Hứa Thanh Giai phát ra tiếng thở gấp, cô gọi tên anh:
"Tô Việt, Tô Việt..."
Cô vừa thấy xa lạ vừa lo lắng, dường như chỉ có thể bù đắp bằng cách gọi tên anh.
Cả người Tô Việt đều nóng bỏng, anh đói khát như người bộ hành lâu ngày trên sa mạc, liếm mút thủy dịch của cô.
Hai chân Hứa Thanh Giai gác lên vai anh, cô nâng eo lên, như đem nơi riêng tư dâng đến miệng anh, cơ thể không ngừng vặn vẹo run rẩy theo tần suất liếm hút của anh.
Sao lại thế này...!nơi có cũng liếm được ư?
Hứa Thanh Giai đỏ bừng mặt.
Nước trong người cô như chảy mãi không hết, Tô Việt vừa liếm vừa cởi quần ra.
Anh đã rất cứng, bên trong quần bị bó lại thành một bọc nhỏ.
Tay anh trượt lên trên, tầm mắt đảo qua đầu v* đỏ bừng, cuối cùng dừng ở mặt cô.
Sự đê mê trên mặt Hứa Thanh Giai khiến anh run lên, không dám đối diện quá lâu, vì thế anh cúi đầu hôn cô.
Nụ hôn mang theo hương vị khác, hai người trao đổi chất lỏng và tàn lưu vừa rồi.
Tất cả mọi thứ sinh trưởng damdang và khêu gợi dưới sự tắm gội của ánh mắt trời mùa đông.
Bao gồm cả trái tim anh.
Những suy nghĩ thầm kín một lần nữa tràn ra dưới sự trêu chọc hết lần này đến lần khác của cô.
Tô Việt vừa hôn cô vừa nắm lấy mình.
Hứa Thanh Giai cảm nhận được thứ mềm mại ướt át lướt qua âm phụ của cô, sau đó nó thuận lợi tiến vào trong cơ thể.
Đây là lần thứ hai, không thể viện lí do như lần đầu tiên được nữa, cả hai người đều đang tỉnh táo.
||||| Truyện đề cử: Bệnh Phú Quý |||||
Tô Việt hít thở nặng nề, mông Hứa Thanh Giai bị anh nâng lên, bắp đùi đặt lên đùi anh, cô chỉ có thể ghé sát vào anh.
"Ưm..."
Hứa Thanh Giai cắn môi dưới, tay cô vô thức bám chặt vào tay anh, bởi vì quá căng thẳng nên tầng tầng lớp lớp trong hoa huy*t không chịu thả lỏng.
Tô Việt khó khăn di chuyển hai cái, anh thấy cô sắp cắn môi bật máu, nên vươn tay đè môi cô lại, để cô buông lỏng khớp hàm.
Nhưng Hứa Thanh Giai đã nửa thất thần, cô cắn lấy ngón tay anh.
"..."
Đầu lưỡi của cô quấy loạn trong miệng, Tô Việt như phát hiện ra niềm vui mới, anh vừa mạnh mẽ đóng cọc vừa dùng ngón tay trêu đùa lưỡi cô.
Chỉ là như vậy vẫn chưa đã ghiền, anh muốn thấy miệng trên và miệng dưới của cô đều bị chơi banh ra, anh đổi thành hai ngón tay, kẹp lấy đầu lưỡi của cô đảo quanh rồi kéo ra ngoài.
Nước miếng trong suốt chảy ra, cô bây giờ khác hoàn tới với bộ dáng yên tĩnh mọi ngày.
Chơi đến cuối cùng, Hứa Thanh Giai nhịn không được nức nở đẩy anh.
Trước ngực bị cản lại, Tô Việt rút ngón tay ra bóp ngực cô, nước miếng bôi hết lên nhũ thịt trắng nõn.
Anh cúi đầu cắn cằm cô.
"Em không thể đẩy anh ra." Hơi thở của anh nóng bỏng.
Hứa Thanh Giai đâu hiểu thâm ý trong lời nói của anh, cô đứt quãng nói: "Đừng mà...!Tô Việt, em hơi khó chịu."
"Khó chịu chỗ nào?"
"Dưới...!phía dưới...!em muốn đi WC, anh buông em ra trước đi."
Tô Việt liếm nước mắt vì động tình mà chảy ra của cô, tay anh đi xuống tiến đến nơi kết hợp của hai người, sờ đến nhụy hoa nho nhỏ kia.
"Chỗ này sao?"
"A....!Tô Việt."
Cảm giác khủng hoảng vì mất khống chế cắn nuốt cô, Tô Việt còn cố tình chơi ác không ngừng kích thích nơi đó.
"Em thật sự...!anh buông em ra...!em muốn đi WC...!huhu...."
Tô Việt ngồi dậy, trong lúc Hứa Thanh Giai cầu xin anh lại càng tăng tốc thọc vào rút ra, còn liên tục xoa nắn âm đế của cô.
Hứa Thanh Giai vừa đau vừa ngứa rồi lại thêm cảm giác hoang mang không khống chế được khiến cô co người lại muốn trốn về phía đầu giường, nhưng bị anh nắm mắt cá chân kéo về.
Anh cố ý kích thích, cuối cùng Hứa Thanh Giai cảm thấy một dòng chất lỏng mất khống từ trong cơ thể cô phun tung tóe ra ngoài, dòng nước trượt qua nơi giao hợp của hai người.
Khoảng không trước mắt cô lóe sáng từng vòng, tiếng rên rỉ nho nhỏ biến thành tiếng khóc thút thít.
Cả người từ trên xuống dưới như không còn là cô nữa.
Cô kịch liệt run rẩy, bức tường thịt khép mở liên tục cũng kẹp bắn Tô Việt, xương cùng tê dại, trong cổ họng đè nén tiếng rên.
Tô Việt nhanh chóng rút ra, chất lỏng trắng sữa đặc sệt bắn lên bụng và ngực cô.
"..."
Thật ra anh muốn đổi tư thế khác nhưng lại bị huyệt thịt chặt khít và ướt át của cô mút vào nên không khống chế được.
Tô Việt không cam lòng nhíu mày.
Trong phòng yên tĩnh, chỉ còn tiếng khóc đứt quãng của Hứa Thanh Giai.
Sau khi bắn Tô Việt vùi đầu vào bộ ngực đẫy đà của cô, khôi phục lại hô hấp, anh ngẩng đầu lên phát hiện cô đang che miệng như muốn khống chế tiếng khóc.
Tâm trạng của anh chợt trở nên vô cùng sung sướng, anh kéo tay cô xuống, đối diện với đôi mắt đẫm lệ của cô.
"Sợ cái gì, không phải tôi đã nói nhà tôi cách âm rất tốt rồi sao?"
"..."
Hứa Thanh Giai xấu hổ nhìn anh.
"Thoải mái không?" Anh tự hỏi tự trả lời: "Em thoải mái đến mức đi tiểu rồi.".