Du Trọng thay quần áo ở ký túc xá, hẹn bạn đi chơi bóng rổ, gặp Lâm Hòa Tây ở quảng trường trước căng tin thì cũng có chút bất ngờ.
Lâm Hòa Tây đi thẳng vào vấn đề: “Thứ bảy này cậu có thời gian rảnh không?
Du Trọng cũng đáp lại rất dứt khoát: “Tôi không rảnh.”
Sắc mặt Lâm Hòa Tây thất vọng quan sát cậu, “Cậu thật sự không có thời gian, hay là giả vờ không có thời gian?”
Du Trọng một tay ôm bóng, vẻ mặt lạnh lùng nhìn hắn: “Cậu tìm tôi có chuyện gì?”
Lâm Hòa Tây khựng lại, cuối cùng lắc đầu nói: “Không có việc gì.”
Lời của Du Trọng tới bên khóe miệng lại nuốt vào.
Ánh mắt hẽ quét đối phương một cái, Du Trọng bước cách xa hắn mấy bước.
Vậy mà trong lòng lại cứ để ý tới câu hắn nói, Du Trọng theo bản năng dừng lại xoay người thì bóng lưng Lâm Hòa Tây đã đi xa.
Thừa một tấm vé vào cửa cuối cùng vẫn vứt đấy không dùng tới, thứ bảy một mình Lâm Hòa Tây tới cửa hàng triểm lãm.
Có lẽ vì hạn chế lượng khách, nên người đi tham quan cửa hàng triển cũng không nhiều.
Lâm Hòa Tây kiểm vé vào cửa, dọc theo hàng lang vắng vẻ đi thẳng vào bên trong.
Diện tích mặt tiền của cửa hàng triển lãm không rộng, hành lang bên trong cửa hàng lại còn cong cong lượn lượn, chín mười khúc quẹo kéo vào tận chỗ sâu bên trong.
Hai bên tường treo toàn tranh và tranh màu nước xinh đẹp, những bức tranh kia toàn sắc màu rực rỡ sinh động, phong cách thuần khiết trong trẻo, không khó nhìn ra đây là tác phẩm của nữ họa sĩ.
Lâm Hòa Tây chầm chạm bước qua góc tường, gặp phải Du Trọng đeo biển nhân viên công tác.
Vẻ mặt hắn sững sờ, ngay sau đó lấy lại tinh thần: “Cậu nói không có thời gian, là vì tới đây làm việc?”
Du Trọng cũng rất nhanh phản ứng kịp, khẽ nhướng mày nói: “Cậu muốn hẹn tôi tới xem buổi triển lãm tranh à.”
“Đúng vậy.” Lâm Hòa Tây rất thoải mái thừa nhận, sau đó vẻ mặt cô đơn nhìn cậu: “Đáng tiếc cậu không đi.”
Nhìn thấy hắn vụng về diễn trò, Du Trọng cười xùy một tiếng, không nói thêm gì.
Lâm Hòa Tây kéo nhẹ khóe môi, sắc mặt khôi phục như lúc ban đầu, giọng đùa bỡn ranh mãnh nói: “Trên tay hiện đang thừa ra một vé, vốn định tiện tay kéo người nào đó ở bên đường, ai biết đụng phải cậu.”
Du Trọng từ chối cho ý kiến, ngước mắt nhìn hắn nói: “Từ đâu có vé vào cửa vậy?”
Lâm Hòa Tây bước ra hai bước, ánh mắt dán vào mấy bức tranh trên tường nửa thờ ơ nửa lưu luyến: “Người ta cho.”
Vẻ mặt Du Trọng như trong dự đoán, không mặn không lạt nói tiếp: “Tôi cũng nghĩ vậy.”
Lâm Hòa Tây cười cười, không giải thích gì nhiều.
Ánh mắt dừng trên sườn mặt khi hắn đang chăm chú ngắm tranh một lát, Du Trọng thình lình mở miệng hỏi: “Cậu thích bức kia?”
Quét qua lần lượt những bức vẽ trên tường, Lâm Hòa Tây nâng ngón tay lên chầm chậm lướt qua, tựa như do dự, hoặc như cố ý.
Du Trọng khẽ nhíu mày, trong lòng dâng lên cảm xúc không thể nhẫn nhịn.
Đầu ngón tay Lâm Hòa Tây dừng lại ở bức tranh ở giữa, “Bức này.”
Bức tranh hắn chọn dùng màu sắc và kỹ thuật không tính là quá mức xuất sắc, thậm chí còn không đứng trong những tác phẩm tiêu biểu của họa sĩ kia.
So với những tác phẩm tiêu biểu tốn nhiều tinh lực và tâm huyết, bức tranh này giống như kiểu nhất thời cao hứng vẽ ra.
Bối cảnh trong tranh là khoảng sân theo phong cách Nhật Bản vào mùa hè, ống trúc trong sân chế thêm nước gác trên tảng đá, chim dừng lại bên cạnh ao uống nước bị quấy rầy bay lên.
Bên trong nhà có một thiếu niên mặc quần đùi, đầu gối lên cánh tay nằm trên giường, đường nét đẹp trai bắt đầu xuất hiện.
Du Trọng không rõ cảm xúc nheo mắt, theo ngón tay hắn nhìn về bức tranh trên tường, “Tại sao là bức này?”
Lâm Hòa Tây ghé vào quan sát đôi chân thon dài của thiếu niên trong bức tranh, giọng nhuốm ý cười: “Bởi vì tôi đoán, người vẽ tranh cũng rất thích bức tranh này.”
Ánh mắt Du Trọng nhìn hắn thâm thúy mấy phần.
Cũng không để ý tâm tình trong đáy mắt cậu thay đổi, Lâm Hòa Tây còn ghé vào trước bức tranh xem tiếp.
Du Trọng theo bản năng nhíu mày, “Cậu còn nhìn chăm chú cái gì nữa?”
Lâm Hòa Tây thuận miệng cười nói: “Cũng không phải đang ngắm cậu.”
Du Trọng đứng phía sau không nói thêm gì, vẻ mặt càng kỳ cục hơn.
Lâm Hòa Tây xem xong triển lãm tranh liền rời đi, lúc ra khỏi cửa hàng triển lãm, hắn đang đứng trên bậc thang thì có người gọi từ phía sau.
Quét sạch tâm trạng nhẹ nhõm lúc trước, Lâm Hòa Tây thản nhiên quay đầu lại.
Ninh Nam đứng cách mấy bước nhìn hắn, bên cạnh là một cô gái trẻ tuổi khuôn mặt xa lạ mà xinh đẹp.
Cho dù ánh mắt Lâm Hòa Tây mình khá cao, nhưng không thể không thừa nhận bạn gái Nam Ninh mới tìm quả thật rất xinh.
Nhớ lại trong lời nói hôm học chuyên ngành không chút nào thu liễm khoe khoang, nhất thời trong lòng hắn sáng tỏ.
Ninh Nam muốn mời hắn ăn cơm, trong lòng Lâm Hòa Tây biết tránh cũng không được nên đồng ý.
Ba người vào nhà hàng bên cạnh cửa hàng triển lãm.
Nhân viên phục vụ đưa bọn họ tới bàn bên cạnh cửa sổ, Ninh Nam và bạn gái cậu ta ngồi sóng đôi, Lâm Hòa Tây ngồi xuống phía đối diện bọn họ.
Trong lúc gọi đồ ăn, Ninh Nam rất chiều theo ý bạn gái cậu ta, còn cô bé ngồi đối diện Lâm Hòa Tây, thì trong khoảng thời gian Ninh Nam cúi đầu xem thực đơn, lại nhiều lần ngước mắt nhìn hắn.
Lâm Hòa Tây cảm thấy trong lòng khác thường, trên mặt lại bình tĩnh trước sau như một, không để lộ chút gì.
Hiển nhiên cũng không nhận thấy bạn gái không tập trung, cả trong quá trình ăn cơm, tâm tình Ninh Nam không tệ, ngay trước mặt Lâm Hòa Tây, cùng đối phương thân mật và ngọt ngào tán tỉnh.
Trên mặt Lâm Hòa Tây sóng gợn không sợ hãi, đối với sự hiện hữu của bọn họ thì làm như không thấy.
Cho tới khi hắn đứng dậy vào phòng rửa tay, cô gái xinh đẹp Ninh Nam mang theo cuối cùng không an phận thủ thường nữa.
Lâm Hòa Tây đứng bên cạnh bồn rửa rửa tay xong, cất bước ra ngoài thì mới phát hiện bạn gái Ninh Nam vẫn đang đứng chờ ở ngoài phòng rửa tay nam.
Hắn chợt dừng bước, đứng bên trong cửa không bước ra ngoài, đối phương lại cực kỳ to gan đi vào, thậm chí đưa tay ra sau chốt cửa phòng rửa tay lại.
Lâm Hòa Tây đứng im tại chỗ, sắc mặt lạnh lẽo mở miệng: “Có chuyện gì à?”
Bạn gái Ninh Nam đột nhiên cười một tiếng: “Phòng rửa tay bên cạnh bị khóa rồi, tôi qua đây rửa tay.”
Lâm Hòa Tây nghiêng người nhường đường cho cô ta.
Đối phương bước về trước hai bước, chợt dừng lại trước mặt hắn, khẽ cắn môi hỏi: “Anh mang giấy không?”
Ánh mắt Lâm Hòa Tây vẫn lạnh lùng như cũ: “Không mang.”
Cô ta thất vọng gật đầu, nhưng không lùi ra, mà nghiêng người về phía Lâm Hòa Tây.
Lâm Hòa Tây cau mày né tránh, cánh tay lại bị lòng bàn tay mềm mại hơi lạnh của cô ta chụp lên.
Cô gái trực tiếp ôm lấy cánh tay hắn, kéo tay dán lên cổ áo hở ngực của mình.
Lâm Hòa Tây muốn giơ tay lên tránh đi, mắt liếc nhìn cửa phòng rửa tay nửa mở thì chợt dừng lại.
Một giây tiếp theo, vẻ mặt hắn ngả ngớn cong môi, tròng mắt liếc về bộ ngực cao vút của cô ta, “Chẳng phải cô có bạn trai rồi à?”
Cô gái cười tủm tỉm nhìn hắn, sóng mắt nhẹ nhàng lưu chuyển: “Em và anh ta chỉ là gặp dịp thì chơi.
Em đồng ý với anh ta chỉ là vì có thể đến gần anh.”
Lâm Hòa Tây đẩy cô ta dựa vào tường, cười cúi đầu hỏi cô ta: “Cô biết tôi?”
Giọng cô gái ngọt ngấy mê người: “Nếu bộ dạng anh bình thường thì em đâu biết anh.”
Lâm Hòa Tây lộ vẻ hài lòng, thấp giọng nói: “Cô cảm thấy bộ dạng tôi đẹp hơn bạn trai cô?”
Cô gái cười hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ không đúng?”
Lâm Hòa Tây nhìn như khó xử: “Nhưng bạn trai cô thoạt nhìn rất thích cô, cô lại lén cậu ta đi tìm tôi.”
Cô gái đưa tay vòng qua eo hắn: “Nhưng em thích anh hơn.”
Lời cô ta vừa dứt, cửa phòng rửa tay truyền tới tiếng động nặng nề.
Vạt áo quen thuộc chợt xuất hiện giữa khe cửa, hai người ngẩng đầu nhìn qua thì cánh cửa vốn khép hờ bị người ta đẩy mạnh một cái, thình lình đập vào bức tường phía sau cánh cửa, rồi đập trở lại.
Lâm Hòa Tây cười đểu, đẩy người trong lòng ra, trước khi đi không mặn không nhạt bỏ lại một câu: “Thay vì tốn thời gian suy nghĩ làm thế nào để quyến rũ tôi, chi bằng suy nghĩ cho kỹ, cô nên giải thích với bạn trai cô thế nào.”
Kịp phản ứng Lâm Hòa Tây đang lợi dụng mình đối phó với Ninh Nam, sắc mặt người đứng trong cửa lúc trắng lúc xanh..