Tiếng gõ cửa chợt vang lên thức tỉnh hai người.
Du Trọng từ phía trên Lâm Hòa Tây lui ra, vẻ mặt nhanh chóng khôi phục như thường, “Chắc là mấy người kia quay lại.”
Lâm Hòa Tây cũng từ trên giường ngồi dậy, chờ một lúc nhưng không thấy có ai đẩy cửa đi vào.
Rõ ràng cửa phòng ngủ không khóa, hắn buồn bực xuống giường mang giày ra mở cửa.
Ngoài cửa không có một bóng người, hắn theo bản năng cúi đầu nhìn bên cạnh cửa.
Có một hộp đồ ăn khuya để trên mặt đất, tựa như sợ quấy rầy tới người trong phòng, người đưa đồ ăn khuya sau khi gõ cửa thì rời đi luôn.
Trong lòng càng buồn bực, Lâm Hòa Tây cúi người cầm đồ ăn khuya lên, xoay người vào trong phòng.
Du Trọng ngồi trên sofa nhìn điện thoại nghe tiếng ngẩng đầu lên, “Dương Quyển nhắn trong wechat nói là mang đồ ăn khuya cho chúng ta.”
Lâm Hòa Tây giơ đồ ăn khuya trong tay cho cậu xem, “Tại sao cậu ta gõ cửa xong mà không trực tiếp đi vào?”
Du Trọng cũng kinh ngạc không nói gì.
Bỏ qua chi tiết nhỏ không đáng kể này, Du Trọng cầm điện thoại của hắn ở trên giường, “Cậu mở điện thoại ra.”
Thoáng chần chừ, Lâm Hòa Tây lộ vẻ mặt thăm dò, “Thật sự muốn xóa à?”
Ánh mắt Du Trọng tìm tòi nghiên cứu: “Cậu giữ hình tôi làm gì?”
Vẻ mặt Lâm Hòa Tây đúng lý hợp tình: “Giữ hình còn cần lý do?”
Ánh mắt Du Trọng đặt trên mặt hắn từ từ trở thành như có điều trầm tư: “Bình thường tình huống như vậy mà nói, thì chỉ có hai nguyên nhân.”
Tuy Lâm Hòa Tây là người có da mặt dày, thế nhưng cũng có chút không chống đỡ được đối phương nhìn hắn như vậy, trong lòng không tránh khỏi trống rỗng, giọng nói cũng yếu xuống: “Hai nguyên nhân nào?”
Người sau nhẹ nhàng cười hừ một tiếng, cắn từng chữ đọc nhấn rõ ràng từng chữ: “Hoặc là cảm thấy hắn đẹp trai, hoặc là thích hắn.”
“Cho nên,” Du Trọng nâng mí mắt lên, “Cậu thuộc loại nào?”
Không có nguyên nhân do đâu, vẻ mặt Lâm Hòa Tây có chút xấu hổ.
Hắn nhanh chóng tỉnh táo lại, ngước mắt nhìn Du Trọng, không hề báo trước mở miệng, “Đương nhiên là thích cậu-“
Ngược lại không ngờ hắn dám nói như thế, không phân biệt được trong đó có bao nhiêu ý đùa giỡn, vẻ mặt Du Trọng lạnh mấy phần, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào hắn, cảm xúc trong mắt dần dần sâu kín.
Lâm Hòa Tây không chút hoang mang lấy hơi, nói tiếp câu sau: “-Hình.”
Ánh mắt Du Trọng khẽ khựng lại, chậm rãi thu hồi ánh mắt khí thế hùng hổ vội vã, không mặn không nhạt nói: “Có lời gì cứ việc nói thẳng.”
Lâm Hòa Tây cầm lấy điện thoại, mở hình trong album cho cậu xem, “Có phải chụp rất đẹp không?”
Sắc mặt Du Trọng không đổi, “Là người trong hình đẹp.”
Từ chối cho ý kiến nhướng mày, Lâm Hòa Tây hiếm khi chân thành nói: “Tôi cảm thấy biển rộng và ánh tà dương trong tấm hình này chụp rất đẹp, cho nên tôi tính vẽ một bức tranh về cảnh biển và ánh tà dương trong hình.”
Biết rõ hắn cố ý nói như vậy, nhưng sắc mặt Du Trọng vẫn không thể khống chế tối xuống.
Lâm Hòa Tây vẫn tiếp tục nói: “Cậu yên tâm, tôi sẽ không vẽ cậu đâu.
Trước khi vẽ, tôi sẽ dùng phần mềm cắt hình cắt cậu ra khỏi tấm hình.”
Du Trọng lạnh mặt nhìn hắn, “Nếu cậu biết vẽ tranh, thì heo mẹ có thể leo cây.”
Người sau lơ đãng cười một tiếng, thậm chí còn chớp mắt nhìn cậu, “Sau khi vẽ xong tặng cậu nha.”
Du Trọng quét mắt nhìn hắn: “Tôi không muốn.”
Lâm Hòa Tây bất mãn hỏi tới cùng: “Tại sao?”
Chậm rãi nheo mắt, Du Trọng có ý mang thù mở miệng: “Nếu cậu không vẽ tôi, còn muốn cắt tôi ra khỏi tấm hình, tất nhiên tôi không cần.”
Lâm Hòa Tây nghe vậy, khóe môi không nhịn được cong lên, cố ý làm bộ làm tịch nói: “Không phải cậu chê tôi vẽ quá kém đấy chứ?”
Nghĩ tới bức tranh bị cô bé xa lạ lấy danh nghĩa tặng, được Du Trọng cất cẩn thận trong nhà, trong lời nói của hắn mang mấy phần ghen tuông không dễ dàng phát hiện ra: “Tôi vẽ tất nhiên kém hơn so với trình độ của sinh viên mỹ thuật chuyên nghiệp rồi.” Hắn khẽ thở dài, “Cậu không muốn thì thôi vậy.”
Thu hết vào đáy mắt vẻ mặt thay đổi của hắn, trái cổ Du Trọng khẽ lên xuống, cuối cùng vẫn có chút tức giận nói: “Tự cậu nói đó, vẽ xong tự mang qua tặng.”
Vẻ mặt nhiều mây một giây sau chuyển thành trời trong, Lâm Hòa Tây cười đáp ứng: “Được.”
Chuyện tấm hình tạm thời bỏ qua, nhớ tới hộp đồ ăn khuya bị gạt sang một bên, hai người mở hộp ra xem.
Bên trong đều là đồ nướng nhiều dầu nhiều ớt cay, Du Trọng hiếm khi ăn những thứ đồ không tốt cho sức khỏe này, cuối cùng những xiên nướng phần lớn vào trong bụng Lâm Hòa Tây.
Ăn xong đồ ăn khuya không bao lâu, Chu Huyên lên lầu gọi Du Trọng xuống phòng khách.
Một mình ngồi trong phòng thì không có ý nghĩa, Lâm Hòa Tây nghĩ nghĩ, rồi cũng theo xuống lầu.
Triệu Độ và Dương Quyển đang điều chỉnh thiết bị đầu chiếu, Lâm Đồng cúi đầu tìm phim được đánh giá cao trên điện thoại, “Các cậu muốn xem thể loại gì?”
Chu Huyên ngồi xuống bên cạnh cậu ta,thuận miệng nói: “Thể loại gì cũng được.”
Lâm Đồng nghe vậy ngẩng đầu lên, mặt hiện vẻ nóng lòng muốn thử: “Chi bằng xem phim kinh dị.”
Năm người kia không có ý kiến gì.
Chỉ có Dương Quyển đứng bên cạnh thiết bị đầu chiếu không để lại dấu vết run lên, nhưng cũng nhắm mắt không phản đối.
Lâm Đồng vùi đầu tìm phim kinh dị hay.
Du Trọng ngồi bên cạnh Chu Huyên, một bên khác còn chỗ trống.
Lâm Hòa Tây không chút khách khí chiếm luôn chỗ trống cuối cùng còn sót lại trên sofa dài đó.
Còn Dương Quyển và Triệu Độ chia ra ngồi hai bên ghế sofa đơn dành cho một người.
Cuối cùng Lâm Đồng tìm được một bộ phim về Zombie, sau khi phim bắt đầu chiếu, cậu ta đứng dậy tắt đèn.
Lâm Hòa Tây nghiêng người dựa về phía Du Trọng, giọng mang ý cười hỏi: “Cậu sợ không?”
Người sau liếc hắn một cái, hỏi ngược lại: “Cậu sợ?”
Lâm Hòa Tây tất nhiên không sợ, đang muốn mở miệng nói gì đó, lại thấy Chu Huyên ngồi bên cạnh Du Trọng quay đầu qua, vẻ mặt ghét bỏ nhìn hắn, trong ánh mắt chứa sự chán ghét mà thẳng nam phổ biến có.
Lâm Hòa Tây hơi khựng lại, nhưng tạm thời thay đổi chủ ý, ngay trước mặt Chu Huyên, cố ý đưa tay ôm cánh tay Du Trọng, giọng vi diệu cất cao, “Tôi sợ chứ, cậu cho tôi ôm tay cậu được không.”
Chu Huyên nhất thời nổi da gà khắp người, thậm chí da đầu hơi ngứa ngáy, cậu ta cố nén khó chịu xem phản ứng trên mặt Du Trọng.
Chỉ thấy tựa như Du Trọng tập mãi thành thói quen, để mặc Lâm Hòa Tây ôm cánh tay kia, mặc dù không trả lời thẳng Lâm Hòa Tây,,,, nhưng cũng không rút cánh tay mình ra.
Bị suy nghĩ trong đầu bốc lên dọa kinh hãi, Chu Huyên không nhịn được lắc lắc đầu.
Lần nữa bình tĩnh lại nhìn thì Lâm Hòa Tây đã chủ động buông tay ra, tư thế thái độ lười biếng dựa vào sofa, như không có chuyện gì nhìn hình ảnh trên đầu chiếu phía trước mặt.
Cậu ta lại nhìn Du Trọng.
Nhận ra ánh mắt cậu ta, người sau quay mặt qua, khẽ nhướng đuôi lông mày hỏi: “Cậu nhìn tôi làm gì? Phim trên mặt tôi à?”
Chu Huyên khẽ chậc một tiếng, lúc này mới thu hồi tầm mắt, sắc mặt không đổi thầm thở phào một cái.
Xem ra đồ ăn khuya có vấn đề, chứ nếu không sao khiến cậu ta sinh ra lỗi giác không nhỏ.
Sau khi phim kết thúc, mọi người trở về phòng ngủ của mình.
Vốn gối đầu để ngang giữa giường lớn, lúc hai người giành điện thoại, đã bị đẩy rớt xuống giường.
Du Trọng lại không nhặt gối lên, còn Lâm Hòa Tây thì lên một nửa giường bên kia, vén chăn lên tắt đèn nằm xuống.
Nửa đầu hôm hai người chiếm giữ một bên của mình, ngủ rất bình yên vô sự.
Đến nửa đêm thì không biết có phải vì buổi tối bị mắc mưa hay không, mà Lâm Hòa Tây đang đắp một nửa chăn, ngủ mơ mơ màng màng, lại cảm thấy nhiệt độ của điều hòa bật hơi thấp.
Hắn vô thức níu góc chăn kéo kéo.
Chăn mềm trên người vẫn không nhúc nhích, Lâm Hòa Tây chỉ có thể chủ động lăn vào bên trong chăn.
Hai chân khẽ cọ cọ di chuyển trên giường thì đầu gối không cẩn thận chạm vào bắp thị trên đùi rắn chắc của Du Trọng.
Nguồn nhiệt ấm áp đột nhiên từ đầu gối khuếch tán ra, Lâm Hòa Tây còn chưa tỉnh ngủ đã nếm được ngon ngọt, đầu gối lại cọ xát trên đùi Du Trọng.
Nhận ra hắn không an phận, Du Trọng nâng chân lên đè lên bắp chân hắn.
Lâm Hòa Tây bị ép không thể động đậy, nhưng trong nháy mắt đôi chân trở nên ấm áp.
Hắn lại dịch nửa người trên vào trong chăn, cánh tay chạm vào eo Du Trọng.
Đầu ngón tay vô thức vén áo ngủ ngang eo Du Trọng, cánh tay Lâm Hòa Tây theo bản năng sờ theo nguồn nhiệt, ôm lấy eo đối phương.
Thân thể từ đầu tới chân trở nên ấm áp, hắn ôm Du Trọng cọ cọ, hài lòng lâm vào cơn ngủ say.
.