Qua kinh nghiệm tích lũy nhiều năm, Kỳ Họa Niên quả quyết khẳng định: Chăm mèo thật sự không hề đơn giản.
Mỗi khi muốn động chạm vuốt ve đều phải phụ thuộc vào ông trời.
Nếu ông trời tỏa nắng, mèo sẽ nằm im cho ta sờ soạng.
Nếu ông trời kéo mây, mèo sẽ xù lông cắn ngược.
Nhưng đôi lúc cũng có vài trường hợp khó đoán, ta sẽ hoàn toàn chẳng thể nắm bắt được tâm tình của chúng.
Kỳ Họa Niên từng nuôi bốn bé mèo, may sao bốn bé đều hiếm khi lên cơn dữ dằn.
Lúc đó cậu tự đắc với Gia Thanh rằng mình có đôi tay chăm mèo tuyệt đỉnh, đến khi gặp phải bé mèo thứ năm, cậu bắt đầu hoài nghi khả năng của bản thân.
Bé mèo thứ năm tuy tới muộn, nhưng lại là “anh cả” của đàn mèo trước kia.
Vì sao ư?
Vì bé mèo này dù ở trạng thái nào cũng cực kỳ lạnh lùng và khó gần.
Hễ có ai ôm ấp ý định muốn lân la làm quen lập tức bị cào cho khóc thét.
Hơn nữa, từ lúc sống chung với vị “anh cả” này, bốn bé mèo còn lại buộc chuyển sang nhà Gia Thanh tạm trú.
Hồi đầu, Kỳ Họa Niên còn ngậm ngùi nhớ nhung mấy bé Trà của mình.
Dần dà, cậu nhận ra việc ăn chung ngủ chung cũng như chăm sóc cho bé mèo thứ năm không nhàm chán tí nào.
Trái lại, còn rất thú vị, rất sướng.
Ừ, là sướng, sướng tới mức trí óc mụ mị.
Khoảng thời gian chăm sóc mèo cả thường rơi vào buổi tối.
Khi đèn tắt, tiếng mèo rên rỉ ư ử khẽ khàng lăn qua khe cửa.
Có lúc mèo cả nằm ngửa trên giường, có lúc lại trèo lên đùi người hầu nhỏ, thậm chí còn có lúc được người hầu nhỏ bế bổng bằng hai tay.
Bữa “hầu hạ” tận tâm tận lực sẽ kéo dài chừng một tiếng rưỡi, hai tiếng.
Hầu mèo là một việc cần có kỹ năng và kiên nhẫn.
Quan trọng nhất phải nắm được điểm nhạy cảm của nó.
Một khi chạm vào công tắc, tất thảy mọi thứ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Mèo cả ưa chuộng những cái vuốt ve ở gò má, cần cổ, kéo dài xuống ngực rồi bụng.
Mỗi một lần được dịu dàng ôm ấp, mèo cả sẽ vô thức nảy mình, cựa quậy, rướn sát vào đầu ngón tay thuôn dài điêu luyện của người hầu nhỏ.
Cùng với động tác quấn quýt dụ dỗ là tiếng kêu vòi vĩnh phát ra không ngừng.
Mới đầu sẽ trong veo khe khẽ, gần cuối sẽ nức nở nỉ non.
Cơ thể mèo cả như một tuyệt tác, khiến người hầu nhỏ luôn trong trạng thái nhẫn nhịn hết mức, tránh làm nó bị thương giữa lúc đê mê đắm chìm.
So sánh kinh nghiệm hầu mèo suốt nhiều năm, người hầu nhỏ cho rằng, ngón tay chính là tuyệt kỹ.
Đôi khi chỉ cần ba ngón, nếu thuần thục, cũng có thể làm cho chủ nhân sung sướng tê người.
Và để đạt được cơn tê dại chân thực ấy, trên lưng cậu chắc chắn đã hằn vài vết cào.
Tia sáng tù mù phát ra từ hộp đèn di động rọi lên vết bụi gai trên cổ Kỳ Họa Niên.
Chẳng lâu sau, chiếc áo khoác màu đen bằng vải dù không thấm nước đã kín đáo che đi dấu hôn lẫn những đường móng vuốt mãnh liệt trải dài từ gáy xuống tận thắt lưng.
Sửa soạn xong xuôi, Kỳ Họa Niên với tay lấy chai nước suối gần đó, ngửa cổ uống hai ngụm cho thanh giọng.
Kế tiếp, cậu đảo mắt nhìn người đang nằm ngủ bên cạnh mình, lồng ngực phập phồng đều đặn, có vẻ đã thật sự ngủ say rồi.
Thường ngày, đối phương sẽ không dễ ngủ như vậy vì bản chất vốn là kẻ sống về đêm.
Song, tối nay lại khác, được hầu hạ tận tình mà chẳng mấy đau đớn nên lúc kết thúc ai kia liền ngủ ngon lành.
Kể cả khi cậu vô tình đá chân vào hộp đèn pin làm nó suýt ngã lăn, anh vẫn không giật mình tỉnh dậy.
Bên ngoài âm u lạnh lẽo cách biệt hoàn toàn với bầu không khí ấm áp trong lều.
Kỳ Họa Niên vén màn, nheo mắt cẩn thận rảo quanh, nhác thấy Mohamed vừa mới bỏ thêm củi khô vào đống lửa.
Ánh lửa vàng cam bập bùng kêu lách tách, soi rõ nửa sườn mặt trắng bệch của gã.
Thả màn ra, cậu thong dong bước tới gần.
Đế giày giẫm lên lá khô, dù lực nhẹ cỡ nào cũng có thể phát ra âm thanh lạo xạo, kích thích thính giác nhạy bén của người đối diện.
Ngay tức khắc, Mohamed ngừng tay, ngoảnh đầu nhìn đăm đăm.
Lúc nhận ra Kỳ Họa Niên rồi, gã mới thở phào nhẹ nhõm, cười hỏi: “Sao chưa đầy tiếng rưỡi mà đã ra rồi?”
Từ lúc cả hai người bọn họ vào lều tính đến giờ vừa vặn là một tiếng mười bốn phút.
Trong suốt khoảng thời gian ấy, hai người tâm tình chuyện gì, có trời mới biết được.
Ngồi ở ngoài canh chừng, dựa vào tia sáng yếu ớt chiếu lên túp lều, Mohamed chỉ ngờ ngợ được vài hình ảnh.
Hầu như mọi thứ đều mơ hồ, chỉ khi tập trung quan sát cao độ thì mới đủ sức nhìn ra.
Có điều, gã nghĩ hành động này quá bất lịch sự, thế là thôi.
Kỳ Họa Niên ngồi xổm, phụ Mohamed bỏ một cành củi khô vào đống lửa trước mặt: “Tôi lo cho anh ở ngoài này một mình không an toàn, có thêm một người vẫn tốt hơn mà.”
Hơi nóng phả lên, hong khô mồ hôi lạnh túa ra từ huyệt thái dương và sống lưng.
Chưa bao giờ cậu ở ngoài rừng vào ban đêm như lúc này, tuy tự trấn an không ít lần, nhưng cảm giác rùng mình cứ lâu lâu lại xuất hiện.
Thật sự không thể khống chế nổi.
Kỳ Họa Niên vội vàng rút tay về, chà mạnh hai lòng bàn tay để sưởi ấm.
Mohamed cầm que củi khô gảy lửa, liếc nhìn đối phương với ánh mắt cảm động: “Ra là còn nhớ tới tôi.
Lúc nãy tôi cứ nghĩ hai người tâm sự xong sẽ ôm nhau rồi lăn ra ngủ luôn cơ.”
Cái tên này, không cà khịa là giãy đành đạch chết liền hay sao ấy nhở?
Cơ mà anh nói lệch một tí rồi, chúng tôi không chỉ ôm nhau đâu mà còn làm tỉ tỉ thứ với nhau nữa kìa.
Trong bụng, Kỳ Họa Niên đắc ý cười thầm.
Nhưng ngoài mặt chỉ tặng cho Mohamed một ánh mắt lạnh lùng, để rồi nhận lại một nụ cười càn rỡ của gã.
Cậu thoáng nhíu mày, chưa kịp nói gì thì đối phương đã đứng dậy đi về phía khúc gỗ to.
Ngồi xuống xong, gã còn vẫy tay rủ rê cậu, giống hệt đôi bạn thân chí cốt.
Ngặt nỗi, nhìn vẻ mặt hết sức lẳng lơ đa tình đằng trước, cậu bỗng sởn da gà, vô thức quay đầu tránh đi dù chân vẫn đang rề rà di chuyển.
Nếu không nhầm thì đây là lần đầu tiên cả hai với tư cách là tình địch hữu nghị ngồi cạnh nhau.
Tuy khoảng cách phải tầm hai gang tay, nhưng nom vẫn hài hòa thân mến lắm.
Không gian tĩnh lặng đi nhiều.
Gió thổi mạnh hơn, lùa qua hàng trăm nghìn chiếc lá, tạo thành chuỗi âm thanh rì rào như tiếng ru êm đềm.
Mọi người lúc này đều đã ngủ, trừ hai chàng trai trẻ lọt thỏm giữa muôn vàn cây cối rậm rạp.
Mohamed chống tay, hơi ngả ra sau, ngáp thành tiếng dài mà chẳng màng đến mặt mũi.
Dường như cơn buồn ngủ gần ập tới, cuốn lấy gã vào cõi mộng mơ.
Tiếc là đêm nay không giống đêm qua, trên tàu dù sao cũng ít nguy hiểm hơn là cắm lều trong rừng thế này, nên gã không thể tùy tiện uống rượu hoa quả.
Vì chỉ cần một phút lơ là cũng có thể đi tong cái mạng.
Ngáp liên tục ba tiếng thì Mohamed dừng lại, nhìn Kỳ Họa Niên nở nụ cười thần bí: “Tôi sẽ nói cho cậu một chuyện rất thú vị.”
Kỳ Họa Niên ngoảnh qua, thờ ơ hô ứng: “Ờ?”
Giọng điệu cực kỳ nhàm chán, rõ ràng không hề hứng thú chút nào.
Nhưng Mohamed vẫn hồ hởi như cũ, nháy mắt tự tin đáp: “Kiến cũng có thể giết người đấy.”
“…” Một đôi mắt từ hoài nghi chuyển thành bất lực.
Kiến cũng có thể giết người, tất nhiên là cậu biết rồi.
Vốn dĩ trước ngày khởi hành, cậu đã chạy sang nhà La Lịch, nhờ bạn thân phổ cập cho vài thông tin hữu dụng.
Trong số đó, La Lịch có nói về các loài côn trùng và bò sát độc hại, gồm cả kiến.
Tuy chưa được “diện kiến”, nhưng cậu cũng chẳng ham mấy đâu.
Nhớ lại buổi chiều hôm ấy trực bên nhà La Lịch, nghe cậu bạn thao thao bất tuyệt như bị ấn vào công tắc màu đỏ, Kỳ Họa Niên đã thật sự bị cuốn vào từng câu chuyện khoa học mà chẳng nhàm chán tí nào.
Còn hiện tại, vẻ mặt đầy thần bí nửa vời của Moahamed lại làm cậu bắt đầu thấy phí thời giờ.
Vậy là cậu quyết định xé bọc suy nghĩ của gã, thẳng thừng moi hết ra với hy vọng sẽ khiến gã bớt nói lại.
“Tôi biết loài kiến anh đang nói tới, nó có kích cỡ bằng một viên đạn, vết cắn có độc thường gây tê liệt cho nạn nhân nhưng không đến mức tử vong.
Mỗi lần cắn còn phát ra tín hiệu báo cho đồng loại cùng tấn công con mồi.
Vì kích thước cỡ một viên đạn và vết cắn đau như bị đạn bắn, nên người ta thường gọi nó là kiến đạn.” Tạm dừng, cậu nhướng mày hỏi.
“Đúng không?”
Mohamed sửng sốt giây lát rồi bật ngón cái: “Wow! Chuẩn không cần chỉnh luôn!”
Thú thật câu nói của Kỳ Họa Niên đã vượt xa hơn cả mong đợi của Mohamed.
Mặc dù gã biết cậu không phải dạng tầm thường, nhưng xem ra kiến thức về rừng rậm cũng tương đối vững vàng, nhất là so với những thành viên còn lại trong nhóm.
Nghĩ đến đây, Mohamed vuốt cằm, bỗng nhiên muốn thử thách đối phương tí tẹo.
Nếu đã chịu khó tìm hiểu thì hẳn phải tìm hiểu cho trót rồi ha.
Chia buồn cho niềm hy vọng nhỏ nhoi của cậu, gã dường như không hề muốn khóa miệng mình lại.
Mohamed nghiêng nửa người, hạ giọng hỏi: “Vậy cậu có biết Dendrobatidae là tên khoa học của loài gì không?”
“Dendro gì cơ?”
“Dendrobatidae.” Mohamed mỉm cười, kiên nhẫn lặp lại.
Kỳ Họa Niên nhẩm đánh vần cái tên nước ngoài vừa nghe, cảm thấy hơi quen nhưng tạm thời chưa nhớ ra nổi.
Cậu nghiêm túc nghiền ngẫm vài giây, sau đó sực nhớ một chuyện, ngẩng lên nhíu mày nhìn Mohamed.
“Ơ mà khoan, tự dưng lại hỏi mấy cái này?”
Mohamed liếm môi, cười đáp: “Tôi muốn thử cậu chút xíu, xem xem trình học hỏi về rừng Amazon đã đạt tới cỡ nào rồi.”
Kỳ Họa Niên nhất thời đơ ra, sau đó thì tức cười.
Phải, là tức cười, vì ngoài tức đến mức bật cười ra thì cậu không còn biết bày tỏ thái độ như thế nào nữa.
Rốt cuộc Mohamed nghĩ đây là đâu mà giở cái trò vấn đáp vậy trời? Trời tối mịt, trong rừng rậm, lạnh thấu xương, sợ vã mồ hôi, cuối cùng ngồi cạnh nhau thi vấn đáp?
“Anh biết cách bày trò thật đó.” Kỳ Họa Niên nhếch môi kết luận.
Mohamed tỉnh bơ ngụy biện: “No no no, cái này gọi là khuấy động không khí.
Cậu nhìn đi, trời tối âm u yên tĩnh rất đáng sợ, nếu không tìm chủ đề nói chuyện thì biết đâu chừng lại vô tình nghe thấy gì kỳ lạ thì sao?”
Gì…cơ? Anh trai, are you serious?
Kỳ Họa Niên mắt tròn mắt dẹt, vô cùng khó hiểu: “Chưa già đã sinh lẩm cẩm rồi.
Chúng ta đang canh chừng an toàn cho mọi người, nếu không chú ý lắng nghe tiếng động lạ thì làm sao trở tay kịp?”
“Ha ha…” Mohamed buột miệng cười lớn, ngay lập tức tự giác bịt miệng, cười khùng khục một hồi rồi vươn tay vỗ lên vai Kỳ Họa Niên.
“Giỡn cậu thôi, tôi hiểu nhiệm vụ của chúng ta mà, nhưng vì tôi cảm giác cậu đang căng thẳng quá nên mới tìm cách giúp cậu thư giãn, được chưa?”
“…” Mình căng thẳng lộ đến vậy à?
Khi không lại bị tình địch hữu nghị nhìn ra được nét lo lắng trên mặt, Kỳ Họa Niên phút chốc mất hứng.
Cậu thở hắt ra, ngoảnh đầu ngó lơ sang hướng khác, cốt là để dìm xúc cảm ê chề trong lòng mình xuống thôi.
Có điều, Mohamed nói không sai, cậu đang trong trạng thái căng thẳng cực độ, dường như không dám lơ là cảnh giác dù chỉ một giây.
Lần đầu tiên trú trong khu rừng đầy rẫy nguy hiểm rình rập mà chẳng thể biết trước, Kỳ Họa Niên vừa lo cho bản thân vừa lo cho tất cả mọi người.
Nhìn chung tất cả thành viên, trừ Mohamed ra thì khả năng tự vệ của họ đều rất yếu, kể cả Vưu Hạ.
Vưu Hạ có siêu năng lực, nhưng đôi lúc anh không đủ sức điều khiển được nó, cho nên tính mạng vẫn dễ bị đe dọa.
Mohamed rất giỏi và mạnh, gần như luôn sẵn sàng ra đòn chống trả.
Còn cậu tới cùng vẫn chưa bằng gã về mặt đối phó với hiểm nguy bất thình lình, nhưng lại muốn được góp chút sức lực đồng hành với gã để bảo vệ những thành viên khác.
Vì lúc nào cũng suy nghĩ cho người xung quanh mà lắm lúc quên cả bản thân, nên toàn bị ai đó mắng là thích rước thiệt thòi.
Tuy nhiên, cậu vẫn kiên định cho rằng giúp người là một việc tốt, ít nhất nó khiến cậu vui vẻ nhẹ lòng.
Mohamed ngồi bên cạnh có lẽ đã xuyên thấu được dòng suy tư của Kỳ Họa Niên, bèn quàng tay qua vai đối phương, khích lệ: “Tôi hiểu cậu rất muốn tất cả chúng ta an toàn, dĩ nhiên là chúng ta sẽ như vậy, vì còn có tôi ở đây cơ mà.”
Khoảnh khắc Kỳ Họa Niên quay mặt sang, vừa vặn đối diện đôi mắt xanh lá nổi bật giữa màn đêm.
Hơi thở cận kề tóc mai, chợt làm cho hàng chân mày lưỡi kiếm của cậu chau chặt lại.
Vào giây tiếp theo, cậu hất mạnh bả vai, thành công đẩy văng cánh tay Mohamed ra khỏi người mình.
“Hiểu thì hiểu, nhưng đừng có sán lại gần tôi!” Ánh mắt hăm he cảnh cáo.
Mohamed xoay xoay khớp vai, xuýt xoa cơn đau: “Đờ mờ, hất gì mạnh dữ vậy! Tôi gãy tay một cái thì cậu lo mà gánh cả team đi nhá! Hừ!”
“…” Điên!
Mấy lời ba láp ba xàm bị phũ phàng bỏ ngoài tai, Kỳ Họa Niên lạnh lùng đứng bật dậy, định vào lều lục tìm đồ ăn.
Từ sau khi tận lực “hầu mèo”, bao tử bắt đầu réo ùng ục.
Thêm nữa thức khuya sẽ dễ kích thích bao tử rỗng, phải mau chóng lấp đầy nó thôi.
Vừa đi được vài ba bước, phía bên tay trái, nơi bụi rậm tăm tối bỗng có tiếng loạt xoạt.
Nhờ vào tinh thần cảnh giác cao độ, cả Kỳ Họa Niên và Mohamed đồng loạt ngoảnh đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Ánh lửa đằng này không đủ sức chiếu xuyên qua đám cây um tùm kia, khiến cho tầm mắt của họ bị hạn chế.
Kỳ Họa Niên thở thật nhẹ, đứng tại chỗ liếc qua Mohamed.
Cái nhìn trao đổi hết sức ăn ý giúp cho tâm tình căng như dây đàn của hai người thuyên giảm.
“Suỵt.” Mohamed chậm rãi đi tới bên đống lửa, rút một cây đuốc giơ ra phía trước.
Thấy vậy, Kỳ Họa Niên cũng mau chóng cúi xuống, giữ lấy một cây đuốc để tự vệ.
Xong xuôi, cả hai đăm đăm quan sát nhất cử nhất động của thứ chưa thể xác định.
Xung quanh rơi vào tĩnh lặng.
Nhịp tim đập dồn, dây thần kinh căng ra.
Loạt xoạt, loạt xoạt.
Răng rắc, răng rắc.
Tạp âm càng lúc càng gần, nhiễu cả màng nhĩ.
Nhưng vì nó rất gần nên mới dễ dàng nghe ra được đó không chỉ là tiếng lá khô bị giẫm, mà còn có cành cây và một âm thanh khác xa với cách di chuyển của động vật.
Trong lòng Mohamed nghi hoặc, bèn hạ thấp giọng nói với người bên cạnh: “Có vẻ không phải thú rừng.”
Kỳ Họa Niên sửng sốt nhìn gã, sau đó lập tức chuyển hướng về chỗ cũ, tập trung tinh thần, cùng đối phương nhích từng bước thật nhỏ và cẩn trọng.
Đến bước chân thứ ba, từ sau bụi rậm thình lình xuất hiện một bóng đen, nương theo ngọn đuốc có thể nhận ra kia là một bóng người đang loạn choạng bước đi, chẳng mấy chốc đã ngã rạp xuống đất.
Hai người giật mình dừng lại, nheo mắt nhìn chốc lát rồi bất giác thở hắt ra.
“Vãi, đêm hôm trong rừng mà cậu ta đi đâu giờ mới về?” Mohamed buồn bực càu nhàu, vươn tay đưa đuốc cho Kỳ Họa Niên giữ, tiếp theo chạy tới đỡ lấy Philippe.
Toàn thân Philippe lúc này run giật dữ dội, đồng tử không còn tiêu cự, tay chân thì lạnh buốt, đều là các triệu chứng đáng quan ngại.
Mohamed mau chóng ngồi khụy gối, đặt Philippe nằm duỗi thẳng, bắt đầu kiểm tra cổ, cánh tay và cổ chân của gã.
Kỳ Họa Niên đặt một đuốc sáng về lại đống lửa, sau đó vội vàng đi qua, rũ mắt nhìn từ trên xuống dưới một lượt.
Lúc Mohamed kéo cánh tay trái của Philippe ra, dưới tia sáng của ngọn đuốc, cả hai đều tận mắt trông thấy vài dấu vết màu đỏ kỳ lạ, giống như vết sưng tấy khi bị cắn.
Cúi thấp xuống thêm một chút, Kỳ Họa Niên nghiêm mặt nghĩ ngợi, hồi lâu nghi ngờ hỏi: “Là vết cắn của kiến đạn?”
Mohamed bình tĩnh gật đầu, xác nhận: “Ừ! Đúng là bị kiến đạn cắn rồi.”
[…]
Kiến đạn hay còn gọi là kiến 24 giờ, vì người bị đốt sẽ phải chịu đựng cơn đau và ảo giác kéo dài suốt 24 giờ.
Loài này được các nhà khoa học đánh giá là có vết đốt đau nhất thế giới.
Và giờ, chúng ta sẽ được nghe một câu chuyện thú vị về chúng.
Câu chuyện kể đến một bộ tộc ở Brazil, có tên là Satere-Mawé, thường dùng kiến đạn để chứng tỏ độ trưởng thành của những cậu bé thiếu niên trạc mười hai tuổi.
Chỉ khi những cậu bé này chịu đựng được cảm giác tê liệt ở cánh tay suốt hai mươi tư tiếng đồng hồ thì mới được công nhận là đã trưởng thành.
Dĩ nhiên, thử thách này không hề đơn giản, nhưng hầu như ai cũng phải trải qua một lần trong đời.
Theo bộ tộc Satere-Mawé, trước khi tiến hành nghi thức, kiến đạn sẽ được ngâm vào một loại dung dịch với công thức “gia truyền”, khiến nó tạm thời ‘ngất’ đi trong lúc họ đan một cái bao tay đặc biệt.
Sau đó, kiến đạn được thả vào trong bao tay và chắc chắn sẽ không thể chạy lung tung bỏ trốn.
Khi buổi lễ diễn ra, các cậu bé sẽ lần lượt dâng cánh tay của mình, mặc cho hàng trăm ‘thợ săn khổng lồ’ đốt liên tục vào da thịt suốt năm phút.
Để giảm bớt đau đớn, người lớn thường bôi một lớp than lên khắp cánh tay của trẻ con, nhưng thực tế lại chẳng có mấy tác dụng.
Quá trình diễn ra ngắn ngủi, nhưng đổi lại cơn tê liệt sẽ kéo dài cả ngày trời.
Lúc Mohamed nói xong, Kỳ Họa Niên bất giác sởn da gà.
Quả nhiên, mỗi một nơi sẽ có những nghi thức khác nhau.
Đây gọi là đa dạng văn hóa, rất thú vị và mới lạ, ngặt nỗi việc trải qua cơn nhức nhối thế kia có lẽ sẽ ám ảnh không ít người.
Điển hình là cảnh tượng co giật và sinh ảo giác của Philippe vẫn còn trôi nổi trong tâm trí của cậu.
Mặc dù Philippe được Ngụy Kỉ sơ cứu kịp thời bằng cách sát trùng vết thương và tiêm thuốc giảm đau, nhưng có vẻ gã sẽ phải chịu đựng đau đớn tê liệt cùng những trận ảo giác tới tận đêm mai.
Kỳ Họa Niên trầm mặc hồi lâu, sau đó bỗng nhiên lại cảm thấy hả dạ.
Chưa bao giờ cậu có suy nghĩ cười cợt vui vẻ trước nỗi đau của bất kỳ ai, nhưng với Philippe thì khác.
Nhớ đến hành động lỗ mãng và biến thái mà gã gây ra với Vưu Hạ, cậu thật lòng không thương cảm nỗi.
May mà kế hoạch thất bại, Vưu Hạ cũng chỉ bị thương ngoài da, nếu không thì… À mà, chẳng phải Philippe đang phải gánh lấy những điều tệ hại nhất rồi ư? Tất cả những gì gã đã làm, đều bắt đầu biến thành hậu quả rồi đấy.
Philippe, mày nghĩ ông trời thật sự không có mắt sao?
Không đâu, mày nhầm rồi, nhầm to rồi!
Trong lúc cõi lòng Kỳ Họa Niên đang thỏa mãn với nỗi đau của Philippe, Mohamed thình lình lên tiếng: “Chưa gì đã hai người bị thương nặng rồi, xem ra chuyến đi còn bị trì hoãn lâu đây.”
Ngữ khí nghiêm trọng nhất thời kéo tâm trí mơ màng bên cạnh quay về thực tại.
Kỳ Họa Niên đảo mắt sang nhìn Mohamed, hỏi: “Triệu chứng của anh Mẫn nặng lắm sao?”
“Nặng chứ! Chính vì cậu ta cứ giấu diếm nên mới trở nặng như thế đó.” Mohamed hơi buồn bực, gã chau mày thở dài.
“Nếu nói sớm thì đã có cách rồi, bây giờ thì chẳng làm được gì nữa, phải đợi sáng mai xem tình trạng ra sao thôi.
Còn Philippe, thằng này thì an tâm hơn, vết cắn không chết người, ráng chịu đau rồi canh chừng, tránh để nó sinh ảo giác làm loạn là được.”
Kỳ Họa Niên rũ mắt, lạnh lùng cười.
May thật nhỉ, Philippe?
Hiện tại đã hơn ba giờ sáng.
Nhiệt độ ngày càng giảm mạnh, khiến người có chiếc mũi nhạy cảm như Mohamed hắt xì không ngừng.
Gã quệt mũi vào vai áo khoác, sau đó ngồi nhàn hạ chuốt khúc cây vừa nhặt được, chuẩn bị cho một màn săn thú vào sáng sớm.
Kỳ Họa Niên ngồi gần cũng chẳng nói gì thêm, chỉ im lặng quan sát động tác nhuần nhuyễn của đối phương.
Cách đây mấy tiếng, Mohamed có nói sẽ săn thú về lấy thịt nấu cho Vưu Hạ ăn trong ‘bữa tiệc’ lẩu cá, bây giờ lại hì hục ngồi chuốt từng khúc cây, xem ra thật lòng không muốn thất hứa với ai đó.
“Anh định sẽ săn con gì?” Nhìn mãi cũng chán, thế là cậu chủ động nói chuyện.
Gã vừa chuốt gỗ vừa cười đáp: “Săn con đơn giản thôi, lợn rừng ấy.
Tôi là người yêu rừng, không muốn động tới những con thú quý hiếm khác đâu.
Trừ phi, là chuyện bất đắc dĩ, cần phải bảo vệ tính mạng thì hẳn hành động, giống như con cá sấu hôm qua vậy.”
Nghiêm túc lắng nghe từng câu từng chữ, không hiểu sao Kỳ Họa Niên lại có cảm giác thoải mái nhẹ nhõm.
Cậu liếc nhìn gã, khóe môi thoáng cong lên, hiếm khi tò mò đời tư người khác.
“Có ai khen anh là một người rất lạc quan chưa?”
Mohamed nhíu mày nghĩ ngợi: “Hình như là có, tôi vốn là người lạc quan yêu đời mà.”
“Ừ, tôi công nhận, anh là một người rất lạc quan, hơn nữa còn có thể lan tỏa suy nghĩ tích cực đến cho những người xung quanh.” Kỳ Họa Niên gật đầu, cười nói.
Động tác chuốt gỗ bỗng dừng lại, Mohamed há miệng kinh ngạc: “Gì đây? Tình địch mà cũng có lúc mở miệng khen tôi à? Đáng quan ngại đấy, ha ha.”
Tiếng cười giễu lọt vào tai, thế mà không khiến Kỳ Họa Niên khó chịu như mọi hôm.
Thậm chí cậu còn phì cười theo gã.
Cả hai nhìn nhau cười lên sảng khoái, dù lúc này trời vẫn còn tối mịt, nhưng trong giây khắc như có một tia sáng lóe lên qua kẽ hở nhỏ của một cánh cửa.
Cánh cửa tranh đấu ghen tuông hờn giận bấy lâu đang chậm rãi mở ra, đón chào một tình bạn mới tươi đẹp.
Đời người ngắn ngủi, cớ gì cứ phải ghen ghét nhau chứ?
Thay vì là tình địch hữu nghị, chi bằng thành bạn thân chí cốt không phải tốt hơn ư?
Nghĩ vậy, Mohamed chà chà bàn tay lấm lem vào quần rồi vươn ra trước mặt Kỳ Họa Niên, nở nụ cười chân thành: “Từ giờ cậu sẽ là bạn tốt của tôi.”
Kỳ Họa Niên sửng sốt một giây, ánh mắt đăm đăm nhìn bàn tay kiên định của đối phương, chốc sau liền nắm chặt lấy nó, chắc nịch đáp: “Được, anh bạn tốt!”
Rút tay về, Mohamed giữ nguyên nụ cười niềm nở, nói thêm: “Bạn tốt là nên chia sẻ mọi thứ với nhau.”
Hai chữ “mọi thứ” bị nhấn mạnh một cách kỳ cục.
Kỳ Họa Niên nghe xong khẽ nhướng mày, nhếch khóe môi đầy lưu manh: “Thế là bạn tốt chưa biết rồi, ngoài chia sẻ với nhau còn có thể ăn đấm từ đối phương nữa.”
Nụ cười niềm nở lập tức trở nên méo mó.
Chà, mới lập mối quan hệ bạn thân chí cốt chưa được mười phút mà đã hiểu nhau nhường này rồi.
Xứng đáng được trao cái bằng khen ‘tâm đầu ý hợp chỉ trong năm phút’ to đùng, đợi khi trở về rồi dán lên tường để lâu lâu hoài niệm.
“Thật ra thì…” Mohamed chán chường vươn vai giãn gân cốt, mau miệng đổi chủ đề.
“Tôi có chơi với một tên nhóc bằng tuổi cậu.
Nhóc học rất giỏi, nói khó nghe tí là mọt sách chính hiệu, lại có sở thích tìm hiểu về rừng rậm nên nói chuyện với tôi cực kỳ ăn ý.
Đợt này vào Amazon lần nữa, tôi có hứa sẽ tìm một món độc lạ về tặng cho nhóc, xem như quà gặp mặt.”
“Quà gặp mặt?” Kỳ Họa Niên nghi ngờ.
“Lẽ nào… hai người chưa từng gặp nhau à?”
Mohamed không phủ nhận, lập tức gật đầu: “Ờ, quen qua mạng mà, sao gặp được?”
“…” Mi mắt cậu khẽ giật.
“Xin lỗi, nhưng trước giờ tôi luôn nghĩ quen qua mạng rất nguy hiểm.
Anh có thấy vậy không?”
“Phụt!” Mohamed cảm giác từng múi cơ ở bụng đang săn lại vì cười quá nhiều.
“Nào nào bạn tốt, cậu đa nghi lâu rồi hay là bị lây từ ai kia vậy? Tôi thừa biết quen qua mạng cũng lắm cái cần đề phòng, nhưng nhóc này là hàng đặc biệt, hàng hiếm có khó tìm đấy!”
Cái miệng liên thiên, ánh mắt sáng rực, tất cả đều đủ nói lên một điều: Hình như Mohamed sắp có ‘con cá’ mới rồi.
Nghĩ đến đây, Kỳ Họa Niên nhất thời thấy nhẹ nhõm, nhưng rồi lại vô tình vỡ lẽ thêm một điều.
Thế hóa ra tình bạn mới tươi đẹp được lập là vì vốn dĩ gã có đối tượng mới rồi, chứ không đơn thuần muốn thêm bạn bớt thù với cậu à? Hơ, quả nhiên là Mohamed, làm trò gì cũng có mục đích riêng cả.
Thầm lặng khinh bỉ xong, cậu thuận miệng hỏi: “Anh nghĩ ra món độc lạ gì cho cậu ta chưa?”
“Rồi!” Mohamed tự tin đáp, tiếp theo đứng bật dậy, nháy mắt với cậu.
“Đợi chút, tôi lấy cho cậu xem.”
Bóng dáng vụt đi như cơn gió, lúc quay lại cũng như cơn gió.
Trong tay Mohamed là một cái hũ thủy tinh, dễ dàng thấy được thứ đang nằm im lìm bên trong.
Thủy tinh trong suốt, qua ánh lửa phản chiếu vài màu sắc sặc sỡ lung linh.
Kỳ Họa Niên từ từ trừng lớn mắt, kinh ngạc thốt lên: “Ếch phi tiêu độc!”
Lần đầu tiên được diện kiến loài ếch độc quý hiếm, cậu không cách nào ngăn nổi hứng thú lộn nhào trong bụng mình.
Một con ếch phi tiêu độc hàng thật giá thật đang ở ngay trước mặt cậu.
Không thể tin nổi!
Ngắm nghía tới khi hứng thú qua đi, bấy giờ Kỳ Họa Niên lại tỏ ra cảnh giác, lén lút né sang một bên, không dám ngồi quá gần với “mũi phi tiêu chết người” kia.
“Sao? Đã không?” Mohamed ngược lại không sợ hãi, gã thản nhiên cầm chiếc hũ nhỏ lắc nhẹ rồi mỉm cười nói.
“Vô tình bắt được khi đang đi tìm củi khô đó.
Con này có màu xanh pha đốm đen, đúng với màu mà nhóc con kia thích.”
Kỳ Họa Niên e ngại khuyên: “Cơ mà… đây là ếch độc, có thể chết người, anh thật sự muốn tặng thứ này cho cậu ta hả? Chắc chưa đó bạn tốt?”
“Ờ thì…” Nhìn xuống con ếch phi tiêu độc lim dim đôi mắt, Mohamed do dự nghĩ ngợi.
“Cậu thấy không nên sao?”
Tức thì, Kỳ Họa Niên gật cái rụp, vô cùng quả quyết.
Thấy thế, Mohamed thở dài đánh thượt ngồi xuống, cẩn thận đặt cái hũ bên cạnh chân mình.
Gã luyến tiếc nhìn con ếch phi tiêu độc đã ngủ say, lại hụt hẫng khi nhớ đến mọt sách chính hiệu.
Nếu không tặng cho nhóc ấy thì mang nó về còn ý nghĩa gì chứ? Nhưng ngày trở về, lúc gặp mặt nhau, lẽ nào không có quà tặng?
Không được! Gã đã hứa rồi, dĩ nhiên không thể thất hứa như vậy!
Dường như nhận ra nỗi băn khoăn của đối phương, Kỳ Họa Niên tốt bụng gợi ý: “Tôi nghĩ anh nên tìm món gì đó vừa độc lạ mà vừa an toàn ấy, thực vật chẳng hạn.
Thiếu gì thực vật hiếm lạ trong rừng này? Người ta cũng thường nói, nhìn cây nhớ người, anh không thích à?”
Nhìn cây nhớ người? Ai mà nói câu này? Câu này cậu tự chế thì có!
Mohamed tuy rất buồn nhưng vẫn chẳng nhịn cười nổi.
Gã vò mái tóc xù lên, hạ quyết tâm nói: “Ngày mai lúc đi săn thú, tôi sẽ tranh thủ ngó nghiêng thử.”
Cuối cùng cũng thuyết phục được ‘chàng trai gốc Pháp dị hợm’, Kỳ Họa Niên thở phào.
Lúc cúi nhìn cái hũ lần nữa, cậu chợt nảy ra một suy nghĩ máu lạnh, bèn ngước mắt nhìn Mohamed.
“Bạn tốt!”
“Hửm?” Mohamed loay hoay cất dụng cụ chuốt gỗ, ứng tiếng.
Kỳ Họa Niên vẫn nhìn con ếch chằm chặp, chợt nói: “Hay anh cho tôi con ếch này đi.”
“Sao cơ?” Mohamed ngẩng phắt lên.
“Nó có độc mà?”
“Bởi vì có độc nên mới cần.”
“Nhưng mà…” Mohamed định nói gì thì khựng lại, khóe miệng giật giật.
“Đừng nói cậu đang nhắm tới…”
Quả nhiên, bằng khen ‘tâm đầu ý hợp chỉ trong năm phút’ thật sự nên được trao cho cả hai.
Kỳ Họa Niên giả vờ nghiêm mặt, ánh mắt tất lẽ dĩ ngẫu, cười lạnh đáp: “Kiến đạn không giết được, thì phải dùng đến thứ này thôi.”.