Toàn bộ cơ thể của Vưu Hạ đã bắt đầu thay đổi.
Một khi mùi thơm ngọt của máu tươi thâm nhập vào từng sợi nơ-ron của não bộ, khả năng khống chế của một ma cà rồng có thể tính là không.
Hay nói cách khác, Vưu Hạ sắp trở thành một kẻ-không-phải-là-anh nữa rồi.
Đôi mắt đỏ ngầu trông hung tợn điên cuồng, yết hầu ở cổ liên tục di chuyển lên xuống, thể hiện được sự thèm khát dòng máu nóng mãnh liệt đến mức nào.
Dưới làn da tái nhợt của anh dần dần xuất hiện các mạch máu như đang muốn sống dậy.
Chúng trồi lên rất rõ ràng, uốn lượn và kết nối với nhau, kéo thành một hàng thật dài.
Kỳ Họa Niên đứng ở đối diện thoáng chốc chết lặng một chỗ.
Đường nhìn rơi từ trên khuôn mặt xuống đến cần cổ và cánh tay của Vưu Hạ.
Mỗi một nơi là một hình ảnh chân thực đến độ có thể dọa người.
Trong giây khắc, Kỳ Họa Niên nhận thức được một điều: Kia không phải là Vưu Hạ.
Không phải là người mà cậu biết, cũng không phải là người mà cậu yêu.
Không phải, chắc chắn là không phải!
Giữa sự tĩnh lặng ngột ngạt đang muốn giết chết cả hai, Kỳ Họa Niên vội vã nhắm chặt mắt mình lại.
Cậu tự nhủ thần trí của mình không được ổn định, có lẽ cậu đang trôi dạt trong một cơn ác mộng quái quỷ nào đó.
Hy vọng là vậy.
“Máu…”
“Khát…”
“Máu… Muốn… Máu…”
Vưu Hạ run giật khóe môi, tự thì thào với chính mình.
Nhưng khi ngẩng đầu nhìn Kỳ Họa Niên thêm một lần nữa, anh bất giác sững người.
Móng tay cào mạnh vào mặt bàn, tạo ra một loạt âm thanh sởn gai ốc.
Dường như anh không nhận thức được hành động hiện tại của mình, ánh mắt xen lẫn sửng sốt và khổ sở nhìn chằm chằm vào người đối diện, móng tay lại ra sức cào nát mặt bàn, suýt nữa thì bật ra máu đen.
Tiếng thì thầm mơ màng lặp đi lặp lại khiến Kỳ Họa Niên không đủ kiên nhẫn để tiếp tục nhắm mắt làm ngơ được nữa.
Cậu mở mắt nhìn về phía trước, trông thấy Vưu Hạ vẫn còn đứng thất thần ở đó, nhìn đăm đăm vào mình.
Thế nhưng lần này cậu nhận ra ánh mắt của đối phương đã thay đổi.
Không còn vẻ hung hãn đói khát như ban nãy nữa.
Thay vào là một sự bi thương khó nói thành lời.
Nếu nhìn lâu hơn một chút, cậu nghĩ có thể anh sẽ bật khóc mất thôi.
Vì vậy, cơn hoảng loạn thảng thốt trong lòng Kỳ Họa Niên chợt tan biến.
Rõ ràng người con trai ấy vẫn là Vưu Hạ – là người mà cậu hết mực muốn chăm sóc yêu thương.
Vẫn là anh thôi mà.
Bước chân do dự tiến tới gần, Kỳ Họa Niên buộc bản thân phải điềm tĩnh, từ từ cất giọng nói muốn trấn an đối phương: “Hạ.”
Trong giây phút rối ren ấy, cậu cho rằng nếu mình liên tục gọi tên của anh, có lẽ anh sẽ sớm trở về với dáng vẻ bình thường mà thôi.
Tiến lên một bước, cậu hạ giọng gọi một tiếng: “Anh Hạ, anh nghe em nói không?”
Ở đối diện, Vưu Hạ không mảy may nhúc nhích.
Anh đứng tại chỗ, đưa mắt ngây ra nhìn Kỳ Họa Niên đang chậm rãi tiến về phía mình.
Khoảng cách càng lúc càng gần, mùi máu nồng đậm theo không khí xộc vào khoang mũi phập phồng của anh.
Trái tim đập dồn dập như chạy nước rút.
Họa Niên.
Một chiếc tên thình lình cất lên bên tai, văng vẳng như gần như xa.
Ngay sau đó, Vưu Hạ bỗng thả lỏng toàn thân, hai bả vai chùng xuống, khóe môi run rẩy mãnh liệt.
Anh chau mày, cảm nhận được từng sợi dây thần kinh đau nhức, giống như có người đang dùng dao nhấc từng sợi lên vậy.
Đau đớn chồng chất, thấm vào từng tế bào.
Vưu Hạ hơi khụy gối, môi mấp máy muốn nói gì đó: “Th-Thầy…”
Kỳ Họa Niên sải bước nhanh hơn, như cũ lo lắng gọi: “Anh Hạ!”
Vào lúc này, không gian xung quanh trong mắt Vưu Hạ gần như bị chia tách làm đôi, một bên là hiện thực, một bên lại là quá khứ, chèn ép anh vào chính giữa của bi thống quằn quại.
Hình ảnh trước mắt Vưu Hạ không còn rõ ràng nữa.
Đó là loại hình ảnh nhòe nhoẹt khi nhúng vào làn nước.
Anh nhìn thấy máu, máu chảy ở cánh tay, chảy thật nhiều thật nhiều.
Khi Kỳ Họa Niên khẽ gọi tên của anh, anh lại bất giác nghe thấy một giọng nói thất thểu của người đàn ông chen ngang vào, vừa sững sờ vừa hoảng hốt.
“Anh Hạ!”
“Hạ Hạ.”
“Anh không sao chứ?”
“Con làm sao vậy?”
“Anh Hạ, nói gì đi, nhìn em đi.”
“Hạ Hạ, nói xem, sao con lại làm thế?”
“Anh, anh đau ở đâu? Anh ổn chứ? Anh…”
“Hạ Hạ, thầy thấy khó chịu quá, mau gọi người đến, mau gọi người…”
Thầy… Thầy bị thương rồi.
Thầy bị thương là vì… mình?
Cánh tay của thầy bị chảy máu cũng là vì… mình?
Đầu óc Vưu Hạ dần mụ đi, anh không nhìn thấy Từ Thiếu Hàn ở trước mặt mà chỉ loáng thoáng nghe thấy giọng nói thì thào đau đớn của ông bên tai mình.
Đã nhiều năm rồi, anh luôn cố gắng quên đi tội lỗi tày trời của bản thân, nhưng rõ ràng là không thể.
Nỗi dằn vặt đến giờ vẫn chưa ngủ yên.
Nó vẫn luôn trốn ở một góc sâu nhất của tâm khảm, chỉ chực chờ thời cơ thích hợp liền trỗi dậy và giằng xé tâm can của anh.
Vưu Hạ quờ quạng lấy một cánh tay còn ấm áp, lòng bàn tay chạm phải một thứ dịch gì đó ươn ướt nhớp nháp.
Anh mơ màng ngẩng đầu lên, đôi mắt đã ầng ậng nước nhưng mãi mà không tràn ra khỏi khóe mi.
“Anh Hạ, anh nói gì với em đi?” Kỳ Họa Niên quỳ hai gối xuống đất, mặc kệ vết thương ở cánh tay mà dùng thân đỡ lấy Vưu Hạ.
Tinh thần của anh rõ ràng đang suy sụp, nhưng cậu không hiểu được là vì lý do gì.
Lòng dạ nóng ruột lại chẳng biết phải làm gì hơn.
Vưu Hạ run rẩy toàn thân, đầu lắc qua lắc lại, khản giọng cầu xin: “Con xin lỗi… Xin lỗi…”
“Sao cơ? Anh, anh đang nói gì thế?”
Vưu Hạ bấu víu vào cánh tay của Kỳ Họa Niên, muốn gượng đứng dậy rồi bất ngờ ngoảnh đầu nhìn quanh quất, ánh mắt lo sợ: “Đừng nói nữa, làm ơn đừng nói nữa, đừng nói nữa đừng nói nữa!!!!”
“…”
Có một khắc Kỳ Họa Niên trở nên bàng hoàng trước phản ứng kỳ lạ của đối phương, song cậu vẫn kiên nhẫn giữ chặt lấy anh, không để anh trong cơn hoảng loạn lại làm ra chuyện gì đó tồi tệ.
Vì bị ghì chặt mà không thể cử động, Vưu Hạ bắt đầu vùng vẫy.
Anh dùng sức muốn giằng ra khỏi kiểm soát của Kỳ Họa Niên, miệng gắt gỏng gào lớn:
“Mau buông ra, mau buông ra, anh ấy sắp đến, anh ấy sẽ đến, sẽ đến phạt con… Mau buông con ra!”
“Làm ơn, làm ơn đi mà, con không cố ý, thật sự không hề cố ý làm thầy bị thương… Thầy đừng nói nữa, thầy đừng nhìn con như thế…”
Ngay khi Vưu Hạ gần thoát ra khỏi vòng tay của Kỳ Họa Niên, cậu thình lình quát lên một tiếng: “Vưu Hạ!”
Tiếng quát rất lớn, dường như đã dùng hết sức bình sinh, cuối cùng cũng khiến cho Vưu Hạ nhất thời ngừng lại động tác giãy dụa của mình.
Anh trơ mắt nhìn đối phương, thần trí vốn đang nhập nhằng giữa hiện thực và quá khứ bỗng tỉnh táo.
Kỳ Họa Niên chau chặt chân mày, kéo Vưu Hạ trở về, ôm siết trong tay.
Cậu nhắm nghiền mắt, nghẹn ngào vỗ về: “Ở đây chỉ có em thôi, là em, là Họa Niên, anh bình tĩnh lại được không? Có em ở đây với anh rồi, không sao cả, không có gì phải hoảng loạn hết.
Không có ai đến trách phạt gì anh cả…”
Sau khi được người ấy ôm lấy, ngoài mùi máu tanh tưởi, Vưu Hạ còn ngửi thấy một mùi hương rất quen thuộc.
Mùi hương chỉ có ở trên người Kỳ Họa Niên mà thôi.
Anh rã rời nhắm mắt lại, tựa lên ngực đối phương, không càn quấy cũng không gào loạn nữa.
Kỳ Họa Niên im lặng chờ đợi một hồi mới nhỏ giọng hỏi: “Em đưa anh lên phòng nhé?”
Thế nhưng không có ai đáp lại lời cậu.
Kỳ Họa Niên thấp thỏm cúi xuống nhìn mới phát hiện Vưu Hạ đã thiếp đi từ lúc nào.
Cậu hít thầm một hơi, tạm thời quên đi vết thương của mình, cẩn thận xốc cả người Vưu Hạ trên tay, đưa về phòng ngủ.
Nửa đêm, ngoài trời có một tia sét rạch ngang bầu trời, kéo theo một hồi sấm vang rền khiến Vưu Hạ giật mình bừng tỉnh.
Anh mở mắt nhìn trân trân lên trần nhà, qua hồi lâu mới ý thức được bản thân đang nằm trong phòng ngủ.
Những gì đã xảy trước đó, anh chỉ nhớ được một chút qua mấy hình ảnh vụn vặt chắp nối hiện lên trong tâm trí.
Song, điều mà anh nhớ nhất có lẽ là Kỳ Họa Niên bị thương ở cánh tay.
Khi ấy, máu chảy ra rất nhiều, đỏ ướt cả cánh tay của cậu.
Sau đó thì sao? Có phải sau đó cơ thể của anh bắt đầu khó khống chế được rồi làm ra chuyện gì tồi tệ hay không?
Không thể nào.
Không phải đâu đúng không?
Mình… đã làm gì Họa Niên chưa?
Lúc nghĩ đến đây, trái tim Vưu Hạ đập như trống dồn.
Anh chau mày, ngồi bật dậy trên giường, vừa xoay người muốn bước xuống thì bỗng nhìn thấy một bóng người đang ngồi gần đó.
Vưu Hạ sững lại, nhìn chằm chằm vào Kỳ Họa Niên.
Hiện tại cậu đang ngồi co ro ở ghế sa-lon, đầu nghiêng một bên, hai tay gác trên đầu gối, thiêm thiếp ngủ.
Bộ dạng khổ sở này giống hệt với lần cậu ngoan cố ngủ ở ngoài hành lang, vì muốn được sống cùng với anh.
Hôm nay thì là vì muốn canh cho anh ngủ sao?
Vưu Hạ thất thần nhìn một hồi lâu mới rũ mắt, thở dài thành tiếng.
Nếu cậu ta vẫn có thể ngồi đây mà ngủ như vậy thì chắc đã không có chuyện gì tồi tệ xảy ra rồi.
Nhưng mà, vết thương ở cánh tay thì sao đây? Cậu ta xử lý bằng cách nào thế?
Vết cắt dài và sâu thì không chỉ sát trùng rồi băng bó được đâu.
Trong lòng tiếp tục sốt ruột không dứt, Vưu Hạ vén chăn sang một bên, bước xuống giường, khẽ khàng đi đến bên cạnh Kỳ Họa Niên.
Anh cúi đầu, lập tức nhìn thấy lớp vải trắng đang quấn quanh cánh tay của đối phương.
Dựa vào kỹ thuật băng bó, hình như không phải là do cậu tự làm.
Không lẽ sau khi đưa mình về phòng, cậu ta liền ra ngoài đến trạm xá gần nhất sao?
Khóe môi Vưu Hạ thoáng cong lên.
Cũng không hẳn là một tên siêu ngốc nhỉ?
“Họa Niên.” Vưu Hạ hơi khom lưng, cất tiếng gọi.
Đã lâu lắm rồi mình mới gọi tên của người này phải không?
Trước kia mình không thích cậu ta, vì nhiều lý do khác nhau.
Mà lý do lớn nhất chính là thằng ranh con quần bò này rất phiền phức.
Về sau, không rõ từ lúc nào mình lại thích gọi tên của cậu ta đến vậy.
Họa Niên, Họa Niên.
Mỗi lần gọi “Họa Niên”, mình đều có cảm giác đang gọi một con chó con nghe lời.
Khi thằng chó con ấy nghe thấy “ám hiệu” sẽ lập tức ngoảnh đầu tìm kiếm mình ngay.
Quả thực là một cảm giác thành tựu hơn bao giờ hết.
Trong khi Vưu Hạ đang suy nghĩ miên man, Kỳ Họa Niên đã sớm tỉnh dậy.
Cậu thả hai chân xuống đất, chẳng lâu sau thì cảm thấy tê rần khó chịu.
Chắc là vì cậu cứ ngồi bó gối suốt mấy tiếng đồng hồ đây mà.
Kỳ Họa Niên nhẫn nhịn xoa xoa bắp chuối, sau đó gượng đứng dậy, liếc nhìn người đối diện: “Anh dậy từ bao giờ thế?”
Vưu Hạ nhìn cậu, nhàn nhạt đáp: “Vừa mới dậy thôi.
Cậu ngủ ở đây bao lâu rồi?”
“À… Hình như là ba tiếng rồi.” Kỳ Họa Niên nghiêng đầu nhìn đồng hồ treo tường, tính toán cẩn thận lại một chút “Đúng ra là bốn tiếng rồi, từ lúc em trở về nhà.”
“Cậu băng bó rồi à?”
“Vâng.”
“Đến trạm xá gần đây?”
“Đúng rồi.
Em không biết băng bó mấy vết thương nặng, khi ra ngoài đó người ta còn phải khâu mấy mũi cho em.”
Nói xong, Kỳ Họa Niên bỗng giơ cánh tay bị băng thành đòn bánh tét lên, ngó nghiêng rồi mỉm cười: “Bây giờ thì không còn đau nữa rồi.”
Vưu Hạ đánh mắt nhìn sang, lòng dạ không mấy vui vẻ.
Dù sao vết thương này cũng là vì anh mà ra, không phải trực tiếp thì là gián tiếp.
Hơn nữa, suýt vì mùi máu tươi của cậu mà anh mất kiểm soát rồi làm bậy làm bạ.
Vưu Hạ thầm lặng mím chặt môi, không dám nghĩ đến bí mật lớn nhất của bản thân suýt thì bại lộ.
Nếu như lúc đó anh thật sự lao đến hút máu của đối phương, liệu… cậu có tha thứ cho anh hay không? Hút sạch máu đồng nghĩa với việc anh đã trực tiếp ra tay giết chết cậu.
Còn nếu nửa vời mà dừng lại, hậu quả còn kinh khủng hơn gấp mấy lần.
Một con người thuần túy sẽ không bao giờ chấp nhận nổi bản thân bị biến thành một ma cà rồng đâu, đúng không?
Bỗng, Vưu Hạ nhớ đến một người từng rơi vào tình cảnh khốn khiếp này.
Từng mảnh quá khứ thoáng chốc cắm sâu vào vết thương của trái tim, khiến nó rỉ máu thêm một lần nữa.
Đôi môi Vưu Hạ tái nhợt dần đi.
Nhưng ngay sau đó, anh liền cảm nhận được có một luồng hơi ấm chạm lên môi mình, nhẹ nhàng vuốt ve mân mê.
Vưu Hạ sực tỉnh, ngẩng đầu lên.
Kỳ Họa Niên đang đứng rất gần anh, ngón tay dịu dàng trượt trên môi anh.
Cậu rũ mắt nhìn vào nơi lành lạnh kỳ lạ ấy, khẽ cười hỏi: “Sao anh lại bặm môi làm gì thế? Môi tái đi cả rồi này.”
Nghe thấy thế, Vưu Hạ ngượng ngập nghiêng đầu tránh đi, nhỏ giọng lầm bầm: “Muốn bị mắng giống hồi chiều không?”
Kỳ Họa Niên nhất thời cứng họng.
Nhớ lại hồi chiều bị anh mắng cho một trận, rốt cuộc chỉ dám dạ với vâng mà không dám cãi nửa lời.
Nhưng bây giờ mình còn chưa làm gì mà, sao lại mắng mình được chứ?
Kỳ Họa Niên hít thầm một hơi, ma mãnh mỉm cười: “Em đang bị thương rồi, anh không thương em sao?”
Còn dám lấy vết thương ra kỳ kèo với mình?
Sắc mặt Vưu Hạ vừa sa sầm vừa nghiêm túc, anh lạnh lùng liếc cậu một cái, định lên tiếng răn dạy ra trò thì thình lình bị đối phương ôm lấy.
Hành động lần này bộc phát nhanh đến mức anh chẳng kịp phản ứng được gì, cứ đứng đơ ra như bức tượng mặc đối phương ôm ghì không buông.
Khuôn mặt Vưu Hạ vùi sâu trước áo thun thơm mùi xà phòng của Kỳ Họa Niên, anh miễn cưỡng nhắm mắt lại, hạ giọng hỏi: “Lại muốn gì đây? Đừng ỷ có vết thương rồi đòi hỏi tôi đấy.”
Kỳ Họa Niên vuốt ve tấm lưng mảnh khảnh của anh, cười lém lỉnh: “Em đã đòi hỏi gì anh đâu, sao anh cứ vu oan cho em thế hở? Cùng lắm em chỉ làm nũng với anh một chút thôi mà, một chút xíu xiu thôi.”
Làm nũng… con khỉ ấy!
Vưu Hạ không dám thở mạnh, dường như nhận ra được trái tim đang đập bất thường, anh cố gắng nhích người ra, tránh cho Kỳ Họa Niên phát hiện ra.
Nhưng chưa được mấy giây lại bị cậu lôi kéo trở về, ôm sát rạt.
“…” Mình có nên đi học võ không?
Vì biết rõ người nọ không thể nhìn thấy được biểu cảm của mình, Kỳ Họa Niên hả hê nhếch môi cười thầm.
Anh nghĩ muốn trốn được em à? Em học võ bao năm rồi, đương nhiên không thể để mình vô dụng như thế được.
Ôm người mình yêu cũng không xong thì lấy gì mà theo đuổi đây?
Kỳ Họa Niên hài lòng cúi đầu, hơi thở ấm áp phả lên vành tai Vưu Hạ, kèm theo giọng nói điềm tĩnh: “Chắc là anh không còn nhớ chuyện xảy ra hồi chiều đâu đúng không?”
Nghe hỏi xong, cơ thể Vưu Hạ nháy mắt liền cứng đờ.
Một dự cảm không lành dấy lên mãnh liệt, khiến anh khó mà đứng yên được nữa.
Song, lúc anh sắp giãy dụa muốn thoát thì cậu lại càng ôm chặt hơn.
“Đừng vội, nghe em nói hết đã.”
Tức thì, anh thả lỏng bả vai căng cứng của mình, im lặng không đáp.
Kỳ Họa Niên thở phào một tiếng: “Hồi chiều anh có những phản ứng rất kỳ lạ, thật sự mà nói em đã sững cả người rất lâu, cho đến khi nhìn thấy anh khụy xuống, sắc mặt bần thần, nói năng loạn xạ, em mới chạy đến xem như thế nào.
Anh có biết lúc đó em sợ đến mức nào không? Em không biết anh đang bị cái gì, đang nhớ tới chuyện khủng khiếp gì ở quá khứ, em chỉ biết anh đang rất đau đớn, rất thống khổ, nhưng em không thể làm gì được.”
“Anh gục trong lòng em, nói về chuyện gì đó, hồi sau thì ngất đi.
Sau khi anh ngủ sâu rồi, em ngồi bên cạnh trực suốt mấy tiếng.
Em sợ nếu em rời đi, anh tỉnh dậy sẽ lại hoảng sợ, sẽ lại làm ra hành động gì đó không hay.
Trong khoảng thời gian anh đang ngủ, em ngồi suy nghĩ rất nhiều.
Cuối cùng, em nghĩ mình chỉ có thể hỏi thẳng anh mà thôi.
Nếu như anh tin tưởng em thì hãy nói em nghe những chuyện trước kia được không? Khi nói ra tất cả rồi, từ nay về sau anh không cần lo lắng sợ hãi nữa.
Vì anh có em ở đây rồi, có em kề bên chăm sóc quan tâm rồi, em sẽ không bỏ rơi anh đâu.”
Không ngờ Kỳ Họa Niên sẽ nói ra những lời như thế này, bất giác khiến cho Vưu Hạ không còn đủ sức lực để phản kháng.
Anh dựa trước ngực cậu, nhắm mắt hồi tưởng lại những chuyện không vui trước kia.
Qua một lúc lâu, anh nghĩ anh biết hồi chiều vừa xảy ra chuyện gì rồi.
Vết thương ở cánh tay của Kỳ Họa Niên làm cho anh nhớ về Từ Thiếu Hàn.
Phải, đó là một ký ức khắc sâu trong trí óc của anh, dù cố gắng thế nào cũng không thể quên được.
Nhưng anh lại không muốn nói ra, vì nó liên quan đến bí mật trong lòng anh.
Lần đầu tiên Vưu Hạ rơi vào một tình huống oái oăm như vậy.
Anh thật sự muốn mình có thể dũng cảm đối mặt với tất cả mọi chuyện, đối mặt với Kỳ Họa Niên, để rồi có thể đường hoàng nói ra bí mật kia.
Đến cùng, anh vẫn hèn nhát muốn lùi lại, muốn níu giữ một chút yên bình ấm áp của cậu, trước khi bí mật tự động bại lộ.
“Để sau được không?” Vưu Hạ chợt cất tiếng hỏi.
Kỳ Họa Niên ôm mong đợi lâu lắm rồi, nhưng rốt cuộc vẫn thất bại.
Tuy nhiên, cậu không thấy rầu rĩ buồn bã gì, trái lại còn mỉm cười hài lòng.
Với tính cách của anh ấy, tất nhiên lúc này chưa phải là lúc nói ra toàn bộ mọi chuyện rồi.
Mình cần cho anh ấy thêm thời gian, quan trọng là mình cần phải khiến cho anh ấy tin tưởng tuyệt đối.
Kỳ Họa Niên tách khỏi người Vưu Hạ, gật đầu nhìn anh: “Vậy em sẽ đợi, bao lâu cũng sẽ đợi.
Trong khi đó, anh cứ an tâm nhé, vì em vẫn luôn ở đây với anh rồi.”
Vưu Hạ trầm mặc nhìn cậu, lát sau khẽ cười, hiếm khi dịu dàng nói: “Về phòng ngủ cho đủ giấc đi.
Ngày mai… chúng ta sẽ cùng đi siêu thị mua đồ ăn.”
Kỳ Họa Niên ngẩn người một phút đồng hồ: “Anh… Anh nói ngày mai, chúng ta, sẽ đi siêu thị, cùng nhau?”
“Ừm.
Thế nên mau về phòng ngủ đi.”
Trên môi Kỳ Họa Niên lập tức đọng lại một nụ cười tươi rói.
Cậu ngoan ngoãn nghe theo lời anh, phấn chấn đáp: “Vâng, em đi ngủ ngay đây.
Anh cũng ngủ đi nhé.
Có gì thì cứ gọi em, nhớ chưa?”
“…Rồi, biết rồi.”
“Vậy… Em về phòng đây.
Anh ngủ ngoan! Ngủ ngoannnnn ạ!” Nói xong, cậu xoay người, vui sướng chạy đi.
Cửa phòng khép lại, Vưu Hạ thoáng chau mày, nhìn đăm đăm về phía đó rất lâu.
Sao mà trẻ con thế không biết?
Lúc leo lên giường, nằm xuống, mới nhắm mắt một giây, anh lập tức bừng mở, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó mất mát.
Ngẫm nghĩ cẩn thận từ đầu tới cuối, rốt cuộc cũng phát hiện được một điều thiếu sót.aq
Hôm nay… không hôn mình à?
Hết chương 93.1
.