Hôm nay, cô ta lại gọi điện cho Lâm Vân Sinh: "Ba của Hữu Hữu, đứa nhỏ bị thương ở tay, anh đến trường một chuyến nhé."
Lâm Vân Sinh vội vã đến trường và nhìn thấy cô giáo Ngô đã dẫn Hữu Hữu đứng chờ ở cổng từ sớm.
"Con bị thương nặng lắm không? Đưa ba xem nào!"
"Ba ơi, con đã nói là không sao nhưng cô giáo cứ nhất quyết muốn ba đến xử lý."
Lâm Hữu Hữu đưa tay trái ra, ngón trỏ chỉ bị xước một vết rất nhỏ.
Ngô Ngọc Kiều mỉm cười gượng gạo.
Lâm Vân Sinh hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra, bèn nói: "May mà cô giáo gọi tôi đến."
Ngô Ngọc Kiều lập tức gật đầu: "Đúng vậy, tôi cũng nghĩ chuyện của trẻ con không thể lơ là."
"Không thì đến lúc tan học, vết thương có khi đã lành lại rồi."
Câu nói nhẹ nhàng ấy khiến nụ cười của Ngô Ngọc Kiều cứng đờ.
"Xin lỗi Viện trưởng Lâm, là do tôi quá cẩn thận, lại còn làm phiền anh.
Tôi thật sự quá vụng về, chuyện nhỏ thế này cũng không xử lý được."
Lâm Vân Sinh giữ vẻ mặt lạnh lùng chờ cô ta nói xong, rồi ra hiệu cho Hữu Hữu quay lại lớp học.
Khi Hữu Hữu đã đi khuất, Lâm Vân Sinh thẳng thắn nói: "Cô giáo Ngô, vợ tôi có thời gian linh hoạt hơn tôi.
Sau này nếu có chuyện gì liên quan đến đứa nhỏ, phiền cô thông báo cho cô ấy trước, cô ấy sẽ đến nhanh hơn."
"Ra là vậy, là do tôi đã thiếu chu đáo.
Tôi cứ tưởng mẹ của Hữu Hữu không có công việc ổn định nên rất bận, không thể chăm sóc cho đứa nhỏ được."
"Vợ tôi có công việc ổn định, thu nhập cao, thời gian lại linh hoạt.
Cô ấy hoàn toàn có thể chăm sóc con."
Nói xong câu đó, Lâm Vân Sinh không thèm để ý đến sắc mặt khó coi của Ngô Ngọc Kiều, quay người bỏ đi.
"Ngô Ngọc Kiều này, nhìn trẻ vậy mà lắm trò ghê." Lâm Vân Sinh than thở với tôi.
"Biết làm sao được, ai bảo chồng em xuất sắc quá làm chi!" Tôi trêu chọc véo má anh ấy.
Lâm Vân Sinh lắc đầu: "Không chỉ vậy đâu, La Lập Nghiệp cũng bị cô ta làm phiền đấy."
"Thật á? Chuyện gì vậy?" Linh cảm nghề nghiệp mách bảo tôi rằng chuyện này không đơn giản.
"Em nha, anh biết ngay là em sẽ hứng thú với mấy chuyện này mà."
Lâm Vân Sinh mỉm cười cưng chiều, kéo tôi ngồi lên đùi anh ấy: "Hôm đó họp, anh với La Lập Nghiệp đến sớm nên có nói chuyện vài câu.”
"Anh ấy ngập ngừng dò hỏi về Ngô Ngọc Kiều, anh ấy biết ngay có vấn đề, gặng hỏi mãi, anh ta mới mở điện thoại ra.”
"Em đoán xem, anh ấy cho anh xem cái gì?"
Lâm Vân Sinh mỉm cười đầy ẩn ý.
Tôi chợt hiểu ra: "Chẳng lẽ là bức ảnh hở n.g.ự.c đó?"
"Đoán đúng rồi."
"Không ngờ Ngô Ngọc Kiều lại chơi lớn đến vậy." Tôi thốt lên đầy kinh ngạc.
"Còn có chuyện em càng không ngờ tới đâu!"
"Còn chuyện gì nữa, anh nói hết một lần được không!"
Tôi hơi bực mình vì anh ấy cứ thích làm tôi tò mò.
Lâm Vân Sinh cười lớn: "Cái ảnh đó, có lẽ cô ta đã gửi hàng loạt.
Không chỉ gửi cho anh và La Lập Nghiệp, mà còn gửi cho mấy phụ huynh nam khác nữa."
"Mấy phụ huynh nam đó...!đều là những người có gia cảnh khá giả?" Tôi đoán.
"Đúng vậy, có thể coi đây là sự lựa chọn kỹ càng của Ngô Ngọc Kiều." Anh ấy nói đùa.
Quả là một chiêu thả lưới rộng, bắt cá lớn.
Quốc khánh sắp tới, trường tổ chức biểu diễn văn nghệ, lớp Hữu Hữu phải tập múa.
Sáng sớm Ngô Ngọc Kiều đã thông báo trong nhóm chat:
"Buổi biểu diễn văn nghệ lần này là lần đầu tiên các em nhỏ biểu diễn sau khi vào tiểu học, cũng là hoạt động tập thể đầu tiên của lớp chúng ta.
Mong các bậc phụ huynh hết lòng ủng hộ và phối hợp thật tốt.
Sau đây là trang phục biểu diễn cần thiết cho các bé, để đảm bảo đồng phục, xin mọi người nhất định phải đến cửa hàng chỉ định để mua.".