Giấy Sống


Trong sân nhà họ Bạch lại thêm vài bồn hoa nữa.
Từng khóm ngân quế, kim quế e ấp dưới lá cây, gió thổi qua, mùi thơm tràn ngập khắp phòng.
Hoắc Chấn Diệp ngồi trong sân chẻ trúc, vót nan.

Món đồ giấy đầu tiên Bạch Chuẩn dạy cho hắn là một cây rụng tiền.
Bạch Chuẩn híp mắt nằm trên ghế xích đu phơi nắng: “Cái này hợp với anh lắm mà.”
Mới bắt đầu mà làm vật sống thì quá khó, đầu tiên phải học làm các đồ vật bằng giấy trong nhà trước.

Cây rụng tiền rất thích hợp với khí chất công tử bột của Hoắc Chấn Diệp.
A Tú ngồi bên cửa sổ viết chữ, ánh mặt trời chiếu lên làn da trắng trong của cô, thậm chí có thể nhìn rõ lông tơ trên khuôn mặt, đúng là dáng vẻ của một thiếu nữ.
Hoắc Chấn Diệp ngẩng đầu nhìn A Tú, một người “sống sờ sờ” như vậy mà lại là người giấy.
Bạch Chuẩn khẽ ho, hắng giọng nói: “A Tú có đẹp không?”
“Đẹp lắm.” Bởi vì quá mức chân thật, Hoắc Chấn Diệp chưa bao giờ nghĩ cô không phải là người thật.

Hắn coi A Tú như em gái mình, ai mà nghĩ em gái mình lại là người giấy cơ chứ?
Bạch Chuẩn càng kiêu ngạo hơn: “Anh bác sĩ kia của anh đúng là có mắt nhìn.”
A Tú là người giấy, trong lòng Hoắc Chấn Diệp có rất nhiều hoang mang, hắn còn nhớ cậu bé người giấy kia.

Mặc dù là Bạch Lê khống chế nó đi lột da người, nhưng nó cũng muốn biến thành người. 
Nếu như A Tú cung muốn biến thành người thì sao? Đến lúc đó phải làm thế nào?
Hoắc Chấn Diệp nhớ tới lời mà Bạch Lê đã nói với Tống Phúc Sinh, nếu như không cần nữa thì hủy đi.
Bạch Chuẩn nhìn hắn, biết ngay trong lòng hắn đang suy nghĩ gì, cậu khép mi mắt, chậm rãi nói: “Chuyện sau này thì tới lúc đó sẽ biết.”
Không phải an ủi hắn, mà là đạo lý sư phụ dạy đồ đệ.
Hoắc Chấn Diệp ngước mắt lên nhìn, rõ ràng Bạch Chuẩn đang dỗ dành nhưng khuôn mặt vẫn rất nghiêm túc, hắn cúi đầu khẽ cười: “Sư phụ nói đúng, sư phụ có lý.”
Bạch Chuẩn càng đắc ý hơn.
Hoắc Chấn Diệp vừa vót nan trúc, vừa không nhịn được nhớ tới chú mèo tuyết mà lão phu nhân nuôi khi còn ở nhà cũ.


Lúc nào cũng vung vẩy cái đuôi ra ngoài, nó chẳng thèm để ý đến ai nhưng chỉ cần vuốt lông là sẽ vô cùng thân thiết.
Bạch Chuẩn khiến hắn nhớ tới con mèo lớn kia.
Tay hắn liên tục không dừng, Bạch Chuẩn nghe tiếng vót trúc, hô hấp dần dần tĩnh lại.
Cả phòng đều là người giấy, A Tú cũng thế.

Hoắc Chấn Diệp nhìn khuôn mặt khi ngủ của Bạch Chuẩn, đáy lòng mềm nhũn, mắt cũng dịu theo.
A Tú viết xong mấy tờ giấy chữ lớn, giơ lên nhìn dưới mặt trời, cảm thấy bản thân viết rất đẹp, cô lập tức phấn khởi chạy đi tìm chủ nhân khen ngợi.
Ngẩng đầu chỉ thấy Hoắc Chấn Diệp đang nhìn Bạch Chuẩn, A Tú nghiêng đầu, cô nghĩ tới gì đó.
Hứa Ngạn Văn cũng nhìn cô như vậy.
Nó có ý gì nhỉ? Hắn cũng muốn quăng chủ nhân vào trong nước ư?
Cửa khẽ vang lên mấy tiếng, A Tú đặt chữ xuống đi ra mở cửa.

Một người mập mạp chen vào, cầm hai hộp bánh xốp trong tay, ông ta cười híp mắt hỏi: “Thất gia có ở nhà không hả A Tú, tôi tới thăm cậu ấy.”
Người đàn ông mập mạp bước vào chắp tay thi lễ, A Tú cũng làm theo, xong xuôi mới rút từ trong tay áo ra một tấm thiệp mạ vàng: “A Tú cô nương, phiền cô đưa cái này cho Thất gia.”
A Tú không biết chữ, Hoắc Chấn Diệp thấy Bạch Chuẩn còn đang ngủ cho nên buông trúc xuống đi tới bên cửa: “Có chuyện gì thế?”
Người đàn ông mập nhìn thấy Hoắc Chấn Diệp bèn híp mắt lại, đôi môi dày khẽ bật cười: “Đây, đây không phải là Hoắc thiếu gia sao? Tôi họ Hồng, tên là Hồng Tứ Hải.”
Hoắc Chấn Diệp còn cầm dao chẻ trúc trong tay, quần dính đầy vụn trúc và hoa quế rơi bị gió thổi tới.

Hắn tiện tay phủi phủi, ngước mắt lên hỏi: “Ông quen tôi à?”
“Cậu chê cười rồi, cả Thượng Hải này ai mà không biết cậu chứ!”
Cho dù không quen Hoắc thất thiếu gia, thì cũng phải biết được chữ Hoắc.

Hồng béo cười tít, thấy răng không thấy mắt, không ngờ lần này đi một chuyến lại có thể gặp được Hoắc thất thiếu ở Thất Môn.
Ông ta không khỏi nuốt nước bọt, nếu như có thể bước lên bậc thang tới nhà họ Hoắc, vậy chẳng khác nào từng bước lên mây!
“Ông tìm Bạch…” Hoắc Chấn Diệp hắng giọng, “Ông tìm sư phụ tôi có việc gì?”
Hồng béo nghe thấy Hoắc Chấn Diệp gọi Bạch Chuẩn là sư phụ, khóe môi đầy đặn há to như quả đào.


Thất gia đúng là giỏi thật, tẩm ngẩm tầm ngầm mà lại thu Hoắc thất thiếu gia làm đồ đệ cơ đấy!
Vốn dĩ ông ta rất cung kính Bạch Chuẩn, cũng vô cùng cung kính Hoắc Chấn Diệp, bây giờ gộp hai cái cung kính lại phải cúi người xuống mất: “Hoắc thiếu gia không biết đó thôi, Hàn tam gia của Tam Môn cũng mất một khoảng thời gian rồi, vị trí môn chủ của Tam Môn vẫn trống không, dù sao cũng phải chọn một môn chủ mới.”
Hoắc Chấn Diệp vươn tay mở thiệp mời ra, liếc mắt nhìn qua bèn nhíu mày, đây là thiệp mời thi đấu, mời Thất môn chủ Bạch Chuẩn tới làm chứng.
“Đấu ảo thuật?”
“Đúng, đấu ảo thuật ai thắng thì chính là Môn chủ Tam Môn.”
“Tam Môn chỉ còn mình Hàn Châu thôi cơ mà?”
Hồng béo cười cười: “Đúng, cô ấy là con gái của Hàn tam gia, nhưng trong tám môn chưa từng có nữ môn chủ.”
Liễu Đại và Liễu Nhị xảy ra chuyện gì trên báo đăng cả, trong thành ai cũng biết.

Mặc dù sư huynh đệ của Hàn tam gia đều già cả rồi nhưng đều có truyền nhân, bọn họ tìm tới muốn thi đấu để tranh vị trí môn chủ.
“Hồng tiên sinh thuộc môn nào vậy?”
Hồng béo nghe thấy hắn gọi “Hồng tiên sinh”, xương cốt nhẹ hai lạng, bụng gầy đi hai tấc, ông ta cười tươi như hoa: “Tôi thuộc Nhất Môn, Nhất Môn Kim.

Xem tướng, xem bói, xem vận may.

Nếu như Hoắc thiếu gia có chuyện không thể quyết cũng có thể tìm tôi xem là cát hay hung.”
Hoắc Chấn Diệp nhìn ông ta từ trên xuống dưới, Hồng Tứ Hải người toàn mỡ, thực sự không nhìn ra ông ta là thầy bói đấy.
Bạch Chuẩn mới ngủ gà ngủ gật bị bọn họ đánh thức, cậu vừa di chuyển xe lăn ra ngoài sân, Hồng béo đã lập tức hành lễ: “Hồng Tứ Hải thỉnh an Thất gia.”
Bạch Chuẩn cầm lấy tấm thiệp trong tay Hoắc Chấn Diệp, nhìn qua: “Đấu ảo thuật ư?” Xem xong thiệp cậu quăng sang một bên, “Trong mấy môn có bao nhiêu người ủng hộ Hàn Châu?”
Bạch Chuẩn vừa hỏi, sắc mặt Hồng béo lập tức lúng túng, Bạch Chuẩn nhìn ông ta, cười lạnh: “Không ai hả?”
Hồng béo cúi đầu nắm chiếc mũ mềm, mãi lâu sau mới ấp úng nói: “Thất gia, mối quan hệ của Hàn tam gia với những người trong môn không tệ, khi ông ấy làm việc mọi người đều ủng hộ, nhưng…”
Nhưng Hàn Châu là nữ, một người phụ nữ sao có thể làm môn chủ được chứ?
Hàn tam gia truyền Tam Môn cho đồ đệ, không truyền cho con gái, cũng vì biết người trong cả tám môn sẽ không để Hàn Châu làm môn chủ.

Trước khi ông đi chỉ xin Bạch Chuẩn một chuyện là chăm sóc con gái mình.

Chẳng qua trong mắt Bạch Chuẩn, người ma không có gì khác biệt, nam nữ càng không có gì khác nhau.
Bạch Chuẩn sa sầm mặt.
Hồng béo lập tức trưng ra bộ dạng như bị làm khó: “Nếu như năm nay không tới phiên sư phụ tôi xử lý sự vụ, thì chuyện này cũng không tới phiên chúng tôi đâu.”
Môn chủ của tám môn thay phiên nhau quản lý việc nội bộ, năm nay tới phiên Nhất Môn, chuyện này lão Hồng không quản thì cũng phải quản.
Bạch Chuẩn cau mày, cậu vẫn cảm thấy khó chịu.
Hồng béo biết thức thời, lùi về sau một bước: “Thất gia chê hơi người, tôi cũng không quấy rầy tới sự thanh tĩnh của Thất gia.

Lần này có đi hay không cậu cứ nói với tôi một lời chắc chắn, tôi về cũng dễ nói với sư phụ.”
“Cút.”
“Được.” Ý là đi rồi.

Trừ Thất gia ra không ai ủng hộ Hàn Châu cả, cho dù cậu ghét đông người thế nào thì chắc chắn vẫn đi.
Hồng béo đội mũ lên đi ra ngoài, tới bên cửa còn nghiêng người gật đầu, ấn vành mũ xuống, tự nói một mình: “Không cần tiễn, không cần tiễn.”
Hoắc Chấn Diệp cảm thấy buồn cười, chỉ vào lưng Hoắc béo nói: “Ông ta đang nói chuyện với ai đấy?”.

Truyện Hệ Thống
Có ai thèm tiễn ông ta đâu?
Bạch Chuẩn đặt tay lên thành xe lăn, chớp chớp mắt: “Ông ta sợ có thứ gì ở chỗ tôi theo ông ta ra ngoài.”
Lễ nghi đầy đủ thì chẳng ai trách được.
“Nơi này làm gì có thứ gì khác đâu cơ chứ? Chỉ có mấy cái bình thôi mà.” Lẽ nào cái bình cũng có thể đi theo ra ngoài? Hoắc Chấn Diệp chẳng để bụng.
Bạch Chuẩn nghe thấy câu này, đuôi mày khẽ nhướng lên.
Hoắc Chấn Diệp thấy vậy bèn hỏi: “Cậu đang định đợi tôi ngủ rồi di chuyển cái bình lăn tới lăn lui dọa tôi hả?”
Hoắc Chấn Diệp gan lớn mặt dày, thực sự không dễ dọa tới hắn.
Bạch Chuẩn xoay người, di chuyển xe lăn vào trong sân, dùng cành trúc mảnh gảy gảy đống nan trúc mà Hoắc Chấn Diệp vót.
Hoắc Chấn Diệp rảo bước đi tới: “Nếu cậu muốn dọa tôi, tôi dám ôm cậu đi ngủ đấy.”
Bạch Chuẩn xoay người dùng cành trúc chọc Hoắc Chấn Diệp: “Đi vót nan đi, hôm nay không làm xong cây rụng tiền thì không được ăn cơm.”
“Tôi không ăn cơm cậu có đau lòng không?”
A Tú mở to mắt nhìn chằm chằm bọn họ, dường như hiểu được lại như không hiểu được.
Bạch Chuẩn biết A Tú đang nhìn, tai cậu đỏ ửng, vừa định quay mặt đi thì Hoắc Chấn Diệp đã lùi lại một bước, dùng mu bàn tay chạm vào cậu: “Ồ, tôi có nên làm một bộ áo dài không nhỉ?”
Hoắc Chấn Diệp chỉ có đồ Âu không có áo dài, nếu như đã định tới buổi tập trung cả tám môn thì cũng phải may bộ áo dài mới được.
Bạch Chuẩn chỉ mặc áo dài, cũng rất chú trọng chất lượng vải, cách mấy ngày cửa hàng giặt ủi lại tới lấy quần áo, giặt ủi xong lại mang về.

Ban đầu chỉ có áo lụa của Bạch Chuẩn, sau đó lại có thêm đồ Âu của Hoắc Chấn Diệp, quần áo của hai người được giặt cùng nhau.
Hoắc Chấn Diệp quyết định sẽ may một bộ áo dài, phải giống như bộ của Bạch Chuẩn mới thể hiện Thất Môn không chỉ có mình Bạch Chuẩn.
Gần sát xóm Dư Khánh có một cửa hàng may, bên trong cửa hàng lắp đặt một mặt gương lớn, khi người trong xóm ra ngoài thường hay tới đó soi.
Hoắc Chấn Diệp còn chưa vào cửa, thợ may Trần đã vội vã treo thước dây lên, bước tới đón tiếp hắn: “Cậu Hoắc tới lấy quần áo cho cậu Bạch à? Tôi còn đang định đưa đến tận nhà cậu đây.”
Hoắc Chấn Diệp không biết Bạch Chuẩn may áo mới, gật đầu: “Vâng, tôi cũng muốn may hai bộ áo dài cho mình.”
Thợ may Trần cười híp mắt: “Được chứ, được chứ.

Để tôi đo người cho cậu.” Dứt lời, ông ta cởi áo vest hộ Hoắc Chấn Diệp và đưa cho người học việc, “Ủi cho cậu Hoắc.”
Ông ta không ngừng nháy mắt ra hiệu cho người học việc của mình.

Vừa nhìn đã biết ngay áo vest của Hoắc Chấn Diệp được may ở nước ngoài, mẫu mã tốt hơn ông ta làm nhiều.

Bây giờ càng ngày càng có nhiều người may vest, ông ta phải học mót mới được.
Hoắc Chấn Diệp nhìn quanh một vòng, trong phòng có mấy bộ quần áo hoàn thành, đủ loại đồ Tây hay áo dài, đường may cũng cực kỳ tinh tế.
Nghĩ cũng phải, Bạch Chuẩn rất soi mói mà hàng năm đều may quần áo ở chỗ thợ may Trần, tay nghề đâu thể tệ được chứ.
Thợ may Trần nhanh nhẹn vừa đo cho Hoắc Chấn Diệp vừa nói chuyện ngày thường: “Tôi rất chú tâm may quần áo cho cậu Bạch, áo lộ chút đầu chỉ mà cậu ấy mặc vào lập tức cảm nhận được ngay.

May quần áo cho cậu Bạch là phải để tâm nhất đấy.”
“Cậu ấy may quần áo kiểu gì?” Hoắc Chấn Diệp tò mò.
“Ồ, áo ngủ, vải may cậu Bạch chỉ định là hàng nước ngoài, không dễ mua đâu, tôi đặt hàng lâu lắm mới có đấy.” Thợ may Trần lấy quần áo ra, là một bộ áo ngủ tơ tằm màu lam.
Hoắc Chấn Diệp cười tới mức không thể nào kiềm chế được.

Bộ đồ này giống hệt với bộ của hắn, thì ra hai người đều muốn làm quần áo giống của đối phương.
“Cậu Hoắc có cần gấp không ạ? Nếu như cần gấp thì tôi làm gấp cho cậu, dù sao cũng đều là hàng xóm láng giềng.”
“Ba ngày sau tôi lấy có được không?”
“Được chứ, được chứ, cậu Hoắc cứ yên tâm, chắc chắn tôi sẽ may đẹp cho cậu.”
Hoắc Chấn Diệp cầm áo ngủ về nhà, vừa mở cửa ra đã nói ngay với Bạch Chuẩn: “Thợ may Trần bảo tôi đưa quần áo cho cậu, còn nói vải may đợi mấy tháng mới có.”
Bạch Chuẩn nhớ tới, mặt cứng đờ: “Để đó đi.”
Hoắc Chấn Diệp đã rũ áo ngủ ra đưa tới trước mặt cậu: “Cậu còn thích thứ gì của tôi? Tôi đưa cho cậu cả thể.”
“Thích cái đầu anh ấy!”HẾT CHƯƠNG THỨ SÁU MƯƠI HAI.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận