Du Trọng dừng xe ở cửa nam đại học A để Lâm Hòa Tây xuống xe, sau đó lái xe về gara dưới hầm của tiểu khu.
Sau khi xuống xe cậu vòng ra chỗ ngồi phía sau để lấy đồ, lúc mở cửa xe thì ngửi được mùi thuốc lá rất nhạt còn lưu lại trong xe.
Mùi không sặc mũi như thuốc lá của đàn ông, Du Trọng nhớ ra cô gái mà Lâm Hòa Tây mang ra khỏi quán bar, cậu nhíu mày, mặt lộ vẻ mỉa mai châm biếm.
Cậu từ gara tầng hầm vào thang máy đi lên, lúc thang máy chạy qua lầu một thì từ từ dừng lại mở cửa.
Có người đứng trước cửa thang máy bước vào bên trong, nhìn thấy Du Trọng đứng bên trong thang máy, chân hơi khựng lại.
Du Trọng nâng mắt nhìn người tới, cũng hơi ngẩn ra, tiếp theo vẫn lạnh lùng cong môi: “Còn thiếu mười phút nữa đóng cổng, thuê xe về ký túc xá không kịp?”
Con ngươi đen láy của Lâm Hòa Tây khẽ đảo đảo, không chút hoang mang đứng trong thang máy, đổi giọng có vẻ đáng thương che lấp những lời dối trá đã bị lộ: “Tôi về ký xúc thì cửa ký túc xá đã đóng.”
Du Trọng từ chối cho ý kiến, không kiên nhẫn nhắc nhở: “Cậu chưa ấn tầng lên.”
Theo lời của cậu, Lâm Hòa Tây đưa mắt nhìn qua chỗ phím ấn thang máy, ánh sáng màu hồng nhạt bao quanh con số 18, trong lòng Lâm Hòa Tây sáng tỏ, nhướng mày, xoay người lại hạ thấp giọng nói: “Tôi không có chỗ để đi.”
Du Trọng kinh ngạc một giây, trầm giọng hỏi hắn: “Cậu theo tôi tới?”
Lâm Hòa Tây không nói đúng hay không đúng, chỉ giương mắt lên nhìn cậu chằm chằm, đuôi mắt hẹp dài lúc này có vẻ hơi đáng thương rũ xuống, “Cậu có thể cho tôi ngủ nhờ ở chỗ của cậu một đêm được không? Ghế sofa cũng được.”
Du Trọng đen mặt, “Khách sạn và quán bar xung quanh đây cậu tha hồ mà ở.”
Sắc mặt Lâm Hòa Tây buồn khổ: “Không mang thẻ căn cước.”
Thang máy đã dừng lại ở cửa tầng mười tám, Du Trọng bước thẳng ra khỏi thang máy, Lâm Hòa Tây cũng nhắm mắt theo đuôi đi theo ra ngoài.
Mỗi tầng có ba hộ gia đình, Du Trọng dừng trước cửa phòng ở cuối dãy, đứng trước cửa khóa bằng mật khẩu phải điền mật khẩu vào thì xoay đầu lại nói: “Cậu theo tôi làm gì?”
Lâm Hòa Tây mang tâm trạng mong đợi nhìn cậu: “Chỉ ở nhờ một đêm thôi.”
Du Trọng đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt sắc bén quan sát hắn.
Lâm Hòa Tây thoải mái giang hai cánh tay, mặc cho cậu quan sát.
Ánh mắt đối phương dừng một lát trên túi quần jean của hắn.
Lâm Hòa Tây lại mở miệng hỏi: “Cậu nghĩ xong chưa?”
Du Trọng không lên tiếng, nhưng bỗng dưng bước lên trước một bước, khom lưng dựa vào người hắn.
Lâm Hòa Tây giật mình đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.
Du Trọng đưa hai ngón tay thon dài qua, giữ chặt mép điện thoại, cầm điện thoại từ trong túi quần hắn ra.
Cậu bật màn hình, điện thoại sáng lên, tròng mắt quét về cột báo phần trăm pin, cười lạnh nói: “Điện thoại không còn pin nên tắt máy?”
Cậu ném trả điện thoại về cho Lâm Hòa Tây, đôi mắt sắc bén nhìn về phía hắn: “Miệng toàn lời nói dối.”
Lâm Hòa Tây hiếm khi chột dạ sờ mũi không lên tiếng.
Du Trọng không nhìn hắn nữa, ấn mật khẩu mở cửa đi vào, nhốt hắn bên ngoài.
Lâm Hòa Tây cười cười không chút để ý, ghi nhớ số phòng trên cửa, xoay người đẩy cánh cửa của lối an toàn, đi xuống cầu thang tới tầng mười bảy, sau đó mở cửa về phòng mình.
Cuộc sống phảng phất khôi phục lại bình thường, đồ ăn mua bên ngoài lại được đặt dưới đại sảnh dưới lầu ký túc xá, danh sách cúp cua không còn tên hắn nữa, phụ đạo viên cũng không hay kiểm tra phòng ngủ như trước, lại khôi phục thái độ bình thường một mắt nhắm một mắt mở đối với hắn.
Cho đến buổi sáng thứ sáu hôm đó, bà Lâm đột nhiên gọi điện thoại tới bảo hắn về nhà ăn cơm tối.
Trong điện thoại đối phương hư tình giả ý hỏi thăm hắn, Lâm Hòa Tây cũng trả lại hư tình giả ý với đối phương.
Hắn không từ chối lời mời của bà Lâm.
Biết rõ đối phương vốn không phải thật sự muốn bảo hắn về nhà ăn cơm, có hai lý do đơn giản.
Thứ nhất hơn phân nửa là lo lắng, hắn lặng yên không tiếng động thoát khỏi sự khống chế của nhà họ Lâm.
Thứ hai có lẽ chính là Lâm Viễn Ngụy về nhà.
Bà Lâm vẫn giống như ngày thường, trong điện thoại dặn dò hắn, chiều cùng Lâm Đồng ngồi xe nhà họ Lâm về nhà.
Lâm Hòa Tây thờ ơ đồng ý, sau khi cúp điện thoại thì hắn ném chuyện ngồi xe chung ra sau đầu.
Trước không nói bản thân hắn có muốn ngồi xe cùng Lâm Đồng hay không, tài xế nhà họ Lâm là tới đón Lâm Đồng, Lâm Đồng chưa từng chờ hắn vào chiều thứ sáu.
Buổi trưa hắn cùng Ninh Nam ra ngoài quán gần trường ăn cơm, đối phương hẹn hắn buổi tối cùng nữ sinh của học viện bên cạnh ra ngoài giao lưu, Lâm Hòa Tây lắc đầu không đi.
Sắc mặt Ninh Nam không vui mở miệng: “Tại sao không đi? Tôi đã bảo với mấy cô kia là cậu sẽ đi.”
Lâm Hòa Tây ngay cả mí mắt cũng không muốn nâng, cầm ống hút nhẹ nhàng quấy ly trà sữa bằng thủy tinh: “Ba tôi về, tôi phải về nhà họ Lâm ăn cơm.”
“Ba cậu? Cậu là nói ba Lâm Đồng đúng không?” Ninh Nam cười nhạo một tiếng, nhất quyết không tha nâng cao giọng nói: “Muốn ăn cơm cậu về ngày nào chả được? Cố tình tối nay phải về à?”
Lúc này Lâm Hòa Tây mới nâng mắt lên, không chút hoang mang nói: “Tôi đồng ý với bên nhà họ Lâm phải về ăn cơm, còn cậu, không nhớ rõ khi nào thì đồng ý với cậu tối nay phải đi tham gia giao?”
Ninh Nam bị hắn chặn cứng họng, trong lúc nhất thời sắc mặt hết sức khó coi.
Cơm trưa còn chưa ăn xong, Ninh Nam đã tức giận bỏ đi trước.
Lâm Hòa Tây sóng lớn không sợ nhìn đối phương nổi giận đùng đùng rời đi, uống hết trà sữa trong ly rồi ngồi trên sofa chơi điện thoại di động.
Cho đến lúc cửa sổ sát đất bên cạnh bị gõ vang.
Lâm Hòa Tây nghe tiếng ngẩng đầu lên, nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi mặt mũi thanh lệ trắng nõn lại xa lạ đứng bên ngoài cửa sổ.
Cách cửa sổ trong suốt, hắn nheo mắt quan sát đối phương, tầm mặt xẹt qua mái tóc xoăn đen dài xinh đẹp thì mới miễn cưỡng khơi dậy chút ký ức cảm giác quen thuộc.
Phương Thanh Ninh chống lòng bàn tay lên cửa kính nhìn hắn, ý bảo hắn đi ra ngoài.
Hai người bạn đi cùng cô đứng xa xa mấy bước bên ngoài, giả vờ lơ đãng giương mắt quan sát hắn.
Lâm Hòa Tây đứng dậy đi vòng qua chỗ ngồi, đẩy cửa quán đi về phía ven đường.
Phương Thanh Ninh bước nhanh về phía hắn, cầm vật trong tay nhét vào trong ngực hắn, xoay người bước đi hai bước, lại quay đầu lại cười hì hì vẫy tay với hắn hét to: “Đây là quà đáp lễ anh mời tôi ăn sữa chua.”
Lâm Hòa Tây cười khẽ một tiếng, cũng vẫy tay với cô: “Cám ơn.”
Mới uống xong một ly trà sữa, dĩ nhiên bây giờ không thể uống thêm ly thứ hai.
Lâm Hòa Tây xách theo trà sữa đi về phía trường học, lúc cất bước đột nhiên nhận thấy có ánh mắt từ phía đối diện lia tới.
Lâm Hòa Tây dừng bước, cách đường cái không rộng không hẹp nhìn về phía đối diện.
Bên ngoài tiệm nước giải khát người chen đông đúc, đồng hành cùng người đang xếp hàng, Du Trọng hai tay đút túi, đứng dưới mái hiên bên cạnh tránh ánh mặt trời, thu hết động tĩnh bên phía Lâm Hòa Tây vào mắt.
Hai phút trước còn ngồi trong quán trà, Lâm Hòa Tây cảm thấy chơi trò chơi trên điện thoại quá buồn tẻ vô vị, lúc này nhìn Du Trọng thì cong khóe môi.
Cậu đứng tại chỗ, nửa khuôn mặt chìm trong bóng của mái hiên, nửa khuôn mặt lộ dưới ánh mặt trời bên ngoài mái hiên.
Những đốm vàng nhảy nhót di chuyển qua mái tóc và trán cậu, xuyên qua hàng mi dài dày đen vẩy xuống, để lại đuôi mắt xinh đẹp và chóp mũi loang lổ ánh sáng.
Làm nổi bật nụ cười bên mép vô cùng chói mắt.
Từ đầu đến cuối vẻ mặt Du Trọng lạnh nhạt, giờ phút này từ từ nheo mắt lại, cũng không biết cậu đang cười chuyện gì.
Lâm Hòa Tây xách trà sữa xuyên qua đường cái đi về phía cậu, người đến bên cạnh còn chưa kịp mở miệng nói gì thì đã nghe giọng Du Trọng lạnh nhạt mỉa mai nói với hắn: “Cậu ngược lại không thiếu người đưa trà sữa cho cậu nhỉ.” chính chủ LEWUYDON, reup là chó cả nhà mày
“Nhưng tôi không muốn uống trà sữa cô ấy đưa.” Miệng nói ra lời không thể tin, trong mặt Lâm Hòa Tây lộ ý cười: “Tôi muốn uống của cậu đưa hơn.”
Sắc mặt Du Trọng lạnh xuống nhìn hắn.
Lúc này Lâm Hòa Tây mới thu liễm mấy phần ý cười trong mắt, nhún vai nói: “Tôi chỉ muốn tới hỏi xem, các cậu có ai muốn uống trà sữa không?”
Du Trọng không để ý tới hắn.
Lâm Hòa Tây cũng không nổi giận, lại lần lượt chào hỏi hai người bạn cùng phòng của Du Trọng trong đội ngũ xếp hàng.
Tất nhiên bạn cùng phòng cũng không ai nguyện ý trả lời hắn, Lâm Hòa Tây chuyển đến bên cạnh một người, người phía trước của bạn cùng phòng Du Trọng đang xếp hàng chính là Lâm Đồng.
Vẻ mặt Lâm Hòa Tây như thường bước qua cậu ta.
Khoảnh khắc nhấc chân lên, hắn nghe Lâm Đồng mở miệng nói không hề báo trước: “Năm giờ chiều bên ngoài cổng phía bắc trường học, đừng để bị muộn.”
Mặc dù đối phương không nói họ tên, cũng không ngẩng lên nhìn hắn, nhưng Lâm Hòa Tây vẫn nhanh chóng hiểu ra, đây là Lâm Đông đang nói chuyện với mình.
.