Về sớm một chút, tôi sẽ nhớ em.
Chương Hiểu một lần lại một lần lặp lại câu nói của Sở Quân trước khi rời đi.
Cậu không bị vứt bỏ, không hề, tấm hình đó không chứng minh được gì, nhất định chủ nhân vẫn đang đợi cậu về nhà.
Kỳ nghỉ đã kết thúc mà thái độ của cha Chương vẫn không thay đổi, tuyệt đối không cho cậu ra đường.
Vì lo lắng cho sức khỏe của ông mà cậu cũng không dám làm liều.
Căn nhà này là nơi cậu trưởng thành suốt hai mươi năm, lẽ ra phải là nơi thân thuộc nhất mới đúng...!Vậy mà giờ đây lại trở thành lồng giam khiến cậu giằng xé, đứng ngồi không yên như đi trên kim châm.
Lại mơ hồ trôi qua một ngày, lo lắng làm cậu mất ăn mất ngủ.
Cậu ngây người nhìn cửa sổ, thoáng lơ đãng nhìn xuống dưới lầu.
Một bóng người quen thuộc đứng dưới ngọn đèn đường mờ ảo, mắt đối mắt với cậu.
Chương Hiểu run tay.
Cậu sợ đây là ảo giác do quá nhung nhớ mà tạo thành.
Cậu vội lấy một cái áo khoác mặc vào rồi nhanh chân chạy xuống lầu.
Người nọ đứng trước mặt cậu, đứng giữa trời sao tinh tú và khói lửa nhân gian, cậu thấy nhưng lại không dám đến gần.
Cậu nhìn hắn, muốn từ trong ánh mắt ấy nhìn ra chút cưng chiều, chút yêu thương nào đó để tiếp thêm cho cậu dũng khí lên tiếng.
Cuối cùng, vẫn là Sở Quân thở dài trước, mở miệng nói: "Sao trong mắt toàn là tơ máu thế này? Tôi nhớ chó con nhà tôi rất sáng sủa mà, sao mới đi có mấy ngày đã trở thành bộ dạng này rồi?"
Chương Hiểu lập tức lao tới, ôm chặt lấy hắn, "Em còn tưởng...!Chủ nhân muốn vứt em..." Giọng cậu vô cùng uất ức, tự bản thân nghe thấy còn cảm thấy xấu hổ.
"Xin lỗi, là tôi tới chậm.
Người em có mùi thuốc, sao vậy? Em bị thương à?"
"Em nói cho cha biết, nói em thích đàn ông."
Nghe vậy, Sở Quân càng thêm ra sức ôm siết lấy cậu.
"Chương Hiểu, ngày hôm qua quả thật tôi đã vứt bỏ em."
"...!Chủ nhân?!"
"Ngay từ đầu tôi đã biết em không phải đồng tính.
Tôi mặc đồ nữ, mang giày cao gót là cố ý quyến rũ em, cố ý khiến em rơi vào cái bẫy của mình.
Tôi không thể chấp nhận chuyện em thích phụ nữ, càng không thể chấp nhận em vì muốn kết hôn mà gặp mặt phụ nữ.
Tôi ghen.
Chỉ mới một lần đã vậy, khi đó tôi hận không thể phế bỏ nửa dưới của em, khiến em vĩnh viễn không thể ôm người đàn bà khác...!Hoặc là chặt đứt hoàn toàn quan hệ xã hội của em, làm em không thể đi làm, chỉ có thể ở nhà mãi mãi..."
Trong màn đêm, biểu cảm trên mặt Sở Quân cực kì lạnh lùng.
"Chương Hiểu, tôi cho em một cơ hội lựa chọn cuối cùng.
Hiện tại, quay về làm một người thường, em sẽ không bị xã hội và người nhà khinh thường."
Chương Hiểu nhíu mày nghe hắn nói, lời vừa dứt lập tức bật cười.
Cậu nắm cổ áo hắn, ghì chặt áo sơ mi, nhìn chằm chằm vào hắn gằn từng chữ một: "Em chỉ làm chó cái của Sở Quân."
Hắn thật sự bị những lời này làm rung động.
"Sở Quân...!Anh có biết những lời này có ý nghĩa gì với em không? Là em lựa chọn để anh điều giáo.
Là em không thể sống thiếu anh.
Nếu anh đã quyến rũ em thì anh phải có trách nhiệm với em.
Sở Quân,dù sau này có chuyện gì xảy ra, khi cần lựa chọn, câu trả lời của em luôn là anh.
Anh có vừa lòng không?"
Chương Hiểu kích động nói, thậm chí còn quên lúc này đã là nửa đêm cần phải kiểm soát âm thanh.
Nói xong, cậu không nhịn được gục mặt lên vai hắn, nức nở khóc.
Bàn tay ấm áp vỗ nhẹ trên lưng cậu, mãi đến khi cậu bình tĩnh lại mới dừng tay.
"Bé cưng, đã muộn rồi." Hắn dịu dàng thủ thỉ bên tai cậu, "Trời lạnh lắm, em vào nhà trước đi.
Ngày mai tôi đến đón em về."
Chương Hiểu nghe lời gật đầu, nhưng trong mắt vẫn còn tia hoảng sợ chưa tan.
Sở Quân lấy một cái vòng da đeo lên cổ cậu, cố ý siết chặt một chút để tăng cảm giác tồn tại của nó.
"Ngoan, về nhà thì tự cởi ra.
Đợi khi tôi và em về rồi, tôi sẽ tự tay đeo nó cho em."
Vòng cổ và ôm ấp mang cho cậu cảm giác an toàn.
Có mùi hương của Sở Quân bên cạnh, cậu như kẻ lưu lạc tìm thấy địa đàng của mình sau bao ngày bị thần linh lưu đày.
Ngày hôm sau, Sở Quân mặc âu phục chỉnh tề đến nhà họ Chương gõ cửa.
Cửa mở, thấy người trong nhà là cha Chương liền tự mình giới thiệu, "Chào chú, con là người yêu của Chương Hiểu."
Trước khi cha Chương cầm ghế đẩu lên, Sở Quân đã tỏ ý động thủ sẽ không giải quyết được vấn đề gì.
Thay vào đó, hắn cực kì có thành ý mời ông đến một nhà hàng sang trọng gần đó nói chuyện.
Trên bàn ăn, hắn không nhiều lời mà đặt một cái thẻ lên bàn, "Trong thẻ có hai triệu, số tiền này đủ để chú mua một biệt thự nhỏ với một chiếc xe chở hàng mới.
Chương Hiểu từng nói với con xe của chú đã cũ rồi, em ấy rất lo cho an toàn của chú."
"Mày có ý gì?" Cha Chương tức giận nói, "Muốn dùng hai triệu mua con tao?"
"Chú đừng hiểu lầm.
Là người yêu của Chương Hiểu, con chỉ muốn tỏ lòng hiếu kính với chú mà thôi, không cần thì thôi vậy." Sở Quân thu lại thẻ, thái độ cũng thay đổi, dáng vẻ kiêu ngạo tự đắc, giọng điệu không còn tôn trọng như trước nữa.
"Mày chết tâm đi, tao sẽ không bao giờ đồng ý cho mày với con tao quen đâu.
Nó phải kết hôn!" Ông nói.
Sở Quân bình thản đáp lời: "Không biết Chương Hiểu có nói với chú con mới là người theo đuổi em ấy không?"
"Tao không muốn biết mấy thứ đó."
"Chú không thấy lạ sao? Chương Hiểu rõ ràng là người dị tính, tại sao lại quen một thằng con trai là con? Là con dùng mọi thủ đoạn theo đuổi em ấy, thậm chí em ấy còn sẵn lòng vì một lời của con mà nghỉ công việc ban đầu."
Biểu cảm trên mặt Sở Quân mỗi lúc một sắc bén, hắn nhìn thẳng vào mắt ông, nói tiếp: "Nếu chú một mực muốn em ấy kết hôn, con sẽ theo đuổi người phụ nữ đó.
Chú nghĩ xem, người đó sẽ chọn con hay Chương Hiểu?"
Cha Chương giận dữ trừng mắt nhìn, nhìn tên đáng chết ngồi đối diện mỉm cười sáng lạn.
Hắn rất ưa nhìn, dù là tài năng hay vẻ ngoài đều vô cùng nổi trội, thằng con của ông không thể nào bì kịp.
"Cuộc đời của Chương Hiểu đã bị con nắm trong tay rồi.
Con bảo đảm, ở bên con em ấy sẽ không phải lo lắng cơm ăn áo mặc, nếu chú không...!Con sẽ phá hủy em ấy, cả người nhà cũng không buông tha.
Con dám nói dám làm, chú suy nghĩ đi."
Đồ ăn còn chưa lên Sở Quân đã đứng dậy rời đi.
Cha Chương trả chứng minh thư và di động lại cho Chương Hiểu.
Cậu rất lấy làm lạ, lúc nhận được đồ còn thấy ông bày ra vẻ mặt thương hại.
Cậu hỏi Sở Quân đã thuyết phục ông thế nào, hắn chỉ nói đã hứa sẽ mua cho ông một chiếc xe tải mới là ông lập tức đồng ý.
Dù cậu có nghi ngờ nhưng vẫn theo hắn về nhà, dẫu sao niềm hạnh phúc được ở bên người yêu có thể đánh bay tất cả.
– Còn tiếp –.