Giấy Sống


Mặt hoa phát hiện ra thi thể có bất thường, gã chỉ vào Chử Vân hét lên: “Cô ta…cô ta…”
“Cô ta làm sao? Biết ngay anh không nỡ mà.” Mặt đen cười ha ha, “Hai cục thịt mềm mềm trước ngực cô ta, ăn non mềm hơn đúng không.”
Mặt đen xoay người đi qua, còn chưa nói xong, đầu gối đã mềm nhũn.
Chử Vân gục đầu, cô lao vào đao tìm chết, sau khi chết cô và Trần Thọ chạm đầu nhau, thật giống một đôi uyên ương đan chéo cổ.
Tóc của cô dài ra với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, ban nãy chỉ dài tới bên hông, bây giờ nháy mắt đã lan xuống đất.
Trước khi chết, hai tay cô ôm lấy Trần Thọ, móng tay nhanh chóng dài ngoằng.

Móng tay vốn sơn màu đỏ tươi, vừa nhọn vừa dài hệt như vuốt máu.
Mấy người cảm thấy có gì không ổn, từ từ lùi về sau.

Chử Vân chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn bọn họ, cổ xoay cả một vòng, nửa bên mặt vẽ màu tươi cười.
Mấy người hét chói tai chạy trối chết, rẽ vào ngõ nhỏ hai bên phố dài.

Chử Vân giơ hai tay lên, cánh tay dài ra vô hạn, một trái một phải tóm gọn lại.
“Bụp” một tiếng, trong ngõ nhỏ vang lên tiếng kêu trầm trầm.

Hai người chạy trốn ngã nhào xuống đất, ngực không ngừng chảy máu, tay chân co quắp, trợn mắt nhìn vùng ngực trống rỗng rồi lại nhìn Chử Vân.
Chử Vân rút tay về, một tay móc tim một người, nâng trong bàn tay giống như mới hái trái cây xuống.
Trái tim đỏ tươi vẫn còn đang đập “thình thịch” trên bàn tay trắng nõn của cô.
Cô há miệng cắn một miếng, nước “trái cây” mềm mại chảy dọc xuống cổ tay và cánh tay.

Cô liếm môi hút và ăn sạch sẽ.
Hai người chết, đám người còn lại sợ vỡ mật chạy trốn tán loạn.
Chử Vân bật cười, cúi đầu nhìn cây đao xuyên qua người cô và Trần Thọ.

Đầu ngón tay chạm lên đao, oán khí khiến cây đao biến thành khói.

Cô ôm lấy thi thể Trần Thọ bằng một tay, khẽ đỡ khuôn mặt anh ta, trong mắt chảy ra giọt lệ máu.
Sư huynh muốn cứu cô, để cô cả đời không cần nhớ lại những chuyện đáng sợ này.

Anh ta muốn bảo vệ cô, bây giờ tới phiên cô báo thù cho anh ấy.
Ban nãy trên phố còn rộn ràng tấp nập, lúc này đèn đuốc mờ tối, chỉ có vành trăng cong cong treo nơi chân trời.

Ánh trăng ảm đạm chiếu lên phố dài, mặt lam hoảng hốt chọn nhầm vào ngõ cụt.
Trong lúc gã đang do dự, tiếng hí vang lên khiến gã cứng đờ, chậm rãi quay đầu qua.
Chử Vân mặc bộ đồ hát hí đứng ở đầu ngõ, tóc dài che khuất nửa bên mặt, cô giơ tay áo để lộ lan hoa chỉ, che bên miệng cười “hì hì”.


Cơ thể khẽ chuyển động, miệng ngâm bài hí.
“Cô đừng có giả thần giả quỷ nữa, tôi không sợ cô đâu! Tôi… tôi liều mạng với cô!” Mặt lam nhìn thấy phía sau không còn đường, cầm đao bất chấp xông ra ngoài.
Chử Vân ngưng cười, lạnh lùng nhìn chằm chằm mặt lam.

Lưỡi đao chẳng hề làm cô bị thương, thủy tụ vung lên, tay áo trắng cuốn lấy cổ mặt lam.
Chính là gã, chính gã là người đầu tiên đề nghị nếu như cô không muốn giết người mà vẫn muốn ăn thì phải dùng thứ khác để đổi.
Tay áo Chử Vân càng siết chặt, mặt lam vung đao lên muốn chém cô, lưỡi đao còn chưa chạm vào đã bị oán khí hóa thành tro.

Hai bàn tay gã nắm chặt tay áo, gân xanh nổi lên, mắt như muốn nứt ra.
Sau đó ngực chợt lạnh, Chử Vân moi tim gã ngay trước mắt gã.

Hồn phách mặt lam tiêu tán, thi thể lăn bên cạnh.
Chử Vân rút tay áo về, lại tìm người tiếp theo, lần này là mặt đỏ.
Mặt đỏ không còn đường lui, trốn ở trong lu, trên lu nước có che tấm gỗ.

Gã để mũi lộ trên mặt nước, nghe thấy tiếng hí càng ngày càng gần, sợ tới mức không dám cử động.
Tiếng bước chân dừng lại trước lu nước, mặt đỏ cắn chặt răng, chỉ nghe thấy trên đầu truyền tới tiếng “roạt roạt” quét qua nắp gỗ, cuối cùng dừng ngay trên đầu gã.
Năm ngón tay “phốc” một tiếng xuyên qua nắm gỗ, dừng thẳng trên đầu mặt đỏ, móng tay quét qua da đầu.
Mặt đỏ cầu xin, run lẩy bẩy ngước đầu lên: “Sư muội, tha cho tôi đi, mọi người đều là sư huynh muội mà.”
Chỉ liếc mắt dòm đã sợ vỡ mật.

Chử Vân cười hi hi nhìn gã, một tay sờ đầu, một tay cầm thử gì đỏ đỏ cho lên miệng gặm, thứ đó vẫn còn đang đập.
“Ha ha ha.” Chử Vân rút tay về, dùng tay áo che mặt cười lớn mấy tiếng, “Được thôi, anh đi giết mấy người còn lại thì tôi sẽ tha cho anh, thế nào?”
Mặt đỏ mừng rỡ: “Thật ư?”
“Đương nhiên là thật.”
Bọn họ thích tàn sát lẫn nhau cơ mà? Như vậy càng thú vị.
Mặt đỏ bò ra khỏi lu nước, chạy thẳng về gánh hát.

Chử Vân theo phía sau, lẳng lặng ngồi lên xà rạp hát.
Cô đếm số người trốn trong nhà, trong hòm đồ có một, dưới bàn có một.
Mặt đỏ vén rèm bước vào: “Tôi về rồi, cô ta… cô ta đi rồi.” Không có tiếng trả lời, mặt đỏ lại nói thêm lần nữa, lần này trong hòm đồ ló ra khuôn mặt lam.
Gã nhìn thấy mặt đỏ cả người ướt đẫm, quả nhiên Chử Vân không đuổi theo tới đây, thở phào: “Làm sao bây giờ? Cô ta muốn giết chúng ta à?”
Mặt đỏ ngẩng đầu nhìn thấy tượng tổ sư gia, trước khi diễn, bọn họ đều phải dâng hương cho tổ sư gia.

Từ khi ăn thịt tiểu sư đệ, trong lư hương ấy đã không còn nhang khói.

“Cô ta, cô ta sợ tổ sư gia, cô ta không dám vào đâu.”
Mặt đỏ vừa nói vừa giả vờ buông đao xuống, nhân lúc mặt lam không phòng bị, đâm thẳng vào người gã.
Mặt đỏ thành công giết được một người, ngồi quay lưng lại bàn.

Chạy cả một đêm, vừa mệt vừa đói còn phải đi tìm người khác, còn một người trốn đi đâu rồi nhỉ?
Dưới gầm bàn vươn ra một cây đao, mặt đỏ lộn người cầm lấy chiếc đao dài gác trên ghế, xoay tay đâm một cái, mặt trắng cũng bị đâm chết.
Chử Vân ngồi trên xà nhà vỗ tay: “Kịch hay, kịch hay.”
Mặt đỏ thở phì phò: “Sư muội, thế này là có thể tha cho tôi rồi chứ?”
Chử Vân bay xuống, cô ôm thi thể Trần Thọ trong lòng: “Hì, tin gì không tin lại tin lời của ma quỷ?” Nói xong chữ cuối cùng, mặt đỏ xoay người định chạy, vừa mới chạy được mấy bước đã bị móc tim mà chết.
Giết chết năm người, Chử Vân ôm Trần Thọ, tiếng chiêng trống trên sân khấu vẫn chưa dừng, khúc hí này là khúc sở trường của Trần Thọ.
“Sư huynh, chúng ta nghỉ một chút, nghe đoạn hí đi.” Cô ta ôm Trần Thọ, bay tới hàng ghế đầu tiên.
Những người bị bọn họ ăn luôn đi theo bên người họ, giống như không biết rằng mình đã chết, hồn phách trở về vô thức lên sân hát hí.
Chử Vân vốn dĩ không hiểu, ban đầu cô ta sợ hãi, sau đó là chết lặng.

Bây giờ cô ta mới biết, thì ra bọn họ cũng đang báo thù.
Chỉ cần hát liên tục bảy ngày, quái vật sẽ ra ngoài, sẽ báo thù thay bọn họ.
Mặt trắng trốn trong đám ma, người khác trốn chỗ tối, chỉ có gã là trốn chỗ sáng, trên sân khấu ồn ào nhất định sẽ không bị phát hiện.
Gã hát một đoạn, len lén nhìn khán giả dưới sân khấu, không dám nhìn mặt mà chỉ nhìn dưới chân.
Hàng đầu tiên chỉ có hai người, một nam một nữ, nữ để lộ đôi hài mũi nhọn dưới làn váy.

Mặt trắng xoay người hát hí, vừa xoay người đã toát mồ hôi lạnh.
Đôi hài kia là hài chuyên dùng của hoa đán, người hát hí không quấn chân nhưng để trên sân khấu trông cho đẹp mắt, dưới váy để lộ ba tấc kim liên nên phải đeo loại hài mũi nhọn này.
Mặt trắng không khỏi ngoảnh đầu nhìn thoáng qua.

Chử Vân mỉm cười, thủy tụ vung lên kéo mặt trắng xuống sân khấu, hài mũi nhọn nhấc lên đâm nát cổ họng gã.
Máu tuôn xối xả, chảy thẳng từ ghế ngồi tới bên chân khán giả.
Ba người Bạch Chuẩn từ trên núi xuống, còn chưa vào trấn, Hoắc Chấn Diệp đã ngửi thấy mùi máu tươi nức trời: “Có chuyện gì vậy?”
Bọn họ chỉ đi lên núi một chuyến mà trong trấn đã xảy ra chuyện rồi.
A Sinh không ngửi được mùi kia, thấy Hoắc Chấn Diệp nhíu mày, cậu ta bèn hỏi: “Hoắc sư huynh sao thế? Đã xảy ra chuyện gì rồi ạ?”
Đầu ngón tay Bạch Chuẩn khẽ nhúc nhích, người giấy khắp nơi trong trấn bay tới.

Tim mỗi người giấy trắng đều bị thủng một lỗ, bụng của Trần Thọ cũng bị thủng.
Mấy người trong gánh Cát Khánh mà bọn họ gặp khi ra khỏi trấn, đều chết cả rồi.
“Những người này đều bị moi tim chết.” Trước khi chết oán khí quá nặng, cho nên tạo thành ác quỷ trong Âm Dương Giới.


Bạch Chuẩn lập tức xoay người, “Về miếu thổ địa đi.”
Chử Vân ôm Trần Thọ bay trên không trung, nhìn thấy bóng dáng ba người từ xa, cô ta đá vào hòn đá ven đường.

Hòn đá lăn tới bên chân A Sinh, định làm A Sinh vấp ngã, cầm chân cậu ta lại.
Người đi, đá lăn theo.

Nhưng may mắn là mỗi lần bước chân của A Sinh đều không giẫm vào chỗ hòn đá lăn tới.
Chử Vân khẽ phun luồng khí, gió âm thổi qua mắt A Sinh cuốn bụi bay vào mắt cậu ta.

Cậu ta vươn tay dụi mắt, nhưng không dừng bước chân, vẫn theo sau Hoắc Chấn Diệp phía trước.
Cắm đầu đi một lúc, cậu ta mới cảm thấy chân mình càng ngày càng nặng, ngẩng đầu muốn gọi Hoắc Chấn Diệp nhưng trước mặt lại chẳng hề có ai.

Rõ ràng ban nãy còn có hai đôi chân không ngừng di chuyển trước mặt cậu ta cơ mà.
A Sinh cúi đầu, trên chân cậu ta càng ngày càng nặng là vì có hai bàn tay nắm chặt lấy cổ chân, móng tay sơn màu đỏ tươi như máu.
A Sinh gục xuống đất, khóc thảm: “Thất gia! Hoắc sư huynh!”
Chử Vân buông lỏng cổ chân, nhìn cậu ta từ trên cao xuống.

A Sinh nhìn thấy cô ta ôm Trần sư huynh, bụng Trần sư huynh bị thủng một lỗ, cậu ta sững người nhìn Chử Vân: “Sư huynh, sư huynh chết rồi?”
Chử Vân vươn bàn tay dài tới trước mặt cậu ta.
A Sinh ngã ngồi ra đất, hai tay cuống cuồng lùi về phía sau, gào lớn: “Sư tỷ! Tôi chưa từng hại sư tỷ mà!”
Đầu ngón tay cứa rách làn da chỗ tim A Sinh.

Chử Vân dừng lại, nửa mái tóc che khuất gương mặt chưa trang điểm chỉ để lộ nửa phần mặt đã trang điểm.
Cô ta nhìn chằm chằm A Sinh, A Sinh nuốt nước bọt: “Tôi chưa từng hại sư tỷ, sư tỷ!”
Chử Vân rút tay về, ôm thi thể Trần Thọ bay lơ lửng, ngửi được trong miếu thổ địa còn có mùi người, cô ta lại xoay người bay xuống núi.
A Sinh vừa lăn vừa bò đuổi theo mấy bước mới phát hiện, mình đã bò tới lưng chừng núi rồi.

Miếu thổ địa ở dưới chân núi, cậu ta vội chạy tới hét lớn: “Thất gia! Mau chạy đi!”
Hoắc Chấn Diệp và Bạch Chuẩn chạy vào trong miếu, quay đầu nhìn mới phát hiện không thấy A Sinh đâu.

Tiếng bước chân ban nãy là do hai viên đá lăn tạo ra.
“Tôi đi tìm cậu ta.” Không thể chết hết ở đây không mang theo người nào.
Bạch Chuẩn cản Hoắc Chấn Diệp, đầu ngón tay cậu vung lên, người giấy còn chưa về, A Sinh vẫn an toàn.
Cho dù là ban ngày hay ban đêm ở Âm Dương Giới thì ác quỷ đều có thể xuất hiện, trước có quái vật, sau là ác quỷ.
Người giấy vẫn chưa làm xong, miếu thổ địa đã cản quái vật một lần, phải nghĩ cách trốn trước mới được.
Bạch Chuẩn xem xét cỗ quan tài bằng gỗ đào, gỗ đào khắc ma quỷ, trên quan tài còn viết đầy phù chú bằng mực chu sa.

Mặc dù lâu ngày nên đã bong ra hơn phân nửa, nhưng cản ác quỷ thì không thành vấn đề.
Bạch Chuẩn lấy một xấp giấy vàng ra, xé mấy cái thành hơn mười người giấy.

Tung những người giấy này lên, người giấy gặp gió sống dậy, mười người giấy nhỏ chạy với đôi chân ngắn ngủn, tự trốn đi, có con trốn trên xà nhà, có con trốn sau cột, còn có con trốn trong rèm.

Đổ nửa bình mực chu sa vào bên phải quan tài, không kịp làm bùa chú thì bày tạm trận chu sa vậy.

Trước hết dẫn ác quỷ tới trước quan tài gỗ, sau đó vây cô ta trong trận chu sa.
Làm xong những thứ này, Bạch Chuẩn lại nhìn quan tài gỗ.
Hoắc Chấn Diệp ngó theo ánh mắt cậu, ngập ngừng hỏi: “Cậu không định trốn vào trong quan tài đấy chứ?”
“Đẩy ra.” Đẩy nắp quan tài ra, nhìn thấy bên trong cháy đen, còn loáng thoáng mùi lửa, không mở quan tài thì không phát hiện được.
“Là bị thiêu trong quan tài hay sao?” Đã nói bên trong không có thi thể kia mà?
“Gỗ đào làm quan tài từng bị sét đánh.” Dùng gỗ từng bị sét đánh làm quan tài, mới có thể trấn được linh hồn hung nhất.

Cỗ quan tài này chuẩn bị cho ai đây?
Bạch Chuẩn nhìn trên đỉnh núi, quái vật kia bốn tay bốn chân, lẽ nào không phải là quái vật mà là người.
Gió âm thổi bên ngoài miếu, quét qua lớp ngói miếu thổ địa kêu “rào rào”.

Bạch Chuẩn dòm quan tài, chiều sâu của chiếc quan tài này vừa đủ cho hai người, nhưng chiều rộng chỉ đủ cho một người.
“Tôi muốn nằm trên.”
Hoắc Chấn Diệp nghe thấy lời này thì lỗ tai đỏ ửng.

Hắn biết Bạch Chuẩn không có ý kia, hắng giọng: “Được, cậu ở bên dưới tôi sợ sẽ đè bẹp cậu mất.” Với cái dáng người của Bạch Chuẩn, không chịu nổi bị hắn đè đâu.
Hoắc Chấn Diệp bước vào quan tài nằm thẳng, vươn tay với Bạch Chuẩn: “Nào.”
Bạch Chuẩn nằm vào trong, vươn tay kéo nắp quan tài, hai người nằm chồng lên nhau.
Bên ngoài nhìn thì cảm thấy chiếc quan tài có thể cho hai người nằm, nhưng khi thật sự vào trong lại cảm thấy rất chật chội.

Hai người cao gần bằng nhau, Bạch Chuẩn nằm trên người Hoắc Chấn Diệp, khóe môi hắn chạm ngay vào sống mũi Bạch Chuẩn.
Ngửi thấy hương trúc trên người cậu, Hoắc Chấn Diệp không thể né tránh, hắn có phản ứng rồi.
Hắn hít thật sâu, thầm tụng kinh trong đầu.

Hoắc lão phu nhân và Hoắc đại thiếu phu nhân đều thích tụng kinh, từ nhỏ hắn đã nghe rồi, nhưng vào lúc này chẳng tụng được câu nào.
Hoắc Chấn Diệp bảo với Bạch Chuẩn: “Cậu có thể xích ra chút không?”
“Không.” Bạch Chuẩn lười nhúc nhích.
Hơi thở ấm áp phun xuống trái cổ Hoắc Chấn Diệp, dây thần kinh trong đầu hắn căng như dây đàn.

Lúc này hắn cắn răng nhịn, gằn ra từng tiếng ở cổ họng với giọng đùa giỡn: “Nếu như cậu không xích ra thì tôi chọc vào cậu đấy.”
Bạch Chuẩn khẽ cười, còn chưa dứt tiếng cười đã bị hắn hôn lên.
Hoắc Chấn Diệp như con báo săn mồi, phủ lên môi Bạch Chuẩn, đưa đầu lưỡi vào trong.
Lời tác giả:
Hoắc.

Chọc vào rồi.

Thất: Khi không nhìn thấy gan tôi lớn hơn nhiều.
Nữ quỷ gõ quan tài: Hôn cái gì mà hôn, mở ra!HẾT CHƯƠNG THỨ NĂM MƯƠI MỐT.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận