Giáo Thảo Omega Giả Làm Alpha Vẫn Bị Phản Công


Khi Lâm Phụ Tinh một mình đi đến địa điểm đã hẹn, nhìn thấy một tình huống như thế này.
Một đám người đồng loạt quỳ thành một hàng, mặt mũi bầm dập, tay chống trên đầu gối, ngoan ngoãn nghe lời, Đại Hà dẫn đầu lớn tiếng nói: “Anh Lâm ——-“
Lâm Phụ Tinh: “!”
Một loạt đàn em bên cạnh: “Chúng ta không dám nữa—–!!!”
“Xin hãy tha lỗi cho chúng tôi——!!!”
Âm thanh to rõ, thái độ rất thành khẩn.
Lâm Phụ Tinh: “?”
Mãi cho đến lúc tan học giữa trưa của ngày hôm sau, Lâm Phụ Tinh vẫn không hiểu nổi cái đám kia bị bệnh thần kinh gì.
Gặp quỷ rồi!
“Anh Lâm có đi không, hôm nay ở sau phố mới mở một quán mới, cùng nhau đi ăn trưa thôi!” Chuông tan học vừa vang lên, Phương Triết đã dẫn một nhóm nam sinh nối đuôi nhau đi ra từ cửa sau của lớp học.
Lâm Phụ Tinh còn đang mải mê viết số liệu, tháo một bên tai nghe xuống, khoát tay: “Các cậu đi trước đi, tôi còn muốn làm chút nữa.”
“Vậy thôi.” Phương Triết đưa tay lên làm một động tác gọi điện thoại: “Nếu cậu muốn ăn gì thì cứ gọi cho tôi!”
Lâm Phụ Tinh gật đầu.
Phòng học trở nên thưa thớt hơn, cái bọn lớp một khối 11 này, làm gì cũng chậm như rùa chỉ mỗi việc tan học là chạy nhanh nhất.

Lâm Phụ tháo tai nghe xuống, thân thể ngửa ra sau, đưa tay vào ngăn bàn sờ soạng mấy cái, chỉ lấy ra được mấy vỏ hộp rỗng tuếch.
Ăn hết đồ ăn vặt rồi.
Lâm Phụ Tinh có thói quen lúc viết số liệu hoặc làm bài tập thích ăn chút đồ ăn vặt.
Cậu vứt hết mấy cái vỏ rỗng vào thùng rác, đứng dậy dọn dẹp lại mặt bàn.
Lúc này trong trường đã trở nên yên tĩnh, bên tai chỉ còn truyền đến lác đác vài tiếng đùa giỡn từ dưới lầu, âm thanh trò chuyện sau khi tan học cũng biến mất.
Lâm Phụ Tinh lấy điện thoại ra, ứng dụng mạng xã hội vẫn còn dừng lại ở khung thoại tạm thời mà hôm qua Đới Lập trả lời tin nhắn của cậu.
[Lâm Phụ Tinh hỏi: Giản Mộc đâu?]
[Đới Lập trả lời: Không biết, đã nộp bài đi trước rồi.]
Cậu thoát khỏi ứng dụng, đưa mắt xem giờ, tính toán nếu bây giờ qua bên cạnh ăn bữa cơm, mua một ít đồ ăn vặt, thì trở về còn có thể ngủ được hai mươi phút.
Cậu bước ra khỏi lớp học, liếc mắt một cái đã thấy Giản Mộc đứng ngay ngoài cửa, đang cong chân dựa vào tường, trong tay còn nghịch một cái điện thoại kiểu cũ.
Lâm Phụ Tinh cảm thấy cái điện thoại cũ này nhìn khá quen mắt, còn chưa kịp nghĩ nhiều, Giản Mộc đã bỏ vào túi quần, đôi mắt cong lên: “Anh ơi.”
“Sao cậu lại ở đây?” Lâm Phụ Tinh nhìn bốn phía xung quanh, mọi người đã sớm đi sạch hết rồi: “Cậu đang chờ tôi hả?”
Giản Mộc nhẹ nhàng gật đầu: “Ừ.”
Lâm Phụ Tinh: “Vậy sao không gọi tôi?”
Giản Mộc nói: “Nhìn thấy anh đang viết số liệu.”

“Tại tôi, tại tôi.” Lâm Phụ Tinh vỗ đầu: “Tôi đã đeo tai nghe thì ai cũng không thèm quan tâm nữa, có chuyện gì à?”
Giản Mộc rũ mắt: “Nghe nói anh bị thương.”
Mới đầu Lâm Phụ Tinh thật sự còn chẳng nhớ mình bị thương chỗ nào: “À, không sao cả, chỉ hơi bầm một tý thôi.”
“Đau không?” Giản Mộc hỏi.
Trong lòng Lâm Phụ Tinh nhói lên.
Từ rất lâu, rất lâu rồi không có ai hỏi cậu có đau hay không.

Anh em cùng đi đánh nhau chưa bao giờ hỏi đến vấn đề này, nếu có ai hỏi hoặc trả lời thì giống như làm ra vẻ vậy.
“Không đau.” Lâm Phụ Tinh lắc đầu.
Giản Mộc: “Có thể cho em xem qua không?”
Mặc dù hỏi như vậy nhưng Giản Mộc cũng không đợi Lâm Phụ Tinh trả lời đã xắn tay áo cậu lên nhìn rồi.
Tay Giản Mộc rất lạnh, đầu ngón tay kề sát trên da, xắn từng vòng ống tay áo của Lâm Phụ Tinh lên, khẽ chạm vào miệng viết thương, cánh tay Lâm Phụ Tinh lập tức cứng đờ, một lát sau mới chậm rãi thả lỏng.
Lâm Phụ Tinh sờ sờ mũi: “Cậu xem, thật sự không có chuyện gì mà, chỉ bầm một chút, trầy tý da thôi.”
Miệng vết thương thế này đúng là không có vấn đề gì cả, cho dù kết vảy cũng chỉ có một lớp mỏng, sờ lên cũng chẳng có cảm giác gì.

Lâm Phụ Tinh không để trong lòng nhưng có vẻ Giản Mộc không nghĩ như vậy.

Đầu mày nhíu lại, từ trong cặp sách lấy ra một tuýp thuốc mỡ, đầu ngón tay quẹt một ít thuốc, xoa nhẹ lên vùng da bị bầm tím, còn rất cẩn thận thổi thổi.
Mát mát lạnh lạnh.
“Xin lỗi, tại em cả.” Giản Mộc trách mình: “Anh, nếu như em có thể chịu một nửa cho anh thì tốt rồi.”
Lâm Phụ Tinh chưa từng trải qua cảm giác này, Giản Mộc nhíu mày nói chuyện, trong nháy mắt chạm vào cậu đó, đặc biệt là một tiếng “anh” vừa tự trách vừa ảo não kia, Lâm Phụ Tinh cảm thấy cả người như muốn bốc cháy cả lên, trái tim bùm bùm đập nhanh.
Có lẽ là bị tuột huyết áp rồi.
Sau này không nên ngồi lâu, phải vận động nhiều hơn.
Lâm Phụ Tinh nghĩ.
Thoa thuốc xong, Giản Mộc kéo cổ tay áo của cậu xuống, nhét thuốc mỡ vào trong túi Lâm Phụ Tinh, dặn dò: “Một ngày bôi hai lần, trước khi ngủ phải thoa, có thể nhanh khỏi hơn.”
Lâm Phụ Tinh: “Chỉ bầm một tý thôi, không có việc gì.”
Lông mày Giản Mộc lại nhíu vào.
Trong lòng Lâm Phụ Tinh mềm nhũn, nghĩ thầm, chắc là Giản Mộc nghĩ rằng bởi vì Lâm Phụ Tinh cứu mình nên mới bị thương khiến cho cậu rất không dễ chịu.

Tuy là bản thân Lâm Phụ Tinh cảm thấy không có gì, nhưng vẫn sửa miệng: “Tôi biết rồi, một ngày hai lần!”
Giản Mộc cười.

Anh cười lên rất đẹp, trong ánh mắt tràn đầy dịu dàng ôn nhu, lỗ tai Lâm Phụ Tinh hơi nóng, cậu xem một loạt hành vi bất bình thường của mình quy hết tội thành bị tuột huyết áp, cũng không có chú ý đến, kéo một bên bả vai Giản Mộc, hỏi: “Cậu ăn cơm chưa? Có muốn cùng đi ăn một bữa không? Câu mới tới còn chưa quen, vừa lúc tôi biết mấy chỗ ăn ngon lắm.”
“Được.” Giản Mộc đồng ý, hai người cùng đi ra ngoài cổng trường.
Bên cạnh mỗi trường học luôn có một con phố dài có đủ các loại đồ ăn vặt và cửa hàng văn phòng phẩm.

Chẳng qua giờ này đang là thời gian ăn cơm, tất cả người của bốn trường tập trung hết ở một con phố ăn cơm, mỗi cửa tiệm đều vô cùng chật chội.

Lâm Phụ Tinh dẫn Giản Mộc dừng trước ba bốn cửa tiệm, sau đó đành từ bỏ, tiếp tục đi về phía trước.
Sau khi bỏ qua tiệm cơm thứ năm chật kín người, Lâm Phụ Tinh thở dài: “Chúng ta đi ăn mỳ đi, được không?”
“Được.” Giản Mộc nói.
Vẫn ở trên con phố này nhưng Lâm Phụ Tinh dẫn Giản Mộc quẹo vào một ngỏ hẻm trong đó, lại vòng vèo mấy ngã rẽ mới đến nơi.
Ở trong con đường nhỏ hẻo lánh lại có một quán mì, cánh cửa không lớn lắm, trang trí cũng rất mới lạ.
Lâm Phụ Tinh đẩy mành ra, không chút khách khí hét về phía nhà bếp: “Tô Dĩ Kha! Ra tiếp khách!”
Trong phòng bếp nhanh chóng truyền ra tiếng trả lời: “Sao cậu lại đến ngay lúc này chứ hả? Chờ chút, tôi xong ngay đây.”
Lâm Phụ Tinh: “Cậu không muốn tiếp tục kinh doanh nữa đấy à?”
Tô Dĩ Kha: “Đúng vậy.”
Lâm Phụ Tinh: “…”
Năm phút sau, ông chủ Tô không muốn kinh doanh nữa cuối cùng cũng chịu từ phòng bếp đi ra.
“Thắng hay thua?” Lâm Phụ Tinh hỏi.
Tô Dĩ Kha căm giận: “Thua, nếu không phải do cậu đến ngay vào lúc nguy cấp thì tôi đã có thể cầm cự thêm một lát nữa rồi.”
Cậu ta nhìn thấy Lâm Phụ Tinh cùng Giản Mộc ngồi trước bàn dài, không khỏi ngẩn ra: “Tôi không nhìn nhầm chứ, cậu dẫn theo người khác đến đây hả?”
Lâm Phụ Tinh nhún vai: “Cậu ấy là Giản Mộc, vừa mới chuyển đến, còn chưa quen thuộc chỗ này nên tôi dẫn cậu ấy đến đây.”
Giản Mộc lễ phép cười: “Xin chào.”
“Xin chào, xin chào.” Tô Dĩ Kha lộ ra một nụ cười ngầm hiểu, hỏi: “Muốn ăn gì? Như cũ hả?”
Lâm Phụ Tinh: “Tất nhiên.

Giản Mộc, cậu thì sao? Cậu thích ăn cái gì, mì hầm xương ăn ngon lắm, Tô Dĩ Kha chơi game không tốt, hầm canh lại rất ngon.”
Giản Mộc cười: “Anh, giống anh là được.”
“Vậy hai tô lớn mì hầm xương phải không? Chờ một chút.” Tô Dĩ Kha xoay người vào trong bếp, rất nhanh đã mang lên hai chén mì, nước canh trắng trong, trứng gà chần qua nước sôi để ở phía trên, rắc thêm vừng đen và hành lá, đầy đủ hương sắc vị.
Bộ dáng Giản Mộc lúc ăn cũng giống với khí chất của anh vậy.

Yên tĩnh như nhau, không giống với đám nam sinh bình thường ở cùng một chỗ với Lâm Phụ Tinh, đùa giỡn ồn ào, con trai ở khu B luôn ồn ào như thế nhưng Giản Mộc lại khác hoàn toàn, giống như từ nhỏ anh đã được nuôi dưỡng trở thành bộ dáng trầm tĩnh như vậy.
Lâm Phụ Tinh nhớ ra, ngày hôm qua hình như có nghe nói Giản Mộc đến từ khu A.
Tại sao chứ?
Mọi người của toàn bộ khu B cho dù liều mạng cũng muốn đến khu A, vì sao Giản Mộc lại muốn đến đây? Giống như cậu là vì giận dỗi, hay là… trốn tránh?
Lâm Phụ Tinh suy nghĩ đến xuất thần, không chú ý tới bản thân đã nhìn chằm chằm vào Giản Mộc một lúc lâu.

Giản Mộc chú ý đến ánh mắt của cậu, nghiêng đầu cười, Lâm Phụ Tinh chợt hoàn hồn, vội vội vàng vàng dời tầm mắt.
Tô Dĩ Kha thu dọn phòng bếp xong đi ra, quán mì thật sự rất vắng vẻ, bình thường cũng không có bao nhiêu khách tới, cậu ta ngồi xuống trước mặt Lâm Phụ Tinh và Giản Mộc nói chuyện cùng hai người.
“Nghe nói ngày hôm qua Đại Hà hẹn đánh nhau với cậu hả, cậu đi chưa? Thế nào rồi?”
“Nhắc tới việc này, đúng là chẳng hiểu ra sao cả.” Trên mặt Lâm Phụ Tinh hiện lên một dòng chữ “cái đám đó có lẽ bị ngu hết cả rồi” to đùng: “Lúc tôi đến đó thì thấy cả một đám quỳ tại chỗ nhận lỗi với tôi, không phải bọn họ phát bệnh thần kinh gì đấy chứ? Còn có trông cứ như đã từng luyện tập qua nhiều lần nữa, ngay ngắn chỉnh tề, lặp đi lặp lại ba lần, những người đi ngang qua còn tưởng tôi đang chơi trò đại ca xã hội đen gì đó, vội vàng vòng qua tôi chạy mất.”
Tô Dĩ Kha cười to.
Giản Mộc cũng không nhịn được, cúi đầu cười một tiếng.
Tô Dĩ Kha thấy phản ứng của Giản Mộc, nói với anh: “Chuyện này là do tôi nói trước, tôi phải giải thích một chút, cậu đừng có thấy Lâm Phụ Tinh trốn học đánh nhau như vậy, kỳ thật là một người rất tốt.”
Giản Mộc: “Ừ, tôi biết, anh Phụ Tinh đã cứu tôi.”
“Ôi trời, “anh Phụ Tinh” nha.” Tô Dĩ Kha vỗ vai Lâm Phụ Tinh: “Cậu đã làm cái gì đấy, có thể khiến cho Omega xinh đẹp thế này gọi một tiếng dễ nghe như thế? Phải rồi, hôm qua làm kiểm tra gien đúng không? Alpha hả?”
“…” Khóe miệng Lâm Phụ Tinh cứng lại trong nháy mắt, dùng động tác uống canh để che dấu vẻ mặt mất tự nhiên của mình: “Tất nhiên phải là Alpha rồi!”
“Ha ha ha.” Tô Dĩ Kha cười to, rồi nhìn Giản Mộc nói: “Cậu biết không, trước kia cậu ta có nói rằng chỉ dẫn theo người yêu đến đây thôi đấy.”
Lâm Phụ Tinh đột nhiên sặc một cái, rút khăn tay ra lau khóe miệng: “Tôi nói lúc nào chứ?”
Tô Dĩ Kha suy nghĩ: “Cao nhất(1)? Hay là sơ tam(2) nhỉ? Cậu biết không, cái tên này ở phương diện nào đó cực kỳ không thông suốt, tôi đã từng được thấy tận mắt.

Lúc đó hai chúng ta đang đi làm gì nhỉ? Quên mất rồi, dù sao chính là gặp được bạn học sơ trung của cậu ta, em gái đó xinh đẹp lắm, còn cố ý mua một chai nước nhờ cậu ta vặn nắp chai giúp nữa, ý đồ rõ ràng như vậy phải không? Kết quả tên này không giúp người ta thì thôi lại còn đặc biệt nghiêm túc cổ vũ em gái ấy.

Cố lên, cậu nhất định có thể làm được! Con gái nhà người ta hóa đá ngay tại chỗ luôn.”
(1),(2): Bên trung chia khối lớp khác với bên mình một chút, cấp 2 và cấp 3 chỉ có ba khối.

Sơ tam = lớp chín, cao nhất = lớp 10.
Tô Dĩ Kha bắt chước giống y như đúc, chọc cho Giản Mộc cười mãi.
“Còn có lần đó…” Tô Dĩ Kha còn muốn nói tiếp, lại bị Lâm Phụ Tinh chặn ngang: “Tôi sai rồi, tôi sai rồi! Cậu còn nói nữa thì đến quần lót tôi cũng lột ra luôn! Ăn xong rồi sao, Giản Mộc, chúng ta đi thôi!”
Giản Mộc để đũa xuống, nói: “Ăn xong rồi, mùi vị rất tuyệt.”
Lâm Phụ Tinh vừa đẩy anh ra cửa vừa quét mã trả tiền, Tô Dĩ Kha ở phía sau tâm hồn nhiều chuyện còn chưa thỏa mãn phất phất tay: “Lần sau lại đến nhé!”
Lâm Phụ Tinh: “Không bao giờ đến nữa! Tạm biệt!”
Trên đường quay trở về trường học, Giản Mộc vẫn luôn nghẹn cười, Lâm Phụ Tinh sợ nhất là có người nhắc đến chiến tích thẳng nam của cậu, từ lỗ tai đến cổ đều hồng một mảng, nhưng mà cái chuyện này là do trời sinh rồi, lớn lên cũng không học được, không trách cậu được nha.
Qua nửa ngày, Lâm Phụ Tinh xuất sắc điều chỉnh cảm xúc của mình bình thường trở lại, mở miệng: “Cậu cười cái gì?”
Giản Mộc nâng mắt nhìn cậu: “Anh à, anh thật đáng yêu.”
Lâm Phụ Tinh: “Tôi nghĩ là hai chữ “đáng yêu” này không thể nào dùng để hình dung tôi được đâu.”
Giọng nói của Giản Mộc cao lên: “Nhưng em cảm thấy như vậy rất tốt, anh là một Alpha vô cùng đáng yêu.”

Lâm Phụ Tinh hơi há miệng, không phản bác, bọn họ tiếp tục đi về phía trường học, lúc đi ngang qua một cửa hàng, Lâm Phụ Tinh chợt dừng bước.
Giản Mộc: “?”
Lâm Phụ Tinh: “Tôi đi mua chút đồ, cậu về trước đi… À thôi, cậu ở bên ngoài chờ tôi một chút, lại đây lại đây.”
Nói xong, Lâm Phụ Tinh kéo Giản Mộc đến một chỗ vắng người, lén lút từ trong cặp sách lấy ra một cái mũ lưỡi trai, một cái khẩu trang và một cặp mắt kính.
“…” Giản Mộc, “Anh thế này là muốn đi mua đồ hả?”
Xác định không phải là đi cướp tiền đó chứ?
Xuyên qua cặp kính Lâm Phụ Tinh cho anh một cái nhìn khẳng định: “Đúng vậy, không phải đi cướp tiền, cậu ở đây chờ tôi.”
Lâm Phụ Tinh trang bị đầy đủ bước vào trong, trông rất có phong thái muốn cướp sạch cả cửa hàng, hai ba cái đã mua xong đồ chạy ra.

Giản Mộc đứng đợi ở bên ngoài, thuận tay cầm lấy túi đồ của cậu, vào lúc Lâm Phụ Tinh cởi mũ và khẩu trang xuống, lại tiện tay mở túi ra nhìn thoáng qua.
“…”
“……”
Một cái nhìn này, muôn đời khó quên.
Kẹo dâu, kẹo que vị dâu, bánh su kem hương dâu, bánh kem dâu, sô cô la dâu tây, sữa dâu,… Một túi đồ ăn vặt lớn, tất cả đều là vị dâu tây, bao bì đóng gói màu hồng phấn, tràn ngập hương vị thiếu nữ.
Giản Mộc: “?”
Lâm Phụ Tinh: “!”
Lâm Phụ Tinh nắm lấy túi to, hai người đối diện nhau, im lặng nửa phút.
Cuối cùng Lâm Phụ Tinh phản ứng lại trước, đầu tiên là trừng lớn hai mắt, hít một hơi thật sâu, sau đó lựa chọn từ bỏ, mặc kệ không giải thích, mặt không chút thay đổi đi về phía trước.
Giản Mộc cười đuổi theo, giữ chặt cặp sách của Lâm Phụ Tinh, lúc nói chuyện âm cuối còn hơi run rẩy: “Anh ơi, em sai rồi, em không nên nhìn.”
Lâm đại thiếu gia giữ gìn mặt mũi suốt mười bảy năm, vào lúc này hoàn toàn vứt sạch, cậu tiếp tục duy trì vẻ mặt không chút thay đổi: “Chờ cậu không cười nữa tôi sẽ nói chuyện với cậu.”
“Em không cười.” Giản Mộc cố gắng điều chỉnh biểu cảm: “Màu hồng phấn đẹp lắm, thật đó.”
Lâm Phụ Tinh dừng lại, vẻ mặt phức tạp nhìn về phía Giản Mộc: “Không phải!”
Giản Mộc vẫn không nhịn được mà cười ra tiếng, cười đủ rồi mới ngẩng đầu lên, ánh mắt đen láy, vẻ mặt vô tội.
Lâm Phụ Tinh cảm thấy vẫn nên giải thích một chút thì hơn: “Đầu tiên, tôi không có thích màu hồng phấn! Tôi chỉ cảm thấy vị dâu tây ăn rất ngon, lúc tôi viết số liệu và làm bài tập thích ăn chút đồ ăn vặt, chẳng qua tất cả bao bì sản xuất toàn là màu hồng nhạt, không hơn!”
“Ừm, em biết rồi.

Anh, anh thích vị dâu tây.”
“A!” Lâm Phụ Tinh khóc không ra nước mắt: “Không cho phép cậu nói ra!”
Giản Mộc cười gian xảo: “Ừm, mặt mũi của anh là lớn nhất!”
Lâm Phụ Tinh: “Không phải!”
Giản Mộc nháy mắt mấy cái.
Lâm Phụ Tinh che mặt, tan nát rên rỉ: “Được, đúng vậy đó, cho nên cậu không được tiết lộ ra bên ngoài!”
Lông mi Giản Mộc cong thành một vòng cung đẹp mắt, sóng vai đi bên cạnh Lâm Phụ Tinh, chỉ vào một gói to nhất có bao bì màu hồng nhạt, cười: “Cho em một gói giống như vậy, em sẽ không nói.”
—Hết chương 4—.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận