Đám người kia tới gần, Lâm Hòa Tây phát hiện phần lớn là người trong đội bóng rổ.
Du Trọng cũng tới, mặc quần áo chơi bóng kẹp bóng rổ dưới nách, tựa như thờ ơ với chuyện của bọn họ, vẻ mặt lạnh lùng bước qua người Chu Huyên, khom lưng ngồi xuống chỗ Lâm Hòa Tây ngồi ban đầu, nâng một chân giẫm quả bóng rổ dưới đế giày, vặn mở nắp bình nước ngửa đầu uống.
Có một nam sinh tóc húi cua da màu lúa mạch đứng ra, giọng nói rất hung hăng hỏi: “Các người ai là Lâm Hòa Tây?”
Lúc này Lâm Hòa Tây mới thu hồi ánh mắt trên người Du Trọng về, nói: “Chính là tôi, sao vậy?”
“Chính là cậu?” Tầm mắt mang theo cả sự tức giận quét tới, người nọ không nói hai lời đã bước lên muốn đưa tay túm lấy cổ áo hắn.
Lâm Hòa Tây mau chóng nghiêng người tránh đi, vẻ mặt vẫn mang ý cười, trong đó có xa cách và lạnh lùng dần tràn ra,“Có lời gì cứ nói tử tế, vừa tới đã động thủ thì được coi là chuyện gì chứ?”
Đôi mắt nam sinh đầu húi cua nhìn hắn chăm chú, “Con mẹ nó lúc mày đào góc tường bố mày sao không nói đạo lý đi, bây giờ còn muốn nói đạo lý với tao?”
Vẻ mặt Lâm Hòa Tây không hiểu liếc nhìn hắn ta: “Chúng ta quen biết à?”
Đối phương cười lạnh nói: “Mày không biết tao, nhưng mày biết bạn gái tao.”
Lâm Hòa Tây lộ ra vẻ phiền toái và nhức đầu, nghĩ tới nghĩ lui con gái từng nói chuyện với mình gần đây thì chỉ tìm ra mỗi Phương Thanh Ninh.
Thiếu chút nữa đã nghĩ rằng Phương Thanh Ninh đang cố ý lừa gạt hắn và tiếp cận hắn, Lâm Hòa Tây nhẫn nhịn hỏi tiếp: “Bạn gái mày là ai?”
Chu Huyên thờ ơ lạnh nhạt nhìn Lâm Hòa Tây và nam sinh đầu húi cua đối đầu cười khẽ: “Xem ra người bị cậu đào góc tường không phải số ít.”
Lâm Hòa Tây ngoảnh mặt làm ngơ với lời cậu ta nói.
Nam sinh đầu húi cua nổi giận đùng đùng chất vấn hỏi: “Mày dám nói tuần trước mày không đi tham gia giao lưu? Tối hôm qua không tham gia tiệc sinh nhật? Mày dám nói hai lần lúc nhìn thấy bạn gái tao cũng không cố ý trêu chọc cô ấy?”
Trọng điểm rơi vào trong câu nói sau cùng, Lâm Hòa Tây chân tâm thật ý mặt lộ vẻ buồn cười, “Nếu là người có bạn trai, tại sao còn đi tham gia giao lưu? Hơn nữa,” Hắn hơi dừng một chút, giọng có phần đồng cảm, “Chẳng lẽ mày chưa từng nghe qua lời như thế này à? Chuyện đào góc tường ấy, từ trước tới giờ đều là tại anh tại ả tại cả hai bên.”
Có lẽ chọc trúng chỗ đau, sắc mặt nam sinh đầu húi cua xanh mét, cuộn chặt nắm đấm nện về phía mặt hắn.
Dáng người Lâm Hòa Tây cao bằng hắn ta, giơ tay lên ngăn quả đấm của hắn ta giữa không trung, “Nếu quả thật muốn đánh, nghe tôi nói hết rồi đánh cũng không muộn.” Vẻ mặt hắn không thoải mái nâng mắt: “Luôn miệng nói tối qua tao đi dự tiệc sinh nhật và tuần trước đi tham gia giao lưu, là mày tận mắt thấy tao, hay chính tai nghe được giọng nói của tao?”
Có người không nhịn được mở miệng nói, “Bạn thân của Hứa Viện Hoa thứ năm tuần trước có nói, thứ sáu có hoạt động giao lưu với các cậu, cũng chính tai chúng tôi nghe thấy.
Tối ngày hôm qua cậu đi quá mau chúng tôi không nhìn thấy, nhưng cũng tận mắt nhìn thấy mấy người đứng sau cậu đều có mặt ở đó.”
Lâm Hòa Tây suy nghĩ một chút, hình như là có chuyện như vậy.
Thứ sáu tuần trước Ninh Nam gọi điện thoại tới bảo hắn đi tham gia giao lưu, nhưng vì hắn phải về nhà họ Lâm cho nên từ chối.
Về phần tối ngày hôm qua, vậy thì càng không đúng.
Hắn quay đầu lại quét mắt nhìn mấy tên lâu la của Ninh Nam sau lưng, quay đầu nói với người đứng trước mặt: “Mày cho rằng mấy người này là người hầu của tao?”
Mắt đối phương chứa ý khinh thường: “Cả trường học ai chả biết, mấy người này là người hầu của mày và Ninh Nam?”
Sắc mặt Lâm Hòa Tây lạnh dần.
Rốt cuộc hắn đã hiểu cả quá trình xảy ra câu chuyện.
Ninh Nam dẫn người đi giao lưu với với nữ sinh học viện bên cạnh, đào góc tường của nam sinh đầu húi cua trước mặt này.
Không nghĩ người này và đám người Chu Huyên có quan hệ không tệ, Ninh Nam không đắc tội nổi đại thiếu gia như Chu Huyên, dứt khoát vì tránh phiền phức cũng không về trường học.
Còn bạn gái người trong cuộc chắc là chỉ hàm hồ nói chia tay, nhưng không nói là vì ai mà muốn chia tay với hắn ta.
Lâm Hòa Tây nói: “Nếu là người hầu của tôi và Ninh Nam, vậy tại sao đào góc tường nhà cậu không thể là Ninh Nam?”
Người đối diện nói: “Cậu cho rằng bọn tôi ngu sao? Bọn tôi đã điều tra, tối hôm qua Ninh Nam đi học ở trường.”
Lâm Hòa Tây gật đầu một cái, cũng không giải thích mà xoay người lại nhìn mấy người sau lưng mình, trọng giọng nói không có nhiều cảm xúc: “Các cậu tự nói đi, buổi giao lưu hôm thứ sáu và tiệc sinh nhật tối hôm qua, tôi có ở trường không?”
So với Lâm Hòa Tây thì mấy người kia càng sợ đắc tội Ninh Nam hơn, bọn họ lựa chọn im lặng không nói.
Đối với phản ứng của bọn họ hắn cũng không cảm thấy bất ngờ, Lâm Hòa Tây quay đầu lại nói: “Tôi nói cho mấy người biết, buổi giao lưu hôm thứ sáu Ninh Nam gọi tôi đi nhưng tôi không đi.
Tối hôm qua tôi cũng ở trường học học thay Ninh Nam.”
Vẻ mặt Chu Huyên tràn đầy châm chọc: “Mồm trên người cậu, cậu muốn nói thế nào thì nói thế ấy, về phần thật hay giả, không phải mấy câu nói không có bằng chứng này của cậu là có thể giải quyết.”
Lâm Hòa Tây mặt không đổi sắc, “Chứng cứ tôi cũng có.”
Hắn quay đầu lại nhìn chằm chằm Du Trọng đang ngồi dưới khung giỏ bóng rổ từ đầu đến cuối không hề quan tâm.
Hai chân thon dài của Du Trọng tùy ý gác lên nhau, cúi đầu ngồi đó xem điện thoại di động, nhận ra Lâm Hòa Tây nhìn chăm chú, cậu hờ hững nâng mắt nhìn qua.
Lâm Hòa Tây nói: “Tiệc giao lưu hôm thứ sáu tôi có đi hay không, cậu ta có thể làm chứng.”
Mọi người ở đây đều chuyển tầm nhìn về phía Du Trọng.
Vẻ mặt Du Trọng xa cách, ánh mắt nhìn về phía Lâm Hòa Tây giống như đang nhìn một người không quen biết, không có bất kỳ ý đồ nào muốn mở miệng giải thích giùm hắn.
Lâm Hòa Tây vẫn đôi mắt sáng quắc nhìn cậu, đáy mắt dần hiện lên vài phần chờ mong.
Chạm phải ánh mắt như thế của hắn, Du Trọng có chút phiền lòng nhíu mày, nhưng cũng mím môi không nói.
Ánh mắt Lâm Hòa Tây bỗng khựng lại, vẻ mong chờ trong đôi mắt dần dần dập tắt xuống.
Hắn chậm rãi quay đầu lại, rũ mắt tìm số di động của Ninh Nam ở trong điện thoại.
Đầu ngón tay trượt trên màn hình, Lâm Hòa Tây hơi xuất thần suy nghĩ, hiển nhiên gọi điện thoại cho Ninh Nam quả thật là phương pháp xử lý đơn giản thẳng thắn nhất, mặc dù tính tình Nam Ninh ngang ngược càn rỡ, nhưng đầu óc lại không thông minh lắm.
Chỉ cần vài ba câu của hắn là có thể dễ dàng moi ra chân tướng từ trong miệng đối phương.
Thế mà mới vừa rồi, hắn lại như bị ma xui quỷ khiến nhờ Du Trọng giúp đỡ trước.
Giờ phút này tỉnh táo lại, suy nghĩ một chút là có thể biết, Du Trọng vốn không thích hắn, sao lại chủ động mở miệng giúp hắn được.
Lâm Hòa Tây giơ tay lên muốn ấn số điện thoại để gọi đi.
Cùng khoảnh khắc đo, giọng Du Trọng từ phía sau truyền tới: “Tiệc giao lưu tối thứ sáu hắn thật sự không tham gia, hắn và Lâm Đồng cùng nhau về nhà họ Lâm.”
Tay ấn số gọi của Lâm Hòa Tây dừng lại, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc nhìn cậu.
Du Trọng lại không nhìn hắn mà tiếp tục nói: “Tiệc sinh nhật tối qua hắn cũng không ở đó, lúc tan lớp học môn tự chọn tôi gặp hắn ở trong trường.”
Mọi người ở đây đều mang nét mặt mờ mịt nhìn cậu.
Ngay cả bản thân Lâm Hòa Tây cũng có bộ dạng hết sức ngạc nhiên.
Du Trọng nói xong lại nhướng mày, “Nhìn tôi với bộ dạng này làm gì? Sao, không tin lời tôi nói?”
Đám nam sinh học viện khoa học và công nghệ vội vàng lắc đầu nói không có.
Chu Huyên đi tới bên cạnh cậu ngồi xuống, khẽ “Chậc” một tiếng: “Không biết còn tưởng rằng cậu đứng về phía Lâm Hòa Tây đấy.”
Du Trọng nhíu mày, rõ ràng là không hài lòng với cách nói của Chu Huyên, “Là hắn thì chính là hắn, không phải hắn thì không phải hắn.” Cậu không chút nào che giấu chán ghét trong giọng nói của mình, “Nếu quả thật là hắn, thì tôi phải bao che cho hạng người như hắn sao?”
Lâm Hòa Tây có phẩm chất như thế nào thì tất cả mọi người đã quá rõ ràng, từ trước tới giờ Du Trọng ghét nhất miệng lưỡi trơn tru của Lâm Hòa Tây và người có phẩm hạnh không đoan chính, Chu Huyên tất nhiên tin cậu sẽ không cố ý thiên vị Lâm Hòa Tây.
Chỉ có điều Chu Huyên hơi có vẻ nghi ngờ đặt câu hỏi: “Tối hôm qua cậu gặp Lâm Hòa Tây khi nào?”
Rõ ràng không muốn nói thêm gì nữa, Du Trọng liếc nhìn cậu ta một cái: “Chẳng phải tôi đã nói rồi à, lúc tan học.”
Chu Huyên sáng tỏ gật đầu, đối với lời cậu nói không chút nghi ngờ gì.
Mọi người đùng đùng nổi giận chạy tới đánh nhau, không ngờ chỉ là một hồi vớ vẩn, mọi người chỉnh đốn lại tâm trạng rồi dọc theo đường lúc tới rời đi.
Lâm Hòa Tây gọi Du Trọng đang xoay người muốn đi, đến gần cậu hạ thấp giọng, vẻ mặt nghi hoặc hỏi: “Tối hôm qua cậu thật sự nhìn thấy tôi ở trường học hả?”
“Chưa từng thấy cậu, nhìn sắc mặt mấy người đứng sau lưng cậu, chẳng lẽ còn không đoán ra?” Du Trọng khẽ cười một tiếng: “Vẻ mặt vừa nhìn là biết có quỷ.”
“Cho nên,” Lâm Hòa Tây ngẩn ra, “Cậu nói dối?”
Du Trọng nghe vậy nheo mắt lại: “Sao vậy? Chỉ cho cậu miệng đầy lời nói dối trước mặt tôi, chứ không để người khác nói dối?”
Lâm Hòa Tây thay đổi sắc mặt chỉ trong một giây, cố làm vẻ mặt cảm động hít hít mũi, vẻ mặt tươi cười nhìn cậu: “Chẳng phải đây là tôi quá cảm động sao?”
Du Trọng không chút lưu tình vạch trần kỹ xảo biểu diễn vụng về của hắn: “Nói dối.”
Lâm Hòa Tây không thèm để ý chút nào, vẫn tâm trạng rất tốt nói với cậu: “Cám ơn, coi như tôi nợ cậu một lần, lần sau trả lại cậu.”
“Không mong cậu trả lại, giảm bớt số lần cậu xuất hiện trước mặt tôi là được.” đôi mắt Du Trọng hơi trầm xuống quan sát hắn: “Hơn nữa, không phải là tôi đang giúp cậu.
Nếu như cậu thật sự làm chuyện như vậy, thì tôi cũng sẽ không mở miệng nói chuyện giúp cậu.”
Trên mặt Lâm Hòa Tây vẫn treo nụ cười không tan, nghe giọng điệu giải quyết việc chung của đối phương, cũng chỉ qua loa gật đầu tỏ vẻ hiểu: “Cậu cứ như vậy tin tưởng mấy người hầu của Ninh Nam ư? Không lo bọn họ thật ra là đang diễn trò?”
Du Trọng nói: “Nếu đổi lại là cậu thì tất nhiên tôi sẽ không tin.”
Lâm Hòa Tây nghe vậy, vẻ mặt suy sụp, “Chẳng lẽ độ tin tưởng của tôi trong lòng cậu không cao bằng bọn họ sao?” Hắn cố làm ra vẻ ủ rũ, “Bây giờ trong lòng tôi bị thương.”
Du Trọng thấy vậy cũng chỉ không có động tĩnh gì cười lạnh một tiếng, xoay người rời đi không chút lưu luyến.
Mắt thấy đối phương càng lúc càng đi xa, Lâm Hòa Tây rốt cuộc thu hồi ánh mắt, cảm xúc trên mặt dần khôi phục lại bình tĩnh.
Chỉ chốc lát sau, làm như không thể nhịn được nữa, hắn đứng im tại chỗ lại một lần nữa cong khóe môi.
.