Giáp Phương Lão Đại Ất Phương Lưu Manh

Một lần nữa đánh nhau, Hoa Nam rõ ràng liền mất tập trung, tầm mắt thỉnh thoảng lại liếc xuống dưới bụng Lương Sênh. Vừa nhìn còn không nhịn được thầm nghĩ, không phải lão tử chưa từng thấy bao giờ, lão tử vẫn bị anh ta dùng nó đâm không biết bao nhiêu lần, chỉ là chưa từng thấy thứ đó mặt mũi ra làm sao, vẫn là kế hoạch hay là xấu quá nên không dám cho xem, hôm nay khó khăn lắm mới thấy được nhìn nhiều mấy lần có làm sao! Đâm cũng đâm rồi xem còn phải sợ à!

Nghĩ như thế, lại càng cảm giác hợp tình hợp lý, tròng mắt chỉ kém chút nữa liền không dứt ra được, vừa nhìn còn vừa so sánh với của mình, thầm nghĩ lông có vẻ dài, màu cũng rất rõ ràng, bộ dạng xấu xí gì đâu mà thẹn thùng?

Lương Sênh đương nhiên không phải là thẹn thùng.

Anh biết thẳng nam trong lòng đều sẽ có một giới hạn, dù đi lên con đường khác trong lòng cũng không thể nhận việc cùng người đàn ông làm đến với nhau, cho nên anh mới không dám xoay người đến trước mặt mình, cũng cố ý không để nó hiện ra trước mặt Hoa Nam, sợ cậu nhìn đến nó lại không thích. Anh suy nghĩ, tốt nhất nên đợi cho cậu bất tri bất giác nhận, rồi mới dần dần tự nhiên mà lộ ra.

Hôm qua Lương Sênh liền cảm giác ngày này đã đến.

Quả nhiên, ánh mắt của Hoa Nam vẫn nhìn xuống dưới chân vạt áo sơ mi của anh, Lương Sênh nhếch khóe môi, thừa dịp cậu thất thần đạp xuống, nhếch cằm: “3 lần.”

Hoa Nam bị đạp nằm xuống cũng tập trung tinh thần trở lại, nhanh chóng tiếp tục chiến thuật đánh du kích của mình. Cũng không biết có phải là do Lương Sênh ‘thả rông’ nên hoạt động không quá tiện, Hoa Nam sau khi sử dụng hết 5 lượt cơ hội của mình lại đẩy ngã được Lương Sênh một lần nữa.

Lương Sênh thoải mái cởi cái áo sơ mi duy nhât của mình, lộ ra lồng ngực căng đầy. Tuy rằng không căng bằng Hoa Nam nhưng thứ gì nên có đều có, trên bụng có thể đếm ra được từng múi một.

Hoa Nam xoa eo cười cười: “Còn đấu nữa không?”

Lương Sênh tùy tay ném áo đi: “Để anh dạy cho cậu như thế nào là tay không bắt giặc đi.” Nói xong thân hình liền thay đổi, lập tức nhào lên đánh.

Hoa Nam vội vàng nâng tay chống đỡ, lùi về sau để ngáng chân, Lương Sênh đá văng chân Hoa Nam ra, chuyển người sang bên cạnh cậu, đánh vào eo. Hoa Nam chật vật chống lại, còn không kịp phản công đã bị xoay tay ngã xuống. Lương Sênh đặt một chân lên người cậu: “Cởi đi.”

Hoa Nam tránh né, quỳ gối hướng về chỗ yếu hại của Lương Sênh.

Một lần nữa Lương Sênh ấn người xuống, hai tay và đầu gối chặn lại tứ chi của cậu, cả người đặt lên người Hoa Nam, nheo mắt hỏi: “Còn có chiêu gì nữa không, hả?”

Hoa Nam liếm môi, nhìn về anh không nói lời nào.

Hai người ép buộc nhau đã gần 2 tiếng, lúc này cả người như vừa mới vớt từ dưới nước lên. Trên người Lương Sênh phủ một tầng mồ hôi sáng ngời, trên mặt cũng hơi hồng, đầu tóc ban đầu được chải chuốt chỉnh tề giờ biến thành từng lọn rủ xuống dưới, còn có vài giọt mồ hôi ở đuôi tóc.

Bộ dạng này, so với hình ảnh đóng vest đi giày da còn dễ nhìn hơn.

Hoa Nam nghĩ vậy, không biết thế nào lại rướn người lên hôn anh.

Lương Sênh sửng sốt, thầm nghĩ không biết hôm nay là ngày lành gì mà tên nhóc này lại chủ động nhào lên? Nhìn thấy Hoa Nam hai mắt khép hờ, trên mặt còn mang theo chút mờ mịt, trong đầu nổ vang, giống như có người thả một bồn lửa lên người, còn không quản được nguyên nhân là đâu, cúi đầu, cùng tên nhóc này cắn xuống.

Hai người cắn ra hưng trí, thực sự là dùng răng để cắn nhau, cắn môi rồi đến đầu lưỡi, tuy rằng là đau nhưng trên tâm lý lại thích. Lương Sênh vừa cắn một bên lại vươn tay mò mẫm ngăn tủ trên tường, khó khăn lắm mới tìm được một lọ dầu oliu không biết từ thời tình nhân nào để lại, mở nắp bình, theo lệ thường đem người xoay lại.

Hoa Nam lại ngăn cản, cau mày bảo cứ như vậy mà làm, trong đầu Lương Sênh lại nổ lớn một lần nữa. Vội vàng cởi quần Hoa Nam xuống, đổ đầy dầu lên tay, nhanh chóng nhét vào trong, thầm nghĩ đây chính là cậu mời tôi, hôm nay lão tử không thể nhẫn!

Hoa Nam nhắm mắt lại thở hổn hển, hai đùi tự động bò lên eo của Lương Sênh, lại sờ soạng người Tiểu Lương xoa nắn một hồi, cắn môi Lương Sênh: “Được không!”

Một quả cầu lửa nữa rơi xuống đầu Lương Sênh, ngón tay vừa mới đâm chọc vài cái đã vội vàng rời khỏi đổi thành súng đạn thật, vừa đi vào liền hoạt động liên tiếp giống như được gắn động cơ, khiến Hoa Nam lẫn cả đệm nằm bên dưới lắc lư lên xuống. Hoa Nam lắc lư lắc lư hai mắt không mở to nổi, chỉ thấy mặt Lương Sênh đối diện với mặt mình, liền thuận tay kéo xuống căn một cái.

Lương Sênh nghiến răng nghiến lợi mắng cẩu tể tử, động cơ lại mở lớn thêm nữa, Hoa Nam cũng rốt cục chuyển sang chế độ ca nhạc a a ư ư theo điệu Pavarotti.

Từ sau lần trước uống rượu, hôm nay chính là lần đầu tiên cậu hát như vậy, Lương Sênh thầm nói lão tử hôm nay quả nhiên trúng quả lớn, cảm thấy Hoa Nam lúc tỉnh hát càng hay, sau đó kiên trì cố gắng đến khi Hoa Nam hát xong âm cao nhất mới mỹ mãn tiết ra.

Hai người xong việc, song song ngồi phịch xuống đệm ngừng một lát rồi mới lôi kéo nhau lên tầng cao nhất tắm vòi sen. Phòng tắm là một gian phòng cửa kính trong suốt, tuy rằng rộng rãi nhưng hai người đàn ông m8 vào cùng một lúc với nhau vẫn sẽ chen chúc, hai người kì cọ cuối cùng lại không nhịn được, Lương Sênh vỗ mông Hoa Nam một cái: “Xoay người, nâng mông lên.”

Hoa Nam nhìn anh, nâng lên một chân vòng qua eo Lương Sênh, sau đó lại nâng chân còn lại lên, nửa người trên dựa vào vách tường: “Cứ làm vậy đi, tôi không muốn xoay lưng lại.”

Lại một quả cầu thả rầm xuống đầu Lương Sênh, anh nhanh chóng nâng cao mông Hoa Nam, mặt dán mặt, tường thủy tinh bị đẩy phát ra tiếng vang rền rĩ, anh híp mắt hỏi: “Sao lại không muốn xoay lưng lại?”

Hoa Nam bị đâm loạn hết đầu óc, “Muốn… muốn nhìn anh, anh lúc… lúc nào cũng từ sau lưng tôi… mân mê mông, tôi như là độc tấu… không hay ho gì…” Dừng một chút, lại nghiêm túc bổ sung, “Tôi… vừa nãy tôi… thấy, anh… anh làm… nhìn rất đẹp! Tôi cảm giác… xoay lưng lại… rất thiệt!”

Lương Sênh không còn sức mà thả quả cầu lửa nào nữa, thầm nghĩ nếu cứ kích thích như vậy chắc chắn lão tử sẽ bị parkinson, sau đó lại đâm cho vách tường thủy tinh kêu rên không ngừng.

Tư thế này không kiên trì được bao lâu, hai người nhanh chóng làm ra đến, sau đó tắm rửa qua loa rồi chuyển sang chiến trường chính – phòng ngủ. Trước khi đặt người lên giường, Lương Sênh giả khuông giả dạng cảnh cáo: “Hôm nay là do cậu chủ động trêu chọc tôi, chịu không nổi cũng đừng có mà trách!”

Hoa Nam khinh thường: “Hừ!”

Lương Sênh ôm người lên giường, trong đầu lại không nhịn được nghĩ, lão tử là tên ngu ngốc dùng dao nĩa dùng cho đồ Tây để ăn thịt nướng những 3 tháng trời! Không nghẹn chết là quá giỏi!

Rồi lại nghĩ, nếu không phải lão tử dùng dao nĩa thái trước thành từng miếng nhỏ, lại đốt lửa nướng dần đến bây giờ thì làm sao có được bữa tiệc ngày hôm nay. Con đường lão tử đã chọn vẫn là vô cùng sáng suốt!

Sau đó, anh không còn thời gian để nghĩ thêm gì nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui