Giấu Đi


Hôm nay không biết tại sao, mặt trời lặn sớm hơn ngày thường.
Họ cùng nhau ngắm cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp trên bờ biển, bầu trời bao la xanh thẳm và biển xanh nhấp nhô được bao phủ bởi đám mây lớn màu đỏ, nhìn về phía cuối biển phảng phất như tạo thành một đường, mặt trời từ đường chân trời chậm rãi buông xuống, ánh tà dương vẩy xuống mặt biển sáng lấp lánh, chiếu xuống sóng gợn lăn tăn màu vàng nhạt.

Lâm Hòa Tây lấy điện thoại ra chụp ánh tà dương, nhưng thất vọng phát hiện ảnh bị ngược chiều ánh sáng.
Ấn nút chụp vài cái qua loa, Lâm Hòa Tây cất điện thoại, nhìn về phía trước.
Lâm Đồng kéo Du Trọng và Chu Huyên cùng chụp, đưa lưng về phía biển và ánh mặt trời, vẻ mặt Du Trọng có lệ nhìn về ống kính.
Sau khi chụp xong, Lâm Đồng và Chu Huyên xúm lại cúi đầu xem hình, hình như Du Trọng không hứng thú với mấy chuyện như vậy, đứng dậy bước hai bước về bãi đất trống bên cạnh, mặt hướng ra biển lười biếng ngồi xuống bờ cát.
Ánh tà dương màu đỏ thoáng chốc rơi trên mặt cậu, Du Trọng khẽ nheo mắt lại.
Nhìn chằm chằm gò má đối phương chỉ chốc lát, Lâm Hòa Tây không nhịn được mở máy ảnh trong điện thoại ra.
Hắn quan sát khuôn mặt Du Trọng từ trong camera, cho dù trong tấm hình là ngồi ngược ánh sáng, vẫn có thể thấy rõ, đường cong khuôn mặt Du Trọng được luồng sáng vẽ nên, phảng phất như một tác phẩm điêu khắc hoàn mỹ nhất dưới con dao nghệ thuật, khiến lòng người tán thưởng.
Lâm Hòa Tây ấn nút chụp, nhưng quên tắt tiếng.
Tác phẩm hoàn mỹ theo tiếng động quay đầu, khẽ nhướng mày hỏi:”Cậu chụp ảnh tôi?”
Lâm Hòa Tây xóa hình, đi tới bên cạnh cậu ngồi xếp bằng xuống, mặt không đổi sắc giải thích: “Tôi đang chụp ánh tà dương.”
Rõ ràng Du Trọng không tin, xòe tay ra đưa về phía hắn: “Mở album tôi xem.”
Lâm Hòa Tây thuận theo mở album giúp cậu, đưa điện thoại cho cậu.
Du Trọng khẽ cúi đầu, đầu ngón tay rơi xuống màn hình di động của hắn, chậm rãi lật xem.
Lâm Hòa Tây chống tay bên người, cũng nghiêng người ghé sát bên Du Trọng, cúi đầu ánh mắt nhìn chăm chú.
Cách hai người khoảng mười bước phía sau, Dương Quyển ngồi dưới đất, giơ máy ảnh lên chụp ánh mặt trời nơi xa xa trên mặt biển.
Triệu Độ uống nước xong trở lại, liếc thấy cậu ta một thân một mình nên ngồi xuống bên cạnh, cực kỳ tùy ý đưa tay ôm vai cậu ta, ghé vào xem hình ảnh trong máy ảnh trên điện thoại cậu ta.
Bị lực tay cậu ta chạm phải đột nhiên lệch vị trí, camera điện thoại không tự chủ chếch xuống dưới, đầu ngón tay Dương Quyển khẽ run lên, ấn vào nút chụp ảnh.
Cậu ta có chút tức giận, mím môi đôi mắt đen nhánh nhìn Triệu Độ.
Người sau vội vàng buông tay khoác trên vai cậu ta xuống, chột dạ sờ chóp mũi, gượng cười nói xin lỗi với cậu ta: “Thật xin lỗi, không phải tôi cố ý.”
Lúc này Dương Quyển mới thu hồi tầm mắt nhìn chằm chằm đối phương về.
Triệu Độ hậm hức từ bên cạnh cậu ta đừng lên, quay đầu đi về phía trước tìm Chu Huyên.
Lần nữa ngẩng đầu, ánh chiều tà màu đỏ đã sắp lặn xuống biển biến mất hoàn toàn, mấy người khác bên bờ biển lục tục đứng lên, chuẩn bị thu dọn đồ đạc trở về ăn cơm tối.
Khuôn mặt Dương Quyển lộ vẻ có chút tiếc nuối, không lập tức đứng lên mà cúi đầu xem mấy tấm hình bị Triệu Độ phá hỏng, muốn xóa nó.
Vậy mà khoảnh khắc ánh mắt chạm phải hình ảnh kia, đầu ngón tay Dương Quyển chạm vvào nút xóa lại chợt dừng lại.
Trong hình không chụp được cảnh trời chiều và biển rộng, nhưng lại chụp được cảnh Du Trọng và Lâm Hòa Tây ngồi dưới ánh tà dương ngược chiều ánh sáng.
Chùm sáng xung quanh họ phác họa hình dáng rõ nét, nhìn vào trong hình, hai người sóng vai ngồi trên bờ cát, Du Trọng khẽ cúi đầu, còn Lâm Hòa Tây chống tay bên người, nghiêng người dựa vào Du Trọng, cũng cúi thấp đầu, mặt lại hơi hướng về phía Du Trọng.
Có một phần bóng hai người chồng lên nhau.
Tựa như Lâm Hòa Tây cúi đầu ghé sát Du Trọng, sau đó dịu dàng nghiêng mặt hôn cậu.
Dương Quyển vừa ngỡ ngàng vừa nghi ngờ ngẩng đầu lên, thì ra vừa rồi Du Trọng và Lâm Hòa Tây ngồi đó, là đang hôn nhau sao?
Sáu người trở lại dưới ô che nắng mặc quần áo tử tế, tìm một nhà hàng hải sản gần ở biển ăn cơm.
Nhân viên phục vụ vừa dẫn bọn họ vào cửa thì Lâm Hòa Tây lại một lần nữa nhạy cảm cảm thấy, bên trong nhà hàng có người đang nhìn mình.
Hắn theo tầm mắt này nhìn sang, thì bắt gặp đôi tình nhân trên bờ cát chiều nay.
Bạn gái đối phương quay lưng về phía bọn họ cúi đầu ăn cơm, người đàn ông kia thì hai tay đan nhau chống cằm, nhíu mày cười với hắn vô cùng hứng thú.
Trên mặt Lâm Hòa Tây không hề gợn sóng, tính làm như không thấy thì có người đi tới chặn ngang phía trước hắn, giúp hắn chặn lại ánh mắt đuổi tận cùng không buông này.
Gò má Du Trọng rơi vào trong tầm mắt, Lâm Hòa Tây hơi khựng lại, rồi sau đó lặng lẽ cong môi.
Hành động của đối phương khiến hắn cảm thấy có chút là lạ.
Bất kể là chuyện lần này cũng tốt, hay là lần trước trong quán bar, Du Trọng giúp hắn chặn quả đấm cũng vậy.

Lâm Hòa Tây lớn đến chừng này, từ trước tới giờ cũng chỉ có hắn thỉnh thoảng xen vào việc người khác, giúp người khác chặn quả đấm, nhưng chưa bao giờ được bất kỳ ai bảo vệ phía sau, cho trải nghiệm được đối xử như với con gái.
Vậy mà không khéo chính là, nhân viên phục vụ dẫn bọn họ tới chỗ ngồi bàn sáu người đối diện với đôi tình nhân kia.
Còn Lâm Hòa Tây lại trùng hợp ngồi ở vị trí mặt hướng về người đàn ông đó.
Cả quá trình ăn cơm sau đó, tầm mắt của người đàn ông thường xuyên quăng qua hắn, trong ánh mắt còn mang theo chút gì đó không nói rõ được.
Bị ánh mắt đối phương quấy nhiễu trong lòng khẽ phát cáu, Lâm Hòa Tây để đũa trong tay xuống, đứng dậy cau mày nói: “Tôi vào phòng rửa tay một chút.”
Lâm Đồng và Chu Huyên tất nhiên không để ý tới hắn.
Dương Quyển sững sờ gật đầu lên tiếng: “Uh.”
Du Trọng không nói gì, nhưng ngước mắt quét nhìn hắn một cái.
Lâm Hòa Tây đã khôi phục sắc mặt như thường, xoay người bước vào lối đi nhỏ bên cạnh, lúc đi ngang chỗ đối diện hơi xéo bàn kia thì hắn đột nhiên đảo mắt, im hơi lặng tiếng liếc nhìn người đàn ông ngồi đối diện bạn gái, không chút để ý ngẩng đầu lên sửa sang cổ áo, sau đó ý tứ sâu xa cong môi.
Người đàn ông thu hết vào mắt, nâng tay lên lau môi, trong mắt đã nổi lên ngọn lửa u ám.
Một giây sau, Lâm Hòa Tây đi ngang qua người anh ta, vẻ mặt thờ ơ thu hồi nụ cười bên mép, trong mắt tràn đầy sự lạnh lùng.
Kinh nghiệm đánh nhau đếm không hết nhiều năm qua nói cho hắn biết, gặp phiền phức thì phương pháp tốt nhất không phải là lẫn tránh phiền phức, mà là tự bản thân mình ra tay giải quyết phiền toái.
Phương pháp như vậy hắn thử trăm lần đều không sai.
Lúc đi qua nhân viên phục vụ, hắn dừng lại hỏi đối phương vị trí phòng rửa tay.
Sau khi nhận được câu trả lời chuẩn xác, Lâm Hòa Tây không lập tức rời đi, mà quay đầu lại nhìn về phía sau lưng.
Gã đàn ông kia đã từ bên bàn ăn đứng lên, không nhanh không chậm đi theo.
Lúc này Lâm Hòa Tây mới thu hồi ánh mắt, ra khỏi phòng ăn cơm, quẹo vào phòng rửa tay chỗ hành lang.
Thời gian nay, trong phòng rửa tay không có ai khác, Lâm Hòa Tây quen việc dễ làm lấy tấm bảng sửa chữ từ sau cánh cửa, đặt bên ngoài cửa phòng rửa tay.
Tiếng bước chân sau lưng càng lúc càng rõ ràng, Lâm Hòa Tây ngẩng đầu lên, nhìn thấy gã đàn ông mặc áo ba lỗ bó sát người đi về phía mình.
Lâm Đồng than phiền đồ ăn trong nhà hàng ăn không ngon, muốn đi chợ đêm gần đó để ăn.
Triệu Độ và Dương Quyển nghe vậy, cũng có chút động lòng.
Lúc này Chu Huyên mới mở miệng: “Vậy thì đi luôn.”
Dương Quyển theo bản năng gật đầu một cái, sau đó lại ý thức được gì đó không đúng, lại nhanh chóng lắc đầu, chỉ vào chỗ trống xéo đối diện nhắc nhở: “Lâm Hòa Tây vẫn chưa về.”
Lâm Đồng lộ ra mấy phần không kiên nhẫn, “Sao còn chưa quay lại? Các cậu ai đi gọi hắn một tiếng đi?”
Dương Quyển mở miệng muốn đáp ứng, liếc thấy Du Trọng ngồi bên cạnh mình, lại chậm rãi ngậm miệng.
Liếc thời gian trên điện thoại một cái, Du Trọng từ chỗ ngồi đứng lên, vẻ mặt nhàn nhạt nói: “Tôi đi xem thử.”
Dương Quyển ngồi trên sofa, ánh mắt lặng lẽ đuổi theo bóng lưng Du Trọng, trên mặt lộ vẻ quả đúng như thế.
Đi ngang qua lối nhỏ thì Du Trọng mới chú ý người đàn ông kia cũng không ở bên bàn ăn.
Chỗ ngồi của cậu đối diện với Lâm Hòa Tây, từ góc độ của cậu, không thể nhìn thấy vị trí của đôi tình nhân kia.
Trước mắt hiện lên ánh mắt người đàn ông kia nhìn Lâm Hòa Tây, sắc mặt Du Trọng khẽ chìm xuống, bước nhanh về phía phòng rửa tay.
Lâm Hòa Tây vẫn đang ở trong phòng rửa tay đọ sức với đối phương.
Gã đàn ông cho chút hứng thú quan sát hắn: “Bạn trai cậu vẫn đang ăn cơm ở phòng trước, thế mà cậu dám gọi tôi ra đây.”
Lâm Hòa Tây hơi khựng lại.
Sau đó mới phản ứng được, bạn trai của mình trong miệng đối phương, có lẽ là chỉ Du Trọng.
Hắn không có kiên nhẫn đối xử như với bạn gái Ninh Nam, nhíu mày nói: “Bớt nói nhảm, đánh nhanh thắng nhanh.”
Tựa như đang nghe chuyện gì đó buồn cười, gã đàn ông bật cười: “Tôi đâu phải là…..

loại người có thể đánh nhanh thắng nhanh.”
Lâm Hòa Tây hỏi: “Anh cần bao nhiêu thời gian?”
Đối phương thấp giọng nói ra một con số.
Lâm Hòa Tây ôm hai cánh tay, chậm rãi nâng mi: “So với bạn trai tôi thì kém một chút.”
Gã đàn ông không vui cau mày, nhớ tới chiều cao và dáng người Du Trọng, rất nhanh lại thoải mái.
Chỉ là anh ta không tưởng tượng được chính là, lúc chiều thấy bộ dạng Lâm Hòa Tây ngồi trong ngực bạn trai, còn tưởng rằng hắn chỉ là chú mèo con ngoan ngoãn mềm yếu.

Lúc này nhìn kỹ lại, anh ta không thể không thừa nhận là mình nhìn nhầm rồi.

Người trước mặt dường như còn kiêu ngạo bướng bỉnh hơn cả mèo con ngoan ngoãn.
Càng cảm thấy chơi đàn ông khác hẳn với chơi phụ nữ, anh ta dần dần hưng phấn, giơ tay chống trên tường bên mặt Lâm Hòa Tây, vừa mập mờ vừa rõ ràng ám chỉ: “Thời gian không quan trọng, quan trọng là ai có thể khiến cậu thoải mái hơn.

Cậu và bạn trai cậu cũng đã cọ xát ra lửa, thế nhưng cậu ta không làm với cậu.

Nhìn bộ dạng, bạn trai cậu thật sự không hiểu phong tình.”
Phẩng phất như hơi xúc động, Lâm Hòa Tây nửa thật nửa giả thở dài, “Đúng vậy, yêu đương với thẳng nam đúng là không có ý nghĩa.”
Gã đàn ông lại bật cười, cúi đầu muốn hôn cổ hắn, giọng trầm thấp gần như thân mật và mê hoặc thì thầm: “Cậu yên tâm, tôi có tình thú hơn bạn trai cậu nhiều.”
Lâm Hòa Tây đứng im không né tránh, bình tĩnh dồn trọng tâm toàn thân đè xuống phía chân trái, sau đó rũ mắt, ánh mắt chuẩn xác hướng về vị trí phía dưới của đối phương.
Cửa phòng rửa tay đột nhiên bị người ta đạp ra, một tay Du Trọng cầm bảng hiệu đi tới.
Thấy rõ tư thế gã đàn ông đè trước người Lâm Hòa Tây thì cậu giơ bảng hiệu trong tay lên, trong giọng hàm chứa sự lạnh lùng và tức giận: “Tôi xem miệng anh hôn xuống nhanh hơn, hay là thứ đồ trong tay tôi nện xuống nhanh hơn.”
Gã đàn ông tiếc hận dừng động tác, Lâm Hòa Tây cũng tiếc nuối hạ chân phải đã nâng khỏi mặt đất.
Hiển nhiên so với Lâm Hòa Tây, gã đàn ông càng kiêng kỵ bạn trai chính hiệu là cậu.

Nếu nổi xung đột chính diện với đối phương, gã đàn ông thậm chí không chút nắm chắc có thể chiếm được thế thượng phong trong trận ẩu đã này.
Anh ta lùi khỏi trước người Lâm Hòa Tây, buông tay nói với Du Trọng: “Là hắn tự nguyện dính vào.”
Lâm Hòa Tây nghe vậy, rất ngoan ngoãn đi tới phía sau Du Trọng: “Là tôi bị anh ta ép buộc.”
Gã đàn ông không chút hoang mang cười lạnh một tiếng, lấy điện thoại đang ghi âm từ trong túi ra, để Du Trọng nghe lời bản thân nói chuyện với Lâm Hòa Tây.
Ngược lại không ngờ đối phương thế mà sẽ ghi âm, Lâm Hòa Tây khẽ cong môi, trong lúc nhất thời có chút không phản bác được.
Nhưng thật không ngờ, mặc dù Du Trọng nghe được mấy lời giả tình giả ý giữa anh ta và người kia, Du Trọng vẫn có chút tức giận, bỏ bảng hiệu trong tay xuống, xách cổ áo gã đàn ông, giọng lạnh như băng mở miệng: “Không phải đã bảo miệng anh sạch sẽ một chút sao?”
Vẻ mặt gã đàn ông hơi kinh ngạc, không chút nào nghĩ tới, người trước mặt bị bạn trai đội nón xanh, ngược lại lại tìm mình gây phiền toái.

Trong lúc nhất thời anh ta thậm chí không phản ứng kịp.
Cùng ngẩn ngơ còn có bản thân Lâm Hòa Tây.
Vốn tưởng rằng đối phương sẽ mất vui vì chuyện mình thuận miệng thêu dệt với cậu, vậy mà đối phương không có.
Lâm Hòa Tây không nhịn được ngước mắt nhìn gò má Du Trọng.
Đối phương đây là đang ra mặt cho hắn, trong đầu Lâm Hòa Tây lơ đãng nghĩ.
Nhưng trong lòng giống như bị dây cung gẫy loạn xạ, khẽ giật giật.
Một giây sau, hắn thu hồi những suy nghĩ của mình, vẻ mặt thản nhiên đi về phía gã đàn ông chỉ lo kiêng kỵ Du Trọng mà không chút nào để mình vào mắt, giơ nắm tay nện mạnh xuống gương mặt chữ điền.
Gã đàn ông bị đánh ngã xuống đất, xương gò má lập tức sưng cao.
Lâm Hòa Tây khẽ cúi đầu, nhìn anh ta mỉm cười: “Anh kiêng kỵ bạn trai tôi làm gì? Thật sự coi quả đấm của tôi mềm hơn anh à?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui