Vưu Hạ thật sự không phải là kiểu người dễ bị đùa giỡn.
Đến tận mấy hôm sau, Kỳ Họa Niên mới chắc nịch khẳng định được điều này.
Mặc dù trước đó cậu chẳng hề có ý muốn trêu đùa với anh, mà là thật lòng muốn cùng anh trò chuyện nhiều hơn một chút.
Lý do vì sao khiến cậu muốn như thế à?
Kỳ Họa Niên chưa nghĩ ra được đáp án thích hợp, tạm gọi là “sự tò mò nhất thời” đi.
Nhưng cậu nào biết được “sự tò mò nhất thời” này đã kéo theo rất nhiều hệ lụy về sau, khiến cho cả đời này, thậm chí cả trái tim và tâm trí của cậu đều chỉ có thể dành cho mỗi một người họ Vưu ấy.
Số lần nói chuyện với Vưu Hạ phải đếm trên đầu ngón tay, đến mức mỗi lần nói xong, Kỳ Họa Niên đều nhớ như in, một tình tiết nhỏ cũng không quên được.
Đặc biệt là thái độ của anh sau nhiều lần như vậy vẫn không hề thay đổi.
Lạnh nhạt.
Kỳ Họa Niên tì cằm trên bàn tay, miệng cắn đầu bút, đột nhiên chau mày nghĩ ngợi.
Không lẽ anh ta định cả đời này lúc nào cũng tỏ ra lạnh nhạt như thế sao? Có lúc nào con người này mỉm cười hạnh phúc thật sự không nhỉ?
Haiz, tò mò thật đấy…
Lúc nhìn lên bảng, mấy hàng chữ viết bằng phấn trắng bỗng mơ hồ di chuyển, chẳng biết sắp xếp thế nào lại họa thành khuôn mặt không cảm xúc của Vưu Hạ.
Kỳ Họa Niên đang nhìn chăm chăm lên đó thì bị giật mình, bút rơi khỏi miệng, “cạch” một tiếng.
Cả lớp vốn yên tĩnh liền bị tiếng động này làm cho xôn xao.
Thầy giáo dạy Sinh đẩy cặp kính trắng nhìn xuống chỗ ngồi của cậu, nghiêm giọng tằng hắng: “Họa Niên, đứng lên trả lời cho tôi câu hỏi số ba trong sách.”
Mọi người trong lớp đều biết Kỳ Họa Niên học giỏi tất cả các môn, trừ môn Sinh học.
Cậu máy móc đứng bật dậy, cúi nhìn trang sách hiện tại, tìm hoài không thấy câu hỏi số ba nào.
Gia Thanh ngồi bên cạnh liếc mắt nhìn, lập tức chủ động đưa tay lật qua trang kế tiếp.
Hành động nhỏ nhoi của gã vô tình lọt vào tầm mắt của thầy Sinh học, ông thầm hít vào một hơi, bảo: “Này cậu Kỳ Họa Niên, tôi biết cậu chẳng ưa gì môn của tôi, tất cả môn khác cậu học rất tốt chỉ trừ môn tôi.
Nhưng mà ngồi trong tiết của tôi thì cũng phải có chút ý thức đi chứ? Nếu cậu không thích học thì nói một tiếng, tôi sẽ cho phép cậu ra ngoài cửa đứng đến khi hết tiết thì thôi.”
“Thưa thầy.” Kỳ Họa Niên khẽ buông tiếng thở dài, “Thật ra không phải em không thích môn học của thầy, mà là em bị sao nhãng thôi ạ.
Em xin lỗi thầy, lần sau sẽ không như thế nữa.”
Thầy Sinh học dùng ngón trỏ đẩy cặp kính, vẫn chưa nguôi giận bảo: “Thế bây giờ không trả lời được đúng không?”
Kỳ Họa Niên lại cúi xuống đọc câu hỏi một lần nữa, trong lòng hiểu rõ mình không thể đưa ra đáp án, cậu đành cắn môi thành thật gật đầu.
“Em xin lỗi, em không giải được ạ.”
“Được, hôm nay tôi sẽ cho tên của em vào sổ đầu bài.
Tiết sau lên trả bài miệng cho tôi, đừng có quên đấy.”
Trong lớp có tiếng xuýt xoa chậc lưỡi.
Kỳ Họa Niên ảo não ngồi xuống, gạt đi những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu, tập trung chép bài học.
Lý Thiệu Lâm ngồi hướng bảy giờ, đánh mắt nhìn qua, hai tay ôm trước ngực, lưng dựa ra sau, nhất thời thở dài.
—
Gia Thanh bật cao, hoàn hảo ném bóng vào rổ.
Bóng rơi xuống, một gã khác lao đến giành lấy, chạy ngược về như thần tốc, muốn quyết tâm lấy một điểm.
Gia Thanh ném xong cũng đứng yên tại chỗ không di chuyển, xoay người nhìn về phía Kỳ Họa Niên.
“Hey, chơi một trận không? Trông mặt cậu nãy giờ ê chề quá rồi đó.”
Kỳ Họa Niên ngồi tách hai chân, cánh tay đặt hai bên, ngao ngán nhìn cái rổ phía xa liên tục động đậy: “Các cậu chơi đi, hôm nay không có hứng.”
Gia Thanh phất tay với đồng đội rồi chạy tới trước mặt Kỳ Họa Niên: “Còn buồn vụ sinh học hả? Kệ bà nó đi, có mỗi ghi tên vào sổ đầu bài thôi mà.”
“Cậu điên à?” Kỳ Họa Niên phì cười, “Tôi không buồn vì chuyện nhỏ thế đâu.”
“Vậy sao mặt ủ rũ hả?”
Hỏi đến đây, sắc mặt Kỳ Họa Niên dường như trầm xuống.
Cậu nhìn qua Lý Thiệu Lâm đang ngồi bên cạnh, lại nhìn Gia Thanh, thấp giọng nói: “La Lịch chỉ mới tỉnh dậy có một lần thôi.”
Ngày hôm kia, La Lịch đã tỉnh lại.
Bác sĩ đến khám một lượt cho cậu ta, nhưng chưa được bao lâu thì ý thức lại mơ màng, một lần nữa chìm vào hôn mê.
La Triết và Dụ Khiết cảm giác được thời gian đang bào mòn thể lực của họ, cũng như ông trời đang cố tình thách thức sự kiên nhẫn của họ.
Rốt cuộc thì La Lịch khi nào mới thật sự tỉnh dậy?
Gia Thanh và Lý Thiệu Lâm không lên tiếng.
Gia Thanh ngồi phịch xuống bậc thềm, vặn nắp chai nước, ngửa cổ tu liền mấy hơi.
Lúc uống xong, gã còn phun xuống đất một ngụm rồi đưa tay lau đi.
“Mẹ nó, bọn mình còn không biết vì sao cậu ta lại thành như thế nữa cơ.
Ngày hôm đó rõ ràng đã gọi điện hẹn cho tớ, thế mà cuối ngày lại nhận được tin dữ.
Đếch muốn tin luôn!”
Lý Thiệu Lâm nghiêng người dán lên trán Diệc Du một miếng hạ sốt, vừa dán vừa nói: “Bây giờ chúng ta có suy nghĩ hay lo lắng cũng không thể giúp cậu ấy tỉnh dậy được.
Việc này một phần nhỏ phụ thuộc vào bác sĩ, phần lớn lại phụ thuộc vào La Lịch.
Cậu ấy mạnh mẽ thì sẽ vượt qua được thôi.
Hãy tin như vậy đi.”
Diệc Du sờ sờ miếng dán hạ sốt, có xúc cảm mát lạnh khiến cậu cong môi mỉm cười thích thú, chỉ muốn gỡ xuống ngồi nghịch.
Gia Thanh liếc mắt phát hiện chuyện này, không kìm được cười ha hả trêu chọc:
“Này này này, tôi chưa bao giờ thấy thằng con trai nào dán miếng hạ sốt hết đó.
Vả lại, cậu định gỡ xuống làm gì hả? Mua bằng tiền chứ có phải người ta cho miễn phí đâu chứ.”
Nghe giọng gã vọng tới, ngón tay Diệc Du run lên, lập tức giấu ra sau lưng.
Khuôn mặt vì bị sốt mà đỏ bừng bừng, tuy nhiên ý thức cũng còn tỉnh táo lắm.
Cậu ngước mắt nhìn Lý Thiệu Lâm, muốn cầu cứu thiên thần hộ mệnh của mình.
Lý Thiệu Lâm sờ lên trán cậu, dùng sức ấn chặt miếng dán hạ sốt rồi bảo: “Cậu ấy bị sốt hồi sáng, lên phòng y tế xin thuốc nhưng không có, tạm thời dùng đỡ cái này thôi.”
Gia Thanh sờ sờ mũi phán: “Thiệu Lâm, cậu giống bố của Diệc Du ghê ấy.”
Kỳ Họa Niên quay qua mỉm cười: “Vậy cậu có đến hai thằng con rồi, ngon lành phết.”
Diệc Du vốn không tiếp nhận kịp những gì bọn họ đang nói, cậu dồn tâm chú ý vào miếng dán còn lại ở trong tay, cầm lên nghịch qua nghịch lại.
“Cậu ấy à?” Lý Thiệu Lâm nhìn từ trên xuống, đánh giá, “Có thằng con si tình ngu ngốc như cậu thì phế gần chết.”
“…”
Nghe câu này, Gia Thanh hơi sửng sốt, Họa Niên si tình? Lẽ nào cậu ấy đang thích ai rồi sao? Là…thích Lệ Linh ư?
Khi gã định mở miệng hỏi thì từ đằng xa có giọng nói của nam sinh khác chen vào: “Anh hai.”
Cả bốn người ngồi ở bậc thềm đồng loạt nhìn qua.
Lý Thiệu Lâm nhận ra Vưu Chiếu Hy, vội vàng đứng dậy đi về phía đó.
Gia Thanh cau mày khó hiểu quan sát một lúc mới hỏi Kỳ Họa Niên:
“Ê, người đó sao lại gọi Thiệu Lâm là anh hai vậy?”
Kỳ Họa Niên đã nhìn Vưu Chiếu Hy hơn hai phút rồi, dường như tình cảm trong lòng cũng vơi đi ít nhiều, cho nên hiện tại cậu không còn cảm giác bứt rứt buồn phiền nữa.
Miễn là đối phương vui vẻ hạnh phúc thì cậu sẽ thật lòng chúc mừng cho người ấy.
Thu lại ánh mắt, Kỳ Họa Niên đáp: “Thì là anh em nên mới gọi nhau như vậy chứ.”
Gia Thanh lần nữa sửng sốt: “Anh em?”
Trên đầu gã hiện hàng chục dấu chấm hỏi, từ bất ngờ này sang bất ngờ khác nhưng vẫn chưa thể hỏi rõ được vấn đề nào.
Mặt trời phía trên nhạt dần dù chỉ mới quá trưa, từng đám mây quấn vào nhau, tạo thành một mảng màu xám khổng lồ.
Hình như là trời sắp mưa rồi.
Gia Thanh ngẩng đầu nhìn, sau đó cúi đầu nói với Kỳ Họa Niên: “À, chiều nay chúng ta thi vòng loại đó.
Đừng có đến muộn.”
Nhắc mới nhớ, chiều nay bắt đầu diễn ra cuộc thi đấu võ rồi, nhưng mới là vòng loại đầu tiên thôi cho nên không quá áp lực.
Kỳ Họa Niên hít sâu một hơi: “Sau khi học xong chúng ta chạy qua đó luôn.”
“Okay.
Buổi tối cậu qua bệnh viện vẫn được đúng không?”
Kỳ Họa Niên gật đầu: “Có chị Triệu Đóa giúp tớ trông bà hộ rồi.”
“Cũng đỡ.” Gia Thanh cười cười, vươn vai một cái lấy tinh thần, phấn khích nói, “Cố gắng thi đến vòng cuối cùng, giành giải, đem tiền về.
Nghe nói tiền rất nhiều đó, sẽ dành hết cho người chiến thắng cuối cùng.”
Chuyện giải thưởng này Quan Phi đã từng nói qua rồi.
Kỳ Họa Niên trong lòng tương đối chấp niệm với cuộc thi, không chỉ vì cậu cần tiền, mà cậu còn muốn chinh phục đam mê của bản thân.
Lần này nhất định phải thắng.
—
Tần Chính gõ lên cửa phòng nghỉ của Vưu Hạ.
Bên trong nhanh chóng truyền ra một giọng nói lạnh nhạt như thường ngày: “Mời vào.”
Ông đi vào, nhìn thấy Vưu Hạ đang ngồi ở bàn làm việc tập trung xem bệnh án.
Cửa phòng khẽ khàng đóng lại một tiếng.
“Hôm nay cậu lại trực à?” Tần Chính đi tới, cười hỏi.
Vưu Hạ không nhấc mắt khỏi bệnh án, nhàn nhạt đáp: “Không phải chuyện đương nhiên sao?”
Tần Chính đứng bên cạnh bàn làm việc, một tay chống xuống, lướt mắt nhìn sơ qua hồ sơ bệnh án trên bàn của anh.
Hầu như đều là những bệnh nhân đang được điều trị đặc biệt, toàn là ca hiếm gặp và phức tạp.
“Ngày nào cũng trực như vậy không tốt đâu, ra ngoài giải trí chút đi.”
“Giải trí?” Vưu Hạ ngẩng mặt nhìn ông, “Rốt cuộc thầy có ý định gì đây?”
Tần Chính đứng thẳng người, ôm hai tay trước ngực: “Có gì đâu mà trông cậu căng thẳng thế hm? Giải trí lành mạnh thôi, đừng lo.”
Vưu Hạ tựa ra sau ghế, khóe môi nhếch nhẹ, bảo: “Thầy nói nghe thử.”
“Đi xem đấu võ đi.
Tôi có một ông bạn rất thân, là thầy dạy Vịnh Xuân quyền.
Học trò của ông ấy đứa nào cũng ngầu.
Hiện tại mấy gà cưng nhà ông ấy đang chuẩn bị cho một cuộc thi lớn của thành phố.”
Nghe xong, đầu mày Vưu Hạ thoáng chau lại, trong lòng nổi lên một cảm giác khinh thường.
Từ trước đến giờ, ngoài việc học ra thì anh cũng chỉ đam mê tìm tòi thêm về những thứ liên quan đến y học mà thôi.
Nói về thú vui thì…hình như anh không đặc biệt thích thứ gì khác.
Rượu không, ca nhạc không, đấu võ…lại càng không.
Vô vị, tẻ nhạt.
Vưu Hạ cười lạnh: “Thôi, thầy cứ đi một mình đi.
Em không có hứng đâu.”
Tần Chính ngược lại không chịu bỏ cuộc, tiếp tục dụ dỗ: “Tôi đảm bảo với cậu xem những người này đánh võ chỉ có lóa mắt thôi.
Vịnh Xuân quyền cũng là môn võ truyền thống mà, xem để chiêm ngưỡng, không thấy tự hào à?”
“Nếu em thấy tẻ nhạt thì thầy tính gì?”
Tần Chính nheo mắt nghĩ ngợi: “Khi nào cậu đồng ý đi xem cùng tôi rồi hẵng tính tiếp.
Tôi là người giữ lời, không cần sợ.”
Vưu Hạ rũ mắt nhìn đồng hồ đeo tay, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Thầy cũng biết, thời gian của em như vàng bạc, tốt nhất đừng nên phí phạm nó.”
“…” Cái thằng ranh con này.
Trong lòng Tần Chính rất giận, nhưng ngoài mặt phải cố gắng mỉm cười.
Thật ra ông cũng chẳng thiết tha gì với việc mời Vưu Hạ đi xem đấu võ cùng mình cả.
Có điều, đây là một nhiệm vụ bí mật của Vưu Thần, cho nên ông không thể từ chối, đành phải tìm mọi cách kéo tên nghiện công việc kia ra khỏi đây thôi.
Tần Chính cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay mình, gật gù nói: “Vậy chủ nhật tuần sau, chúng ta sẽ đi xem, được không? Hôm đó làm ơn đừng đăng ký ca trực.”
“Ừm hửm.” Vưu Hạ nghiêng đầu, tì thái dương lên ngón tay, ngáp khẽ, “Giờ thầy ra ngoài đi, em muốn ngủ.”
Tần Chính im lặng nhìn đối phương, không nói thêm nửa lời dư thừa liền xoay người đi khỏi.
—
Đến tối, tại đại sảnh bệnh viện có chuyện lớn xảy ra.
Toàn bộ nhân viên trong khu vực thu phí đều đã đứng tản sang một góc.
Những vị bác sĩ y tá khác cũng nhận thức được sự việc nghiêm trọng đến cỡ nào cho nên chẳng ai dám hó hé gì.
Chính giữa đại sảnh có một đám người đang làm loạn.
Bọn họ là người nhà của một bệnh nhân mới nhập viện.
Tuy nhiên, thân phận của đám người này không rõ ràng, nhìn bề ngoài có thể đánh giá là một đám côn đồ lưu manh.
Ba, bốn thằng bận áo ba lỗ màu đen ôm sát cơ thể, bên ngoài khoác chiếc áo da, từ cổ tay lên đến cổ đều xăm kín mít.
Một thằng cầm cây gậy rất lớn, đập mạnh vào hàng ghế ngồi chờ.
“Đm tụi bây, bọn tao chi tiền nhiều như thế mà không được khám trước là sao? Đại ca tao đang nằm trong kia sống chết đéo rõ, bọn bác sĩ tụi bây đứng đây làm cảnh à?”
Ba thằng còn lại thay nhau đạp lên những giường bệnh cấp cứu và phá hoại những đồ dùng trên bàn làm việc.
“Đại ca tao bị đâm có một nhát, thế mà không cứu nổi ư? Đm, bệnh viện này có tiếng mà không có miếng à? Tụi mày không cứu được đại ca, bọn tao đập nát bệnh viện!”
Một bác sĩ không nhịn được mà bước lên nói: “Các người không thấy quá đáng sao? Chúng tôi chỉ là con người, không phải bác sĩ là có thể cứu lấy mạng sống bệnh nhân mọi lúc được.
Một nhát đâm đó đã xuyên qua tim, chúng tôi rõ ràng đã—a”
Tên hung hãn bất ngờ sấn tới, vươn tay bóp chặt cổ của vị bác sĩ kia, gằn giọng: “Mày đang cãi chày cãi cối gì ở đây? Tao nói không đúng sao mà còn giải thích minh oan? Lũ bác sĩ tụi mày có phải đều nhìn người mà khám hay không hả?”
Vị bác sĩ mặt trắng bệch, cố gắng vùng vẫy.
Tên hung hãn bẻ khớp cổ, nhếch môi nhổ vào mặt đối phương một ngụm nước bọt: “Mẹ mày, tao chỉ cần dùng sức là mày chết tươi liền, có hiểu không?”
“Buông…buông …ra…”
“Haha…buông? Buông cái—”
Đúng lúc đó, một bàn tay đột nhiên vươn tay, nắm chặt cổ tay của gã.
Gã côn đồ quay đầu nhìn, bàn tay nhất thời buông ra, vị bác sĩ kia lảo đảo lùi ra sau, ôm lấy cổ mình ra sức mà ho một trận kịch liệt.
“Mày là ai?” Gã sầm mặt, nheo mắt hỏi.
Kỳ Họa Niên vẫn còn siết lấy cổ tay của gã, dùng sức khống chế, sau đó trả lời: “Người qua đường thôi.”
“Khôn hồn thì buông tao ra.”
“Buông?”
Kỳ Họa Niên thoạt đầu còn nghiêm mặt, một giây sau đã nhẹ nhàng mỉm cười, cổ tay linh hoạt di chuyển, dứt khoát bẻ quặp cánh tay của gã ra sau.
Gã đau đớn gào rú một tiếng, kèm theo mấy tiếng chửi tục: “Chó má, mày!!!”
Kỳ Họa Niên đá mạnh vào sau đầu gối của đối phương, khiến gã lập tức ngã khụy xuống.
Cậu cúi thấp người, tỉnh bơ nói: “Tao còn chưa nói xong mà, là một người qua đường…biết võ.”
.