Một hồi chuông không rõ từ đâu bỗng nhiên được đánh lên, thanh âm oanh oanh tạc tạc đâm xuyên qua cánh rừng phía đằng xa, khiến cho một loạt lũ chim chóc đập cánh bay lên tận trời đêm.
Cũng là một hồi chuông ấy nhưng lại có thể xua đi những thứ nguy hiểm vốn luôn rình rập muốn cướp đoạt sinh mệnh của con người.
Từ lâu, trong Tiên Vận, cụ thể hơn là ở làng Hạnh Dung có một quy tắc bất di bất dịch: Buổi tối, vào đúng chín giờ và mười giờ sẽ liên tiếp có hai hồi chuông được đánh lên từ nơi trung tâm của ngôi làng.
Mục đích là vì muốn đánh đuổi những ‘sinh vật’ không mấy sạch sẽ thường ẩn nấp trong cánh rừng hoang kia.
Yêu cầu kèm theo, người dân tuyệt đối không được phép bước ra khỏi nhà vào khoảng thời gian ấy.
Có điều, Kỳ Họa Niên không phải người dân của làng cho nên hoàn toàn không biết được ý nghĩa của từng hồi chuông kia.
Cậu chỉ giật mình khi nghe thấy âm thanh dội vào màng nhĩ, bất giác tỉnh ngủ, cúi nhìn đồng hồ trên tay mới nhận ra đã mười giờ đêm.
Đầu mày thoáng cau lại, lúc nhìn sang Vưu Hạ, phát hiện anh vẫn còn ngủ say, Kỳ Họa Niên khẽ thở dài một tiếng.
Chúng ta phải về rồi, Hạ Hạ.
Một tiếng gọi nuông chiều này tuy hiện tại chưa thể đường hoàng nói ra bằng lời, nhưng sau này lại giống như một làn nước trong lành ấm áp trôi tuột qua kẽ tim, gột rửa từng vụn băng giá bấy lâu của Vưu Hạ.
Kỳ Họa Niên đứng dậy, cẩn thận nâng đối phương áp trên lưng của mình rồi chậm rãi trở về nhà nghỉ.
Dưới mái hiên có một chùm sáng le lói lơ lửng.
Kỳ Họa Niên đẩy cửa bước vào, đem theo hơi lạnh ở bên ngoài đi đến bên cầu thang.
Ánh sáng ở đại sảnh không còn nhiều, bốn phía phản chiếu gam màu vàng trà ảm đạm quen thuộc.
Nơi quầy tiếp tân lúc này chỉ còn một nhân viên trực đêm nhưng hình như cô gái ấy đã ngủ quên mất rồi.
Không gian lặng yên đến mức có thể nghe thấy tiếng giày bata giẫm lên từng bậc thang.
Qua một hồi, cả hai cuối cùng cũng dừng lại trước một gian phòng.
Kỳ Họa Niên ngẩng đầu nhìn con số 203 ở trước cửa, trong lòng vẫn còn một chút mơ hồ không chắc.
Trước đó Vưu Hạ có hỏi số phòng của cậu nhưng chưa hề nói số phòng của anh là bao nhiêu, cho nên chỉ có thể dựa vào việc ‘cậu ở trên anh’ để xác định mà thôi.
Lúc nghĩ đến câu nói vô tư hữu ý của Vưu Hạ, không hiểu sao cậu lại cười khẽ một tiếng.
Vưu Hạ, anh đúng là cái đồ đáng yêu giấu nghề mà!
Kỳ Họa Niên hít vào một hơi, định thử vặn nắm cửa xem có thể mở ra không thì cửa phòng đột nhiên bật mở.
Động tác duỗi tay ngay lập tức bị khựng lại, cậu ngờ vực liếc nhìn bóng dáng dần dần xuất hiện sau cánh cửa màu trắng.
Mãi đến khi nhận ra đối phương rồi, Kỳ Họa Niên vẫn chưa phản ứng được.
Ngược lại, người kia có vẻ rất mong chờ được nhìn thấy bộ dạng ‘bị bắt quả tang’ này của cậu, khóe môi cong lên rạng rỡ vô cùng.
“Ái chà, học trò của thầy đây phỏng?”
Kỳ Họa Niên sượng trân nhìn Vưu Kiện hồi lâu, rốt cuộc chỉ có thể ậm ừ đáp: “Dạ, em… em chào thầy!”
Vưu Kiện gật đầu, đường nhìn dời đến người ngủ trên lưng của cậu, hàng chân mày không khỏi nhướn cao lên.
Tốt, bây giờ thì hắn bị hai người này dọa đến trợn tròn mắt.
“Vưu Hạ…” Kỳ Họa Niên nghiêng đầu nhìn người trên lưng mình một cái, lúc buột miệng gọi tên của anh, cậu liền ho khan mấy tiếng sửa lại “À ý em là bác sĩ Vưu, anh ấy… anh ấy ngủ quên nên em đưa về phòng thôi ạ.”
“Ừm hửm, có gì mà căng thẳng chứ, vào phòng đi.”
Kỳ Họa Niên ngoan ngoãn không dông dài thêm nữa, trực tiếp mang người vào trong.
Vưu Kiện dựa người bên vách tường, thầm lặng quan sát từ lúc Kỳ Họa Niên đặt Vưu Hạ nằm xuống cho đến khi cậu tần ngần luyến tiếc không chịu rời đi.
Trong lòng hắn không có cảm giác khó chịu khi nhìn thấy cậu xuất hiện ở đây, dù sao hắn cũng là người hiểu rõ mối quan hệ của hai người họ nhất vào thời điểm này.
Cơ mà hắn lại không dám chắc một trăm phần trăm Vưu Hạ có để ý đến thằng nhóc kia hay không, nhưng nếu bảy mươi phần trăm thì chắc là có đi.
Nếu như một chút để ý cũng không có, vậy thì hà cớ gì phải lặn lội phía đông phía tây mà đi tìm đối phương chứ?
Nếu như một chút để ý cũng không có, vậy thì hà cớ gì phải ở cạnh nhau với một người lạ?
Tuy rằng Vưu Kiện là một gã đào hoa phong nhã, gót giày vương vấn không biết bao nhiêu mùi hoa thơm cỏ lạ, nhưng hắn cũng là một gã có kinh nghiệm về tình yêu.
Dù cho không phải là hình mẫu hoàn hảo về thuyết tình yêu chung thủy thì ít nhất hắn cũng hiểu được thế nào là có cảm giác với một người.
Cho nên qua những cử chỉ hành động của Vưu Hạ, hắn dường như nhận ra được một sự thiên vị nhất định mà anh dành cho Kỳ Họa Niên.
Chỉ là vì sao lại nhanh đến vậy?
Vưu Kiện trầm mặc nghiêng đầu tựa ra sau tường, nhanh chóng nhớ lại một chút về các mối quan hệ của Vưu Hạ từ lúc nhỏ đến khi trưởng thành.
Hầu như không có người nào được xem là bạn thân của anh cả, ngoại trừ cô nàng Tưởng Thiên Điểu từng học chung ngành với anh, có thể miễn cưỡng xem đây là mối quan hệ bạn học gắn bó bảy năm trời.
Thế mà từ khi Kỳ Họa Niên xuất hiện, Vưu Hạ lại bắt đầu thay đổi đến chóng mặt.
Phải, những thay đổi của anh khiến cho Vưu Kiện chưa thể thích ứng kịp, vì anh là kiểu người không dễ dàng gì mà tiếp nhận một người như Kỳ Họa Niên thế kia.
Vưu Kiện nheo mắt đánh giá bộ dạng thiếu niên của bạn nhỏ nào đó, đến cùng vẫn chưa tìm ra được câu trả lời thỏa đáng.
Bất quá có lẽ vì Kỳ Họa Niên sở hữu một khuôn mặt điển trai và chiều cao lý tưởng chăng?
Khụ, vứt đi, mình đang nghĩ linh tinh cái gì vậy không biết.
Sau một hồi chần chừ nuối tiếc, Kỳ Họa Niên rốt cuộc đã hạ được quyết tâm, xoay người đi về phía Vưu Kiện.
Cậu nhìn đối phương đang vuốt cằm suy tư, thấp giọng lễ phép nói:
“Em về phòng đây ạ.
Thầy ngủ ngon nhé!”
Vưu Kiện bấy giờ mới đứng thẳng dậy, hắng giọng một cái, cười giã lã: “Đêm khuya trời lạnh thế này, em trai thầy làm phiền em nhiều rồi.”
Kỳ Họa Niên vờ tỏ ra không có vấn đề gì, cũng cười bảo: “Không sao đâu thầy, em với anh ấy cũng có quen biết nhau nên em không ngại đâu ạ.”
Ờ hớ, có quen biết nhau luôn cơ à.
Vưu Kiện bỗng bật cười trong bụng, ngoài mặt lại nghiêm túc hỏi thăm: “Vậy có nghĩa em cũng là thành viên trong chuyến thiện nguyện này hả?”
Kỳ Họa Niên không hề có ý giấu diếm, ngắn gọn gật đầu: “Vâng.”
Vưu Kiện hơi cau mày, song hắn lại không hỏi đến lý do cụ thể, chỉ nhún vai khuyên nhủ: “Đi thì cũng được, nhưng em vẫn còn kỳ thi đại học trước mắt nữa, đừng có lơ là nó đấy.”
“Em biết rồi ạ.”
“Em bảo lưu kết quả hay sao?”
“Đúng rồi ạ.”
“Chuyến đi kéo dài một tháng lận, sau khi trở về liệu có còn theo kịp mọi người không đây?”
Kỳ Họa Niên đi qua ngạch cửa, cúi đầu im lặng nghĩ ngợi.
Vưu Kiện dừng chân, liếc nhìn cậu một cái, không khỏi thở dài mắng: “Liều lĩnh quá!”
Nghe thế, Kỳ Họa Niên ngoảnh sang nhìn đối phương, tựa như có thể nghe ra được trong câu mắng kia có chất chứa hàm ý gì khác.
Cậu không trả lời, chỉ qua loa cười trừ rồi xoay người trở về phòng.
Vưu Kiện đóng cửa lại, lúc nghiêng mặt nhìn qua phía giường ngủ của Vưu Hạ, hắn chợt nhiên nhớ đến một chuyện quan trọng không kém.
Từ xưa đến nay, Vưu Hạ nổi tiếng là một người khó ngủ, đến mức chỉ cần một tờ giấy rơi xuống đất, anh cũng có thể tỉnh dậy.
Ấy vậy mà khi Kỳ Họa Niên cõng anh đưa về nhà nghỉ, anh vẫn không có động thái giật mình tỉnh giấc.
Vưu Kiện nhíu mày đăm chiêu, không khỏi nghi hoặc trong lòng.
Vưu Hạ thật sự ngủ say hay là… giả vờ ngủ?
Nếu như giả vờ, vậy thì vì lý do gì mới được?
“Vưu Hạ, em ngủ rồi à?” Vưu Kiện đi đến bên chân giường, rũ mắt nhìn đối phương, thình lình hỏi một câu.
Vưu Hạ không mở mắt cũng không trả lời, dường như đã thật sự chìm vào giấc ngủ.
Thấy vậy, Vưu Kiện lập tức nhún vai cho qua những thứ linh tinh trong đầu mình.
Sau đó hắn vươn vai ngáp khẽ một tiếng rồi trở về giường của mình, tiếp tục chơi một ván game mới.
Đèn phòng dần dần tối xuống.
Nơi góc phòng có một khoảng sáng mờ nhạt được in từ bóng trăng ngoài cửa sổ.
Càng về đêm, cả ngôi làng như chìm trong tịch mịch.
Vưu Kiện đã thiếp đi từ bao giờ, lúc này bỗng có âm thanh loạt xoạt trở mình của người nào đó ở giường bên.
Ánh sáng le lói chiếu qua mặt kính, len lỏi vào từng sợi vải, rắc một ít trên đầu mũi của Vưu Hạ.
Anh vẫn luôn mở mắt kể từ lúc Vưu Kiện nằm xuống giường chơi game, có điều anh không hề lên tiếng hay tạo ra một động tĩnh nào.
Vưu Hạ trầm mặc nghĩ ngợi về những cảm giác ngờ vực trong lòng, những hy vọng lay lắt như ngọn đèn dầu, cả những rung động quen thuộc của quá khứ.
Thật ra phán đoán của Vưu Kiện là chính xác.
Vưu Hạ đã giả vờ ngủ say suốt cả quãng đường cùng Kỳ Họa Niên trở về nhà nghỉ.
Nguyên nhân của chuyện này, rốt cuộc phải nói như thế nào đây?
Hiện tại anh vẫn chưa thể phân định rõ ràng tâm tình của mình dành cho Kỳ Họa Niên ra sao, anh chỉ biết rằng mỗi lần ở bên cạnh người ấy, anh đều sẽ nảy sinh một cảm giác an toàn, thậm chí là có phần dựa dẫm.
Giống hệt như mười bảy năm trước, anh cũng từng ỷ lại vào một người, cũng rất yêu thương người đó.
Trước mặt là một luồng sáng nhạt nhòa, mơ hồ khắc họa lại một khuôn mặt thân quen của ngày xưa.
Vưu Hạ giật mình trừng lớn mắt, sau đó vội vã nhắm chặt mi mắt, cố gắng xua đi hình ảnh kia.
Lần thứ hai mở mắt nhìn, những mảnh vỡ vụn ghép thành khuôn mặt tràn ngập sức sống của Kỳ Họa Niên.
Lồng ngực Vưu Hạ đột nhiên đau nhói.
Anh ghì tay lên ngực trái, tự trấn tĩnh bản thân một chút.
Hồi lâu sau, anh mới có thể hít thở bình thường trở lại.
Mình rốt cuộc đang bị làm sao vậy?
Những cảm giác này vốn dĩ không nên quay về nữa rồi, thật sự không nên xuất hiện thêm một lần nào nữa.
Tại sao vậy?
Tại sao cậu ta lại có thể…
Và tại sao mình lại phải giả vờ ngủ say trên lưng cậu ta chứ?
Vưu Hạ, mày tự nói xem, vì sao phải làm như thế?
Trong một khắc, trái tim lấn át lý trí, như vang vọng một câu trả lời vô cùng hợp lý, nhưng cũng dễ khiến người khác bị tổn thương.
Có lẽ trong một giây phút nào đó, khi được Kỳ Họa Niên đối xử dịu dàng như vậy, anh bất chợt, chỉ là bất chợt, nhớ về những cảm giác xưa cũ.
Tham lam, ích kỷ, nhưng anh khao khát những điều ấy.
Quan trọng là chỉ mỗi mình người thiếu niên kia mới có thể đem đến cho anh những cảm giác như vậy.
Cho nên, anh đã ích kỷ, muốn ở trên tấm lưng ấm áp của Kỳ Họa Niên, tìm về những năm tháng tươi đẹp cùng một người khác, dù chỉ là vài phút ngắn ngủi.
—
Khi bước lên cầu thang, Kỳ Họa Niên miên man nghĩ mãi về lời nói của Vưu Kiện.
Quả thực, người đó nói không sai, thậm chí có thể mắng cậu nhiều hơn một chút cũng được.
Nhưng cho dù có khuyên nhủ hay trách mắng thế nào đi nữa, kết quả cũng không thể thay đổi được.
Chuyến đi này đã được quyết định rồi.
Kỳ Họa Niên không thể quay về quá khứ để sửa đổi bất cứ thứ gì, mà bản thân cậu cũng không hề muốn làm điều đó.
Liều lĩnh, đúng vậy, cậu là một đứa liều lĩnh, suốt cuộc đời này sẽ còn liều lĩnh thêm mấy trận nữa mới thỏa mãn sự hiếu chiến của cậu.
Đừng ai nhìn vào vẻ ngoài ngoan ngoãn hiền lành của cậu mà nhầm lẫn.
Thật ra, cậu cứng đầu và cố chấp hơn rất nhiều.
Vấn đề là người nào có đủ khả năng khiến cậu trở nên như thế mà thôi.
Kỳ Họa Niên nhẹ vặn nắm cửa đẩy ra một khoảnh nhỏ, bước vào trong như một người tàng hình.
Bàn chân khẽ khàng giẫm lên sàn nhà, đi đến bên giường ngủ của mình mà nằm xuống.
Ngay sau khi cậu lấy điện thoại ra định kiểm tra tin nhắn thì có một giọng nói phát ra ở giường bên cạnh.
“Em đi đâu về mà khuya thế?”
Kỳ Họa Niên thoáng giật mình, cậu ngoảnh đầu nhìn Địch Phàm, nhìn nét mặt tỉnh táo cùng với một quyển sách nhỏ trong tay đã đủ chứng tỏ anh vẫn còn chưa ngủ.
“À, dạ, em chỉ đi loanh quanh hóng gió thôi.” Cậu hạ thấp tông giọng thì thầm trả lời, ánh mắt đồng thời quét qua tựa đề cuốn sách của Địch Phàm.
“Một trăm bài thuốc tốt cho thận”.
Kỳ Họa Niên nhất thời bị tựa đề đầy hàm ý này làm cho sặc nước bọt, cậu ho khan một tiếng rồi dời tầm mắt sang chỗ khác.
Địch Phàm nhạy bén phát hiện thái độ kỳ quặc của cậu, bèn cười trêu chọc.
“Chú em nghĩ bậy gì đó?”
Kỳ Họa Niên sờ sờ mũi, lắc đầu chối: “Đâu có, chỉ là em… em chưa từng nhìn thấy cuốn sách nào có tựa đề như vậy thôi.”
Địch Phàm nâng cuốn sách lên, đăm chiêu nhìn một chốc mới bảo: “Ờ… thường thì em sẽ gặp bệnh tim hoặc bệnh gan gì đó, nhưng mà bệnh thận cũng có đó chứ.”
Kỳ Họa Niên không biết phản ứng thế nào, đành nghiêm túc gật đầu rồi hỏi: “Thế anh có người quen mắc bệnh thận ạ?”
“Ừm, có thể xem như là người thân rồi.” Địch Phàm nói, trong đáy mắt mơ màng xuất hiện một tia ảm đạm nhưng rất nhanh đã biến mất.
Có thể xem như là người thân ư?
Kỳ Họa Niên cảm thấy cách nói này tương đối lạ lùng, nhưng cậu lại không muốn đào quá sâu vào chuyện riêng tư của đối phương nên khéo léo chuyển sang chủ đề khác.
“Anh làm trong bệnh viện này lâu chưa?”
Địch Phàm gập sách lại, chỉnh tư thế ngồi tựa vào thành giường, tính toán chút xíu: “Hình như là sắp ba năm rồi.”
“Cũng lâu thật nhỉ.”
“Ừ, nhưng đối với một phụ bếp đã qua ba năm mà không thăng chức nổi thì cũng hơi đáng thương rồi, phải không?”
“Đáng thương?” Kỳ Họa Niên nghe xong không kìm được cười nhẹ một cái.
Cách nói ví von này không tồi chút nào, vừa khiến cho tình cảnh đỡ thảm hại hơn vừa mang một giọng điệu trào phúng hài hước.
Địch Phàm trông thấy cậu mỉm cười, nhất thời không còn sầu não nữa.
“Tuy là đáng thương vất vả nhưng mà anh sẽ không từ bỏ, ít nhất anh cũng có kinh nghiệm dày dạn rồi, chỉ còn thiếu chút xíu may mắn nữa thôi.”
Kỳ Họa Niên có vẻ đồng tình, cười bảo: “Hiếm khi gặp được một người kiên trì với nghề như anh đó.”
Nghe xong câu này, Địch Phàm cảm giác tự hào đôi chút, bàn tay vuốt vuốt cằm, bày ra bộ dạng ‘anh biết anh ngầu rồi’ làm cho Kỳ Họa Niên bất giác cạn lời.
Sau đó, Địch Phàm bỗng hỏi tới cậu: “Thế còn em thì sao? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Trông không lớn mà cũng không nhỏ nữa.”
“Em sắp mười tám rồi.”
“Mười tám á?” Địch Phàm chợt cao giọng kinh ngạc, lập tức bị Bạch Thiện nằm ở giường đối diện càu nhàu “Im miệng hết cho ông ngủ coi!”
Địch Phàm nhìn sang Kỳ Họa Niên, lè lưỡi một cái: “Nhưng mà, em thật sự sắp mười tám tuổi hả?”
Kỳ Họa Niên bình tĩnh gật đầu: “Sao vậy, nhìn em già hơn tuổi hả?”
“Ừm…” Địch Phàm bấy giờ mới lướt mắt đánh giá đối phương “Thật ra không hẳn là già hơn, có điều trông em chín chắn hơn mấy đứa vào độ tuổi nửa vời này.
Với cả, nếu em sắp mười tám thì có phải là chuẩn bị thi đại học hay không?”
“Vâng, mấy tháng nữa em sẽ thi đại học.”
Địch Phàm dường như bị cậu dọa đến sững người: “Sắp thi đại học mà vẫn vác xác đi thiện nguyện á?”
Kỳ Họa Niên cười khổ, chẳng thể làm gì khác ngoài im lặng thừa nhận.
Như bao người khác trước đó, Địch Phàm cũng mắng: “Em bị điên à.”
“…” Vâng, em bị điên mà, em bị điên tình rồi, mọi người không cần mắng em nữa đâu.
Lần đầu tiên chạm mặt Kỳ Họa Niên, Địch Phàm hoàn toàn nghĩ rằng cậu chính là một đứa trẻ ngoan ngoãn và phép tắc.
Thật ra, cậu không hề có bất kỳ thái độ hỗn xược nào với đàn anh, nhưng mà bây giờ anh mới biết cậu cũng chẳng phải kiểu người an phận hay hèn nhát gì cho cam.
Trước mắt là kỳ thi đại học cam go như vậy mà vẫn liều lĩnh chạy đến đây làm tình nguyện viên.
Rốt cuộc động lực từ đâu ra mà lớn dữ vậy?
Địch Phàm nghi hoặc hỏi: “Em đến đây chỉ đơn giản vì muốn làm tình nguyện viên thôi à?”
Kỳ Họa Niên trầm mặc giây lát: “Không hẳn.
Ngoài việc đó, em còn đến đây vì… hm vì một người khác.”
“Không lẽ ý em là… là em đang theo đuổi ai đó cho nên mới…”
Lời còn chưa ra hết, Địch Phàm đã trừng mắt nhìn cái gật đầu vô cùng dứt khoát của đối phương, cuối cùng vì không biết nhận xét thế nào nên anh bèn cúi mặt, tiếp tục đọc sách.
Trong đầu thầm bảo: Mẹ nó, nên khen thằng nhóc này có bản lĩnh hay nên đánh một cái cho nó tỉnh táo ra nhỉ?
—
Trung tâm cứu trợ được xây dựng cách đây ba tuần, nằm ở phía Đông của ngôi làng.
Sau khi công trình hoàn thành, Lý Hạnh Dung đã chủ động gọi điện cho Tần Chính để báo cáo tình hình.
Thú thật, bà chưa từng nghĩ rằng viện trưởng của Thuần Ái sẽ chịu chi một khoản tiền lớn cho trung tâm này đến vậy, hóa ra bà đã nhầm.
Lúc nhìn bản thiết kế của kỹ sư đưa ra, Lý Hạnh Dung không kìm được bất ngờ xen lẫn xúc động.
Trên bản đồ vẽ rất chi tiết mỗi một khu vực.
Trung tâm cứu trợ gồm ba khu vực lớn, xây thành hình chữ U, từ ngoài cổng đi vào còn có một bảng tên cực lớn được sơn phết một màu xanh dương sẫm.
Dãy bên phải bao gồm các phòng khám bình thường được mở vào mỗi buổi sáng, dãy bên trái sẽ dành cho các ca bệnh nặng hơn, có thể là những ca cần phải phẫu thuật gấp.
Còn khu vực chính giữa là khu giải trí dành riêng cho trẻ em nơi đây.
Vưu Hạ mặc áo blouse ngồi yên tĩnh trong một phòng khám nhỏ.
Bên cạnh vừa hay là cô y tá hoạt bát lanh lợi Triệu Đóa.
Triệu Đóa cẩn thận tổng hợp một số bệnh án của vài đứa trẻ, sau đó đặt lên bàn cho Vưu Hạ.
“Mười phút nữa là đến giờ khám đó ạ.” Triệu Đóa nhỏ giọng báo, ánh mắt lén lút liếc nhìn anh một cái.
Vưu Hạ vẫn như mọi ngày, sắc mặt không dao động, điềm nhiên lật bệnh án đầu tiên ra xem sơ qua rồi chợt nói: “Bắt đầu khám luôn đi.”
Triệu Đóa giật mình, chớp mắt hỏi lại: “Bác sĩ muốn khám liền luôn ạ?”
Vưu Hạ dừng tay, ngẩng mặt nheo mắt nhìn cô.
Trái tim Triệu Đóa mơ hồ nhảy vọt lên đến cuống họng, vội vàng cúi đầu đi ra ngoài mở cửa.
Dưới sân tràn ngập tiếng cười nói hồn nhiên vô tư của trẻ con.
Khu vực chính giữa rất đông, hầu như tất cả trẻ em trong làng đều đang tập họp ở đây để chờ đến lượt khám bệnh.
Những tình nguyện viên không phải là đội ngũ y bác sĩ hay đầu bếp đều sẽ trở thành những người bảo mẫu quan trọng của chuyến đi.
Tất nhiên, Kỳ Họa Niên cũng đã sớm được nằm trong danh sách này rồi.
Hơn nữa, cậu không chỉ đơn thuần là một ‘anh bảo mẫu’ như bao người mà còn là ‘anh bảo mẫu được yêu thích nhất’ ở đây.
Đám trẻ rất thích Kỳ Họa Niên.
Bọn nhóc khoảng tầm hơn hai mươi người gồm cậu bé lẫn cô bé, ai nấy đều ra sức vây bám lấy một bạn nhỏ khác lớn xác hơn.
“Anh ơi, anh biết vẽ ạ?”
“Anh ơi anh ơi, anh tên là gì thế? Hoa gì ạ?”
“Anh ơi, em tên là Lý Tân á, anh nhớ chưa nhớ chưa?”
“Anh ơi…”
“Anh ơi…”
Kỳ Họa Niên bị đẩy vào chính giữa vòng tròn như một cục nhân béo ngậy thơm lừng, bắt đầu chóng mặt bởi vô số tiếng gọi “anh ơi” thiết tha từ đám nhóc con.
Cậu ngồi bệt xuống sàn, hít sâu một hơi rồi giơ cao cánh tay lên muốn ngăn lại buổi tiệc chào hỏi có phần náo nhiệt thái quá.
“Được rồi được rồi, mấy đứa yên lặng một chút anh mới nói được chứ?”
Đám trẻ nghe vậy lập tức khựng lại, tròn xoe mắt nhìn Kỳ Họa Niên đầy mong chờ.
Kỳ Họa Niên bất đắc dĩ lắc đầu mỉm cười, xoa tóc từng đứa một xong mới cất tiếng giới thiệu bản thân: “Anh tên là Kỳ Họa Niên, Họa trong hội họa, Niên trong niên kỷ.
Anh không phải là hoa đâu.”
Một đứa trẻ giơ cao tay, lễ phép cực kỳ.
Kỳ Họa Niên gật đầu với nó: “Sao nè?”
Đứa trẻ liếm liếm môi, híp mắt hỏi: “Mẹ em từng bảo ai cũng sở hữu một đóa hoa cho riêng mình hết ớ, vậy anh không có sao ạ?”
Hể…
Kỳ Họa Niên ngây như phỗng nhìn qua một loạt ánh mắt hồn nhiên trong sáng, nét cười trên mặt bỗng mếu máo.
Mẹ của em nói không sai, nhưng mà… sao lại nói với em những điều này nhỉ?
“Ừ, mẹ em nói đúng rồi đó.” Kỳ Họa Niên mỉm cười bảo “Ai cũng sở hữu một đóa hoa cho riêng mình, anh cũng có nhưng mà đóa hoa đó ở chỗ kín đáo lắm, mấy đứa không nhìn thấy được đâu.”
“Ở đâu cơ ạ?”
“Ở trong áo anh hả?”
“Hay là trong quần?”
“Bậy! Trong quần thì ngồi xuống làm sao? Đè bẹp dí hoa thì làm sao?”
Kỳ Họa Niên ngửa cổ nhìn mây xanh, tựa hồ kìm chế cảm giác bất lực, sau đó chỉ tay vào ngực trái của mình, giữ nguyên nụ cười nói: “Anh cất ở trong tim anh này, đoán già đoán non gì thế không biết!”
Bọn trẻ “ồ” lên rồi ngước mắt nhìn vào ngực trái của cậu.
“Vậy là trong tim anh có hoa phải không? Hoa đẹp không ạ?”
“Rất đẹp, đẹp nhất trên đời này.”
“Hoa gì thế anh ơi?”
“Hoa Hạ Hạ.”
Hết chương 51.
.