Lục Cảnh Trừng nghe vậy, cúi đầu nhìn cậu một cái, thầm nghĩ, trái tim cậu nhỏ bé yếu đuối như vậy, còn giả bộ không để ý cái gì?
Lục Cảnh Trừng cảm thấy hắn hiểu rất rõ Diệp Thanh Dương.
Diệp Thanh Dương không có năng lực tâm lý chịu đựng mạnh mẽ như vậy, nhất định là để cho mình hết giận mới nói ra lời này.
Rõ ràng bản thân của cũng tổn thương, lại còn muốn an ủi hắn, miễn cưỡng cười cười, giả bộ như không có vấn đề gì.
Ai, đã đến lúc này rồi, sao trong đầu vẫn chỉ toàn là hắn thôi vậy!
Không thể quan tâm bản thân mình nhiều hơn sao?
Lục Cảnh Trừng vừa nghĩ tới đây lại muốn cho Mã Thiên Duệ thêm mấy đòn.
Học giỏi thì ghê gớm lắm à, học giỏi là có thể tùy tiện sỉ nhục người khác, đạp lên tôn nghiêm của người khác sao?
Trước mặt nhiều người như vậy ngang nhiên mỉa mai Diệp Thanh Dương, Diệp Thanh Dương không cần mặt mũi à?
Hiếm thấy cậu biểu hiện huấn luyện tốt như vậy, lại được nhiều người chú ý, không thể để cậu hưởng thụ cảm giác được bạn bè tin cậy, huấn luyện viên yêu thích này lâu hơn một chút sao?
Cũng chỉ có bảy ngày thôi!
Tên khốn Mã Thiên Duệ này còn muốn phá!
Quá thèm đòn, nên đánh thêm hai trận nữa!
Lục Cảnh Trừng lại muốn đánh người.
"Không sao đâu, ngược lại là cậu đấy, cậu đừng coi lời của nó là chuyện gì to tát, đám học sinh giỏi như bọn họ nhất định rất thích lấy thành tích ra nói chuyện, cậu đừng để ý." Lục Cảnh Trừng an ủi.
Diệp Thanh Dương thầm nghĩ, Mã Thiên Duệ mà là học sinh giỏi cái gì chứ? Học sinh lớp chọn thôi, cũng chẳng phải lớp chuyên.
Coi như là đứng đầu lớp chọn đi, cũng chưa chắc đã so được với cậu.
"Ừm, tôi sẽ không để ý."
Lục Cảnh Trừng nghe vậy, suy nghĩ một chút, không nhịn được khuyên nhủ:" Thế nhưng thành tích của cậu cũng kém quá đấy, cậu nên để tâm đến việc học một chút, nỗ lực nâng cai thành tích của mình."
Để tâm đến việc học hơn nữa, đừng dành hết sưu quan tâm của mình lên người tôi, nếu cậu nhiệt tình với môn học bằng một nửa nhiệt tình với tôi, thành tích của cậu làm gì đến mức thất bại như vậy?
Lục Cảnh Trừng quả thực vô cùng đau đớn!
"Chúng ta là học sinh mà, nhiệm vụ quan trọng nhất vẫn là học tập, những chuyện bên ngoài đều là thứ yếu."
Đặc biệt là yêu sớm! Yêu sớm bị cấm đó có biết không? Có hiểu không?
Lục Cảnh Trừng nhìn cậu bằng ánh mắt ý vị sâu xa.
Diệp Thanh Dương nhìn lại hắn, thầm nghĩ, đại ca, cậu mà cũng có tư cách nói tôi sao?
Thành tích của cậu tốt hơn tôi bao nhiêu?
Cậu đã biết nhiệm vụ quan trong nhất của học sinh là học tập thì sao cậu không học đi?
À, Diệp Thanh Dương rất nhanh đã nghĩ ra đáp án, vì phải chờ nữ chính xuất hiên nên hắn phải chủ động tạo ra cơ hội.
Nếu Lục Cảnh Trừng học tập tiến bộ, vươn lên đỉnh cao thì đâu còn tình tiết nữ chính dạy kèm cho hắn, cùng hắn phát triển tình cảm nữa.
Diệp Thanh Dương đã hiểu ra, cho nên cậu gật đầu đồng ý:" Cậu yên tâm đi anh Lục, cậu đã nói như vậy rồi, tôi nhất định sẽ học tập thật tốt, lần này trở về sẽ chú tâm hơn."
Dù sao cậu cũng dự định mỗi lần thi tháng sẽ tiến bộ một chút, đợi đến khi lên lớp 12 sẽ thuận lợi bước đến đỉnh vinh quang.
Vừa vặn lúc này đồng ý với Lục Cảnh Trừng, mai sau nếu thành tích của cậu tiến bộ, người khác hỏi cậu tại sao lại bắt đầu nghiêm túc học tập, cậu sẽ quăng cái nồi này lên đầu Lục Cảnh Trừng, nói rằng đây là ước định của cậu và hắn.
Lục Cảnh Trừng thấy cậu đồng ý nhanh như vậy, nhất thời không biết nói gì.
Còn có thể nói gì được đây?
Hắn nói gì Diệp Thanh Dương nghe đó, hắn làm gì Diệp Thanh Dương cũng làm cái đó.
Còn đồng ý vì mình mà nỗ lực học tập, con mẹ nó hắn còn nói được gì nữa!
Loại tình cảm chân thành, vì thích mà học tập, vì yêu mà tiến lên này, Lục Cảnh Trừng suy nghĩ một chút, hình như cũng chỉ từng thấy trong tiểu thuyết hoặc trên ti vi mà thôi.
Quá khổ cho cậu rồi!
"Tô sẽ giúp cậu." Lục Cảnh Trừng nói:" Nếu cậu có chỗ nào không hiểu, cứ đến hỏi tôi."
Diệp Thanh Dương :...
Diệp Thanh Dương nhìn vẻ mặt chân thành của hắn, liều mạng kìm nén không để mình bật cười.
Cậu cảm thấy khổng tước nhỏ Lục Cảnh Trừng này thật là đáng yêu, hạng mười đếm ngược muốn giúp hạng nhất đếm ngược học tập, cũng chỉ có hắn mới nghĩ được như vậy! Trái tim lớn bao nhiêu, ước mơ cũng lớn bấy nhiêu!
Nhưng cậu vẫn rất phối hợp mà gật đầu:" Cảm ơn anh Lục!"
Lục Cảnh Trừng khoát tay một cái:" Không cần khách khí, giúp người làm niềm vui, chính là đức tính tốt đẹp của dân tộc chúng ta.
"
Thật đúng là một người dám giúp, một người dám tin.
Chính là tuyệt phối!
Mãi cho đến nửa giờ sau huấn luyện viên Hứa mới xuất hiện trước mặt Diệp Thanh Dương và Lục Cảnh Trừng.
"Bạn học Lục Cảnh Trừng, em giỏi lắm rồi đấy, huấn luyện viên còn đứng đây mà cũng dám ra tay đánh người."
Lục Cảnh Trừng không hề sợ ông:" Chẳng lẽ nó không đáng đánh sao?"
"Bạn ấy đáng đánh, nhưng không phải em đánh."
"Khiếm đả giả, nhân nhân đắc nhi đả*." Lục Cảnh Trừng phát biểu hùng hồn.
*người cần đánh thì ai cũng đánh được.
Huấn luyện viên Hứa :...
Huấn luyện viên Hứa hai tay chống nạnh:" Có phải thành tích Ngữ văn của em cực kì tốt đúng không? Cho nên ngày nào cũng khoe khoang ca dao thành ngữ mới chịu được hả?"
Lục Cảnh Trừng nghe vậy, không hề khiêm tốn nói:" Đúng vậy, thành tích ngữ văn của em đứng đầu lớp, rất nổi tiếng đó."
Huấn luyện viên Hứa :...
Huấn luyện viên Hứa cạn lời:" Tôi đang khen em đấy à? Nhìn khả năng nghe hiểu của em xem, còn đòi đứng nhất lớp cơ đấy."
"Không chỉ có thế, còn đứng nhất lớp rất nhiều lần."
Huấn luyện viên Hứa :...
Huấn luyện viên Hứa cảm thấy Lục Cảnh Trừng vẫn nên đứng phạt tiếp thôi.
Ông quay đầu nhìn Diệp Thanh Dương :" Còn em, tôi có phạt em đâu, em đứng đây làm gì?"
"Chuyện này bản thân em cũng có liên quan, nếu không phải vì em Lục Cảnh Trừng cũng không ra tay, cho nên em cần phải đứng phạt với cậu ấy."
"Em đúng thật là tim chỉ hướng về Lục Cảnh Trừng, lúc nào cũng nói đỡ cho nó."
Phí lời, Lục Cảnh Trừng nghĩ thầm trong lòng, không hướng về em thì hướng về ai.
Người cậu ấy thích là em, không phải thầy.
Diệp Thanh Dương cười cười:" Em chỉ nói thật thôi ạ."
Huấn luyện viên Hứa bất đắc dĩ, ông yêu quý Diệp Thanh Dương bao nhiêu thì cũng bó tay với tính cách này của cậu bấy nhiêu.
Chủ yếu là vào những lúc khác thì cậu đều rất tốt, nhưng chỉ cần dính vào Lục Cảnh Trừng cậu lại bắt đầu bảo vệ hắn vô điều kiện, huấn luyện viên Hứa quả thật không biết nói gì.
Chỉ có thể nói nam sinh ở cái tuổi này rất coi trọng tình bạn, lúc nào cũng để ý nghĩa khí.
"Được rồi, về hàng đi." Huấn luyện viên Hứa mắt nhắm mắt mở bỏ qua.
"Nhưng mà Lục Cảnh Trừng, thầy nhắc nhở em, lần sau không được đánh nhau nữa, đây là quân doanh, các em đến đây để huấn luyện, phải biết kiềm chế một chút."
"Nếu nó không làm gì em, em tất nhiên sẽ không đánh nó, nhưng nếu nó chọc vào em thì chẳng phải tự mình muốn ăn đòn à?"
Huấn luyện viên Hứa :...
Diệp Thanh Dương vội vàng nói:" Yến tâm đi huấn luyện viên, cậu ấy chỉ là coi trọng nghĩa khí, không thể chịu được bạn cùng lớp bị bắt nạt thôi, thầy biết không, lớp chúng em là lớp thường, đám học sinh giỏi kia đều coi kinh bỉ chúng em, cho nên Lục Cảnh Trừng cũng chỉ muốn bảo vệ mọi người mà thôi."
"Tôi nói thật nha lớp trưởng, mỗi ngày em đều bảo vậy Lục Cảnh Trừng như vậy em không thấy mệt à?"
Diệp Thanh Dương nở nụ cười:" Tất nhiên là không mệt ạ."
Lục Cảnh Trừng nghe vậy, không khỏi mở nụ cười, sự hung dữ trong ánh mắt cũng tan đi mấy phần.
"Em biết rồi, em sẽ cố gắng kiềm chế, được chưa ạ" Hắn nói với huấn luyện viên Hứa.
Huấn luyện viên Hứa nhìn hai cây hoa hướng dương này, cảm thấy mình thật giống Tây Vương mẫu, người ta tình thâm nghĩa trọng, thông cảm cho nhau, ông thi sao? Cầm gậy đánh uyên ương, đúng là không xứng làm người!
"Thôi về đi." Huấn luyện viên Hứa mệt tim, một đấu hai, ông nói không lại hai đứa này.