Giáo Thảo Đối Với Tôi Nhất Kiến Chung Tình


Hai người đi đến đỉnh tháp đồng hồ, tầm mắt ban đầu mở rộng, trời biển cùng một màu, sóng vỗ bờ, biến mất trên bãi biển, lặp đi lặp lại.

Hà Tự tìm một nơi râm mát để ngồi xuống.

"Hà Tự."
Hà Tự quay đầu nhìn Từ Kiến Trừng: "Làm sao vậy?"
"Không có việc gì."
Hà Tự quay đầu lại.

"Hà Tự."
"Lại làm sao vậy?"
"Chân cậu đang chảy máu."
Hà Tự:?!
Hà Tự nhìn một chút rồi ngã người ra sau, chu chu cái miệng nhỏ nói: "Có thể là bị đá ở bậc thềm làm xước."
Lúc đi xuống cầu thang, ban đầu các bậc đều trơn nên Hà Tự bước đi khá khó khăn, khi đi đến bậc cuối cùng, một người loạng choạng trượt xuống, trực tiếp đẩy Từ Kiến Trừng ở phía trước xuống.

Tuy Từ Kiến Trừng phản ứng lại rất nhanh, Hà Tự từ phía sau ngã xuống dưới, hắn cũng không ôm lấy, khó khăn lắm mới xoay người lại được liền bị Hà Từ đè trên cát.

"Ô!"
Môi răng hai người chạm nhau, Từ Kiến Trừng ngay lập tức mở to hai mắt, nhưng Hà Tự căn bản không quan tâm lắm, cậu cảm thấy răng mình va vào răng Từ Kiến Trừng, đau khủng khiếp, nước mắt giống như bị mở chốt, không khống chế được chảy xuống.

Hà Tự cuộn người che miệng mình lại.

"Làm sao vậy? Đâm trúng chỗ nào?"
Hà Tự cảm thấy đau đớn đến mức không nói được lời nào mà nước mắt lưng tròng.

"Ân?"
Từ Kiến Trừng dỗ Hà Tự như dỗ dành mèo con.

Hà Tự giống như một con ốc sên, gắt gao đêm đầu thu vào vỏ của mình.

Hà Tự phải một lúc sau mới ló đầu ra: "Miệng cậu chảy máu rồi!"
Thoạt nhìn miệng vết thương khá sâu.

"Có đau hay không a? Mau đi xử lí......" Hà Tự một bên kéo Từ Kiến Trừng đứng dậy một bên lải nhải: "Thực xin lỗi a, đều là tôi sơ ý, nếu để lại sẹo thì làm sao bây giờ a? Đẹp trai như vậy mà lại có sẹo trên miệng......"
"Không sao, cậu trên miệng không phải cũng có một cái sao?"
*
Chờ đến khi hai người quay lại bãi cát ban đầu, vết thương trên miệng Từ Kiến Trừng đã đông lại.

"Wow, hai cậu đi bơi, miệng đều có sẹo a, kịch liệt như vậy sao?"
Ngô Ưu đang nói, nhưng tay anh vẫn không ngừng lật con cua nhỏ vừa chui ra khỏi cửa động trên bãi biển.

Hà Tự và Từ Kiến Trừng hai người đều im lặng.

"Cậu có thể cùng tôi đi qua công viên trên nước bên kia không? Các đứa trẻ khác đều có người đi cùng......"
Ngô Ưu âm thanh nói nhỏ dần.

Hà Tự vỗ trán một cái, mới nhớ tới việc này: "Thực xin lỗi thực xin lỗi, ba ba liền đi cùng con ngay."

"Cậu nha", Ngô Ưu khôi phục lại bộ dạng sói xám lớn: "Con trai có phải lại bị ngứa da rồi không?"
"Con trai chính là con trai."
"Con trai lại đây bị đánh!"
......!
Hà Tự và Ngô Ưu hai người quay cuồng lăn từ bãi cát xuống biển, từ biển đến cầu trượt bơm hơi khổng lồ trong công viên nước.

Cho đến khi một đứa trẻ đột nhiên xuất hiện giữa hai người.

Hà Tự đóng đóng mở mở nửa ngày mới nói ra: "Con trai cậu? Tôi sắp làm ông nội sao?"
Ngô Ưu:......!
Hà Tự im lặng di chuyển sai một bên, đứa bé mắt háo hức đi theo Hà Tự; Hà Tự di chuyển, đứa bé cũng di chuyển; Hà Tự còn di chuyển, đứa bé cùng còn di chuyển.

Ngô Ưu cười nói: "Đây là con trai của cậu, ngoan như vậy.

Đáng tiếc tôi còn tuổi trẻ như vậy, thế nhưng sắp làm ông nội rồi?!"
Hà Tự nhìn đứa bé này bộ dáng như đang học lớp 3 - lớp 4: "Nhóc con, không tìm được cha mẹ sao?"
Nhóc con lắc đầu rồi lại gật đầu, trong miệng lẩm bẩm lẩm bẩm cái gì đó.

Ngô Ưu đưa tai lại gần đứa bé, nghe xong nửa ngày nói: "Cái này rốt cuộc là bỏ hay không bỏ a?"
Vùng nước này, Hà Tự chính mình đi thẳng lên còn không được huống chi đứa bé này.

"Làm sao bây giờ a?"
Hà Tự khóc không ra nước mắt, chính mình tuổi còn trẻ phải làm ông nội a.

"Báo cảnh sát đi."
"Báo cảnh sát?"
Hà Tự lớn lên trước giờ chưa bao giờ báo cảnh sát: "Được rồi, gọi cảnh sát."
Hà Tự hỏi: "Từ Kiến Trừng đâu?"
"Ở trên bờ, cậu ta không chơi mấy loại cầu trượt này."
Hà Tự nhớ tới Từ Kiến Trừng đã cùng mình chơi ở Happy Valley, sau khi nghĩ lại vẫn là im lặng.

"Em muốn quay lại bờ biển? Hay tiếp tục ở lại đây đợi?"
Đứa bé rụt rè chỉ vào bờ.

Hà Tự môi cậu xanh mét, đối Ngô Ưu bên cạnh nói: "Cậu cảm thấy nhóc có thể bơi về sao?"
"Tôi cảm thấy quá sức."
Hà Tự lặn xuống, vỗ vỗ lưng nói với đứa bé: "Leo lên đi, anh đưa em trở về."
"Cậu...quên đi, thân thể cậu như vậy, loại chuyện này vẫn để baba làm đi."
"Cậu nha, Ngô Ưu cõng em a."
"Mỗi người cõng một đoạn."
Khi lên bờ, đứa bé vẫn gắt gao đi theo phía sau Hà Tự, Hà Tự cảm giác chính mình như có một cái đuôi nhỏ.

Hà Tự duỗi cánh tay ra, đứa bé ngoan ngoạn dựa vào người Hà Tự.

Ngô Ưu hỏi: "Chân cậu sao lại đỏ như vậy?"
Hà Tự nâng lên chân thì thấy, có thể vừa lúc bước xuống bậc thang bị thương, ngâm nước biển lâu, nên miệng vết thương bị đỏ ửng.

"Cậu không nói cũng không sao tôi căn bản không chú ý."
Đặc biệt còn đạp lên cát, dày đặc cát sỏi nhỏ, tranh nhau chen chúc quanh miệng vết thương.


"Con trai sai rồi", Ngô Ưu cầm lấy tay đứa bé, vòng qua đứa bé.

Hà Tự đột nhiên nói: "Ai, tôi thấy thế nào......!Đứa bé này nhìn có chút quen mắt."
Ngô Ưu che tai của đứa bé lại nói: "Thiệt hay giả? Không phải thật sự là con trai của cậu a, cậu cái đồ *tra nam."
*Cặn bã
"Ô Ô, đừng khóc đừng khóc, baba không cần con nữa ông nội sẽ nuôi con.

Có ông nội một miếng cơm con cũng không bị đói a"
Ngô Ưu nói ra nhẹ nhàng vỗ về đứa bé.

Hà Tự:......!
"Tại sao các cậu lại mang về một đứa bé?"
Từ Kiến Trừng thật bọn họ từ phía xa.

Ngô Ưu vẻ mặt bi thương nói: "Cậu hỏi Hà Tự.

Từ Kiến Trừng, cậu nói thử xem, cậu về sau còn phải nuôi con của người khác, mọi người đều nói rằng kết hôn lần hai không có lợi cho sự lớn lên khỏe mạnh và hạnh phúc của con cái..."
Hà Tự không nói nên lời: "Này đừng có nói bậy bạ, tôi còn chưa có đối tượng để kết hôn đâu?"
*
Ba người bọn họ không đi gặp cảnh sát tuần tra trước, bởi vì Ngô Ưu không chịu được lạnh, nên vội vàng quay lại chỗ Thẩm Hoan, quấn khăn tắm ngay khi lên bờ.

"Ai, đây không phải em họ của Giang Hoán Khinh sao? Làm sao con lại đưa nó dẫn về?" Thẩm Hoan ngạc nhiên nói.

"Ai?"
Hà Tự rùng mình vì lạnh, không nghe rõ.

"Em họ của Giang Hoán Khinh.

Con trước kia thường xuyên trêu đùa nó.", Thẩm Hoan nói: "Trước kia nó nháo không muốn đi cùng anh rễ của nó, con còn tưởng rằng anh rễ của nó là bọn buôn người...."
"Giang Hoán Khinh, em họ?"
Hà Tự loáng thoáng có chút ấn tượng mơ hồ như vậy.

Thẩm Hoan đứng lên nói: "Các con đi tìm cảnh sát đi, ta đi gọi điện thoại cho mẹ nó hỏi một chút."
Từ Kiến Trừng không lạnh, đem chăn nhường cho đứa bé.

Ngô Ưu và Hà Tự hai người bọc khăn tắm cuộn thành quả bóng giống như hai con ngỗng câm.

Hà Tự đang cuộn mình trên bãi cát vàng, nhìn ngược lại với ánh sáng về phía Từ Kiến Trừng đang đứng bên cạnh thích thú với đứa trẻ.

Từ Kiến Trừng là một người chuẩn hình tam giác ngược, vai rộng, eo hẹp, mặc quần áo thì nhìn rất gầy nhưng khi cởi ra lại rất có da thịt, trông không giống một học sinh cấp 3.

Có rất nhiều nữ sinh đi qua hắn không biết cố ý hay vô ý đều liếc nhìn hắn một cái.

Hà Tự thấy rõ ràng, trong lòng cảm xúc có chút lẫn lộn, nhìn nhìn, người đẹp như vậy lại là bạn cùng bàn của Hà Tự!
Rắm, bạn cùng bàn của tôi rất có ích a, bọn họ lại không biết.


Bầu trời chuyển dần từ màu vàng cam ban đầu sang màu oải hương, kéo dài đến cuối biển, tạo thành một dải ruy băng kỳ dị.

"Đi thôi, nhóc con."
Từ Kiến Trừng nói
Hà Tự hoàn toàn không muốn cử động chút nào, cậu bị gió biển thổi cả người đều nổi da gà, lạnh muốn chết a.

"Cậu lạnh không?"
Hà Tự quay đầu hỏi ngồi ở một bên Ngô Ưu.

"Siêu cấp......!Lạnh."
Nước biển trên không khô lại bị gió lạnh thổi qua, giống như cả người bị nhét trong ngăn đông tủ lạnh, Ngô Ưu hàm răng trên dưới đều run lên.

"A, em trai của cậu."
Ngô Ưu:?!
"Cậu không lạnh?"
Hà Tự vịt chết cái mỏ còn cứng nói: "Không lạnh."
"Tại sao những con bò bay trên trời, bởi vì cậu Hà Tự dưới mặt đất thổi.

Người cậu da gà da vịt gì đều nổi lên rồi thế còn kêu không lạnh?"
"Lạnh lạnh lạnh."
Đứa bé lúng túng ngồi ở một bên, quấn chăn không muốn ngồi dậy.

Hà Tự nhéo nhéo mũi, ngồi xổm trước mặt đứa bé, ngồi xổm trong nháy mắt Hà Tự có thể nghe tiếng đầu gối mình kêu rắc rắc.

Cậu nhẹ giọng nói: "Bảo bối."
Âm thanh bảo bối vừa ra khỏi miệng, Hà Tự cảm thấy có chút xấu hổ.

Ngô Ưu vẻ mặt không có biểu tình gì.

Từ Kiến Trừng bên cạnh nhìn Hà Tự chằm chằm không chớp mắt.

"Ca ca ôm em, em không phải muốn tìm mẹ sao?"
Đứa bé thỉnh thoảng khịt nước mũi của mình, Hà Tự cảm thấy có chút đáng thương, nhưng lại có chút muốn cười, duỗi tay giúp nhóc lau đi.

Đứa bé chưa nói muốn hay nói không muốn, chỉ chớp chớp đôi mắt to đen như quả nho nhìn Hà Tự.

"Đi thôi."
Hà Tự đem khăn tắm của mình ném sang một bên, đem đứa bé bế lên chuẩn bị đi tìm cảnh sát.

"Ca ca, anh có phải quên tên em rồi không?"
Đứa bé cuối cùng cũng mở miệng: "Em tên Tịch Dư."
"Thực xin lỗi, bảo bối."
Bảo bối cái xưng hô như lần đầu tiên, lần thứ hai không khó khăn như vậy.

Mới vừa đi ra vài bước Hà Tự phát hiện đi gấp mà không cầm điện thoại, thấy Từ Kiến Trừng đang gấp khăn tắm mà cậu vừa cởi ra.

"Đừng xếp chồng lên nhau, chỉ cần đặt nó ở kia là được."
Hà Tự kéo kéo Từ Kiến Trừng, phát hiện người hắn nóng kinh khủng, không giống như người ngâm trong biết mấy tiếng đồng hồ.

"Sao cậu người cậu lạnh như vậy?"
"Sao người cậu nóng như vậy?"
Hai người đồng tanh hỏi.

Hà Tự hỏi: "Cậu có phải bị sốt không?"
Hà Tự duỗi tay sờ thử trán Từ Kiến Trừng, kỳ thật cậu cũng không biết đo nhiệt độ cho lắm, do thói quen của mình nên sờ thử một chút.


Từ Kiến Trừng đem tay Hà Tự cầm xuống dưới, đặt ở trong tay che lại.

Thật sự muốn đem cả người dán lên.

Hà Tự lưu luyến rút tay ra.

*
Từ Kiến Trừng giải thích tình hình cho cảnh sát tuần tra.

Hà Tự cùng Tịch Dư ngồi xổm chơi trên cát.

Ngô Ưu đi cùng Thẩm Hoan.

Sắc trời dần dần âm u, đèn đường từng cái một sáng lên.

Sóng dạt vào bờ, rồi từ từ xa dần.

Mấy đứa khác phần lớn chỉ dừng lại ở việc đào hố trên cát, Tịch Dư cũng không ngoại lệ.

Hà Tự dẫm vào một cái hố bên dưới, đào nhanh hơn so với Tịch Dư, nhưng cậu không làm như vậy, mà nhìn chầm chầm vào ngọn tóc ngốc phất phơ của Tịch Dư.

Bên cạnh một mảng cát bị trũng xuống.

Từ Kiến Trừng ngồi bên cạnh cậu.

Vừa bước vào thu, trời tối rất nhanh, vừa rồi bầu trời vẫn còn sáng sủa, trong nháy mắt mặt trời lặn về phía tây, hoàng hôn màu tím kéo dài đến mực nước biển đen kịt hòa cùng.

Cậu lại nghe thấy mũi của Tịch Dư lại giật giật, liền đem Tịch Dư ôm vào trong lòng ngực mình, rũ bỏ khăn tắm khoác trên người, nhân tiện cũng quấn chặt lấy Tịch Dư.

Hà Tự hoàn toàn mệt mỏi không mở miệng nổi, cảm giác mệt mỏi như ngấm vào trong xương khiến cậu ngủ gà ngủ gật.

Hà Tự cúi đầu đặt cằm trên vai Tịch Dư.

Tịch Dư ngoan ngoãn không nhúc nhích để Hà Tự tựa.

Này so với anh họ Giang Hoán Khinh của nhóc còn dễ thương hơn nhiều.

Hà Tự tựa đầu một chút, chỉ nghe thấy tiếng gió biển lướt qua, nghe được trước mặt tiếng sóng lăn tăn, lại nghe được Từ Kiến Trừng bên cạnh nói: "Đừng ngủ."
Hà Tự quấn trong khăn tắm lười biếng nhìn Từ Kiến Trừng một cái, không nói được, cũng không nói không được, đôi mắt chia mí mạnh mẽ, vốn dĩ là hai mí, nhưng bị cậu dùng sức liền thành ba mí.

"Tịch Dư!"
Tịch Dư ở trong lồng ngực đã ngủ rồi, nhưng Hà Tự nghe thấy được
Cậu nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, Giang Hoán Khinh.

Hà Tự nhớ tới, nhưng chân ngồi lâu đã tê rần rồi: "Kéo tôi lên a."
Từ Kiến Trừng ôm lấy Tịch Dư từ trong ngực Hà Tự, hơi khó khăn, Hà Tự bị hắn kéo loạng choạng, ngã vào vòng tay của Từ Kiến Trừng.

"Tách tách."
Hà Tự quay đầu lại.

"Nhìn này, thật là một bức ảnh ấm áp, một nhà ba người."
Ngô Ưu giơ điện thoại nói.

- Hoàn chương 28 -
Edit by motcaitendangiu????????.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận