Gần cuối năm, công việc ở nhà xuất bản càng lúc càng tất bật.
Mỗi ban vừa phải chuẩn bị lập kế hoạch cho những sự kiện sắp tới vừa phải đốc thúc hoàn thành các ấn phẩm đã quảng bá trên thị trường.
Vưu San đã lăn lộn trong cái ngành này được chừng bốn, năm năm rồi.
Mới đầu bước vào công ty, cô vẫn còn là một cô gái trẻ trung, non nớt và có kinh nghiệm sống chỉ bằng đầu ngón tay.
Vì quan niệm muốn sống hòa nhập với con người, cô dường như đã lột bỏ hoàn toàn thân phận ma cà rồng của mình, hạn chế hết mức sử dụng năng lực siêu nhiên cũng như tránh để lộ cơn cuồng khát bản năng.
Thời gian qua đi, cô luôn tích cực chăm chỉ trong công việc nên nhanh chóng được đền đáp xứng đáng.
Hiện tại, Vưu San là trưởng ban biên tập về mảng sách văn học.
Ngồi ở chức vị cao hơn người khác, đồng nghĩa với trách nhiệm trên vai cũng nặng hơn rất nhiều.
Song, do đam mê cháy bỏng, dù có cực nhọc khó khăn đến mấy cô cũng không mở miệng than vãn nửa lời.
Thậm chí còn cảm thấy công việc này là điều tuyệt vời nhất mà mình từng có, dẫu cho Vưu Quán Thanh chưa từng đồng thuận để cô đi theo con đường tẻ nhạt ấy.
Vưu Quán Thanh nghĩ rằng với một đầu óc thông minh nhạy bén của Vưu San thì đáng lý cô nên hướng đến một sự nghiệp vững vàng và đem lại nhiều lợi ích hơn cho bản thân, chứ không phải suốt ngày vùi đầu vào máy tính lẫn trang giấy nhàm chán vô vị thế kia.
Suy nghĩ của ông không sai, nhưng chỉ đúng một nửa.
Vưu San quả là một cô gái thông minh, nhạy bén, hơn nữa còn rất bản lĩnh.
Và một cô gái khi sở hữu đủ tố chất kể trên sẽ là người hiểu rõ bản thân muốn gì và làm được gì, quan trọng nhất là sẽ không để bất kỳ ai kiểm soát hay điều khiển mình.
Ban biên tập sách văn học của nhà xuất bản J’ÉCRIS (*) đang trên đà phát triển, liên tục mua được bản quyền của nhiều bộ tiểu thuyết nổi tiếng trên mạng.
Trong văn phòng, tiếng chuông điện thoại bàn thay phiên cất lên không ngừng.
(*) J’ÉCRIS: Tiếng Pháp, có nghĩa là “Tôi viết…”
Một bên đánh máy, một bên Vưu San nhận cuộc gọi vừa tới: “A-lô? Trưởng ban biên tập sách văn học xin nghe?”
“Bản thảo của tác giả Một Nắm Thóc đã tiến hành tới đâu rồi?”
“Vẫn còn đang trao đổi với tác giả để chỉnh sửa một số chỗ ạ.”
“Cố gắng đốc thúc nhanh một chút, độc giả trên thị trường đang mong chờ lắm rồi.”
Vưu San liếc mắt nhìn bản thảo nằm bên cạnh, cụm từ “Một Nắm Thóc” hiện rõ ngay trang đầu tiên.
Cô im lặng nhìn chốc lát mới nghiêm túc nói:
“Thật ra tôi có một chuyện muốn nói với phía bên ngài.
Bản thảo lần này của tác giả Một Nắm Thóc nhìn chung thì rất ổn, nhưng có một chương truyện đã đề cập đến vấn đề chính trị, tôi e là chúng ta nên thảo luận lại với tác giả.”
“Cụ thể là liên quan đến việc gì?”
“Chủ quyền.
Mặc dù không phải liên quan đến chúng ta, nhưng vẫn là có chủ ý muốn xúc phạm đến lãnh thổ của người khác nên tôi cảm thấy không hay lắm.”
Đầu dây bên kia trầm ngâm rồi bật cười thản nhiên: “Cô San, cô lo lắng chuyện bao đồng thật đấy! Nếu không phải là xúc phạm chúng ta thì cứ nhắm mắt làm ngơ đi, có ảnh hưởng gì đâu nào? Còn nếu cô muốn thảo luận lại thì cũng được thôi, chúng ta không thiếu cách đâu.
Độc giả mấy ai để ý đến tiểu tiết như vậy, cắt bỏ hoặc viết lại một chương khác là được rồi.”
“Nhưng mà…”
“Chỉ cần xuất bản cho nhanh và nhiều là được, quan trọng là số lượng, hiểu chưa? Chúng ta đang trên đường đua, đừng chậm trễ lề mề!” Người nọ nói xong lập tức cúp máy.
Vưu San chau mày, nắm chặt ống nghe trong tay.
Tâm trạng hào hứng vào sáng sớm nhất thời bị thổi tan, Vưu San thở hắt một hơi rồi đặt ống điện thoại xuống, sau đó đứng dậy muốn ra ngoài hành lang hóng gió.
Cô dựa vào lan can, cổ áo sơ-mi màu xanh sẫm chao nghiêng theo cơn gió vừa lướt qua.
Quả thực, trong suốt mấy năm gần đây, các nhà xuất bản bỗng nhiên đồng loạt lên ngựa và nhập vào đường đua của việc xuất bản nhiều ấn phẩm về tiểu thuyết lãng mạn.
Ai nấy cũng muốn mua bản quyền những bộ truyện “hot” nhất, sau đó còn in ấn hàng loạt các vật phẩm đi kèm với sách để thu hút độc giả lẫn nâng cao lợi nhuận.
Có lẽ trong mắt mọi người, số lượng được ưu tiên là chuyện rất đỗi bình thường.
Không phải trên đường đua thì chỉ cần nhắm tới vị trí chiến thắng thôi sao? Song, Vưu San lại không tán thành suy nghĩ này.
Cô làm việc bằng cả tâm huyết, mỗi một bản thảo đều được trau chuốt đến từng con chữ, bởi vì thứ cô muốn gửi gắm độc giả là một ấn phẩm hoàn hảo từ trong ra ngoài chứ không phải một ấn phẩm được đóng gáy bìa là xong.
Thế nhưng, cũng trong suốt mấy năm quần quật vùi đầu phê duyệt bản thảo, Vưu San dần nhận ra rằng “chất lượng là hàng đầu” chỉ còn là một câu trần thuật.
Ha, cuộc đời không khác gì một chuỗi mâu thuẫn.
Sau khi rũ bỏ ấm ức chán chường trong lòng, Vưu San lấy di động ra gọi cho một người.
Đầu dây phản hồi rất lâu, tận khi cô chuẩn bị ngắt máy mới có giọng nói thì thào cất lên.
Giây đầu cô không nhận ra nổi giọng của em trai mình.
“…Hạ? Phải em không?”
“…”
Vưu Hạ lờ mờ mở mắt, cánh tay giữ điện thoại lỏng lẻo suýt thì rơi xuống giường.
Chăn bông nhàu nhĩ và lộn xộn, quấn quanh người của anh.
Anh muốn trở mình nhưng chỉ vừa nhúc nhích đã thấy toàn thân đau nhức mỏi nhừ.
Lúc gắng gượng ngồi dậy thì liền ngã uỵch lại nệm.
Vưu Hạ bặm môi chau mày, nhìn lên trần nhà như muốn đâm thủng một lỗ để giải tỏa tâm trạng bức bối của mình.
Đau quá… Chuyện gì vậy?
Sao cơ thể của mình lại thành thế này?
Chưa bao giờ mình có cảm giác…ê ẩm đến mức này cả.
Vưu Hạ nuốt khan rồi nhận ra cổ họng khô rát không khác gì bị thiêu cháy, hàng lông mày càng ngày càng dính sát vào nhau, sắp sửa đổ một trận mưa rào.
Phía bên kia, Vưu San ngập ngừng hỏi lại: “Hạ, em có đang nghe máy không?”
“…Có.” Anh cắn môi nén đau, khi đầu óc thanh tỉnh hơn chút xíu mới nói thêm.
“Chị gọi có chuyện gì không?”
Vưu San lần nữa dựa vào lan can lộng gió, nghiêng đầu mỉm cười rạng rỡ: “Chị gọi hỏi thăm em trai thôi cũng không được à? Ban nãy nghe giọng của em lạ lạ, em bị khàn tiếng hả? Có nặng không đó? Đã uống thuốc gì chưa?”
Đầu ong ong, Vưu Hạ vốn không thể trả lời tất tần tật những câu hỏi của chị gái.
Anh đưa tay xoa trán một lúc rồi nói ngắn gọn: “Bị Bẹc-giê vồ.”
Vưu San ngẩn tò te.
Bẹc-giê? Đi đâu mà gặp Bẹc-giê để nó vồ thế kia? Nhưng mà Bẹc-giê thì cũng là chó, bị chó cắn thì phải đi chích ngừa!
Trong phút chốc, Vưu San quên béng đi bọn họ là loài gì, sốt ruột nhắc nhở: “Nè, em có đi chích ngừa chưa vậy? Chó bự cũng độc lắm đó, nó cắn nhiều không, có bị thương chỗ nào nặng không hả?”
Vưu Hạ ôm nửa khuôn mặt, chợt thấy buồn cười mặc dù thân thể đã bị nứt ra làm đôi vào tối hôm qua.
Anh quên đi cơn giận âm ỉ, cười khan đáp: “Chúng ta miễn nhiễm với bệnh dại mà, chị để đầu óc đi đâu vậy? Với cả Bẹc-giê nhà không độc, hơi láo tí thôi, em trị được.”
Bẹc-giê nhà? Nhà nào? Nhà chúng ta làm gì có nuôi Bẹc-giê? Không lẽ thằng em khó tính ở sạch của mình hôm nay lại nuôi chó?
“À ừ…em không sao thì chị đỡ lo rồi.” Cô ngắc ngứ rồi cười gượng gạo, biểu tình trên mặt càng lúc càng nghệch ra, nhưng cuối cùng lại thấy nhẹ nhõm khó hiểu.
Nếu không nhầm thì hồi nãy, em trai của cô vừa cất tiếng cười.
Một khắc tiếng cười truyền vào ống nghe, đủ sức toát lên dáng vẻ dịu dàng gần gũi hiếm thấy.
“Thế cuối tuần em về nhà chơi được không? Dạo này anh hai ăn chơi trác táng quá, em về khuyên anh ấy thử xem?”
Vưu Hạ thờ ơ nói: “Khi nào anh ấy bảo kết hôn thì mới là chuyện lạ, chứ ăn chơi trác táng là bản chất rồi còn gì.
Chị muốn em khuyên gì đây? À, khuyên uống rượu với hút thuốc ít lại kẻo tàn phai nhan sắc và giảm chức năng đàn ông?”
“…” Vưu San đột nhiên đỏ bừng mặt, giận mắng.
“Nói bậy nói bạ!”
Đoạn, cô thở dài: “Haiz, chị biết anh hai trước giờ đã thích sống tự do như thế, nhưng có khi nào lại trụy lạc đến vậy đâu? Chị cứ thấy lo lo sao ấy, nên muốn em khuyên thử vài câu xem sao.”
Khuyên? Khuyên một kẻ phóng đãng quen thói thành người đàn ông đàng hoàng nghiêm chỉnh há chẳng phải nói chuyện với đầu gối còn bổ ích hơn ư?
Vưu Hạ trầm mặc nhích người tựa vào thành giường, hai chân duỗi thẳng dưới lớp chăn bông, bờ ngực trống trơn lộ ra đầy dấu bụi gai đỏ tím, trông ngứa mắt vô cùng.
Anh cúi đầu đăm chiêu đánh giá, nhưng rốt cuộc tâm trí chỉ trôi nổi những khung cảnh quấn quýt điên cuồng của cả hai vào đêm qua.
Vừa nhớ lại, bụng dưới lập tức rục rịch muốn ngóc đầu.
“…” Điên mất thôi!
Vưu Hạ nhắm mắt tịnh tâm, hồi sau mở miệng đáp: “Nếu chị muốn thì em sẽ nhắn tin khuyên anh hai, chứ về nhà thì em không về được.”
“Sao vậy? Cũng lâu rồi em đâu có về thăm nhà.”
“Em chuẩn bị đi công tác, chừng một tháng mới về.”
Ngoài dự liệu, Vưu San sửng sốt: “Em đi công tác? Khi nào thì đi? Mà đi đâu thế?”
Vưu Hạ ngửa cổ, kéo di động ra xa vài giây rồi đưa về chỗ cũ: “Đi Pháp dự hội thảo, chuyến đi không có gì đặc biệt, chị không cần báo lại với hai anh ấy đâu.”
“…À, ờ, chị đâu có định—”
“Em còn không biết chị sẽ làm gì sau khi nói chuyện xong với em à? Chị đừng báo gì cả, em không còn là trẻ con đâu, không thích bị quản thúc.”
Vưu San im lặng nghĩ ngợi: “Ừm, chị hiểu rồi.
Đi đâu thì đi, nhớ giữ sức khỏe là được.
Khi nào về nhớ gọi cho chị ngay nhé.
Giờ chị vào làm việc tiếp đây, bye.”
Lâu ngày không liên lạc với nhau, Vưu San cứ ngỡ mình vừa trên núi xuống, vì cuộc trò chuyện sáng nay với Vưu Hạ đã khiến cho cô không ngừng bất ngờ.
Từ giọng điệu, câu từ đến thái độ của anh rõ ràng khác biệt, khác hẳn so với ngày xưa.
Vưu San đảo mắt nhìn ra ngoài xa, từng gợn mây trắng phau phau bồng bềnh trôi, che khuất tia nắng ban mai dịu dàng.
Ánh sáng bình minh le lói, gió rét lại thổi nhiều cơn, song thâm tâm cô chẳng còn bồn chồn như trước nữa.
Hay nói cách khác, cô nghĩ rằng quyết định của hai người anh trai đã đúng.
Kể từ ngày sống cùng chàng trai ấy, Vưu Hạ bắt đầu thay đổi, thay đổi theo hướng tích cực hơn rất nhiều.
Điện thoại trong tay đã ngắt kết nối từ lâu, nhưng Vưu Hạ mãi chưa thể đứng dậy được.
Anh nằm ỳ một chỗ, mặc kệ ánh nắng bên ngoài dần dần gắt gao, chiếu thẳng vào góc tường đối diện, xuyên qua vài cuốn sách chất chồng trên bàn làm việc.
Nếu không so với chuyện bị bạo hành vào hơn hai năm trước thì con người của anh chưa từng để bản thân phải chịu khổ sở nhường này.
Đầu nhức, tay đau, chân mỏi, thắt lưng rã rời, gần như mọi nơi trên cơ thể đều bị cái chày khổng lồ băm vằm liên tục cả đêm.
Rốt cuộc tại sao mình lại không khống chế được nhỉ? Tại sao mình lại thuận theo? Tại sao mình lại nhắm mắt làm ngơ? Thậm chí còn tỏ ra rất…rất thỏa mãn?
Đổ lỗi cho ai cũng không bằng tự mắng chính mình.
Nếu kiên định hơn chút nữa, cứng rắn hơn chút nữa, tỉnh táo hơn chút nữa thì đã không thảm hại như vậy rồi.
Cơ mà tại sao mọi trách nhiệm lại đổ lên đầu mình chứ?!
Đáng lý “cái chày” chết tiệt kia phải biết kiểm soát nửa thân dưới chứ không phải là mình!
Vưu Hạ chau mày, trừng mắt muốn đánh nhau với trần nhà.
Qua một lúc, anh chầm chậm trở mình ngồi dậy, cắn răng chịu đựng cơn đau thốn lan khắp cơ thể, từng bước lết vào nhà vệ sinh.
Tấm gương thiết kế theo phong cách cổ điển đang phản chiếu một thân người mảnh khảnh trần trụi, cần cổ, xương quai và vòm ngực đan xen vô số vết bụi gai đỏ tím, nom cứ như bị ai đó đánh túi bụi một trận vậy.
Anh sửng sốt rồi bần thần, ngón tay rê nhẹ trên làn da láng mịn, chạm qua từng dấu bụi gai nồng nhiệt mà chàng trai ấy để lại.
Mỗi một dấu in hằn rõ rệt trong mắt anh, nhóm lên tia lửa bập bùng, hun nóng đôi mắt phượng ai kia.
Bụi than làm cay hốc mắt.
Anh bật cười, năm đầu ngón tay siết chặt, đặt ngay ngực trái.
Phòng tắm tĩnh lặng khiến anh vô tình nghe thấy nhịp đập của con tim.
Ký ức trôi dạt với xúc cảm mãnh liệt không thay đổi.
Anh nhắm mắt lại, cố gắng ghi nhớ tường tận từng chút một biểu cảm của đối phương, sau cùng khẽ cong môi mỉm cười.
Tuy rằng đau đớn thể xác là thật, nhưng trong đau đớn anh vẫn trải nghiệm được hạnh phúc tột cùng là như thế nào.
Vòng tay của những cái ôm, bờ môi gửi những nụ hôn, hơn cả là sự đồng điệu về tâm hồn của cả hai.
Dấu bụi gai nom ghê người.
Song, chính dấu vết này lại là câu trả lời của anh, hơn cả là một lời tuyên bố vô cùng mạnh mẽ.
Chưa bao giờ anh muốn nghĩ rằng bản thân sẽ bị ràng buộc với ai đó.
Tuy nhiên, hôm nay anh muốn thẳng thắn khẳng định, anh là của người ta rồi.
Ngâm mình trong bồn nước ấm chừng mười phút, Vưu Hạ đứng dậy, cầm khăn lông lau khô người rồi ra khỏi phòng ngủ.
Vừa hay lúc ấy dưới phòng khách có một bóng hình loay hoay bận bịu, chẳng hề biết anh đang đứng trên lầu nhìn xuống.
Vưu Hạ lặng thinh quan sát chốc lát rồi cất tiếng: “Sao không gọi người dọn dẹp đến?”
Ngay khi nghe thấy âm thanh trầm khàn quen thuộc, Kỳ Họa Niên lập tức dừng tay, giật mình ngoảnh đầu chăm chú nhìn đối phương.
Quần áo sạch sẽ khô ráo, sắc mặt cũng tươi tỉnh hơn hôm qua chút đỉnh, nhưng hàng lông mày đang chau lại kia là thế nào?
Không lẽ…giận mình rồi?
Kỳ Họa Niên gục đầu cắn môi lo sợ, thế nhưng vẫn không ngăn được bước chân đi lại gần anh chủ.
Cậu bước vội lên bậc thang, sau đó đứng dưới anh một bậc, cố gắng cười lên rạng rỡ hỏi han.
“Anh dậy khi nào vậy? Anh thấy trong người…trong người có mệt lắm không?”
Chiều cao cả hai tương đương nhau khi đứng ở góc độ này.
Vưu Hạ nhìn thẳng vào mắt đối phương, âm ỉ một cơn giận mãi không thể nói ra.
Tiếng hừ khẽ thoát qua cánh mũi, anh lạnh giọng đáp lời.
“Cậu từng giã tỏi bao giờ chưa?”
“…Vâng, từng giã rồi.
Nhưng sao ạ?”
Vưu Hạ lén nắm tay thành quyền, cả giận mắng: “Tỏi bị giã liên tục còn nhuyễn thành nước, huống gì là cơ thể của người khác chứ? Cậu nghĩ tôi có mệt không?”
“…” Uầy, đang mắng mình đó hả?
“Có không?!” Anh bất ngờ quát lớn.
Cậu giật mình suýt cắn phải lưỡi: “Em xin lỗi!”
Vưu Hạ hậm hực liếc một cái rồi cười khẩy, giọng điệu hù dọa đáng sợ: “Đâu cần phải xin lỗi làm gì? Chó nhà làm bậy thì cứ bị phạt thôi.
Đi, chúng ta cùng nhau đi tới chỗ này.”
Kỳ Họa Niên chớp mắt đực mặt ra: “Dạ? Đi đâu mới được? Không phải anh muốn phạt em sao?”
Phạt mình còn dẫn mình đi đâu nữa?
Vưu Hạ thản nhiên nhún vai đáp: “Đi thiến cậu!”
“…” Đệt!
Mặt Kỳ Họa Niên cắt không còn giọt máu, toàn thân rùng mình.
Cậu vô thức lùi một bậc thang, ngẩng đầu xoắn xuýt nhìn Vưu Hạ bằng đôi mắt năn nỉ đáng thương.
Thật ra mà nói, đêm hôm qua cậu có chút…quá đáng.
Mặc dù đã tự nhẩm trong lòng một trăm lần đây là lần đầu tiên của Vưu Hạ, nhưng khi nhập trận thì cậu lại quên béng đi mất, hùng hùng hổ hổ băm giã không ngừng, tận lúc anh mệt quá mà ngất đi mới chịu kết thúc.
Sáng dậy, cơ thể của cậu cũng oải dữ lắm, nhưng sao bằng với sự chịu đựng của anh được chứ?
Vì cắn rứt và áy náy nên cậu đã tự mình tổng vệ sinh căn hộ từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, lu bu bận bịu cả buổi sáng còn chưa xong.
Thế mà bây giờ còn nghe thấy “hình phạt” đáng sợ rơi đập vào đầu làm cậu câm nín mấy phút.
“Anh ơi…” Bẹc-giê nhà ai thoáng biến thành Chihuahua bé nhỏ, hạ giọng “ẳng ẳng” yểu xìu.
Vưu Hạ nghiêng đầu ghét bỏ hỏi: “Ẳng ẳng cái gì vậy?”
“…” Kỳ Họa Niên vừa buồn cười vừa buồn khóc, cắn răng đáp.
“Ẳng ẳng ẳng, là em xin lỗi, em xin lỗi mà… Lần sau em hứa sẽ không thô bạo như vậy nữa!”
Tức thì, ánh mắt Vưu Hạ sững lại, trái tim cũng đập loạn.
Anh cắn môi dưới, quay đầu sang chỗ khác, ngắc ngứ nói: “Lần sau gì chứ? Đừng có mơ!”
Khụ…
Kỳ Họa Niên cúi gằm mặt nín cười, sợ rằng tiếng cười phát ra lại ăn thêm một gậy nữa từ anh chủ khó tính.
Cậu hít thầm rồi thở ra, gắng sức dỗ dành đối phương.
“Em biết rồi, này là lỗi của em, làm anh mệt là lỗi của em, làm anh đau là lỗi của em, bây giờ em tổng vệ sinh xong sẽ lên mát-xa cho anh ha?”
Còn định mát-xa? Được một tấc lại muốn tiến một thước chứ gì? Động vào được một lần là muốn động nữa?
Dường như đôi gò má ngày càng nóng lên, nhất thời khiến đầu óc vốn tỉnh táo của anh lại bắt đầu mụ mị.
Anh muốn gạt phăng đi những hình ảnh quá tuổi vị thành niên đang lởn vởn trước mặt nhưng không được.
Tâm trạng cuống quýt làm lời nói cũng trở nên ngượng ngùng kỳ lạ.
“Không… Không cần đâu.
Cậu cứ lo dọn dẹp đi, dọn xong rồi thì dọn thêm lần nữa, dọn đến tối hẵng ngừng.”
Nói đoạn, anh xoay người định bước đi, kèm theo câu nói mang hàm ý giận dỗi: “Với lại, không cần để ý đến tôi, ai bảo tôi đau tôi khó chịu trong người chứ? Chẳng khó chịu chút xíu nào h—”
Đương nói thì bỗng bị một cái ôm siết chặt từ phía sau.
Vưu Hạ sững người, bả vai căng ra cùng hốc mắt chua xót.
Anh ngầm muốn giãy dụa để thoát khỏi động tác dỗ dành của Kỳ Họa Niên, nhưng mùi hương trên người cậu lại là thứ ghì chặt bước chân của anh.
Anh buông thõng cánh tay, toàn thân mệt mỏi dựa vào cậu.
Ôm mình làm gì chứ…
Kỳ Họa Niên vẫn dịu dàng ôm lấy Vưu Hạ, lặng im chốc lát mới lên tiếng: “Em xin lỗi, lần này là nghiêm túc thật đấy.”
“…”
Vưu Hạ không đáp, chỉ rũ mắt nghĩ ngợi.
“Đến giờ em vẫn không tin ngày hôm qua chúng ta lại như vậy.
Trước đó em chỉ muốn trêu anh chút thôi, muốn nhìn thấy anh ngại ngùng với những lời em nói, nhưng không ngờ…sau đó chúng ta lại bước qua giới hạn cuối cùng.
Đêm qua đều là lần đầu của cả hai, em vừa hồi hộp vừa phấn khích, đồng thời cũng lo sợ.
Em sợ giữa đoạn đường anh lại muốn tránh xa em, muốn kết thúc, nhưng rồi anh đã không làm vậy…”
“Anh có biết em hạnh phúc đến nhường nào không? Có lẽ cũng vì niềm khao khát được đền đáp nên em đã không khống chế được bản thân.
Lần đầu vốn rất khó khăn và đau đớn, nhưng em đã không nghĩ đến sức khỏe của anh khiến anh phải ngất đi trong lúc ấy.
Thật sự tâm trạng của em từ đêm qua đến giờ rất tệ, em thấy mình có lỗi lớn lắm, hơn nữa khi anh bảo đừng để ý đến anh, anh không đau không khó chịu, vậy mà cứ tưởng tim em nứt ra mất rồi.”
Lúc này, Vưu Hạ bất ngờ chen vào, giọng điệu khinh bỉ: “Lại màu mè!”
Kỳ Họa Niên phì cười, nhận ra cơn tức giận âm ỉ bấy lâu của đối phương đã bùng phát, cậu dịu dàng xoa bờ vai gầy nhỏ của anh: “Vâng, em hay nói lời hoa mỹ, nhưng tim em đau thật đó, anh không tin ư? Anh không nghe thấy tiếng tim em đập ạ? Đập ngắt quãng thế này là đau lắm rồi…”
Đương nhiên, khi dựa sát vào lồng ngực cậu, anh cảm nhận được nhịp tim đối phương đang đập như thế nào.
Từng tiếng mạnh mẽ vang lên, mơ màng có thể chạm đến da thịt của anh.
Nhưng vì đang tức giận, anh không buồn phá hỏng bầu không khí hiện tại.
“Nếu tim đập như vậy tức là cậu đang bị—”
“Em yêu anh.”
“…”
“Em yêu anh.” Kỳ Họa Niên nặng nề thở ra, gục mặt lên vai anh, nhỏ giọng nói.
“Em yêu anh, cũng xin lỗi anh, chắc chắn…nếu có lần sau, em sẽ không để bản thân mất kiểm soát như thế nữa.
Anh đau đớn em cũng đau đớn, anh muốn mắng muốn đánh em ra sao cũng được, em xin lỗi nhiều nhé…”
Mỗi lần nói chuyện, đầu của cậu sẽ vô thức dụi vào hõm cổ của anh, khiến cho mùi bạc hà mát lạnh thoang thoảng qua cánh mũi.
Cứ vậy càng khiến cho anh khó dứt ra khỏi đối phương, dù chỉ là một bước chân ngắn ngủi.
Anh thở dài thành tiếng, vươn tay mò mẫm chạm lên tóc cậu, thấp giọng đáp: “Mắng cậu thì không sao, nhưng đánh cậu thì tôi cũng đau, hiểu chưa?”
Cậu bật cười, nhưng sống mũi lại cay cay: “Vậy thì cứ mắng em thôi, giận mắng, buồn mắng, khó chịu mắng, chứ đừng im lặng rồi làm lơ em là được.”
“Đúng là bệnh thần kinh.” Anh nghe theo cậu, buột miệng mắng một câu rồi cất tiếng cười nhẹ nhàng.
Thực chất Vưu Hạ nào có giận dỗi gì Kỳ Họa Niên.
Ban đầu anh chỉ định hù dọa cậu một chút thôi, nhưng chẳng ngờ cậu lại lo lắng rồi bộc bạch một tràng thế kia làm anh không thể giận nổi nữa.
Lúc nào cũng vậy, phải làm sao đây?
Anh cưng chiều cậu quá mức bình thường rồi…
Giữa trưa, Kỳ Họa Niên hoàn thành công việc tổng vệ sinh của mình.
Khi đẩy cửa bước vào phòng ngủ, cậu phát hiện anh đang ngủ say.
Chưa bao giờ anh ngủ vào giấc trưa thế này, có lẽ vì tối qua mất sức khá nhiều nên hôm nay đành phải ngủ bù.
Khẽ khàng nhấc chân đi tới gần, cậu ngồi xuống mép giường, chỉnh lại góc chăn cho ngay ngắn.
Tiếp đến là cúi đầu gửi một nụ hôn trên trán anh.
Sau cùng cậu mới đứng dậy, đi vòng qua bàn làm việc, ghi vài chữ thành lời nhắn rồi lặng lẽ rời khỏi nhà.
Hết chương 121.
.