Giấu Đi


Đoán trong lòng hắn đang nghĩ gì, lúc này sắc mặt Du Trọng đen xuống, “Cậu nhìn cái gì?”
Lâm Hòa Tây cũng không chút nào che giấu, ánh mắt hơi hài hước giải thích: “Tôi nhìn xem cậu có phải là Du Trọng nhân bản không.”
Du Trọng cười lạnh một tiếng, không để ý tới hắn nữa, xoay người lướt qua hắn mở cửa: “Cậu tìm tôi có chuyện gì?”
Lâm Hòa Tây nói: “Tôi lên lấy thuốc kê đơn ở bệnh viện hôm trước.”
“Thuốc?” Du Trọng mở cửa đi vào: “Chỗ tôi đâu có thuốc của cậu.”
Lâm Hòa Tây theo sau lưng cậu bước vào cửa: “Đêm hôm đó tôi để thuốc ở chỗ cậu, lúc về quên cầm.”
Sắc mặt Du Trọng nghi ngờ xoay người: “Cậu để thuốc ở đâu vậy?”
Lâm Hòa Tây suy nghĩ một chút rồi nói: “Chắc là trên bàn ăn trong phòng khách.”
Hắn đang đứng thay dép cạnh cửa bên trong phòng, sau đó đi về phía phòng khách.

Bàn ăn vẫn đặt tại chỗ đó, trên bàn lại không có bất cứ đồ vật nào.

Lâm Hòa Tây sửng sốt một giây, rồi sau đó quay đầu hỏi: “Cậu vứt thuốc của tôi rồi?:
Du Trọng nghe vậy, từ từ híp mắt nói: “Cậu thật sự để thuốc ở chỗ tôi chưa cầm về?”
“Nếu không thì sao chứ?” Lúc này Lâm Hòa Tây cũng có mấy phần bất đắc dĩ, “Chẳng lẽ là tôi lấy cớ lấy thuốc, cố ý lên tìm cậu.”
Không nghĩ tới đối phương chậm rãi quét nhìn hắn một cái, thờ ơ nói: “Cũng không phải là không có khả năng này.”

Vẻ mặt Lâm Hòa Tây khựng lại, sau đó từ từ nở nụ cười, xoay người không chút hoang mang ngồi xuống sofa, thậm chí còn thả lỏng người ngã ra phía sau, co hai chân dài lên giẫm xuống sofa: “Cậu đã nói như vậy, tôi không ngồi ở chỗ cậu mấy tiếng đồng hồ thì có chút khó nói.”
Ánh mắt xẹt qua cặp chân kia, đáy mắt Du Trọng hiện lên vẻ không thích: “Để chân cậu xuống đi.”
Bất tri bất giác ý thức được mình đang mặc quần đùi, Lâm Hòa Tây không nói gì, đàng hoàng bỏ đôi chân xuống, ngược mắt nhìn xung quanh phòng khách một vòng, lười biếng mở miệng hỏi: “Bảo bối Cơm Nắm đâu?”
“Bảo bối Cơm Nắm?” Du Trọng chậm rãi lặp lại lời hắn, vẻ mặt giễu cợt: “Chó nhà tôi trở thành bảo bối của cậu lúc nào thế?”
“Chỉ là một cách gọi thôi mà.” Lâm Hòa Tây trừng mắt nhìn cậu, cố ý trên chọc cậu: “Nếu như cậu thích thì tôi cũng có thể gọi cậu như vậy.”
Quả nhiên Du Trọng không thể nào nhịn được nữa, vẻ mặt hơi giận nói: “Lâm Hòa Tây, cậu một vừa hai phải giùm tôi.”
Điệu bộ Lâm Hòa Tây khoan khoái nâng hai chân lên, khe khẽ thở dài: “Nhưng tôi đã từng cam đoan với cậu, sẽ không có bất kỳ tiếp xúc tứ chi thân mật với cậu nữa.” Hắn kéo dài âm cuối, trong giọng nói chứa mấy phần trêu ghẹo: “Bảo bối Du Trọng.”
Sắc mặt Du Trọng lạnh như băng, ánh mắt sắc bén ghim xuống mặt hắn.
Lúc này Lâm Hòa Tây mới thu hồi bộ dạng cười giỡn, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Chẳng lẽ ba mẹ cậu ở nhà không gọi cậu là bảo bối?”
“Gọi.” Du Trọng chưa hết giận, trên mặt vẫn không biểu tình gì như cũ, “Nhưng là trước ba tuổi kìa.”
Không nhịn được trong đầu lại nghĩ tới khi Du Trọng ba tuổi thì có dáng vẻ như thế nào, chỉ một lúc sau, Lâm Hòa Tây loan môi nở nụ cười.
Không biết suy nghĩ chân thật trong lòng hắn, Du Trọng bị hắn cười khiến có chút tức giận, lạnh giọng hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ lúc cậu hai mươi tuổi, người trong nhà cậu vẫn còn gọi cậu là bảo bối.”
Lâm Hòa Tây nghe vậy, thu hồi nụ cười trên mặt.
Hồi lâu sau, hắn ngẩng đầu lên, vẻ mặt như thường nói: “Từ trước tới giờ mẹ ruột tôi chưa bao giờ gọi tôi như vậy.”
Sắc mặt Du Trọng cứng lại, không nói gì thêm.
Phảng phất như không nhận ra bầu không khí cứng lại trong khoảnh khắc, vẻ mặt Lâm Hòa Tây vô nghĩa nhếch môi, có mấy phần tò mò hỏi: “Trong tên của cậu có ngụ ý gì đặc biệt không?”
Du Trọng nói: “Tôi chưa từng hỏi.”

Lâm Hòa Tây sáng tỏ gật đầu: “Vậy cậu đoán thử coi, tên tôi có ngụ ý gì?”
Hiển nhiên Du Trọng không muốn đoán, giọng điệu có vẻ hơi qua loa: “Vậy sao mà đoán được.”
“Đây không phải là rất dễ đoán à?” Hắn nghiêng đầu khẽ cúi mặt, không hài lòng kéo dài ngữ điệu, “’Hòa’ có thể đại diện cho cuộc sống thuận hòa tốt đẹp, ‘Tây’ thì không có ngụ ý gì, có lẽ chính là Hòa xuất hiện có liên quan tới chữ bát (八).”
Du Trọng khẽ nhướng mày, giọng điệu lạnh nhạt: “Tôi chỉ có thể nghĩ tới tên trạm tàu điện ngầm số 3.”
Lâm Hòa Tây lại chợt chuyển sang nhìn cậu, cười híp mắt nói: “Cậu xem, đây không phải là rất dễ đoán sao?”
Đột nhiên đối diện với đôi mắt ẩn giấu cảm xúc kia, mi tâm của Du Trọng hiện lên chút sợ sệt.
Giọng không tự chủ hơi trầm xuống, Du Trọng hỏi: “Đoán được gì?”
“Đoán được tên tôi từ đâu tới.” Vẻ mặt hắn dần trở nên nghiêm túc: “Thật ra thì không liên quan gì nhiều tới trạm xe điện ngầm, ngược lại có quan hệ rất lớn tới con đường Lâm Hòa Tây.

Mẹ ruột tôi là người thứ ba, cậu biết chứ?”
Không đợi Du Trọng đáp lại, thậm chí còn không nhìn biểu tình của đối phương, hắn lại nói tiếp: “Đường Lâm Hòa Tây có một bệnh viện, bà sinh tôi ở đó.

Bà không thích tôi, cho nên vứt tôi lại bệnh viện rồi lén lút rời đi.

Camera giám sát trong bệnh viện chụp được mặt bà, cảnh sát lại dẫn bà trở lại bệnh viện mang tôi đi.”
Cuối cùng hắn nghiêm mặt nói: “Khi còn sống bà từng nói với tôi, Lâm Hòa Tây tôi là điều sỉ nhục cả đời bà.”

Tâm trạng Du Trọng phức tạp nhìn hắn, trên mặt trang nghiêm đã có chút cảm động.
Lâm Hòa Tây lại không báo trước nở nụ cười.
Từ trong tiếng cười của đối phương kịp phản ứng, sắc mặt Du Trọng càng lúc càng đen.

Cậu lấy di động ra ấn vào phần mềm bản đồ, tìm bệnh viện trên con đường Lâm Hòa Tây kia, lại biểu thị không có bất kỳ kết quả tìm kiếm nào.
Sắc mặt lạnh lẽo cất điện thoại, Du Trọng nghiến răng nghiến lợi mở miệng: “Lâm Hòa Tây, đùa giỡn tôi vui lắm à?”
Lâm Hòa Tây dần dần thu hồi tiếng cười, trên mặt vẫn lưu lại ý cười vụn vặt.

Hắn không nói gì, thậm chí cũng không nói xin lỗi Du Trọng, chẳng qua là vẻ mặt hơi ngẩn ngơ tròng mặt quét xuống mặt đất.
Hắn không biết tại sao mình muốn nói với Du Trọng những chuyện này, tuy không phải là bí mật không thể nói ra, nhưng thái độ nhà họ Lâm và chuyện của mẹ ruột, từ trước tới giờ hắn chưa nói ra khỏi miệng cho bất kỳ ai.
Lâm Hòa Tây không cho rằng đây là chút bất cẩn và sai lầm của hắn, chẳng qua là hắn cũng không biết đây là tại sao.
Cuối cùng cũng tìm được thuốc điều trị vết thương ở ổ chó, Lâm Hòa Tây đặt túi thuốc trên bàn rồi bị Alaska tha về ổ chơi, Du Trọng không hề biết.

Sau khi lấy được thuốc, Lâm Hòa Tây cũng không ở lại lâu, xuống lầu về phòng mình.
Trước khi đi còn tiện tay sờ đầu chó Alaska, giọng thân mật kêu Alaska là “Bảo bối,” sau khi gọi còn ngước mắt lên, ý vị sâu xa liếc nhìn Du Trọng đứng bên trong cửa một cái.
Sắc mặt người sau rất khó coi, trán lờ mờ nổi gân xanh.
Thời gian một tuần chẳng mấy chốc trôi qua, lúc Lâm Hòa Tây gặp lại Du Trọng, đã là chiều thứ bảy mấy ngày sau.
Giáo viên môn tự chọn phát thông báo, yêu cầu mọi người tập trung trước lối vào vườn ươm của trường vào buổi chiều.


Sáu người trong tổ đi ra cửa hàng thiết bị ngoài trời bên ngoài trường để lấy lều và cần câu trước.
Ba giờ bọn họ đúng giờ có mặt ở địa điểm tập hợp, sau khi thầy giáo kiểm tra số lượng người, dẫn bọn họ xuyên qua đám người đông đúc vui chơi trước cổng vườn, đi thẳng vào chỗ sâu trong vườn ươm không có người.
Đám học sinh để đồ xuống ở nơi sẽ dựng lều, sau đó là thời gian hoạt động tự do của các tổ.

Dương Quyển và Triệu Độ đang cùng thầy giáo đi hái rau dại, Du Trọng và Chu Huyên thì tính đi tới hồ câu cá, còn mỗi Lâm Hòa Tây ở lại tại chỗ giữ đồ.
Du Trọng đã cầm cần câu lên, lại xoay người xách túi mồi câu giả và vợt lưới đựng cá.

Vốn Lâm Hòa Tây vô cùng buồn chán ngồi chồm hổm trên mặt đất, lại đứng lên nhặt vợt lưới giúp cậu, ngoảnh đầu vẻ mặt tươi cười nói với cậu: “Tôi đi với cậu.”
Chu Huyên ném ra hai cái ghế gấp, cố ý làm khó hắn: “Cậu phải cầm cả cái ghế.”
Lâm Hòa Tây vẫn đứng im tại chỗ không nhúc nhích, giọng lười biếng hỏi: “Cậu không có tay à?”
Chu Huyên nhất thời căm tức không thôi: “Nếu tối cậu còn muốn ăn cá của chúng tôi, thì bây giờ phải giúp chúng tôi làm việc.”
“Cậu nói cũng có lý.” Lâm Hòa Tây đồng ý gật đầu.
Chu Huyên liếc xéo hắn một cái, lạnh mặt thúc giục: “Vậy cậu còn đứng ngây ra đó làm gì?”
Đổi vợt lưới dài sang bên tay trái, Lâm Hòa Tây lại lộ vẻ đăm chiêu: “Theo như cậu nói, nếu như tôi chỉ ăn cá của Du Trọng câu, như vậy thì tôi cũng chỉ cầm ghế giúp Du Trọng.”
Hắn cúi người xách một cái ghế bên chân lên, không chút để ý cười cười, còn muốn nói thêm gì đó với Chu Huyên thì trên tay đột nhiên nhẹ bẫng.
Du Trọng đã lấy ghế từ trong tay hắn đi, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Ghế tôi tự cầm.”
Vẻ mặt Lâm Hòa Tây giật mình, sau đó không chút nào che giấu cong môi.
Hắn không bỏ qua tầm mắt của Du Trọng khẽ lướt qua tay trái bị ống tay áo che kín..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận