Giày Thủy Tinh Của Lọ Lem

Chap 7: Dự tiệc
Hôm nay là chủ nhật, nó vẫn còn đang ngủ thì Mạnh Long nhảy vào:
-         Chị! Giờ này mà chị vẫn còn ngủ sao? Dậy mau! Hôm nay nhà ta phải đi dự tiệc kỉ niệm 15 năm thành lập tập đoàn nhà Thiên Phong mà.
-         Bây giờ là mấy giờ rồi?- Nó mệt mỏi hỏi
-         8h
-         Em có bị khùng không hả, tiệc tối mà bây giờ em bắt chị dậy đi dự tiệc à?- nó nổi khùng vì mất giấc ngủ quý báu.
-         Chị có phải con gái không vậy? Có phải nói đi là đi được đâu, còn phải đi matxa, làm tóc, trang điểm, chọn váy….., bây giờ đi là vừa rồi. Không nói nhiều nữa, chị dậy nhanh đi,mẹ đang đợi dưới nhà đó.
Cuối cùng nó cũng bị lôi khỏi giường mặc dù không muốn chút nào. Hôm qua nó đã được thông báo rồi nên không ngạc nhiên lắm. Lên xe đi đến spa, sau 2 tiếng đồng hồ, nó ra khỏi đó và đi làm tóc.
2 tiếng sau, nó mệt mỏi bước ra đi ăn trưa.
3h  chiều, nó đang  trang điểm (tiếng là trang điểm chứ vì nó trắng sẵn nên chỉ cần 1 ít phấn nền nhẹ và một ít son bóng thôi là ok rồi)
4h chiều, nó đang thử váy. Thay hết bộ này đến bộ khác dưới sự quan sát của mẹ nó, cuối cùng một bộ váy màu trắng dài ngang đầu gối, viền ren được chọn trong sự hài lòng của mẹ nó và sự mệt mỏi của nó. Bây giờ nhìn nó khác hẳn, cứ như là lọ lem bước ra từ truyện cổ tích vậy, đẹp, nhưng dễ thương!
Thật là, có 1 buổi tiệc mà nó phải khổ sở thế này. Cũng phải thôi, tập đoàn nhà hắn lớn như vậy thì các công ty nhỏ hơn phải tìm cách lấy lòng chứ, vì vậy mà hôm nay mọi người trong nhà nó đều phải đến dự buổi tiệc này theo lời mời của tập đoàn Black Star.
6h, xe dừng trước cửa một nhà hàng sang trọng, nó bước vào trong cùng với mẹ nó. Bước vào 1 căn phòng lớn ơi là lớn với toàn người là người (không lẽ là thú?) , trên sân khấu có một dàn nhạc công đang ngồi chơi những bản nhạc nhẹ, mọi người ai cũng ăn mặc sang trọng từ già đến trẻ. Nó bước vào 1 cách hờ hững vì nó biết đây không phải là nơi dành cho nó.
-         Con đứng đây nhé, mẹ đi có việc 1 lát. – Me nó quay đầu nói với nó và đi thẳng.
Nó đứng đó còn không biết làm gì thì nghe thấy tiếng Mạnh Long
-         Chị!
Nó quay đầu nhìn Mạnh Long đang tiến tới chỗ mình, hôm nay cậu diện vest nhìn chững chạc hơn nhưng cũng rất trẻ trung, hợp với khuôn mặt hot thì nói tóm lại là một chữ “đẹp”.
-         Xuýt chút nữa em không nhận ra chị luôn rồi, hôm nay chị đẹp lắm đó!
-         Đừng có nói quá lên như thế chứ!
-         Thật mà!...
Mạnh Long còn chưa kịp nói hết câu thì nghe tiếng ông MC làm mọi người phải quay lại hướng về phìa sân khấu.
-         Thưa quý vị, xin quý vị giữ im lặng để chúng ta cùng bắt đầu buổi tiệc kỉ niệm hôm nay.
Im lặng 1 lát để mọi người giữ im lặng, ông ta bắt đầu cái điệp khúc về quá trình xây dựng và phát triển của tập đoàn Black Star trong 15 năm qua, rồi sau đó là giới thiệu thành phần cổ đông, vân vân và vân vân. Trong đó, khi ông ta giới thiệu đến giám đốc thì hắn bước lên sân khấu làm cho đám tiểu thư đều phải ngỡ ngàng. Hôm nay hắn thật sự rất đẹp trai, thường ngày đã đẹp rồi hôm nay càng đẹp hơn. “Không ngờ hắn trẻ vậy mà đã là giám đốc”-nó nghĩ thầm, nhìn hắn. Hình như hắn cũng đã nhìn thấy nó, nó vội quay lưng bỏ đi vào nhà vệ sinh. Hắn từ trên sân khấu thấy thái độ nó vậy thì nhíu mày khó hiểu.
Nó đang loanh quanh tìm nhà vệ sinh thì bà nội nó không biết ở đâu lại xuất hiện trước mặt nó:
-         Hạng như cô mà cũng đến đây sao, đây không phải là chỗ của cô, cô đến đây với tư cách gì chứ,mà một đứa con rơi như cô thì làm gì có tư cách.
-         Mẹ à, sao mẹ lại nói vậy, đây là chỗ đông người mà.- Mẹ nó ở đâu chạy tới can ngăn.
Giữ khuôn mặt lạnh lùng, nó đáp:
-         Bà tưởng tôi muốn đến đây sao, tôi cũng biết ở đây không phù hợp với tôi, vây nên tôi sẽ đi khỏi đây ngay bây giờ, được chứ? – Lâu nay thái độ bà ta đã không thừa nhận nó, đến bây giờ giữa đông người như vậy mà ta có thể nói vậy thì nó cũng không còn giữ gì cái tình bà cháu nữa.
-         Có chuyện gì vậy em? - Một giọng nói vang lên sau lưng nó.
Bất ngờ, nó quay lưng lại. Là hắn!
-         Anh!...
-         Phu nhân, bạn gái cháu đã làm gì không phải với phu nhân sao? - Hắn tiến tới ôm eo nó làm nó rùng mình, hắn quay mặt qua hỏi bà nó.
-         Cậu chủ tập đoàn Black Star! Cậu nói con bé là bạn gái cậu sao? – Bà ta kinh ngạc hỏi.
-          Đúng vậy thưa phu nhân, không được sao ạ!
-         Không phải như vậy, chỉ là…à, không, như vậy thì quá tốt rồi.
-         Vâng, Linh Thư thật sự là một cô gái rất tốt, cô ấy rất xứng đáng là phu nhân của tập đoàn Black Star trong tương lai.
-         Nói vậy là…..
-         Nếu không có chuyện gì nữa cháu xin phép đưa Linh Thư đi. - Hắn cúi đầu chào rồi vẫn ôm eo nó kéo đi.
Nó và hắn tách đám đông để bước ra, nãy giờ không để ý nên người ta đứng tụ lại xem đông ơi là đông, làm nó xấu hổ cúi gằm mặt bước đi, để lại 1 mớ thắc mắc cho người ở lại, đặc biệt là mẹ và bà nội nó, không ngờ nó lại có phúc lọt vào mắt cậu chủ tập đoàn lớn mạnh này.
 
Hắn đi mà cái tay vẫn ôm nó làm nó khó chịu, đưa tay định hất ra nhưng hắn biết ý nên siết mạnh hơn kèm theo một câu “Để yên nếu cô không muốn bị người khác phát hiện là chúng ta đang đóng kịch”. Nghe vậy nên nó lại thôi, hắn thấy vậy thì khẽ mỉm cười, 1 nụ cười không ai biết ngoài hắn.
Đưa nó tới trước phòng nghỉ, hắn buông nó ra và dặn:
-         Vào trong ngồi nghỉ đi, tôi phải đi có việc!
-         Ừ! – Nó trả lời rồi bước vào trong phòng, hắn nhìn nó bước vào rồi mới quay lưng đi.
Nó đang ngồi trên chiếc ghế salon nhắm mắt lại thư giãn “Lúc nãy cũng nhờ hắn mà bà ấy hết coi thường mình, dù sao thì cũng phải cảm ơn hắn”. Cửa bỗng mở, nó mở mắt nhìn. Người này, hình như nó đã gặp ở đâu đó nhưng lại không nhớ ra.
-         Xin chào! Cô có biết tôi không nhỉ? – Tên con trai vừa bước vào cất tiếng.
Người đâu mà chảnh thấy sợ, chẳng lẽ ai cũng phải biết hắn sao, làm như nổi tiếng lắm vậy.
- Xin lỗi, nhưng tôi nhớ là tôi không quen anh. – Nó nhíu mày đáp lại, rõ ràng là nó có gặp anh ta ở đâu đó rồi.
- Ồ không sao, cô không biết tôi nhưng tôi lại biết cô, cô là Linh Thư, bạn gái của Thiên Phong đúng không?
- Vậy thì sao?
- Không sao cả, chỉ là tôi muốn làm quen với cô thôi. Xin tự giới thiệu, tôi là Hoàng Quốc Hạo, bằng tuổi cô, chúng ta làm quen chứ?
Cái gì? Hoàng Quốc Hạo? Chẳng phải anh ta là bạn trai của Bảo Ngọc sao, là anh em cùng cha khác mẹ với Thiên Phong và chính là người mà nó đã gặp trong quán cà phê hôm nọ sao. Hèn gì nó cứ có cảm giác là đã gặp anh ta ở đâu đó.
Thấy nó cứ ngồi đơ như cây cơ nhìn mình, Quốc Hạo lên tiếng:
-         Cô sao vậy? không khỏe à?
-         Gì cơ? À xin lỗi, tôi là Linh Thư, rất vui được làm quen. – Nó vội lúng túng trả lời.
Thấy thái độ nó như vậy, Quốc Hạo thấy thật buồn cười, nó thật dễ thương.
-         Tên cô thì tôi biết rồi, mà cô học trường nào vậy?
-         À, trường White Angel!
-         Vậy sao, tôi học trường Đức Phổ, chúng ta bắt tay làm quen chứ?
Quốc Hạo chìa tay ra trước mặt nó, nó đang không biết làm gì, thôi thì bắt tay cho đúng phép lịch sự vậy. Nó đưa tay ra bắt tay Quốc Hạo, mới nắm vào thì hắn từ đâu bước vào. (từ ngoài cửa bước vào chứ đâu)
-         Bỏ tay cậu ra khỏi tay cô ấy ngay.
-         A, Thiên Phong…- nó vội bỏ tay ra, theo phản xạ gọi tên hắn.
-         Làm gì mà nóng vậy, tôi chỉ muốn làm quen với cô ấy thôi mà, không lẽ vậy mà anh cũng ghen sao?
-         Đi ra ngoài đi, đây không phải chỗ của cậu, Bảo Ngọc đang đợi cậu ngoài đó.
-         Ok, ok. Tôi đi là được chứ gì? - Quốc Hạo vừa cười nhạt vừa nói, quay bước ra ngoài, đi ngang qua chỗ hắn, Quốc Hạo ghé vào tai hắn nói nhỏ - Cô ấy dễ thương lắm, liệu mà giữ cho chặt nhé! Haha.
-         Cậu..!
Hắn định nói gì đó nhưng Quốc Hạo bỏ đi rồi nên thôi. Hắn bây giờ đang rất bực mình, lúc nãy gặp Bảo Ngọc đứng ở ngoài tìm Quốc Hạo, vào đây lại thấy cảnh đó nữa, nhìn thấy nó đang đứng ngơ ngác như con tê giác nhìn mình thì hắn càng bực, vậy là nó trở thành mục tiêu của hắn :
-         Cô! Đừng có nhìn tôi như vậy. Tại sao cô lại quen hắn ta? Đã vậy lại còn nắm tay nhau nữa chứ. Hai người rốt cuộc là gì của nhau hả? Trả lời đi, đừng có nhìn tôi như vậy.
Nó như người sao hỏa mới xuống trái đất vậy, ngơ ngác, rồi lại chuyển qua tức giận, tại sao hắn lại tức giận với nó chứ? Nó đã làm gì sai sao? Tự nhiên bị hắn quát vô cớ, nó tức giận hét lên:
-         Anh làm cái gì vậy, sao tự nhiên lại mắng tôi? Tôi đã làm gì sai? Anh ta bước vào đòi làm quen với tôi là tôi sai sao? Tôi bắt tay làm quen với anh ta là sai sao? Còn nữa , “hai người là gì của nhau?”, anh nghĩ gì mà lại nói như vậy? Tôi mới gặp anh ta tối nay thì có thể là gì, là gì hả? Anh coi tôi là loại người gì mà lại nói tôi như vậy?
-         Tôi…
-         Những gì tôi đã hứa, tôi nhất định sẽ làm, lời hứa làm bạn gái anh tôi nhất định sẽ thực hiện. Dù sao cũng cảm ơn anh về chuyện lúc nãy. Nhưng có một điều tôi muốn nói cho anh biết, tôi không phải loại con gái như anh nghĩ, vì vậy mong anh đừng coi thường tôi! –Nó nói luôn một mạch rồi bước thẳng ra ngoài.
-         Linh Thư, tôi…- Hắn chưa nói hết câu thì nó đã bỏ ra ngoài, đưa tay định kéo nó lại nhưng nó đã ra ngoài mất rồi.
Thực sự thì hắn không biết tại sao lúc nãy lại quát nó như vậy, tự nhiên thấy nó thân mật bắt tay với Mạnh Hạo hắn lại cảm thấy bực mình. Bây giờ thì nó giận rồi, nổi giận thực sự, những lời nó nói làm hắn thấy day dứt, thực sự thì hắn chưa bao giờ nghĩ về nó như vậy, bây giờ phải làm sao đây??? Có lẽ hắn đã quá nóng nảy rồi….
 
Bước ra khỏi nhà hàng, bước đi mặc dù không biết đang đi đâu, nó tự nhiên cảm thấy buồn, muốn khóc mà không được. Nó bước đi với khuôn mặt lạnh băng, có lẽ nó đã quên mất cái vỏ bọc an toàn của mình nên bây giờ mới bị người khác coi thường như vậy…
10h đêm.
Nó bước vào nhà, lặng lẽ đi lên phòng, thay quần áo và nằm xuống giường. Nó bỗng nhớ tới Kiều Anh, với tay lấy cái điện thoại gọi cho Kiều Anh, từ khi chuyển lên đây nó không liên lạc với bọn bạn ở trường cũ, tự nhiên thấy nhớ tụi nó quá, hồi đó ở quê nó luôn vui vẻ chứ đâu có như bây giờ. Mệt mỏi.
-         A lô! Thư! Mày đó hả? - Tiếng Kiều Anh vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của nó.
-         Ừ! Tao đây!
-         Mày đã đi đâu vậy hả? Mấy tuần rồi không liên lạc gì được với mày tụi tao lo lắng biết không hả con kia? Mày nói đi, rốt cuộc là mày đang ở đâu? Đã vậy mấy hôm nay Quân cũng không thấy đâu làm tụi tao càng lo hơn…
-         Mày nói sao, Quân không thấy đâu à? Sao lại như vậy?
-         Tao không biết? mà mày đang ở đâu?
-         À, tao…tao chuyển trường lên thành phố rồi, mày không cần lo cho tao đâu.
-         Cái gì? Chuyển trường lên thành phố á? Ở với bà nội mày, mày không sao đấy chứ?
-         Ừ, không sao đâu, tao quen rồi, thôi nha, có gì tao gọi lại ày sau.
-         Ơ này!
Không để Kiều Anh nói hết câu, nó cúp máy, Kiều Anh là đứa bạn thân nhất và lo cho nó nhất. Nếu biết nó ở đây chịu nhiều ấm ức chắc chắn nó sẽ nổi điên lên và nói với bà nội nhỏ của nó, mà nó thì không muốn bà buồn. Mà lúc nãy Kiều Anh nói Quân không thấy đâu, rút cuộc thì Quân đã đi đâu, nó cảm thấy lo lắng cho Quân…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui