cánh bướm khẽ rung, để lại một mảng bóng nhỏ ở đuôi mắt, tình mẫu tử của Lý Tư Bội đột nhiên bùng lên: "Nó dễ thương quá! Làm sao có thể để đứa trẻ đói được!" Tình mẫu tử ngay lập tức đánh bại mọi thứ.
Lý Tư Bội lấy một đôi đũa, vất vả gắp một miếng bánh mì lớn trên có thêm kem bơ, đưa đến trước mặt Hà Tự.
Hà Tự trong lòng còn đang tâm niệm nhắc mãi đến món chán miệng này, không ngờ món tráng miệng này liền thẳng tắp đưa đến trước mặt cậu, Hà Tự cứ tưởng ông trời nghe được tiếng lòng của cậu, thật là nhớ mãi không quên, hẳn là có tiếng vọng.
"Cho tôi?" Hà Tự có vẻ ngạc nhiên, nhưng niềm vui trên mặt thì không kiềm chế được.
Lý Tư Bội gật đầu, phần thịt trên cằm cô cũng rung theo.
"Cảm ơn."
Hà Tự cười một cái thật tươi.
Hà Tự cầm chiếc đũa cố sức đem này miệng bánh này lay xuống dưới, lại không thấy được ánh mắt thâm trầm của Từ Kiến Trừng bên cạnh, phảng phất đắm chìm ở nào đó trong suy nghĩ.
Cuối cùng lúc tính tiền, Lý Tư Bội ở bên cạnh nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Nhiều người như vậy, không thể giảm giá cho chúng ta sao?"
"Giảm giả? Có bị đánh gãy xương cũng không giảm giá đâu."
Quý Ảnh tiếp một câu, sau đó cười thở hổn hển.
Ngô Ưu nhìn hắn một cái, Quý Ảnh còn cười không biết, một lúc sau mới nhận ra mình là người duy nhất cười, càng cười thì âm thanh càng nhỏ.
Giữa trưa Hà Tự muốn trở lại phòng học, lấy quyển sách kia làm đệm, để Từ Kiến Trừng đi trước.
Cậu bước vào cổng trường chậm một bước, liền nhìn thấy Ngô Ưu đang đứng dưới gốc cây mỡ mà cậu thường đứng để hút thuốc, dùng ánh mắt ý bảo Hà Tự nhanh lại đây giúp một chút.
Hà Tự đi qua, thấy nữ sinh trước mặt Ngô Ưu, liếc nhìn đồng phục học sinh, là Khoa Quốc Tế.
"Anh thực sự không suy nghĩ một chút về em sao?" Nữ sinh nói.
"Tôi thực sự có đối tượng rồi, tôi không có nói dối cô." Ngô Ưu ôn tồn khuyên nữ sinh kia.
Hà Tự minh bạch, đây là giúp Ngô Ưu nhanh chóng đuổi ong bướm, giang hồ cứu giúp.
"Cô nhìn xem, đây là đối tượng của tôi." Ngô Ưu đặt tay lên vai Hà Tự, giống như tư thế ngày thường Hà Tự đặt tay lên vai Từ Kiến Trừng.
Hà Tự cho rằng Ngô Ưu kế tiếp muốn nói: "Cô nhìn xem, đây là anh trai của đối tượng của tôi", hoặc là "Cô nhìn xem, đây là em trai của đối tượng của tôi", một loại, không nghĩ tới anh chỉ nói một câu: "Cô nhìn xem, đây là đối tượng của tôi", liền không nói gì nữa.
Hà Tự vội vàng bổ sung: "Anh trai." Sau đó lại cảm thấy như vậy có chút đột ngột, lặp lại một lần: "Tôi là anh trai của bạn gái Ngô Ưu, Hà Tự."
Nữ sinh kia do dự liếc nhìn hai bọn họ một cái.
Hà Tự sắc mặt như thường nhìn trở về.
"Được, vậy..." Giọng nói của cô gái trước mặt đột nhiên yếu ớt, từ một con cáo chín đuôi bay lên trời, biến thành một con thỏ trắng bị bóp chết, cô ho khan cổ họng cố gắng tăng âm lượng: "Vậy chúc các anh hạnh phúc, là em quấy rầy rồi."
Nhìn chằm chằm vào bóng lưng rời đi của nữa sinh, thật ra Hà Tự vẫn cảm kích nữ sinh tự tin dũng cảm dám bày tỏ tình cảm với người mình thích, dù có bị từ chối thì cô vẫn có thể thanh lịch rời đi không hống hách.
"Không sao đâu, anh trai", Hà Tự nói "Kiểu nữ sinh như vậy mà cậu không thích, cậu là muốn làm trái ý trời a."
Ngô Ưu mạnh mẽ chớp mắt, Hà Tự có thể nhìn thấy một chút bi thương trong đôi mắt đào hoa của Ngô Ưu, nhưng nỗi buồn thoáng qua, nhanh đến mức Hà Tự tưởng mình nhìn lầm.
Ngô Ưu cả ngày vui cười với mọi người, cũng sẽ hiểu được cái gì gọi là bi thương sao?
Ngô Ưu há miệng thở dốc, lại trở về bộ dạng vui cười thường ngày: "Cậu nghe không hiểu," anh dừng lại, đáp: "Chủ động đưa tới cửa tới tay cũng không quá khó khăn, vẫn là thích tự mình theo đuổi người mình thích hơn.
"
Hà Tự vẻ mặt ghét bỏ: "Cậu đây là đắc tội a."
Gương mặt của Ngô Ưu lộ rõ vẻ sẵn sàng chi tiền mua vui.
"Đúng rồi, bọn họ Khoa Quốc Tế không tham gia đại hội thể thao sao?"
Hà Tự lúc này mới nhớ tới, hôm nay cậu căn bản chưa thấy ai của Khoa Quốc Tế.
"Đại hội thể thao của Khoa Quốc tế cao cấp hơn chúng ta rất nhiều, chơi *bóng quần, **polo...!Trường còn xây dựng một khu trượt tuyết cho bọn họ."
*Bóng quần hay squash là môn thể thao dùng vợt, có hai người chơi (đơn) hoặc bốn (đôi) trong một sân kín bốn bên với một quả bóng cao su nhỏ và rỗng.
Người chơi phải luân phiên nhau thực hiện cú đánh bóng bằng vợt vào các khu vực hợp lệ trên bốn vách tường của sân thi đấu.
Trò chơi trước gọi là squash rackets để nói về trái bóng mềm dễ nén ("squash" nghĩa là nén hay ép) được sử dụng trong bóng quần (so với trái bóng cứng hơn của môn có quan hệ gần gũi với bóng quần).
**Polo hay còn gọi là Mã cầu (: چوگان, chowgan,: 馬球, mǎqiú) là một môn thể thao đồng đội.
Trong môn này, người chơi ngồi trên lưng ngựa và có nhiệm vụ ghi bàn để giành chiến thắng trước đội đối phương.
Người chơi ghi bàn bằng cách dùng một cái vồ có cán dài điều khiển một quả bóng bằng nhựa trắng hoặc bằng gỗ vào cầu môn đối phương.
Polo truyền thống được chơi ở tốc độ cao, trên một sân cỏ rộng hình chữ nhật, dài 300, rộng 160 yard.
Mỗi đội bao gồm 4 người chơi cưỡi trên bốn con ngựa.
Polo trên sân (field polo) được chơi với một quả bóng bằng nhựa cứng thay vì bằng gỗ.
Polo chơi trong đấu trường (arena polo) chỉ có ba người chơi mỗi đội, thường là để diễn tập hoặc chỉ là nhưng trận đấu ngắn ở tốc độ thấp hơn do không gian hạn chế của đấu trường; quả bóng được dùng trong thể loại này là một quả bóng nhỏ bơm hơi, tương tụ một quả bóng đá nhỏ.
Một trận polo hiện đại kéo dài khoảng 2 giờ và được chia thành những khoảng thời gian gọi là "chukka" (dài 7 phút rưỡi).
Polo được chơi chuyên nghiệp ở 16 quốc gia.
"Khu trượt tuyết??"
Hà Tự tới trường học hai tháng, còn không biết trường học có khu trượt tuyết.
"Nếu cậu muốn đi lần sau tôi đưa cậu đi, nhưn nó không thường mở cho chúng ta, chỉ mở cho những người tham gia kỳ thi tuyển đại học."
Ngô Ưu nhìn thấy Hà Tự nghi ngờ, cười nói: "Mỗi người đều có con đường riêng của họ, Khóa Quốc Tế của bọn họ so với chúng ta cũng không dễ dàng gì, họ đều được đầu tạo để học cao hơn, nếu có thể vào top 100 của Hoa Kỳ, cơ bản có thể nắm chắc phân thắng, tôi có một đề nghị, cậu thử nghĩ xem, ít nhất chúng ta chỉ cần ngồi xoát đề là được, bọn họ còn phải được người ta gọi là mọt sách."
"Ồ......" Hà Tự dừng một chút: "Tôi còn nghĩ Khoa Quốc Tế so với chúng ta còn dễ dàng hơn."
"Nhìn người ta đi, không phải chỗ nào cũng có người sao? Cậu ở lớp chúng tôi thì cũng giống như tôi."
Hà Tự nghe nói Ngô Ưu câu này quả thực muốn đánh người, thứ hạng Ngô Ưu so với cậu còn cao hơn mười người đi.
"Đúng rồi, cậu vừa rồi tại sao lại nói tôi là đối tượng của cậu?"
"Cho cô ấy biết tôi đã thật sự có đối tượng, để nữ sinh đó sau này biết khó mà lui, luôn từ chối người khác cũng không tốt lắm a", Ngô Ưu trả lời.
Hà Tự đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó lại đối với mạch não của Ngô Ưu này có chút dở khóc dở cười: "Hiện tại hầu hết mọi người đều có khả năng chịu đựng cao như vậy sao?"
"Đại Thanh sớm diệt vong rồi, đây đã là thời đại nào rồi.
Ở trường chúng ta còn có câu lạc bô LGBT đấy.
Năm ngoái, các anh chị đã làm một bộ phim điện ảnh ngoài lề, còn được đưa vào triển lãm ở trung tâm thành phố."
Ngô Ưu lại nói "Cậu chắc không phải đồng tính luyến ái?"
Hà Tự trầm tư một lúc, cậu trước đây chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
"Không? Hẳn là", Hà Tự do dự: "Chỉ là cậu nói như vậy không phải là chặt đứt vận đào hoa của tôi rồi sao?"
"Này đơn giản, chỉ cần nói cậu là người song tính luyến ái", Ngô Ưu cười nói, "Ai, cậu vừa nói em gái gì đấy, thiệt hay giả a, cậu thực sự có em gái a."
"Làm sao?"
Hà Tự hỏi
Ngô Ưu nói: "Không có việc gì, tôi hỏi một chút, là quan tâm đến hoàn cảnh gia đình của cậu."
"Không, tôi không có em gái, chỉ có một mình tôi Hà Tự thôi."
"Này, cậu thực sự có thể đứng dậy.."
"Vừa mới trong lúc nhất thời liền nhớ tới câu thơ đã học trước kia ' khi nào cộng cắt tây cửa sổ đuốc ' cho nên liền lấy cái gì đang.
Bất quá không phải đương nhiên cái kia đương, là ' nhĩ minh nguyệt đang '.
"(Editor: Câu thơ này mình cũng ko hiểu lắm nên giữ nguyên)
Ngô Ưu kinh ngạc nói: "Trong một lúc cậu nghĩ nhiều như vậy sao?!"
"Không, rốt cuộc đó là em gái tôi a."
Ngô Ưu ha ha ha ha ha ha ha nở nụ cười, lại nghĩ đến: "Cậu kêu là Hà Tự, có phải vì ' nhảy múa cùng bóng nguyệt, Hà Tự ở nhân gian ' hay không a."
Hà Tự suy nghĩ một lát, mới chậm rãi mở miệng nói: "Câu đừng nói, tôi trước đây còn chưa nghĩ tới."
Hà Tự vẫn đang suy nghĩ về việc tên của mình xuất hiện như thế nào cho đến khi đi lên cầu thang, suýt nữa dẫm vào khoảng không.
Sau khi leo lên cầu thang, từ cửa sau cậu nhìn thấy ai đó đang đứng ở chỗ ngồi của mình.
Hà Tự dụi dụi mắt, còn nghĩ mình nhìn nhầm.
"Trịnh Đán?"
Lại là loại ngu ngốc này
"Sao cậu ở đây?"
Hà Tự đứng ở phía sau Trịnh Đán, một chân bỏ lên bàn học của mình.
Trịnh Đán hoảng loạn đem đồ vật trong tay giấu đi.
Hà Tự thấy bộ dạng Trịnh Đán như thế này cũng quá mất mặt a, giây tiếp theo liền đá chân lên bàn quát: "Còn không mau cút đi?!"
Trịnh Đán hoảng loạn bước ra cửa trước.
Hà Tự nhìn đống lộn xộn trên mặt đất, đống sách mình vừa sắp xếp buổi sáng lại lộn xộn, thất thần ngồi trên ghế.
- Hoàn chương 20 -
Edit by motcaitendangiu????????.