"Thật đau..." Chu Cát Sa nâng cánh tay lên, suýt soa.
Cô nhìn vết rách dài khoảng 2 cm rơm rớm máu nổi bật trên làn da trắng nõn, vẻ mặt nhăn nhó.
Trong lúc đánh nhau hăng say cánh tay cô vô tình xẹt qua một góc tường lởm chởm, những cục gạch sắc nhọn cứa vào da, tạo thành vết thương không lớn cũng không nhỏ.
Dù đau, nhưng cô vẫn phải ra vẻ thật ngầu chào ông già, sau đó vội vàng chạy ra khỏi chỗ đó.
Hình tượng có bao nhiêu là quan trọng a !
Chu Cát Sa vén cánh tay áo xuống, che đi vết thương vẫn còn rỉ máu.
Cô phủi lớp bụi trên quần áo, cầm cặp sách, sải chân về hướng cổng sau.
Cô thực sự rất muốn tiếp tục đi dạo xung quanh đây, nhưng cơ thể mình là quan trọng nhất, cô quyết định tìm một nơi nào đó trong trường để dừng chân, ngủ nghỉ một chút chờ đợi đến tiết ba.
Chu Cát Sa đã có kinh nghiệm liền dễ dàng vượt qua tường, đáp chân nhẹ nhàng trên đất.
Cẩn thận không bị giám thị phát hiện, cô nhanh nhẹn bước vào khu vườn ở cuối trường.
Đây chỉ đơn giản là khu đất trống có một bãi cỏ dài, cây cổ thụ to lớn, cành lá xum xuê, che nắng cả một vùng trời.
Ít người, yên tĩnh, có chỗ để ngủ.
Ba yếu tố chính khiến Cát Sa ngay lập tức chọn chỗ này là nơi nghỉ ngơi lý tưởng.
Chu Cát Sa thích thú bước chân lên lớp cỏ mềm mại.
Cô để cặp sang một bên, thoải mái dựa vào thân cây có chút gồ gề.
Cát Sa cẩn thận để cánh tay sang một bên, chỉ sợ trong lúc ngủ sẽ cựa quậy động vào vết thương còn chưa đông máu.
Sau đó gục đầu vào gốc cây, nhắm mắt.
Tiếng chim hót líu lo, bãi cỏ mềm mại, cơ thể mệt mỏi.
Chu Cát Sa thiếp đi từ lúc nào cũng chẳng biết...
Nhưng ngược lại với tâm tình thoải mái của cô gái, Ôn Ngôn lúc này đang rất khó chịu.
Kết thúc cuộc gọi xong, anh cũng không tiếp tục nghiên cứu đống tài liệu Y học trên bàn mà chỉ ngồi thẫn thờ nhìn mặt sàn.
Có lẽ mình đã hơi quá lời...!Ôn Ngôn đau đầu suy nghĩ.
Từ trước đến nay anh chưa bao giờ tiếp xúc với phái nữ trong một khoảng thời gian dài.
Chu Cát Sa chính là một ngoại lệ.
Anh lấy thân phận trưởng bối để nói chuyện với cô, nhưng cũng lấy chính thân phận đó để cự tuyệt cô.
Ôn Ngôn thở dài một lần nữa.
Anh vươn vai, quyết định đứng dậy hoạt động cơ thể một chút.
Ôn Ngôn chậm rãi đi bộ trong sân.
Anh nhàn nhạt liếc nhìn từng vật thể trước mặt mình, dường như những thứ đó dù có đẹp đến mấy cũng không thể khơi gợi lên một chút cảm xúc trong đáy mắt anh.
Từ đằng xa bỗng nhiên anh nghe thấy tiếng chim vọng lại.
Ôn Ngôn đi vươn theo tường, chạm chân đến một bãi cỏ rộng rãi, thoáng mát.
Anh đột ngột dừng lại, nheo mắt nguy hiểm.
Tia nắng ấm áp chiếu lên gò má đẹp đẽ của anh, làm nổi bật ngũ quan đáng kiêu ngạo.
Làn da trắng trẻo, lông mày rậm, mũi cao thẳng, bờ môi mỏng khẽ nhích.
Đặc biệt là cặp mắt dài thâm thuý ẩn dưới lớp kính, đen láy sâu hoằm, dường như trong đó chỉ phản chiếu hình ảnh nữ sinh tóc ngắn nằm ngủ dưới gốc cây cổ thụ.
———
Lúc Chu Cát Sa mở mắt, cô nhận thấy có gì đó sai sai.
Trước mặt cô là trần nhà trắng tinh, trên người được đắp lên chiếc chăn quen thuộc, mùi thuốc khử trùng ngột ngạt.
Bên cạnh cô là bóng dáng nho nhã hiền hoà đưa lưng về phía mình.
Chu Cát Sa trợn to mắt, lập tức ngồi bật dậy.
Có lẽ do động đậy mạnh quá nên vết thương chạm phải thành giường, cơn đau truyền lên não khiến cô không nhịn được mà suýt soa.
Vết thương hình như đã được khử trùng qua, xót xót.
Mảnh vải trắng băng bó cẩn thận, tỉ mỉ.
Chu Cát Sa làm như không nhìn thấy vẻ mặt chăm chú của đại thúc, cầm lấy chiếc cặp định bước ra khỏi phòng.
"Quay lại." Giọng anh lành lạnh phát ra đằng sau.
Chu Cát Sa khó chịu ngước nhìn anh, gắt lên :"Cái gì ?"
Ôn Ngôn lãnh đạm đẩy gọng kính, đáy mắt hiện lên cảm xúc khó xác định.
Anh bình tĩnh nói :"Quay lại ngồi lên ghế."
Chu Cát Sa cười lạnh.
Cô chống tay lên eo, bộ dạng chị đại rất khí phách :"Chú tưởng chú giúp cháu xử lí một vết thương nhỏ nhoi như vậy là cháu sẽ lại như một con ngốc cun cút bám dính lấy chú sao ?"
Ôn Ngôn lúc này đột ngột đứng dậy.
Dáng người cao ráo, cặp chân dài thẳng tắp, bộ áo blouse trắng đung đưa theo từng bước chân.
Chu Cát Sa thấy anh đang tiến lại gần mình, trái tim như bị hẫng nhịp.
Cô sợ hãi lùi xuống, muốn quay đầu chạy đi.
Nhưng tay Ôn Ngôn đã kịp thời nắm lấy cổ tay cô, như một cái kìm sắt mạnh mẽ lôi cô ngồi xuống ghế.
Chu Cát Sa :"..." Đại thúc đôi khi thật khó hiểu.
Nữ sinh biết mình không thoát được, liền miễn cưỡng ngồi yên.
Nhưng vẻ mặt cô hoàn toàn chính là vẻ "có gì thì nói nhanh".
Ôn Ngôn bình tĩnh lấy một chiếc bút, gõ gõ tay lên bàn :"Lôi sách vở ra, học tiếp."
Chu Cát Sa trực tiếp đứng dậy.
Đại thúc thật nhàm chán.
Quay về lớp học còn thú vị hơn.
Vào khoảnh khắc cô bước một chân ra khỏi cửa, cô nghe thấy anh nói :"Về lớp cũng vô ích, tôi đã xin phép nghỉ cho cô tiết ba."
Chu Cát Sa nghiến răng, rầm rì quay về.
Cô ném phích lên bàn anh chiếc cặp của mình, mở ra, đập vào chỗ anh đống sách bài tập.
Ôn Ngôn lấy một quyển sách toán, lật qua vài trang, tìm được đúng trang lúc nãy đang giảng dở.
Giọng anh trầm khàn, cất lên du dương như tiếng đàn.
Giọng văn chui vào trong tai cô, khiến nơi đó ngứa ngáy khó chịu.
"Nghe đi..." Anh thổi hơi trên mái tóc hơi rối của cô.
Chu Cát Sa cảm thấy mặt mình nóng ran.
Nếu có gương ở đây, cô sẽ phát hiện ra trên má cô đã xuất hiện một mảng ửng đỏ từ lúc nào.
Chu Cát Sa lắc đầu, không muốn mình tiếp tục trầm mê vào bể lưới tình không có kết cục này.
Ánh mắt cô lại trở về dáng vẻ lạnh lùng giống lúc trước, nghiêm túc nghe anh giảng.
Hai người, hai tâm trạng khác nhau, ngồi chụm đầu vào nhau, gần gũi thân thiết như chưa có chuyện gì xảy ra.
Đến khi chuông tiết thứ ba vang lên, Chu Cát Sa tự giác đóng nắp bút lại, cất sách vở vào trong cặp.
Cô đứng dậy, chuẩn bị rời đi liền nghe thấy giọng anh có chút run rẩy :"Tôi xin lỗi..."
Chu Cát Sa ngạc nhiên nhìn anh, dừng chân lại.
Ôn Ngôn biết cô nhìn mình cũng không tránh ánh mắt của người đối diện, tiếp tục nói :"Là do tôi nặng lời, khiến cô khó xử."
Chu Cát Sa xuỳ một tiếng, có chút khó hiểu vì sao đại thúc lại chủ động như vậy.
Cô ngồi lại lên ghế một lần nữa, hỏi anh :"Chú rốt cuộc là ai ?"
Không phải cô tò mò, mà rõ ràng những sự việc cô nhìn thấy đều chứng tỏ anh không chỉ đơn giản là một bác sĩ phòng Y tế của trường trung học bình thường.
Từ chiếc xe cao cấp đến những bộ quần áo phụ kiện đắt tiền, đặc biệt là cái khí chất thanh lãnh, nhã nhặn kia, khiến người ta liên tưởng đến một vị công tử nhà giàu, áo gấm gối hoa, quý phái thanh lịch.
Ôn Ngôn trầm mặc một chút.
Anh nhìn cô thật lâu, thời gian như ngừng lại, dài tưởng cả một thế kỉ.
Cuối cùng anh quyết định nói cho cô...
Ôn Ngôn thực chất là một bác sĩ thiên tài.
Từ hồi nhỏ, ngoài học ra thì anh cũng chỉ biết học.
Vượt lớp liên tục, đến khi anh đỗ đại học Y cũng là lúc các bạn cùng lứa tuổi anh chuẩn bị bước vào cấp 3.
Bố anh là chủ tịch bệnh viện thành phố, quyền cao chức trọng, vậy nên khi Ôn Ngôn vào làm bác sĩ đa khoa trong bệnh viện, anh không tránh khỏi những ánh mắt nghi ngờ.
Nhưng thực lực của anh đã chứng minh tất cả, xuất xắc khiến mọi người từ ganh ghét chuyển sang bội phục, cuối cùng là ngưỡng mộ.
Anh có thể đứng suốt cả ngày để tiếp tục ca mổ mà không cần nghỉ ngơi chút nào, tay cũng không run.
Trình độ chuyên môn của anh vượt qua cả một giáo sư chuyên về bất kỳ một mảng nào, bộ não anh như một cung điện khổng lồ, từng thông tin đều được cất cẩn thận, đến khi muốn sử dụng chỉ cần nhẹ nhàng giở ra.
Một người hoàn hảo như vậy, cho dù chủ tịch bệnh viện không là bố anh cũng muốn nâng chức cho Ôn Ngôn.
Vậy nên vị trí giám đốc dường như đã được chuẩn bị sẵn cho anh, chỉ chờ năm sau hoàn thành xong thủ tục liền ngồi lên.
Vấn đề bắt đầu phát sinh từ tính tình lạnh lùng cùng kiệm lời của anh.
Ôn Ngôn chính là một tảng băng di động, luôn mang vẻ cấm dục khó gần.
Đặc biệt là khi mẹ anh mất từ khi còn nhỏ, anh đối với phụ nữ chính là vẻ mặt lãnh đạm nghìn năm không thay đổi.
Vậy nên khi còn ba năm nữa là bước đến tuổi 30, bố anh như phát điên lên nhất định muốn anh mang về một nàng dâu nhỏ.
Đương nhiên anh từ chối, trước mắt anh là cả một sự nghiệp to lớn, là mục đích anh thức đêm dậy sớm làm việc, hôn nhân chắc chắn không thể nào sánh bằng.
Bố anh kiên định đến mức ngay tối hôm đó đã mang về một danh sách cùng ảnh chụp các "ứng cử viên", bắt anh chọn một người phù hợp nhất để gặp mặt.
Ôn Ngôn tức giận nhưng cũng không muốn làm loạn lên.
Anh chỉ thầm lặng nghỉ việc ở bệnh viện, chuyển sang làm chức giáo viên phòng Y tế nho nhỏ trong một ngôi trường mà hiệu trưởng là bệnh nhân cũ của anh.
Bố anh đã sắp nghỉ hưu, thực sự không muốn con trai mình hoài phí tài năng xuất xắc của anh.
Hai người kì kèo mãi suốt nửa năm, cuối cùng bố anh mới đồng ý không giục anh cưới vợ.
Nhưng với điều kiện là trước sinh nhật lần thứ 30, anh sẽ phải mang đến giới thiệu cho ông đối tượng hỏi cưới tương lai.
Vậy nên tháng sau anh sẽ quay trở về bệnh viện, nhậm chức giám đốc.
Công việc Giáo Y* đương nhiên là bỏ...
Giáo Y* : Nhân viên Y tế nhà trường.
Ôn Ngôn kể xong, trong lòng như trút đi gánh nặng.
Anh có chút thấp thỏm nhìn phản ứng của cô, trái tim hiếm khi lỡ nhịp nay lại xúc động đến mức nhảy tưng tưng như chú thỏ con.
Nhưng thật may, thật may mắn khi ngày hôm sau đến tiết ba, anh lại thấy bóng dáng nhỏ nhắn kia bước vào.
Chu Cát Sa tuy không rạng rỡ như lúc hàng ngày, nhưng cô vẫn cố gắng cười nhỏ chào anh.
Nụ cười gượng gạo một cách lộ liễu.
Một người tinh ý như anh đương nhiên là nhận ra, nhưng không hiểu sao tim anh vẫn đập nhanh một cách bất thường.