Giấy Sống


Đào Vịnh Hoa đã từng nghĩ nên xử lý Tô Nhân thế nào, đưa cô ta về quê không khác gì đưa cô ta đi chết.

Biết rõ là chết mà còn đưa cô ta đi vậy thì chính là đao phủ.
Cô không làm nổi chuyện nhẫn tâm như vậy, vừa muốn quan tâm tới mẹ mình nhưng cũng không thể giữ lang sói ở bên ngời.
Trường học Giáo hội quản lý rất nghiêm, nếu như không quản nghiêm thì căn bản không có bố mẹ nào chịu đưa con gái mình đi học.
Một đường sống, một đường chết.

Đào Vịnh Hoa muốn cho Tô Nhân một con đường sống hơn.
Đào phu nhân nghiêm mặt, bảo thím Chu thu dọn hết đồ đạc của Tô Nhân, không cho phép để lại bất cứ đồ đạc nào: “Không đưa cô vê quê, sau này tôi có nhìn thấy mẹ cô cũng không hổ thẹn.”
Tô Nhân ngã xụi ra giường, cô ta bị thím Chu đỡ lên xe.

Đào phu nhân đích thân đưa cô cháu gái của mình tới trường nữ học, còn nói bóng gió cho mấy người ở đó quản nghiêm chút.
Điều kiện của ký túc xá nữ kém hơn nhà họ Đào rất nhiều, nơi đây không có người hầu hầu hạ cô ta, còn phải dùng chung phòng với người khác.
Tô Nhân mang cả đống hành lý lớn chuyển vào ký túc, bạn cùng phòng đều nhìn cô ta.

Cô ta ngồi xuống cái giường gỗ nhỏ hẹp một lát, cô gái ở giường kế bên nhìn thấy cô ta ngồi ngơ ra bèn hỏi: “Tôi giúp cậu trải giường nhé.”
Còn có người nhìn thấy mặt mũi cô đầy nước mắt, khuyên nhủ: “Nơi này tốt lắm, chủ nhật chúng ta còn có thể dạo phố nữa.”
Ở đây mọi người đều mặc đồng phục, đồng phục là bộ quần áo rộng, khoác áo gile bên ngoài, không là màu xanh lục thì là màu xanh lam, sao có thể đẹp bằng đồ Âu được chứ.
Đến giờ ăn đi ăn cơm, ở đây chủ yếu là đồ chay, có cả thịt gà xào không ra hình dạng gì và khoai tây nghiền.

Phía trên khoai tây nghiền còn rưới một thìa sốt không biết gọi là gì.
Tô Nhân sụp đổ, cô ta muốn về nhà họ Đào, cô ta hối hân rồi.
Cô ta muốn về nhà họ Đào, cô ta muốn nhận sai với chị họ.

Nhưng cô ta không ra được ngoài, giám thị theo sát cô ta không cho ra khỏi cổng chính.
Đêm đến Tô Nhân mở to mắt không dám ngủ, đổi hôn không thành công nhất định Chiêm Thiếu Đường sẽ tới mang cô ta đi, nhất định không được ngủ.
Chỉ cần buồn ngủ, cô ta sẽ dùng kim đâm vào mình, đợi khi trời sáng cô ta mới yên tâm ngủ thiếp đi.

Mấy ngày nay mọi người đều không vừa lòng với cô ta.
Tô Nhân không chịu được, chỉ cầu dì mình có thể tới đón.

Nhưng mỗi lần cô ta gọi điện thoại về thì người nhận điện thoại đều là thím Chu.
Cuối cùng ngay cả thím Chu cũng bực: “Biểu tiểu thư, cô đừng gọi tới đây nữa, phu nhân sẽ không nghe điện đâu.” Đây là cô cháu gái muốn hại con gái độc nhất của bà đấy.
Tô Nhân nắm ống nghe, nghẹn không thở nổi.


Xung quanh đều là lồng giam, cô ta không thể trốn thoát được.
Tô Nhân bắt đầu giả bệnh, nhìn cô ta cũng giống hệt như sinh bệnh thật, mặt mày tái mét, người gầy trơ cả xương, thỉnh thoảng cô ta còn ho khan.
Mấy cô gái cùng phòng tránh còn không kịp, ai cũng sợ là bệnh ho lao.
Trường học không dám giữ cô ta lại, đưa cô ta tới bệnh viện, Tô Nhân mừng thầm trong lòng.

Nhưng vừa ra khỏi cổng trường Giáo hội, bên cạnh tường đã có hình bóng nhạt màu nâng kiệu thổi kèn đi theo thẳng tới bệnh viện.
Trong bệnh viện không có giám thị, cô ta thuận lợi trốn được rồi tìm tới nhà họ Đào.

Tới trước cổng nhà họ Đào, cô ta thấy Đào Vịnh Hoa mặc quần áo mới ngồi xe hơi ra ngoài.
Tô Nhân đứng ngây tại chỗ, cô ta nhìn theo chiếc xe đi xa, xoay người đi tìm Tôn tiên nương.
Tôn tiên nương thoáng giật mình, lần trước cô gái này còn mặt mày tươi rói, sao mới qua mấy ngày mà đã như cây khô thế kia, dường như tinh khí đều bị hút sạch hết cả.
Nhưng chỉ cần có tiền, bà ta sẽ nhận công việc này: “Lần này cô muốn cầu gì?”
Mắt Tô Nhân thâm quầng, khuôn mặt trắng bệch, người gầy như một tờ giấy.

Cô ta ngồi xuống trước đàn hỏi gạo, đôi mắt lập lòe ánh sáng: “Tôi muốn nguyền rủa nhà họ Đào, tôi muốn Đào Vịnh Hoa thử sống những ngày tháng như tôi.”
Tôn tiên nương nhìn ánh mắt kiên định của cô ta, dường như đang nói cho bà ta nghe, lại dường như tự lẩm bẩm một mình.

Bà ta cau mày: “Cô có bao nhiêu tiền?”
Tô Nhân lấy ví tiền ra, đây là xấp tiền cuối cùng của cô ta.
Tôn tiên nương nhìn qua: “Chỉ có ít vậy thôi sao? Được rồi, nể mặt cô là khách cũ đấy.”
Giờ con nhóc này cũng đã chẳng ép được ra chút dầu nào nữa, liệu rằng cô ta có còn nhớ việc lần đầu tiên mình tới đây là để cắt âm hôn hay không?
Tô Nhân tươi cười, cô ta lảo đảo bước ra khỏi nhà Tôn tiên nương.

Đang là hoàng hôn, người người đều vội vàng trở về nhà, Tô Nhân chỉ có một mình.
Nghĩ tới việc nhà họ Đào bị nguyền rủa, lòng cô ta đắc chí lắm.
Cô ta đi xuyên qua đường, ngay sau đó một tiếng “ầm” cực lớn vang lên cùng với tiếng người hét chói tai.
Tô Nhân không còn nghe thấy gì nữa, khóe miệng cong lên tươi cười, trước mắt xuất hiện một con ghõ dài, ánh tà dương đỏ rực phía cuối đường.
Ngay khi cô ta đang hoang mang không biết mình đang ở đâu, giật mình nhìn thấy căn nhà kiểu Tây phía trước đèn đuốc sáng trưng giống như đang tổ chức tiệc rượu.

Cô ta không kiềm chế được đi vào đó.
Cô ta ngửi được mùi hương của đồ ăn ngon, hai người đón tiếp nhìn thấy cô ta thì bật cười mời cô ta vào trong.

Cô ta bị kéo lên trên sân khấu.

Đèn đuốc xung quanh vụt tắt, ánh sáng đỏ vàng biến thành màu xanh u tối ma quỷ.

Tân lang xoay người lại, mặc một bộ lễ phục kiểu Tây, gã đã mù một mắt, chính là Chiêm Thiếu Đường.
Tô Nhân lại cúi đầu nhìn, cô ta đang mặc bộ váy cưới trắng tinh, cô ta vội xoay người chạy trốn nhưng trước mắt thoáng cái tối sầm.
Khi mở mắt ra lần nữa.

Cô ta đang nằm thẳng tắp trong kiệu hoa.

“Kiệu hoa” lắc lư đưa cô ta vào trong hỉ đường.
Chiêm lão phu nhân hỏi Trần tiên nương: “Sao rồi? Thành công chưa?”
Trần tiên nương sắp gãy cả lưng, nằm trên giường không dậy nổi: “Lần này mà không thành thì cái mạng già của tôi cũng không còn nữa.” Còn phải làm mới đám người giấy theo kiểu thịnh hành bây giờ, đốt cả lễ phục và nhà kiểu Tây nữa.
Trên bàn đặt hai bài vị, một là của Chiêm Thiếu Đường, một là của Tô Nhân.
Nến đỏ vụt tắt, hai bài vị đồng thời đổ xuống, “cạch” một tiếng nằm trên mặt bàn.
Ngoài phòng trăng sao ảm đạm, rốt cuộc thì Chiêm lão phu nhân cũng được như ý nguyện.

Bà ta cảm thấy hài lòng thở ra một hơi, lại có chút tiếc nuối: “Cuối cùng thì tôi vẫn không thể uống rượu của cháu, trà của cháu dâu.”
Bài vị thuộc về Tô Nhân khẽ chuyển động.
Nửa đêm canh ba, đầu giường Chiêm lão phu nhân xuất hiện một bóng đỏ.
Chiêm lão phu nhân bị lạnh run rẩy cả người.

Bà ta giật mình mở mắt ra, chỉ nhìn thấy một tân nương mang khăn trùm đầu màu đỏ đứng ở bên cạnh giường mình.

Tân nương đeo đôi hài long phượng, mũi giày vểnh lên, cầm một chén sứ có nắp.
“Mời lão phu nhân uống trà của cháu dâu.”
Gió âm thổi bay khăn trùm đầu đỏ, để lộ khuôn mặt của Tô Nhân.
Chiêm lão phu nhân chết trong mơ, tới âm phủ uống rượu mừng của cháu trai.
Trong nhà họ Bạch vang lên một chuỗi hắt xì, Hoắc Chấn Diệp che mũi ra ngoài lấy báo.

Lấy vào rồi quăng lên bàn, gió thổi một góc báo lên để lộ một hàng chữ mực dầu nhỏ.
“Nữ sinh trường Giáo hội bị tai nạn xe chết”
Bên dưới còn đăng kèm hình ảnh tai nạn xe.


Hoắc Chấn Diệp liếc mắt qua, vừa mới định đặt xuống lại cầm lên, bức ảnh này có chụp được một cửa hàng bên đường.
Trên kính thủy tinh trong cửa hàng phản chiếu hình ảnh đội ngũ đưa dâu bằng giấy lặng lẽ đứng một góc đường, giống như tới đón tân nương lên kiệu.
“Là Tô Nhân.” Hoắc Chấn Diệp cau mày.
Bạch Chuẩn đi ra khỏi phòng, cậu dùng khăn quấn lấy mũi, vẻ mặt mệt mỏi.
Hoắc Chấn Diệp vừa nhìn thấy cậu thì quăng ngay báo xuống: “Sao cậu ra ngoài mà không mặc thêm gì.” Hắn vào trong phòng lấy cái chăn ra, đắp lên người Bạch Chuẩn.
Bạch Chuẩn liếc mắt nhìn tờ báo, Hoắc Chấn Diệp bèn cầm đưa cho cậu.

Lẽ nào là do hắn không kịp thiêu tượng gỗ của Tô Nhân nên cô ta mới chết?
“Nguyền rủa như độc dược, muốn hại người nhưng lại dính lên mình.”
Hoắc Chấn Diệp hắt xì, thầm nghĩ lời này thật đúng.

Bởi vì đêm qua hắn nằm mơ thấy Bạch Chuẩn và hắn làm chuyện hoang đường cho nên mới bị trúng gió cảm lạnh.
Nghĩ tới chuyện trong mơ, toàn thân hắn nóng lên, lại hắt xì thêm cái nữa.
Bạch Chuẩn nghe hắn hắt xì, thầm nghĩ lời này cũng có thể nói mình.

Người này đúng là kẻ rắc rối phiền phức hạng nhất, cậu quay mặt qua nhìn: “Đã nói ăn lẩu cơ mà?”
Hai người đều hơi cảm lạnh, ăn lẩu dễ ra mồ hôi.
Hoắc Chấn Diệp cười: “Được, cậu nằm đó đi, đợi lẩu đưa tới tôi gọi cậu.” Hắn còn gọi người mang hai bình rượu lê cùng với cả rượu Tây, chỉ sợ Bạch Chuẩn không uống quen.
Chạng vạng tối nồi đồng được đưa tới, bồi bàn không đưa vào cửa mà giao cho Hoắc Chấn Diệp: “Quý khách dùng chậm rãi, ngày mai tôi tới lấy nồi.”
Hoắc Chấn Diệp dứt khoát bỏ tiền ra mua luôn nồi: “Không cần tới nữa đâu, tôi lấy luôn cái nồi này.

Nếu như ăn ngon, sau này anh chỉ cần mang thịt và than tới thôi.”
Nồi bằng đồng nguyên chất, đổ nước sôi cho thêm vài lát gừng, nước canh càng nhạt thì vị của thịt lại càng rõ ràng.
Chỉ một lát, trong phòng ngập khói trắng.

Bạch Chuẩn ngồi bên giường, trước mặt là mấy cái đĩa nhỏ, cậu nếm thử từng cái, thích nhất là tương vừng.
Thịt mỏng thả vào nồi chín rất nhanh, Hoắc Chấn Diệp gắp ra đặt vào bát của Bạch Chuẩn.

Hắn buông đũa ra mới nhớ đây là đũa hắn đã dùng rồi, Bạch Chuẩn là người rất soi mói, nhất định sẽ không chịu ăn.
Vừa mới định lấy đĩa sạch cho cậu, lại nhìn thấy Bạch Chuẩn dùng đũa tre gắp lên, miệng nhỏ hé ra đút thịt vào trong.
Cậu nhai vài cái, cảm thấy quả thực thịt này cũng không tệ.

Khi còn nhỏ, mùa đông tổ chức việc tang xong xuôi, sư phụ sẽ nấu dưa chua thịt nạc cho bọn họ ăn.

Lúc ấy bọn họ không ăn nổi thịt ngon thế này.
Cậu ăn từng miếng nhỏ, đuôi mắt liếc qua thấy Hoắc Chấn Diệp cười hớn hở, cậu nuốt thịt dê xuống: “Làm sao?”
Hoắc Chấn Diệp ép khóe môi xuống, lại gắp thêm cho cậu miếng nữa: “Không sao, cậu nếm thêm cái này đi.”
Bạch Chuẩn còn chưa hồi thần, lại gắp thêm miếng nữa chấm tương vừng ăn.

Hoắc Chấn Diệp rót cho cậu một chén rượu.

“Không cần.” Bạch Chuẩn không biết uống rượu.

Việc tang ở quê đều được chuẩn bị thịt rượu, bọn họ làm việc xong, sư phụ không nhận gì chỉ lấy rượu nhiều nhất, đa phần là rượu thấp kém, uống hỏng cả người.
“Đây là rượu lê, ngọt lắm.” Cay thì sợ cậu không chịu nổi, Hoắc Chấn Diệp cầm chén dụ cậu uống.
Bạch Chuẩn nhìn chăm chăm, dùng đũa chấm một chút liếm qua, đúng là rất ngọt.

Cậu uống một chén, rượu lê này kết hợp với thịt dê đúng là hợp khẩu vị của cậu.
Ăn thịt xong, lại ăn thêm một miếng sủi cảo nhân thịt dê, gió lạnh ban đêm cũng không thổi nổi vào trong nhà họ Bạch.
Hoắc Chấn Diệp nhìn thấy Bạch Chuẩn uống một chén lại một chén cũng không cản cậu.

Bản thân hắn cũng uống rất nhiều, rượu lê này uống thì ngọt, nhưng tác dụng chậm mà lâu dài.

Hắn muộn mượn rượu để lấy can đảm.
Bạch Chuẩn nhanh chóng uống đỏ bừng hai má, ngay cả đuôi mắt cũng đỏ lên, đầu gật gù nửa tỉnh nửa mê.
“Cậu say rồi, tôi bế cậu đi ngủ.” Hoắc Chấn Diệp vươn tay bế Bạch Chuẩn lên.

Nuôi lâu như vậy rồi mà cậu chẳng mập lên chút nào, vẫn rất nhẹ.
Từ ngoài phòng khách vào phòng ngủ, mỗi một bước chân Hoắc Chấn Diệp đều cảm thấy bị dày vò.

Bạch Chuẩn thở ra hơi nóng nhẹ nhàng lướt qua ngực hắn, hắn đặt người lên giường, còn giả vờ lảo đảo đè lên Bạch Chuẩn, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Bạch Chuẩn mở mắt ra, làn da trắng nõn ánh hồng, đôi mắt long lanh.

Nhìn một cái thôi cũng khiến Hoắc Chấn Diệp miệng khô lưỡi khô.

Hắn chỉ muốn hôn lên và nhấm nuốt đôi môi ấy.
Bạch Chuẩn nửa tỉnh nửa mê, bị ánh mắt Hoắc Chấn Diệp thiêu đốt, cậu nhìn chằm chằm hắn: “Con người Đào tiểu thư không tệ.”
Giọng nói của cậu như pha cát, khàn khàn, miệng phun ra hơi rượu.

Bình thường vào trong tai Hoắc Chấn Diệp không biết sẽ là lời châm chọc kiểu nào, nhưng vào giờ phút này không có nước lạnh cũng dội tỉnh Hoắc Chấn Diệp.
Hoắc Chấn Diệp nhìn thẳng cậu: “Cậu nói vậy là có ý gì.”
“Nếu như cô ấy đã xem mắt anh, vậy chưa biết chừng hai người có duyên phận.”
Hoắc Chấn Diệp bị chọc tức bật cười, hắn buông Bạch Chuẩn xuống, ngồi thẳng dậy: “Được, ngày mai tôi sẽ đi hẹn hò với cô ấy.”
_____________
Lời tác giả: Hoắc.

Tức gần chết.

ThấtHẾT CHƯƠNG THỨ BỐN MƯƠI BA.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận