Giáp Phương Lão Đại Ất Phương Lưu Manh

Ngày hôm sau Lương Sênh tỉnh lại, trên giường chỉ còn mình anh, Hoa Nam sớm không biết đi đâu, đến ổ chăn cũng lạnh.

Lương Sênh thầm mắng con chó con này ngốc, hôm qua hai ta tốt xấu gì cũng là hẹn thề đến cuối đầu, sáng nay dù là giả bộ cũng phải giả bộ đến khi lão tử cắn tỉnh cậu đến làm một phát chứ? Không thể cho lão tử một cơ hội quân vương từ nay về sau không lên triều sớm được sao!

Mắng vài câu lại thật sự nghĩ đến hoảng, anh chỉ phải bất đắc dĩ xoa xoa tóc, rời giường đi xuống thu thập người.

Dù sao cũng rèn luyện mỗi ngày, Hoa Nam lại không kiên trì bao lâu liền xong cho nên lượng vận động tối hôm qua đối với Lương Sênh mang đến ảnh hưởng không lớn. Anh đứng làm vài động tác, sau đó liền chạy khắp phòng tìm người.

Cuối cùng anh tìm được trong phòng bếp. Khi Lương Sênh đi vào, Hoa Nam đang để chân trần đun cà phê, quần bò rộng rãi cùng với áo sơ mi trắng, không cài một nút thắt nào, bắp thịt căng phồng thoải mái lộ ra bên ngoài.

Lương Sênh thầm huýt sáo, đại tiệc đã sớm dọn ra đĩa, không ăn lão tử thực sự quá xin lỗi đảng. Nghĩ vậy liền xông lên ôm lấy Hoa Nam, đem nụ hôn buổi sáng suýt chút nữa bị ế toàn bộ bán sỉ cho cậu, lại ấn người ngồi lên bàn nấu ăn, cởi khóa quần cho cậu: “Nâng mông lên, anh sắp đói điên rồi.”

Hoa Nam phối hợp chống tay xuống bàn: “Đừng lâu lắm, em còn phải làm bữa sáng cho anh đâu.”

Lương Sênh mừng rỡ không thôi, nhanh chóng đồng ý, cúi đầu cắn môi cậu: “Thích chết anh!”

Cái gọi là người có việc vui tinh thần liền phấn khởi, hai người tuy nói tốc chiến tốc thắng nhưng vẫn là làm loạn hết phòng bếp mới tiếc nuối mà dừng lại.

Lương Sênh kéo mấy cái khăn giấy lau cho cả hai người, vỗ vỗ mông Hoa Nam: “Làm bữa sáng tình yêu cho anh?”

Hoa Nam đắc ý cười, xoay người mở lò nướng, cầm ra thịt nguội đã được làm ấm ra, lại cầm hai quả cà chua ra rửa, dùng dao nhỏ xoẹt xoẹt vài cái liền làm ra hai bông hoa hồng đặt trên đĩa, cầm ấm cà phê đưa cho anh: “Nhớ kĩ nhá, lần đầu tiên tặng hoa là em tặng anh!”

Lương Sênh lại cười, vươn người ra hôn cậu một cái: “Rồi, anh sẽ ghi lại trong sổ hẳn hoi, sau này già đi liền đấu xem ai đạt được thành tựu nhiều hơn.”

Nói xong liền cúi đầu nghiên cứu thịt nguội.

Trên đĩa ngoại trừ hoa hồng Hoa Nam vừa mới mang lên còn có rất nhiều trái tim, mỗi trái tim phía dưới cùng là bánh mì nướng, phía trên là chân giò hun khói hình trái tim, trên cùng là hai phần trứng gà ghép lại thành một trái tim, tính cả lòng đỏ trứng thì tổng cộng có 4 tầng màu.

Những trái tim lại được xếp thành hình cánh quạt, phần đuôi quạt trông giống như mông chồn hay mông chim cánh cụt gì đó. Có lẽ là khắc từ củ cải trắng, nhìn còn rất đáng yêu.

Lương Sênh cố gắng tưởng tượng, cảm giác thứ này hẳn là khổng tước hoặc phượng hoàng.

Liên quan đến vấn đề mặt mũi của bữa sáng tình yêu, Lương Sênh nhanh chóng ném ra một đống lời hay, cái gì mà trong suốt trong sáng nhìn mà thương xót, dáng vẻ ngây thơ đáng yêu như trẻ nhỏ, tinh xảo khí phách không gì sánh kịp. Khen mãi Hoa Nam mới nghẹn cười hỏi: “Sênh ca, em khắc cái gì?”

Lương Sênh do dự giữa hai con vật một lúc: “Khổng tước?”

Hoa Nam cười to: “May mà anh không cầm tinh con rắn, không thì thật đúng là không có khẩu vị ăn cơm!”

Lương Sênh lúc này mới giật mình hiểu ra, hóa ra là lão tử suy nghĩ nhiều, thì ra là một con chuột nằm giữa đống phân mà thôi!

Nghĩ lại cảm giác rất hợp lý, đây mới là thuyết minh hoàn mĩ cho việc “Trong lòng em chỉ có mình anh”, mới phù hợp với tên gọi Bữa sáng tình yêu, sức tưởng tượng của anh quả thật quá kém.

Lương Sênh cười xoa đầu Hoa Nam: “Con giáp không đặc sắc, lần sau anh khắc chó con làm đáp lễ cho em. Trong lòng anh, chỉ có con chó con là em trông cửa cho anh, những người khác đều bị em đuổi đi rồi.”

Hoa Nam nhìn anh đầy cổ quái, lẩm bẩm: “Em đâu có cắn ai.”

Lương Sênh lúc này vui vẻ hỏi: “Nghe em nói chẳng lẽ lão tử trong lòng em cũng là chó? Là loại gì?”

Hoa Nam do dự một lát mới nói: “Ngao Tạng.”

Lương Sênh đập nhẹ cậu một cái, cười mắng: “Mẹ, gặp Tạng Ngao nào đẹp trai như anh chưa hả?”

Hoa Nam chân thành nói: “Thực sự rất giống, Sênh ca anh có khí thế bá vương.”

Lương Sênh nghĩ nghĩ, gật đầu: “Cũng được, hai ta là một đôi cẩu nam nam, ai cũng không mệt.”

Nói xong lại khen nức khen nở Bữa sáng tình yêu của Hoa Nam, hai người chia nhau trái tim ăn. Khi dọn đĩa, Lương Sênh thuận miệng hỏi cậu sau này tính thế nào, lấy đầu bếp làm một nghề hay làm sở thích.

Hai người đều biết rõ, Hoa Nam lúc trước là vì muốn 5 năm sau có bát sắt mới đi học đầu bếp, giờ khác với lúc trước, đương nhiên cần thay đổi kế hoạch.

Hoa Nam cẩn thận suy nghĩ trong chốc lát: “Em cảm thấy rất hay, muốn học tập cẩn thận. Đợi sau này em mở nhà hàng, để cho anh một phòng riêng, bao giờ anh không muốn làm thì đến lượt em nuôi anh.”

Lương Sênh cười kéo người vào lòng, dùng sức xoa mấy cái: “Ừ, anh chờ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui