(っ◔◡◔)っ ♥ Chương 42 Trừng phạt ♥
Edit: Vũ Quân
Hứa Thanh Giai và Tô Việt giằng co trước cửa nhà, cô cúi đầu không nhìn anh, anh cũng không có ý định di chuyển.
"Tránh ra."
Không nhúc nhích.
Hứa Thanh Giai đẩy Tô Việt ra, cô mở khóa vân tay.
Lúc đóng cửa một cánh tay khác đưa đến chặn lại, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng rên đau đớn.
"Anh!"
Hứa Thanh Giai bị anh chọc tức cạn lời.
Cô mặc kệ cửa có đóng hay không, cứ thế xoay người đi vào.
Tô Việt bước theo sau cô.
Đây là lần đầu tiên Tô Việt tới nhà cô.
Bên trong rất rộng, trang trí đơn giản mà xa hoa, khác biệt hoàn toàn với căn phòng vừa bé vừa nát của anh.
Nhưng anh không có tâm trạng thưởng thức, chỉ có thể nhắm mắt đi theo Hứa Thanh Giai.
Cô đi vào phòng bếp rót ly nước, anh chặn cô lại giữa bàn bếp và anh.
Hứa Thanh Giai không ngửi thấy mùi rượu của mình, nhưng cô ngửi thấy từ trên người anh.
Cô nhăn mũi lại: "Anh hôi quá, tránh ra đi."
Tô Việt giống như bị một cây kim nhỏ đâm phải, cơ thể theo bản năng lui về phía sau, nhưng anh không muốn buông cô ra.
Hiếm khi anh kiên nhẫn như vậy: "Cái bánh kem kia..."
"Ném rồi." Hứa Thanh Giai nói.
Tô Việt cảm thấy việc hít thở thật khó khăn.
"Không vứt đi thì để nó chảy nước ra à?" Tô Việt trầm mặc một lát, anh khô khốc đáp: "Tôi không biết."
Hứa Thanh Giai cũng im lặng.
một lúc lâu sau cảm xúc của cô mới dịu lại: "Anh nói dối em rằng anh đã về Lạc Châu."
Tô Việt: "..."
Hứa Thanh Giai: "Anh còn nói...!chúng ta chỉ dựa theo nhu cầu nữa chứ."
Giọng nói của cô dần bé đi: "Ở trong lòng anh quan hệ của chúng ta thật sự chỉ có như vậy thôi sao?"
Nếu là như vậy thì tại sao phải đối xử tốt với cô? Tại sao đêm giao thừa lại đi bắn pháo hoa cùng cô, tại sao lại hôn lên đôi chân méo mó vì luyện tập ba lê lâu năm của cô rồi khen nó xinh đẹp.
Tuy cô không biết Tô Việt thích cô từ bao giờ nhưng cô có thể chắc chắn rằng anh thích cô.
Cho nên vì sao anh lại nói như vậy? Dĩ nhiên Tô Việt không coi là như thế, nhưng anh nghĩ trong lòng Hứa Thanh Giai mình chỉ xứng làm bạn tình của cô.
"Tôi xin lỗi."
Câu trả lời của anh không khiến Hứa Thanh Giai vừa lòng, thận chí cô còn muốn đánh anh, cắn anh để trả thù.
Cô không thể nói những câu khắc nghiệt, vậy nên sự tủi thân biến thành nước mắt rơi tí tách xuống sàn nhà.
Tô Việt nắm tay cô, bị cô hất ra, anh lại nắm, lại bị hất ra.
Anh giống như một bức tường thịt cản đường của cô, Hứa Thanh Giai không cho anh chạm vào, cô cũng không ra khỏi phòng bếp, cô tức giận đến mức ngồi thụp xuống khóc.
Tô Việt cũng ngồi xổm xuống, anh chỉ biết liên tục nói xin lỗi cô.
"Em đừng khóc nữa, tôi xin lỗi, tôi không nên nói như vậy."
Nếu Hứa Thanh Giai ngẩng đầu lên cô sẽ thấy hốc mắt anh cũng đỏ bừng.
"Tôi thấy em và Diệp Hành Viễn ở cạnh nhau, tôi cho rằng..." anh khàn giọng nói "Cho rằng em còn thích anh ta.
Không phải anh ta đã chia tay với đàn chị của em rồi sao..."
"Cho nên? Anh ấy chia tay thì em phải dính lấy anh ấy hả?"
Hứa Thanh Giai ngẩng đầu, nhìn thấy mắt anh cô hơi sửng sốt nhưng vẫn muốn chất vấn anh: "Em xem em là cái gì? Ở trong mắt anh, em hèn mọn đến như vậy à?"
"..."
Tô Việt không dám trả lời.
Là anh hèn mọn, anh tự ti.
Hứa Thanh Giai đợi một lát vẫn không thấy anh trả lời, vì thế cô đẩy anh ra.
Anh cũng đang ngồi xổm trọng tâm không vững nên bị cô đẩy qua một bên, lưng đập mạnh vào tường đá cẩm thạch.
Trong lúc anh kinh ngạc Hứa Thanh Giai đã ngồi lên đùi anh, hai tay cô chống lên vai anh.
Cô tiến về phía trước cắn môi anh.
Cô gặm nhấm vừa lộn xộn vừa mới lạ, không hề mang theo sự quyến rũ.
Tô Việt biết cô buồn, cô tủi thân bởi anh làm sai, anh nói không lựa lời, mặc dù bị cắn rách môi anh vẫn không đẩy cô ra, tay anh đỡ eo để cô tùy ý trả thù.
Sự thuận theo như vậy càng kích thích tâm lý trả thù của Hứa Thanh Giai, tay cô trượt xuống kéo vạt áo phông của anh.
Đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào bụng của Tô Việt, cơ bắp đang căng cứng cuối cùng cũng có phản ứng.
"Hứa Thanh Giai..."
Hứa Thanh Giai ngẩng đầu, cô nhìn anh trong khoảng cách rất gần.
"Không phải anh nói chúng ta là...!bạn tình sao?" hai chữ kia khiến cô xấu hổ khi phải nói ra.
Lỗ tai cô nóng lên.
Cho nên làm những gì mà bạn tình cần làm đi.
Hơi thở của anh trở nên nặng nề, anh nhìn cô thật lâu, sau đó không nói gì.
Cũng đúng.
Làm bạn tình, dù sao cũng tốt hơn là nhìn cô ở bên người khác.
Truyện Tiên Hiệp
Anh sẽ là công cụ giải tỏa dục vọng của cô.
Hứa Thanh Giai muốn ép anh nói anh thích cô, nhưng anh không chịu nói, lại còn mặc kệ cho cô đùa nghịch.
Anh cho rằng làm như thế cô sẽ nguôi giận ư?
Cô cắn răng kéo quần áo của anh ra, cô xoa bóp đùa bỡn đầu v* của anh như anh đã từng làm với cô.
Cô không biết vì sao Tô Việt lại thích sờ ngực như vậy, lúc cô làm thì không có cảm giác gì, cũng không thấy Tô Việt có phản ứng kích thích nào.
Cô lại nhớ đến lúc anh mút ngực cô, máu trong người như bị dồn hết xuống ngực rồi bị anh hút ra, vì thế cô cũng học theo đẩy anh ra sau, để anh nằm lên mặt đất.
Dù sao mỗi ngày dì giúp việc cũng quét dọn phòng bếp, còn sạch sẽ hơn cả người toàn mùi rượu và thuốc lá của anh.
Đây là lần đầu tiên cô ngậm đầu ti của con trai.
Điều khiến cô ngạc nhiên chính là khi bị hút như vậy con trai cũng phát ra tiếng rên rỉ như con gái.
Tô Việt cố gắng nhịn xuống nhưng điều này vẫn khiến Hứa Thanh Giai hưng phấn, cô cảm thấy mình đã phát hiện ra bí mật trong cơ thể anh.
Vậy nên cô càng hút hăng say, hơn nữa lúc hút ti anh, cô còn có phản ứng, nước non bên dưới chảy ra làm ướt quần lót của cô.
Cô lặng lẽ vặn vẹo mông, phía dưới vừa vặn đụng vào thứ đang dần cứng lên của anh.
Cơ thể anh thành thật hơn miệng anh nhiều, đúng là con trai là động vật suy nghĩ bằng thân dưới.
Lỗ tai như bị thiêu đốt, dần lan đến mặt, cô buông tha cho ngực anh, tay chống lên bụng anh đứng dậy, khóe mắt lướt qua bụng dưới của anh.
Ánh mắt cô nóng rực, Tô Việt đoán ra cô muốn gì, nhưng anh không thể tin được, chỉ cảnh giác nói:
"Hứa Thanh Giai."
"Anh đừng nói chuyện!"
Cô đang bị cồn dồn lên não, bỏ lại hết tất cả liêm sỉ và sự giáo dục từ nhỏ, sinh ra sự dũng cảm trước nay chưa từng có.
Tay cô hơi run cởi quần của Tô Việt.
Kéo xuống, còn một tầng quần lót mỏng.
Lại kéo xuống, thứ cứng rắn hơi cong bắn ra ngoài.
Hơn nữa dưới cái nhìn chăm chú của Hứa Thanh Giai nó càng ngày càng cứng hơn.
Không đẹp lắm, lớn lên còn dữ dằn hơn Tô Việt.
nhưng thế thì đã sao? Hứa Thanh Giai liếc anh một cái.
Nó vẫn phải ngoan ngoãn nằm bên dưới nhận phạt đấy thôi..