Ngày 22 tháng 5 năm 1893.
Gigi chuẩn bị một màng chắn và thuốc mỡ. Cô đã mua hai thứ đó ở cửa
hàng của một dược sĩ rất kín đáo cách Piccadilly Circus không xa sau ngày chồng cô trở về. Thuốc mỡ hứa hẹn sẽ giảm thiểu sức mạnh t*ng trùng của một người đàn ông, và màng chắn sẽ ngăn chặn những t*ng trùng không bị làm yếu.
Với cái màng chắn được đặt đúng chỗ, cô mặc một chiếc váy ngủ được lấy ra từ đáy của một chiếc rương. Très special (*) , người chủ cửa hàng ở Paris bán nó cho cô đã nói, và nháy mắt với cô. Nó đặc biệt bởi vì hầu hết những chiếc váy ngủ không có một cái cổ sâu và một cái đai bên dưới bầu ngực để đẩy chúng lên cao và phơi trần cho đàn ông chiêm ngưỡng.
(*) Très special (nguyên văn tiếng Pháp): Hết sức đặc biệt.
Chiếc váy lụa có mùi của một túi hoa lavender khô đã để cùng nó. Cô đã mua nó rất lâu trước đây, trước khi cô từ bỏ đeo đuổi Camden . Cô cũng không còn nhớ tại sao cô chưa vứt bỏ nó.
Chiếc váy ngủ, than ôi, không thấy quyến rũ, mà chỉ lố bịch một cách tàn nhẫn. Nhưng cô đã phải cố gắng để mặc nó, phải làm điều gì đó. Cô khoác thêm một chiếc áo choàng và rời khỏi phòng thay đồ, cầu mong mình có đủ lòng can đảm để trải qua sự nhục nhã của đêm nay.
Croesus đang ngủ trong chiếc giỏ cạnh giường cô. Cô cúi xuống và chạm vào đầu nó, lướt những ngón tay qua đám lông mềm mại của nó. Cánh cửa nối giữa phòng ngủ của cô và Camden khẽ mở ra. Camden bước vào.
Ngoại trừ đôi giày, anh vẫn mặc quần áo đầy đủ, như thể anh vừa trở về từ một đêm trong thành phố. Trái tim cô chao đảo. Anh đẹp như một thiên thần báo thù. Anh đã là tình yêu đầu tiên của cô. Và... nỗi cay đắng của cô - bởi vì cô không thể có anh.
Cô siết chặt thắt lưng của chiếc áo choàng và chầm chậm đứng lên, “Ngài Tremaine, điều gì đã mang ngài đến hang ổ xấu xa của tôi thế?”
“Anh đã ăn tối với mẹ em”. Anh đặt một quyển sách trên bàn trang điểm của cô, “Bà ấy muốn đưa cho em cuốn sách này”.
Cô gần như không liếc nhìn quyển sách, “Chắc chắn việc đó có thể đợi đến ngày mai”.
Khóe miệng anh nhếch lên, cô nhớ lại trước đây anh vẫn thường cười với cô như thế trong những ngày xa xưa. Cô đã trêu chọc anh vì cười quá nhiều, vì không có một đôi môi mỏng và sắc mặt lạnh để xứng với giai cấp quý tộc của mình, “Anh nghĩ có thể đợi được”, anh nói, “Nhưng vì dù sao anh cũng đã đi vào lối này...”
Nghĩ đến tất cả những thú nhận đầy ác cảm của anh, cô khó có thể tin vào những gì cô đang nghe, “Em nghĩ anh không thể chịu đựng được việc ăn nằm với em”.
“Anh tự hỏi mình, anh là ai mà lại đứng trên con đường tương lai hạnh phúc sáng ngời của em?”
Lẽ ra cô nên thấy nhẹ nhõm. Cô nên nhảy cẫng lên và quay tròn. Nhưng một nỗi thất vọng pha lẫn sợ hãi tấn công cô. Cô không thể tiếp nhận nó. Cô không thể chịu đựng việc anh chạm vào cô tối nay. Cô đã phải gồng mình để không lùi lại và kéo dài khoảng cách giữa họ.
“Em ngạc nhiên là anh đã không nôn ọe với viễn cảnh đó”.
“Anh đã có một cái thùng sẵn sàng trong phòng”, anh nói. “Em sẽ thứ lỗi nếu anh gấp gáp quay lại đấy sau đó chứ. Giờ em sẵn sàng chưa?”
Muộn màng, cô nhớ ra chiếc váy ngủ Très special . Cô không muốn anh nhìn thấy nó, “Công tắc điện đằng sau anh”.
Anh lắc đầu, “Anh không muốn vô tình giẫm lên Croesus. Hay dò dẫm tìm cửa khi đi ra, trong...” - anh nhìn đồng hồ - “… ba phút nữa”.
Chỉ trong ba phút ư? Không mong đợi, ký ức về đêm tân hôn hiện lên trong cô. Anh đã nhóm lên ngọn lửa ham muốn trong cô với sự kiên nhẫn tuyệt vời, với những cái vuốt ve dịu dàng, và cô đã thực sự run rẩy vì ham muốn.
Anh đột nhiên đứng trước cô, không có gì ngăn cách với cô ngoài một lớp không khí. Anh đưa tay tới thắt lưng của chiếc áo choàng.
“Không!”, cô nắm lấy cổ tay anh, “Không cần phải thế”.
Ánh mắt anh khiến cô cảm thấy mình khêu gợi như một con lợn nái ở trong chuồng, “Không có gì cá nhân đâu. Một cái nhìn vào ngực và mông sẽ thúc đẩy nhanh tiến trình”.
“Để em đi đến phòng thay đồ một phút, và sau đó...”
Anh kéo chiếc thắt lưng. Nó tuột ra, và vạt trước áo choàng của cô tách ra, để lộ chiếc váy ngủ dại dột.
Nếu cô thực sự là người đàn bà mặt dày mày dạn vô cùng tận như anh nghĩ thì cô đã ưỡn ngực ra và nhìn thẳng vào mắt anh. Nhưng tất cả những gì cô nghĩ đến là những đêm mùa xuân lạnh buốt ở Paris , những tháng ngày cô đã liên tục quăng mình vào anh, mặc những thứ đồ khêu gợi bằng ren và xa-tanh như thế này. Nhưng anh đã nói gì lần cuối cùng khi anh kéo cô ra khỏi căn hộ gác mái của anh và quẳng chiếc áo khoác lên người cô? Cô trông như một con điếm giá mười xu. Và cô vẫn quay lại, để thấy anh ở cùng một phụ nữ có sắc đẹp khiến các vì sao phải xấu hổ. Cô đã đứng ở bậc thang bên dưới cánh cửa phòng anh, sững sờ, như là anh đã túm lấy đầu cô và đập vào một bức tường.
Chầm chậm, gần như dịu dàng, anh khép áo choàng của cô lại. Nhưng mắt anh không hề dịu dàng, “Em có thực sự mong đợi nó sẽ làm anh thay đổi ý định không?”
Cô nhún vai, phần nào tính ngoan cố của cô trở lại, “Không. Nhưng em sẽ làm bất cứ điều gì để kết hôn với Freddie”.
Đột nhiên, anh vươn về phía trước và nâng cô lên. Cô thở dốc, nhưng anh đã đặt cô xuống, đẩy cô dựa vào một cái cột giường. Anh nghiêng vào cô, cơ thể anh áp vào cơ thể cô, với ngọn lửa nóng như những dòng kim loại nấu chảy, cô nhận ra rằng anh đã cương cứng hoàn toàn bên cạnh cô.
Anh cúi đầu xuống cô, như thể đang ngửi da thịt cô. Trái tim cô đập dồn dập đến đau đớn. Khi hơi thở anh vuốt ve vành tai cô, cô gần như muốn nhảy lên.
Nhưng anh chỉ nói, “Ngài Frederick tội nghiệp. Anh ta làm gì để xứng đáng với em đây?”
Cô cảm thấy những ngón tay anh làm việc ở khóa quần. Không hề chạm vào da cô, anh tách phần chiếc áo choàng bên dưới thắt lưng cô và nâng mép váy ngủ của cô lên. Cô run lên khi phần căng cứng của anh tiếp xúc với vùng bụng trần của cô. Anh đang nóng dữ dội.
Cô nhắm mắt lại và quay mặt đi khỏi anh. Nhưng cô không thể ngăn lại những cảm xúc mà anh khơi dậy. Anh đi vào cô dễ dàng đến mức khiến cô xấu hổ. Những cú đâm dài và chầm chậm làm cô phải siết chặt áo choàng của mình, nỗi đau trong trái tim cô càng quặn thắt hơn với mỗi tia sáng của khoái cảm.
Hơi thở ngắt quãng của anh, sức ép đột ngột của tay anh trên hông cô, và sự bất động bất ngờ của phần dưới cơ thể anh báo hiệu sự giải tỏa của anh. Anh rút ra. Mười lăm giây sau anh đã bước đi khỏi cô. Cô mở mắt và thấy anh cúi xuống Croesus đang ngủ. Anh chạm vào một cái tai của con chó già, sau đó đi tiếp, mở rồi đóng cánh cửa lại sau lưng với một âm thanh khẽ khàng.
Cô nhìn vào đồng hồ. Chính xác ba phút đã trôi qua.
Họ đã trở thành như thế này đây.