(っ◔◡◔)っ ♥ Chương 36 Đàn chị ♥
Edit: Vũ Quân
Trần Nhĩ lớn hơn Diệp Hành Viễn một tuổi, chị cũng lí trí hơn anh nhiều.
Nhà họ Diệp phản đối, Diệp Hành Viễn thì quá nông nổi, cộng thêm...!một vài vấn đề thực tế, cuối cùng Trần Nhĩ nói lời chia tay với Diệp Hành Viễn.
Diệp Hành Viễn không muốn, nhưng không lay chuyển chuyển được thái độ kiên quyết của Trần Nhĩ, chị không để lại cho anh chút đường sống nào.
Hứa Thanh Giai không biết lí do bên trong, gần đây trạng thái của Diệp Hành Viễn không tốt lắm, cô nhìn thấy...!khó tránh khỏi có chút lo lắng.
Nhưng cũng chỉ lo lắng mà thôi.
Cô không ý thức được trái tim mình đã thay đổi.
Giữa sân bay người đến kẻ đi, không phải nơi thích hợp để nói chuyện.
Trần Nhĩ nhìn hoàn cảnh trước mắt: "Tối nay em rảnh không? Cùng ăn một bữa cơm nhé?"
Hứa Thanh Giai hơi do dự rồi đồng ý.
Bạn trai của Trần Nhĩ họ Quý nên Hứa Thanh Giai gọi hắn là Quý tiên sinh.
Chiếc Rolls-Royce Phantom của Quý tiên sinh đỗ ngoài sân bay, tuy Hứa Thanh Giai đi theo cha mẹ được hiểu biết rất nhiều nhưng cũng hiếm khi nhìn thấy thế trận như vậy.
Tầng lớp cao còn có tầng lớp khác cao hơn.
Cách cư xử kì lạ khi ở cạnh nhau của Trần Nhĩ và Quý tiên sinh cộng thêm những lời đồn trong trường khiến Hứa Thanh Giai không được tự nhiên khi ngồi trên xe.
Cũng may Quý tiên sinh chỉ đưa hai người đến nhà hàng chứ không vào ăn cùng, trước khi đi hắn còn đưa cho Trần Nhĩ một tấm thẻ.
Trong từng cử chỉ đều toát ra khí chất quý tộc nước Anh.
*
"Chắc em đã nghe nói rồi."
Người phục vụ đang rót rượu vang, Trần Nhĩ lắc chất lỏng trong chiếc ly, rượu đỏ như máu chao liệng trong ly thủy tinh.
Chị nhìn về phía Hứa Thanh Giai, biểu cảm vẫn nhàn nhạt như cũ, Hứa Thanh Giai nhất thời không hiểu.
"Gì cơ ạ?"
"Trong trường nói chị được bao nuôi."
Hứa Thanh Giai sửng sốt.
Thì ra Trần Nhĩ đã sớm biết, vậy vì sao cô ấy chưa bao giờ giải thích.
"Em nghĩ thế nào?" Trần Nhĩ lại hỏi cô.
Hứa Thanh Giai há miệng thở dốc, lời nói ra khó khăn.
Cô cẩn thận tìm từ: "Em nghĩ...!chị sẽ không như vậy."
"Thanh Giai." Trần Nhĩ cười: "Cảm ơn em đã tin tưởng chị."
Khóe miệng của Hứa Thanh Giai vừa cong lên đã nghe thấy Trần Nhĩ nói: "Nhưng đó là sự thật." Biểu cảm của Hứa Thanh Giai cứng đờ.
"Chị thật sự được bao nuôi."
Giọng điệu của Trần Nhĩ nhạt nhẽo đến mức như đang bàn về thời tiết hôm nay.
"Anh ấy tên là Quý Minh Trưng, em còn nhớ không? Kỷ niệm thành lập trường năm ngoái anh ấy đứng giữa ban giám hiệu."
...
Sau khi ra khỏi nhà hàng Hứa Thanh Giai vẫn đang ngơ ngác.
Trần Nhĩ nói cô ấy thực sự đã quá mệt mỏi với Diệp Hành Viễn, tuy Quý Minh Trưng hơi lớn tuổi, nhưng muốn tiền có tiền, muốn địa vị có địa vị, diện mạo xuất chúng, dáng người cũng xuất sắc.
Cho dù cô gái sinh ra từ vùng núi như cô sau này không thể đi lâu dài với Quý tiên sinh, nhưng việc tận hưởng vinh hoa phú quý lúc này cũng đủ rồi.
"Nhân lúc còn sống hãy cứ tận hưởng đi." Trần Nhĩ nói như vậy: "Huống chi...!chị không muốn quay lại vùng núi."
Chi phí để học vũ đạo không ít hơn học nghệ thuật và âm nhạc.
Trần Nhĩ học múa dân gian, tương đối tiết kiệm hơn một chút...!nhưng trước đây nó không được coi là một ngành, các cô gái dân tộc vừa múa vừa hát, lúc 15-16 tuổi Trần Nhĩ được giáo viên trong đoàn nghệ thuật phát hiện trong cuộc khảo sát ở khu vực Vân Quý (Cao nguyên Vân Nam- Quý Châu nằm ở Tây Nam TQ) lấy điều kiện cung cấp học bổng và phí sinh hoạt để tuyển chị vào vũ đoàn.
Kết quả Trần Nhĩ thực sự đã tạo dựng được tên tuổi của mình, cô vốn là chồi non tốt của vũ đạo, sau này lại chăm chỉ luyện tập, tuy rằng các môn văn hóa kém hơn các bạn cùng tuổi, nhưng ban ngày cô tập múa, buổi tối lại ôn bài, cuối cùng giúp cô có đủ điều kiện thi đỗ vào đại học Kiều.
Hứa Thanh Giai cảm thấy khâm phục khi nghe Trần Nhĩ trải lòng.
Cô biết mình chưa trải qua những thăng trầm của cuộc sống là bởi cô may mắn, chứ không phải vì chúng không tồn tại.
Trần Nhĩ là người trải qua gian khổ, cô ấy phải suy nghĩ nhiều hơn người bình thường.
Hứa Thanh Giai không thể lấy tư tưởng của mình để đóng khung cho cô ấy.
Chỉ là...!làm thế nào để nói với Diệp Hành Viễn đây?
Lúc trước Diệp Hành Viễn đến tìm Hứa Thanh Giai là bởi muốn hỏi cô có thể giúp anh liên hệ với Trần Nhĩ hay không.
Nhưng với tình hình của nhà họ Diệp, đàn chị sẽ không được đối xử tốt.
Hứa Thanh Giai hiểu rõ sự quy củ lòng vòng trong gia đình hào môn.
Hứa Thanh Giai vừa về đến nhà, Diệp Hành Viễn đã gọi điện thoại đến, anh hỏi cô có thể liên lạc được với Trần Nhĩ không.
Hứa Thanh Giai nói mình đã gặp Trần Nhĩ, Diệp Hành Viễn nghe xong lập tức tới tìm cô.
Hai người gặp mặt ở nhà Hứa Thanh Giai.
Sau khi thất tình, Diệp Hành Viễn tiều tụy rất nhiều, Hứa Thanh Giai đắn đo nửa ngày không biết nên nói với anh như thế nào.
"Anh biết đấy, gia cảnh của dì Lương thâm hậu đến mức nào, anh cũng không muốn đàn chị phải tủi thân chứ? Đàn chị càng không muốn anh phải khó xử khi đứng giữa mẹ anh và người anh thích."
"Nguyên nhân là như vậy ư?"
"Đây không phải chuyện nhỏ." Hứa Thanh Giai nói với anh: "Có lẽ anh không cảm thấy, nhưng đối với con gái mà nói, hôn nhân không phải chỉ là việc của hai người.
Thật ra đối với kết hôn con gái sợ hãi nhiều hơn là khát khao, anh có thể đảm bảo sau này đàn chị sẽ không gặp bất kì tổn thương gì không?"
Diệp Hành Viễn nắm chặt ly nước Hứa Thanh Giai rót cho anh, anh im lặng một lát, rồi đột nhiên hỏi cô: "Vậy còn em? Nếu đổi lại là em, sau này chú và dì Tống không thích người bạn đời của em thì em định làm gì?"
Hứa Thanh Giai sửng sốt một chút, sau khi hiểu câu hỏi của anh trong đầu cô bỗng nhiên xuất hiện một bóng dáng.
Cô nhỏ giọng nói: "...!Đang giải quyết vấn đề của anh mà.
Sao đột nhiên lại hỏi em."
Sắp 12 giờ Diệp Hành Viễn mới rời đi, hôm nay không có sao, dự báo cho một ngày mai âm u.
Hứa Thanh Giai đưa Diệp Hành Viễn ra khỏi tiểu khu, trước khi lên xe đột nhiên anh nói với Hứa Thanh Giai: "Bây giờ em không thích ai, đợi sau này em có người thích rồi sẽ hiểu."
"Yêu là có thể vượt qua mọi khó khăn.
Trần Nhĩ chỉ...!không đủ yêu anh mà thôi."
Anh nói rất đáng thương, Hứa Thanh Giai cũng thấy xót xa.
Nhưng thì ra từ trước đến nay anh vẫn không biết cô từng thích anh.
Mối tình đơn phương kéo dài mấy năm, cuối cùng dừng lại bằng quan hệ bạn bè.
Hứa Thanh Giai nhìn theo chiếc xe dần đi xa của anh, cô đứng đó trong chốc lát rồi mới xoay người rời đi.
Đêm dài thật sâu, cô không chú ý tới một bóng người đứng dưới tàng cây.
Anh đã nhìn thấy sự cô đơn và mất hồn của cô.
Gòi, hết chương trình tặng chương đầu năm chúc mn năm mới vui vẻ..