(っ◔◡◔)っ ♥ Chương 10 Giống một ngọn núi ♥
Edit: Vũ Quân
Hứa Thanh Giai không ngờ Tô Việt nấu cơm lại ngon như vậy.
Khẩu vị ở Lạc Châu thiên về vị ngọt nên suýt chút nữa cô đã ăn hết cả nửa con cá.
Xương sườn đã được chiên sơ rồi mới cho vào xào, thêm một chút ớt cay và rau cần, cô ăn đến mức chóp mũi thấm mồ hôi.
Vừa vặn lúc này Tô Việt đưa cho cô ly nước trái cây, cô thấp giọng nói cảm ơn.
"Bọn anh thi xong rồi chứ?" Không khí im lặng khiến bàn ăn trở nên xấu hổ, Hứa Thanh Giai đành gợi đề tài trước.
"Ừ."
"Vậy không cần đi học nữa rồi.
Anh vẫn phải đi làm thêm à?"
"Ừ, đợi đến năm mới rồi về nhà."
Tô Việt nhìn về phía cô, quả nhiên cô hỏi anh: "Anh cũng không phải người ở đây hả?"
"Tôi là người Lạc Châu."
Đôi mắt của Hứa Thanh Giai bỗng nhiên sáng ngời: "Tôi cũng là người Lạc Châu đấy!"
Tô Việt không nói chuyện, anh buông chén đũa, nhưng mặt mày hơi cúi xuống, biểu cảm dịu dàng.
Hứa Thanh Giai nói: "Sao lại trùng hợp thế cơ chứ, lúc anh về Lạc Châu có thể tìm tôi chơi."
Cô chẳng nhớ gì cả.
Tô Việt nghĩ.
Xuất phát từ lễ phép khi làm khách ở nhà người khác Hứa Thanh Giai xung phong nhận việc rửa bát, cô giành trước Tô Việt một bước đi thu dọn bát đũa.
Đây cũng là lần đầu tiên cô làm những việc này, bong bóng xà phòng tràn đầy bồn rửa, Tô Việt đứng ở cửa phòng bếp nhìn bộ dáng chăm chú của cô, anh cẩn thận nói: "Hay là để tôi làm cho?"
"Hả?" Hứa Thanh Giai quay đầu lại.
"Không cần không cần, tôi có thể làm được, nhanh lắm."
Do dựa gần vào vòi nước nên vạt áo của cô ướt nhẹp, Tô Việt trầm mặc một chút, anh xoay người đi về phía phòng khách định tìm một chiếc tạp dề cho cô.
Bỗng nhiên một tiếng đổ vỡ vang lên, sau đó là tiếng kêu rất nhỏ của cô gái.
Anh chạy vội về, trong phòng bếp Hứa Thanh Giai đang ngồi xổm trên mặt đất, cô bối rối đối diện với những mảnh vỡ trên sàn.
"Đừng nhúc nhích!"
Giọng nói đột ngột thốt ra khiến Hứa Thanh Giai hoảng sợ, cái tay vươn ra của cô vội rụt về.
"Tôi xin lỗi...!lúc đang thu dọn tôi không cẩn thận làm đổ cái kệ..."
Đó là cái kệ hình tam giác để đựng các loại gia vị, các hộp gia vị trên kệ lúc này bị đổ ra đầy đất, trong phòng tràn ngập mùi khó ngửi của dấm chua.
Cô có ý tốt nhưng lại gây ra chuyện, xấu hổ đến mức cô không biết nên làm gì.
Tô Việt lại nhìn chằm chằm dưới chân cô, anh trầm giọng nói: "Em đừng nhúc nhích, đi qua bên cạnh trước đi."
Trên chân Hứa Thanh Giai cũng dính gia vị, cô không dám nói câu gì, chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp của Tô Việt.
Có lẽ anh lo cô không bước tới được nên vươn tay ra, cô do dự một chút rồi nắm lấy.
Đối với vũ công mà nói nâng chân lên là kĩ năng cơ bản nhất, vậy mà khi anh thu tay về cô lại mất trọng tâm, theo bản năng dùng tay chống trước ngực anh.
"Không sao chứ?" Giọng nói của anh vang lên, đồng thời cô có thể cảm nhận được lồng ngực hơi chấn động của anh bên dưới lòng bàn tay mình.
Cô nhanh chóng rụt tay lại đứng thẳng lên: "Hả, không, không sao."
"Dép có bị bắn mảnh vỡ vào không?" Điều khiến Tô Việt quan tâm chính là việc này.
"Chắc là...!không đâu, tôi còn đi tất nữa."
Trên thực tế chân cô rất lạnh, trừ cảm giác này ra gì không còn thấy gì hết.
Tô Việt nhăn mày, anh không nhịn được bế cô lên đi về phía WC: "Cởi ra xem."
Tay Hứa Thanh Giai đặt trên vai anh, cô nắm chặt áo của anh.
Bình thường khi tập luyện cô cũng được các bạn diện dùng các loại tư thế bế lên, nhưng cảm giác vẫn không giống bây giờ.
Động tác của bạn nhảy rất nhẹ và nhịp nhàng, nhưng Tô Việt thì hoàn toàn ngược lại.
Anh giống như một ngọn núi, cao lớn, cơ bắp lại cứng rắn, anh không phải là sinh viên thể thao đấy chứ?
Cô không biết Tô Việt cũng không nhịn được, tay anh đỡ chân cô, ngực cô đè ở chỗ gần bả vai anh, hai luồng thịt mềm như bông, anh bắt đầu thấy hối hận vì mình đã dùng tư thế này, động tác dựa theo thói quen khiêng dụng cụ mọi ngày.
Vất vả lắm mới đưa người đến WC, anh vươn tay rút khăn lông trải ra bồn rửa mặt để Hứa Thanh Giai ngồi vào.
Sau đó anh nâng chân, cởi dép và tất của cô ra, cuối cùng anh cuộn ống quần cô lên, lộ ra một đoạn cẳng chân trắng nõn.
Hứa Thanh Giai muốn thu chân lại nhưng sức lực của chàng trai lớn hơn cô rất nhiều.
"Tôi xả nước nhé? Em xem có chỗ nào đau thì nói với tôi." Anh mở vòi hoa sen ra.
Nước ấm khiến chân Hứa Thanh Giai tìm lại được cảm giác, mắt cá chân đang bị người ta nắm lấy, cô cuộn ngón chân lại.
"Đau à?" Tô Việt hỏi.
Cô lắc đầu: "Hình như không có mảnh thủy tinh nào đâu."
Tô Việt rũ mắt, lòng bàn tay lướt qua chỗ lõm vào như khe suối nhỏ ở mắt cá chân, anh mang theo tâm tư thầm kín khẽ nhéo hai cái sau đó mới lưu luyến buông tay ra.
Nếu đã không có chuyện gì thì Hứa Thanh Giai tự mình lau chân.
Tô Việt tìm đôi tất mới cho cô, còn có một chiếc quần thể thao màu xám: "Tất này tôi chưa đi, quần cũng là quần sạch đấy, em mặc tạm đi."
"Tôi xin lỗi vì đã khiến phòng bếp của anh trở nên lộn xộn, đợi chút nữa tôi sẽ lau dọn sạch sẽ."
Tô Việt không có mặt mũi nói vốn dĩ cái kệ kia sắp hỏng rồi nhưng anh quên đổi.
"Em thay đồ trước đi." Anh chỉ vào WC.
Chờ Hứa Thanh Giai đi ra, Tô Việt đã thu dọn những mảnh vỡ trong bếp, cây lau nhà trong tay cô cũng bị Tô Việt lấy mất.
"Em ra ngoài ngồi đi."
Hứa Thanh Giai sợ anh cảm thấy mình vướng chân vướng tay nên chỉ có thể khẽ ừ một tiếng..