Giao Ước Định Mệnh

Ngày 14 tháng 5 năm 1893.

Ban đầu tiếng nhạc không rõ rệt. Gigi không quen với việc nghe thấy tiếng nhạc trong ngôi nhà của chính mình nếu cô không trả tiền cho nó. Cô thả bản báo cáo trên tay xuống và lắng nghe tiếng nhạc văng vẳng nhưng không thể lẫn được của chiếc đàn pianô bị tấn công.

Trong chiếc giỏ cạnh giường, Croesus rên gừ gừ, khịt mũi và mở mắt ra. Con vật tội nghiệp không thể ngủ ngon vào buổi đêm, có lẽ bởi những giấc chợp mắt của nó trong suốt cả ngày. Nó lắc đầu, đứng lên bằng những chiếc chân ngắn, và bắt đầu quá trình gian khổ trèo lên bậc thang được đặc biệt làm riêng cho nó sau khi nó không thể nhảy phóc lên giường chỉ với sự trợ giúp của bệ để chân của chiếc giường.

Cô hất tấm chăn sang một bên và ôm nó vào lòng, “Đấy là tên chồng ngốc nghếch của tao”, cô nói với con chó con già cả, “Thay vì đánh đập tao, anh ta đang đánh đập cái đàn pianô chết tiệt đó. Đi và bảo anh ta im đi nào”.

Chồng cô bắt đầu chơi một đoạn kịch tính và gay gắt khi cô xuống cầu thang - bong bong bong bong, binh bing bing bing - một đoạn nhạc do ngài Beethoven quá mức âu sầu viết, không nghi ngờ gì. Với một tiếng thở dài, Gigi đẩy cửa phòng nhạc.

Anh đã thay một chiếc áo choàng lụa, bóng và sẫm màu như chính chiếc đàn pianô. Tóc anh rối bù, nhưng ngược lại anh mang vẻ nghiêm trang và rất tập trung. Một người đàn ông tuyệt vời: một người con trai đầy trách nhiệm, một người anh biết quan tâm, một người bạn trung thành - và cả vẻ thanh lịch xã giao nữa. Và một bản tính nhẫn tâm bí mật mà phải được nếm trải mới tin được.

“Em xin lỗi”, cô nói. “Nhưng vài người trong chúng ta cần ngủ để có thể dậy sớm vào buổi sáng”.

Anh dừng chơi và nhìn cô với vẻ là lạ. Phải mất một phút mới nhận ra là anh không nhìn cô mà là Croesus.

“Đó là Croesus?”, anh cau mày.

“Đúng thế”.

Anh rời khỏi chiếc đàn pianô và đến cạnh cô, càng nhìn kỹ Croesus, cái cau mày của anh càng sâu hơn, “Chuyện gì xảy ra với nó vậy?”

Cô liếc nhìn xuống. Croesus dường như không khác gì so với nó hàng ngày,

“Không có gì”, cô nói, giọng sắc lên với vẻ tự vệ. Cô thích nghĩ rằng cô đã mang lại cho Croesus một cuộc sống hạnh phúc và thoải mái, “Nó là một con chó già khỏe mạnh”.

Croesus đã mười tuổi rưỡi, lớp lông mượt mà của nó giờ xỉn màu và xám xịt. Đôi mắt nó mọng nước. Nó ủ rũ, thở khò khè, dễ mệt mỏi và ăn uống kém. Nhưng khi nó thèm ăn, nó có thể ăn hết một đĩa gan ngỗng phủ sốt nấm. Và khi ốm yếu, nó được thầy thuốc thú y nổi tiếng nhất Luân Đôn thăm bệnh.

Camden với tay về phía Croesus, “Đến đây nào, anh bạn già”.

Croesus nhìn anh với đôi mắt lờ đờ. Nó không cử động. Cũng không phản đối khi Camden nhấc nó lên.

“Mày có nhớ tao không?”, anh nói.

“Em rất nghi ngờ điều đó”.

Camden phớt lờ câu trả lời nhấm nhẳng của cô, “Tao có hai con chó con ở New York ”. Anh nói với Croesus, “Hannah và Bernard, một cặp ồn ào. Chúng sẽ rất vui được gặp mày ngày nào đó”.

Cô không hiểu tại sao một thông tin nhạt nhẽo và bình thường như việc anh có hai con chó lại gây ra cho cô một phút nhói đau.

“Tao thấy là mày không nhớ tao”. Anh trầm ngâm cù cù vào đám lông sau tai Croesus, “Tao đã nhớ mày đấy”.

“Em muốn lấy nó lại”, Gigi lạnh lùng nói.

Anh nghe theo, nhưng trước khi trả lại nó cho cô, anh đưa Croesus lại gần và hôn lên một tai của con chó già, “Cây đàn pianô của em cần được chỉnh lại tiếng”.

“Không ai chơi nó cả”.

“Một sự xúc phạm”. Anh quay đầu và tặng cho nhạc cụ đó một cái liếc nhìn tôn trọng, “Một chiếc đàn Érard lẽ ra phải được chơi”.

“Anh có thể mang nó theo khi trở lại New York . Một món quà ly dị”. Cô đã đặt mua nó như một món quà cưới cho anh. Nhưng nó đến nơi sau khi anh đã ra đi vài tháng.

Anh quay lại nhìn cô, “Cám ơn, có lẽ vậy. Đặc biệt khi nó đã khắc tên viết tắt của anh”.

Anh đang đứng rất gần khiến cô có thể ngửi thấy mùi của anh, mùi hương của một người đàn ông sau nửa đêm - làn da trần bên dưới chiếc áo choàng lụa,

“Bắt đầu đi, được không?”, cô lẩm bẩm. “Tất cả cái kiểu õng ẹo gợi tình như thế này không hề hấp dẫn ở một người đàn ông”.

“Phải, phải, anh biết rõ. Nhưng sự thật vẫn thế, anh ghê sợ phải chạm vào em”.

“Tắt hết đèn đi. Vờ như em là ai khác”.

“Sẽ rất khó. Em có xu hướng lên tiếng”.

Cô đỏ mặt. Cô không thể kiểm soát được nó, “Em sẽ khâu môi kín lại”.

Anh chầm chậm lắc đầu, “Không tác dụng. Em thở và anh sẽ biết đó là em”.

Mười năm trước cô sẽ coi đó là một tuyên bố của tình yêu. Trái tim cô vẫn đập rộn lên, một tiếng vọng đơn độc.

Anh cúi đầu, “Một đoạn nữa và anh sẽ đi ngủ”.

Khi cô bỏ đi, anh bắt đầu chơi bản gì đó êm dịu và ám ảnh như những bông hồng cuối cùng của mùa hè. Cô nhận ra sau hai khúc: Liebestraume. Anh và bà Rowland đã chơi bản nhạc này cùng nhau trong đêm đầu tiên họ quen nhau.

Ngay cả Gigi, một người kém về âm nhạc, cũng có thể đánh lên giai điệu đó trên chiếc đàn pianô bằng một bàn tay. Giấc mơ Tình yêu. Đó là tất cả những gì cô từng có với anh.

 

Chiến dịch tán tỉnh công tước của bà Rowland va phải một ngõ cụt.

Sau một ngày hoặc khoảng vậy, sự việc trở nên tồi tệ. Thùng rượu Chatêau Lafite được chuyển ngay đến Ludlow Count. Một lá thư cảm ơn lịch sự quay lại ngay lập tức, kèm theo một giỏ mơ và đào từ chính vườn hoa quả của Ludlow Court.

Sau đó không có gì hơn. Victoria gửi một lời mời công tước đến tham dự bữa tiệc từ thiện lần tới của bà. Ngài gửi tới một chi phiếu hào phóng, nhưng từ chối tham gia sự kiện đó. Bà dùng hết sự táo tợn của mình đích thân đến thăm Ludlow Court, nhưng chỉ để được thông báo rằng công tước không ở nhà.

Đã năm năm kể từ khi bà về sống lại ở Devon trong ngôi nhà thời thơ ấu mà bà mua lại từ đứa cháu trai. Suốt năm năm quan sát việc đi lại của công tước, bà biết ông ta tuyệt đối không bao giờ đi đâu ngoại trừ những buổi đi bộ hàng ngày. Điều đó khiến bà không có lựa chọn nào khác là phải ngáng trở chuyến đi bộ của ông ta lần nữa.

Bà giả vờ xem xét những bông hoa hồng trong khu vườn phía trước, một cặp kéo cắt tỉa trong tay, không buồn để tâm rằng không người làm vườn tự trọng nào lại làm việc cắt tỉa vào giữa buổi chiều. Trái tim bà rộn lên khi ông vòng qua khúc quanh trên lối đi vào đúng giờ thông thường. Nhưng cho đến khi bà xoay xở để đến gần được cái cổng thấp gần con đường, bà cũng chỉ kiếm được một lời “chào” từ ông khi ông đi lướt qua.

Ngày tiếp theo bà đợi ở gần phía trước khu vuờn, nhưng kết quả không tốt hơn. Công tước từ chối những câu chuyện gẫu. Lời bình luận của bà về thời tiết cũng chỉ kiếm thêm được một lời “chào” giống như ngày hôm trước. Ba ngày tiếp theo trời mưa. Ông ta đi bộ trong áo mưa và giày cao su. Nhưng bà không thể nào làm việc trong vườn dưới một trận mưa như trút nước - cho dù là giả vờ.

Bà nghiến răng và quyết định thực hiện một việc thậm chí còn điên rồ hơn. Bà sẽ đi bộ cùng ông ta. Chúa là nhân chứng của bà, bà sẽ ăn cắp, chộp giật và mang vị công tước này đến cho Gigi bằng được, cho dù lòng tự tôn của bà bị tổn hại như thế nào.

Mặc một chiếc váy đi bộ màu trắng và đôi giày đi bộ thích hợp, bà đợi ở phòng khách trước của ngôi nhà. Khi ông ta xuất hiện ở khúc quanh xa xa, bà lao ra với cây dù có tua rua trong tay.

“Tôi quyết định thực hiện vài bài luyện tập, thưa công tước”. Bà mỉm cười khi đóng cánh cửa vườn lại. “Đức ngài có phiền nếu tôi đi cùng ngài không?”

Ông nâng cặp kính đang treo trên cổ lên và nhìn xuống bà qua hai tròng kính. Chúa khoan dung, nhưng người đàn ông này là công tước ngay cả trong mọi cử chỉ nhỏ nhặt. Ông ta không cao khác thường, khoảng hơn một mét bảy mươi tám, nhưng với cái nhìn lạnh lẽo từ ông thì Người khổng lồ của Rhodes cũng cảm thấy như một kẻ tí hon.

Ông không biểu hiện sự cho phép. Ông chỉ thả cặp kính và gật đầu trong khi lẩm bẩm, “Vâng, thưa bà”, và ngay lập tức tiếp tục đi bộ, để mặc Victoria nháo nhào lao theo để đuổi cho kịp.

Tất nhiên, bà đã biết là ông đi nhanh. Nhưng bà không có ấn tượng ông ta đi nhanh như thế nào cho đến khi bà gắng sức theo kịp ông trong mười phút.

Trong một phút hiếm hoi bà đã ước mình có chiều cao khủng khiếp của Gigi thay vì chiều cao khiêm tốn một mét năm mươi bảy của mình.

Tặc lưỡi nho nhỏ với sự kiềm chế quý phái, bà lao đi nửa như đang chạy, nguyền rủa sự chật hẹp của chiếc váy đang mặc, rồi cuối cùng cũng đến được bên cạnh ông. Bà đã chuẩn bị rất nhiều lời mào đầu, một chút về tình hình địa phương. Nhưng đến khi bà kết thúc bài liệt kê trọn gói những thông tin chi tiết thú vị về lịch sử ngôi nhà cạnh đường, bà đã lại ở phía sau ông khoảng năm feet.

Và vì đã cư xử như một quý bà cả cuộc đời, bà không chắc mình có thể thực hiện một lần chạy nữa mà không tắt thở vì hộc máu hay không.

Vì vậy bà đi thẳng vào vấn đề, “Ngài có thích tham dự một bữa tối ở nhà tôi không, thưa công tước, sau hai tuần kể từ thứ tư? Con gái tôi sẽ đến thăm vào lúc đó. Tôi chắc chắn rằng nó sẽ vui mừng được gặp ngài”.

Bà sẽ phải đi Luân Đôn và lôi Gigi đến đây. Nhưng đó là điều bà sẽ lo đến sau.

“Tôi ăn uống rất cầu kỳ, bà Rowland, và thường không thích những bữa ăn không phải do đầu bếp của tôi chuẩn bị”.

Chết tiệt! Tại sao ông ta phải khó khăn như vậy? Một người đàn bà phải làm gì để nhử ông ta vào nhà? Trần truồng nhảy múa trước mặt ông ta? Chắc chắn ông ta sẽ than phiền là bị chóng mặt.

“Tôi chắc chắn chúng ta có thể...”

“Tôi có lẽ sẽ cân nhắc chấp nhận lời mời của bà nếu đổi lại bà dành cho tôi một ân huệ”.

Nếu không phải quá kiệt sức để đuổi kịp ông ta, bà đã dừng khựng lại giữa đường mà sững sờ, “Tôi rất vinh hạnh. Tôi có thể giúp gì được ngài, thưa công tước?”

“Tôi là một người ngưỡng mộ sự yên bình và tĩnh lặng của cuộc sống nông thôn, như bà biết rõ”, ông nói. Có phải bà đã nhận ra dấu hiệu mỉa mai trong giọng nói của ông ta không? “Nhưng kể cả kẻ say mê cuộc sống dân dã nhất cũng thỉnh thoảng nhớ nhung những thú vui thành thị”.

“Thật vậy”.

“Tôi đã không chơi cờ bạc trong mười lăm năm qua”.

Vị công tước này là một tay cờ bạc? Nhưng ông ta là một người sống ẩn dật, một học giả về giáo lý nhà thờ Hy Lạp với cái mũi vùi trong những mảng giấy da cổ cơ mà. “Tôi hiểu”, bà nói, mặc dù không hề hiểu tí nào.

“Tôi nghe thấy tiếng gọi quyến rũ của một chiếc bàn bọc vải xanh. Nhưng tôi không muốn đi đến tận Luân Đôn để được thỏa mãn. Bà sẽ vui lòng chơi vài ván bài với tôi chứ?”

Lần này bà thực sự dừng phắt lại, “Tôi? Đánh bạc?”

Bà chưa từng cá cược đến một đồng xu. Theo suy nghĩ của bà, bài bạc là thứ ngớ ngẩn nhất một người đàn bà có thể làm, ngoài việc ly dị một người đàn ông mà ngày nào đó sẽ là một công tước.

“Tất nhiên, tôi hiểu nếu bà phản đối...”

“Không hề”, bà nghe mình nói, “Tôi không có gì phản đối một chút cá cược vô hại”.

“Tôi muốn thú vị hơn nữa”, ông nói, “Xem nào, một nghìn bảng một ván”.

“Và tôi ngưỡng mộ những người đàn ông đặt cược lớn”, bà rít lên.

Chuyện gì xảy ra với bà vậy? Khi bà chấp nhận từ bỏ lòng tự tôn của mình.

Và nói dối trắng trợn, khen ngợi ông ta về cái đặc điểm ngu ngốc có thể hủy hoại bản thân nhanh nhất mà một người đàn ông sở hữu! Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời của một con chiên ngoan đạo của đạo Tin lành, bà khao khát có một chuyến đi đơn giản đến ngăn thú tội của đạo Gia-tô.

“Vậy thì rất tốt”. Công tước của Perrin gật đầu tán thành. “Chúng ta sẽ định ngày giờ chứ?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui