Sau khi vào nhà Tô Việt đặt Hứa Thanh Giai lên giường, Hứa Thanh Giai ôm lấy chiếc gối anh thường hay nằm cọ cọ.
"Sao lại là học tỷ chứ?"
"Nhưng mà họ rất xứng đôi..."
Trong phòng không bật đèn, bởi vì tâm lý có tật giật mình.
Ánh trăng mờ nhạt chiếu vào, dừng ở trên giường giống như một tầng cánh ve vàng nhạt.
Tô Việt đứng ở đuôi giường tăm tối, qua một lúc lâu anh cũng không động đậy.
Tuy anh đã uống rượu, đầu cũng không tỉnh táo như ban ngày nhưng anh vẫn ý thức được việc mình đang làm.
Ví dụ như việc anh đưa cho cô một kiến nghị mang theo tư tâm của mình, lại ví dụ như việc anh đưa cô về nhà, để cô nằm trên giường của anh.
Anh từng nằm trên chiếc giường này nghĩ về cô và thẩm du, cho dù đã giặt sạch nhưng trong tiềm thức anh vẫn cảm thấy trên chiếc giường lưu lại mùi tanh của mình.
Cô lại ôm chiếc gối chặt như vậy.
Hứa Thanh Giai dụi vào chăn đệm mềm mại, cô cũng nhận ra thính giả duy nhất của mình đã im lặng rất lâu nên có chút bất mãn, cô ngẩng đầu tìm kiếm anh.
"Tô Việt?"
"Hửm?"
Yết hầu lăn lộn, ánh mắt rơi xuống cặp mông phập phồng của cô.
"Anh đứng ở đấy làm gì?" cô không biết nguy hiểm đang đến gần, còn khờ dại mời gọi anh.
Cuối cùng Tô Việt cũng tiến về phía luồng sáng kia.
Người nằm trên giường giãy giụa muốn ngồi dậy, cô thay đổi tư thế biến thành nửa quỳ tại mép giường, Tô Việt không biết cô muốn làm gì, anh thấy thân trên của cô lắc lư hai cái, như sắp ngã xuống, anh lập tức nghiêng người ra đỡ.
Đầu Hứa Thanh Giai dựa lên người anh, cứng nhắc, cô còn duỗi tay đè lại, đưa ra đánh giá: "Bạn nhảy của tôi không có dáng người tốt như anh."
Bình luận xong cô tiếp tục chống trước ngực anh, đôi tay bò lên trên, cuối cùng cô nâng mặt anh lên, ghé sát vào dò hỏi: "Anh thì sao? Anh có cảm thấy tôi đẹp không?"
Một luồng dục vọng ngay lập tức chạy xuống bụng dưới, Tô Việt ti tiện cứng lên dưới cái nhìn của cô, quần thể thao bị đội lên một ngọn núi nhỏ, hình dáng rất rõ ràng.
Phản ứng của cơ thể khiến giọng anh khàn khàn.
"Đẹp..."
"Vậy vì sao anh ấy không thích tôi?"
Tô Việt nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô.
"Có người thích em mà."
"Ai cơ?"
Lần này Tô Việt không trả lời cô.
Anh cúi đầu, kéo gần khoảng cách giữa hai người, gần đến mức cảm nhận được lồng ngực run lên khi nói chuyện của nhau.
"Hứa Thanh Giai, em say rồi à?"
Hứa Thanh Giai đột nhiên cười rộ lên.
"Không có.
Tôi không say, một chút cũng không say."
"Em biết chúng ta đang làm gì không?"
Cô nghiêng đầu: "Chúng ta đang nói chuyện nè."
"..."
Tô Việt nhéo nhẹ xương cổ tay hơi lồi lên của cô, bị câu trả lời của cô làm cho cạn lời.
Sao cô lại không có chút phòng vệ nào với anh vậy?
Rốt cuộc cô có biết giờ phút này mình nguy hiểm như thế nào không? Chẳng lẽ với một người vừa quen biết cô cũng có thể cùng uống say như vậy sao?
Tô Việt cắn chặt răng, như hạ quyết tâm ném tay cô ra: "Hứa Thanh Giai, tôi không muốn." anh không muốn làm tội phạm cưỡng bức.
Nhưng Hứa Thanh Giai hoàn toàn không hiểu được sự rối rắm trong lòng anh lúc này.
Cô cho rằng anh phải đi nên túm chặt lấy tay anh không buông.
Người uống say sức lực cũng đột nhiên mạnh mẽ hơn, cô ôm chặt lấy anh như gấu koala.
"Anh đừng đi mà, tôi không muốn ở một mình."
Cô lại khóc, nước mắt cọ lên ống tay áo của anh.
"Ở cùng tôi đi Tô Việt."
Cô gọi tên anh, cô biết anh là ai.
Tô Việt hít sâu một hơi, cuối cùng anh vẫn bại trận.
"Tôi không đi, tôi lấy khăn lông lau mặt cho em."
"Thật không?"
"Thật, tôi sẽ về nhanh thôi."
"Vậy được rồi." Hứa Thanh Giai buông anh ra, cô lại nằm lên giường.
Tô Việt lấy chiếc khăn lông mới tinh, giặt qua nước ấm, vắt một nửa rồi quay lại mép giường.
"Lau mặt nào."
Hứa Thanh Giai nhắm mắt, xoay người nằm ngửa.
Tô Việt nhẹ nhàng lau qua từng bộ phận trên mặt cô.
Lau sạch giúp Hứa Thanh Giai xong anh cũng quay lại WC, qua loa rửa mình.
Khi anh quay về người ở trên giường vẫn giữ nguyên tư thế, anh cho rằng cô ngủ rồi nên kéo chăn đắp lên người cô.
"Tô Việt." cô tỉnh rồi cũng mở mắt ra.
"Tôi nói với anh một bí mật."
"..."
Bản edit đăng tại watppad Vũ Quân và nhóm kín trên facebook, các nơi khác đều là ăn cắp.
"Tôi nghe thấy." Cô nói: "Buổi sáng ở cửa ký túc xá tôi đã nghe thấy."
Tô Việt nhăn mày, anh không hiểu gì hết.
"Cái gì?"
Tay Hứa Thanh Giai vươn ra khỏi chăn, cô ôm lấy cổ anh, cô làm một việc khiến đại não anh trống rỗng.
...!Vậy mà cô lại kéo anh xuống, rồi hôn anh.
Không phải nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước.
Hứa Thanh Giai thậm chí có dò lưỡi ra liếm môi Tô Việt, sau khi phát hiện anh vẫn mím môi như cũ cô còn tức giận muốn tiến vào trong.
Tô Việt đột nhiên tỉnh táo lại, anh nhìn cô gái đang nhắm mắt hôn mình, trầm mặc một giây.
Anh không phải Liễu Hạ Huệ.
Suy nghĩ trong đầu anh xoay mòng mòng, cuối cùng anh uốn gối bắt đầu phản công.
Hứa Thanh Giai bị anh đè bên dưới, trong căn phòng nhỏ vang lên tiếng rên rỉ, còn có tiếng nước chùn chụt, dưới ánh trăng cảnh đẹp nóng lên.
Tô Việt cũng không nhịn được thở hổn hển, không biết tay anh từ khi nào đã đụng vào phần eo lộ ra bên ngoài của cô.
Hai con người không có kinh nghiệm, nụ hôn đầu tiên giống như một trận chiến nguyên thủy.
Khi Hứa Thanh Giai sắp không thở nổi, cô liền cắn đầu lưỡi anh cảnh báo.
Cuối cùng Tô Việt cũng dừng lại, anh không dám nhìn mặt cô, vùi đầu vào gáy cô.
Trong khi đang hồi phục lại hơi thở anh nghe thấy Hứa Thanh Giai nói: "Chính là âm thanh này."
"Tôi nghe thấy được."
"Bọn họ làm tình."
Thay vì những từ ngữ uyển chuyển, tinh tế khác cô chọn cách biểu đạt thẳng thắn và trắng trợn nhất..