Mấy ngày Tết chớp mắt đã qua.
Hầu như mỗi ngày của Chu Liệu đều trải qua trong đủ loại tiệc tùng của giới thương mại, bởi vì hai nhà có làm ăn qua lại nên Trần Tiện cũng thường có mặt.
Sau đó, Trần Tiện lén lút đi check camera thì phát hiện gần trưa hôm đó Chu Liệu được một người con trai cao lớn cõng về.
Trần Tiện cũng có đi hỏi người trực ban hôm đó, nhưng tiếc là người dân đi lại quá nhiều, đối phương thật sự không có ấn tượng gì, chỉ nhớ Chu Liệu đúng là được người ta cõng về, cũng không nhớ mặt người kia.
Camera cũng không rõ nét lắm, người kia đột mũ lưỡi trai đeo khẩu trang, càng không nhìn rõ mặt, chỉ có dáng người này là cậu ta thấy hơi quen mắt.
Trần Tiện đột nhiên nhớ đến hôm đi nói chuyện với Linh Dương, đối phương từng nhắc đến người kia rất cao, lúc đó còn nói gần giống với Tần Trạm, Trần Tiện thật sự không còn biết ai trong vòng bạn bè của mình và Chu Liệu có ai cao gần bằng Tần Trạm nữa, dù sao thì hai người bọn họ một người 1m84 một người 1m85 đã gọi là rất cao ở vùng phía Nam này rồi, còn mấy bạn bè linh tinh đều ở mức trung bình.
"Chu Liệu bây giờ không thích nói chuyện nữa à?"
Trần Tiện đang nghĩ vẩn vơ, ba cậu ta ở phía sau vỗ vỗ vào vai, nhỏ giọng hỏi.
"Không ạ, chắc là chỉ không thích mấy nơi như này"
"Ba thấy nó thay đổi nhiều quá, trầm ổn hơn rồi"
Trần Tiện không nói gì, thực ra Chu Liệu không giống như trầm ổn, mà giống thất thần hơn.
Có mấy lần cậu ta nói chuyện với Chu Liệu đều thấy đối phương phản ứng rất chậm, tư duy cũng trì trệ, lúc nào cũng như có chuyện gì đè nặng xuống, cậu ta hỏi thì chẳng nói gì.
"Chắc là vậy ạ"
Trần Tiện thấy có người đến tìm Chu Liệu nói chuyện, cậu lại nhanh chóng cầm ly rượu lên nói cười với người đó, lúc này thì lại trông như chẳng có việc gì.
Qua một lúc, đợi người kia đi rồi Trần Tiện nhấp một ngụm rồi đặt rượu sang một bên.
"Chu Liệu"
Nghe thấy có người gọi, Chu Liệu ngoảnh đầu lại nhìn Trần Tiện.
"Tao nghe người ở dưới tiểu khu của mày nói, mày được một người con trai cõng về"
Chu Liệu dừng động tác lại, cậu cũng đã từng đi check camera, chỉ là để xác nhận người đưa mình về là Tần Trạm.
"Sao vậy?"
"Người đó rốt cuộc là ai, sao mày cứ thần bí mãi vậy" Trần Tiện nhìn bộ dáng Chu Liệu, bề ngoài thì bóng bẩy không có khuyết điểm, bên trong chỉ toàn là mệt mỏi khó che đậy, không biết tối đến cậu làm gì, cứ như là không ngủ: "Hơn nữa mày vẫn không nói cho tao biết tại sao tin nhắn thoại của mày lại là AI?"
"Là tao tự nói, sao mày cứ bảo là AI?" Chu Liệu nâng mắt lên.
"Nếu tin nhắn thoại là thật thì sao từ đầu tới cuối mày cứ tránh gọi video với tao, homestay được đăng ký ở thành phố Z cũng không có dấu vết sinh hoạt gì ở đó" Trần Tiện cau mày, hạ giọng nói: "Mày nói thật đi, có phải có người bắt cóc mày không, lúc trước mày nói có người cứ đi theo mà"
Chu Liệu siết chặt nắm đấm: "Tao không hiểu mày đang nói gì hết, bắt cóc tao còn đưa tao về à, trên thế giới còn có loại bắt cóc này sao?"
"Đó là bởi vì tao đã nhắn tin nói là báo cảnh sát, người cầm wechat mày không phải mày, tao biết rõ"
"Mày không biết gì hết, chẳng có gì xảy ra cả, tao đúng là thôi học đi chơi"
"Sao mày phải bao che cho người đó?"
"Mày nghĩ mày tự cho vậy thì là đúng à?"
"Đương nhiên, mọi manh mối đều đang chứng minh là tao đúng, bao gồm cả cái thái độ của mày bây giờ" Trần Tiện thấy mình sắp tức điên lên được: "Mẹ chứ hay mày bị tẩy não rồi? Mày không phải Chu Liệu, mày còn chẳng có cái mẹ gì là giống Chu Liệu trước kia hết? Mày xem lại cái bộ dạng này đi!"
Bàn tay đang cầm ly chân cao của Chu Liệu siết chặt lại: "Tao không phải Chu Liệu thì ai? Tao bảo rồi, không ai bắt cóc hết, cũng không ai khống chế tao, tin nhắn thoại là tao nói, cũng tự tao thôi học, còn có, tao không muốn nói cho bọn mày biết tao ở đâu, tao có ở thành phố Z hay không quan trọng thế à? Mày đừng có ở đây ảo tưởng được không"
"Tao rất tốt, vô cùng tốt, nghe hiểu chưa?" Chu Liệu ngẩng đầu lên lần nữa, dưới mắt là quầng thâm khó che đậy.
"Rồi rồi rồi, mày tốt lắm luôn" Trần Tiện tức đến bật cười, cậu ta vẫn không tin lời của Chu Liệu, cả quá trình cậu ta là người rõ nhất, lại còn có hành động và thái độ kỳ quái của Chu Liệu sau khi quay về, bảo cậu ta tin chưa xảy ra chuyện gì là điều không thể.
Bây giờ thứ cậu ta quan tâm không phải Chu Liệu có vấn đề gì mà là trong thời gian dài đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ cần tìm thấy người hôm đó đưa Chu Liệu về là biết.
Hai người dừng cuộc trò chuyện này trong buồn bực.
Từ này đó, Trần Tiện cũng bắt đầu chiến tranh lạnh với Chu Liệu, cậu ta cảm thấy mình lo lắng không thôi cho người ta, mà đổi lại chỉ có lòng lang dạ sói.
Bây giờ hiển nhiên Chu Liệu không rảnh để ý đến cậu ta, cảm xúc của cậu đều thường xuyên bất thường không thể điều khiển, chỉ muốn một mình ở trong phòng, cũng vui mừng vì không ai đòi thăm dò ngọn nguồn chuyện đã qua.
Sau khi buổi tiệc rượu cuối cùng của năm mới kết thúc, Chu Liệu đứng giữa Chu Kiến Lâm và Liễu Minh Châu, không ngừng có người đến lấy lòng, chào hỏi bọn họ, Chu Liệu cứ như một cỗ máy giữ nguyên nụ cười, trả lời một câu không đổi.
"Đúng vậy"
"Chú Vương hỏi con dự định sau này" Liễu Minh Châu híp mắt lại.
"Đúng vậy" Chu Liệu lại lặp lại một lần nữa, vừa nói xong mới đột nhiên hoàn hồn: "Xin lỗi, cháu không nghe rõ"
"Không sao không sao" người kia gượng cười, mấy lần Chu Liệu hỏi một đằng trả lời một nẻo làm ông chẳng biết phải làm sao: "Thanh niên trẻ chắc lại thức đêm mấy ngày nghỉ"
"Trước mắt không có dự định gì ạ, cứ tập trung học xong đã"
"Nghe nói Giám đốc Liễu định đưa cháu ra nước ngoài, hóa ra vẫn học ở trong nước à"
"Ra nước ngoài?" Chu Liệu hiển nhiên lần đầu nghe thấy.
"Không phải sao?" đối phương còn tưởng bàn xong rồi nên hơi nghi hoặc.
Liễu Minh Châu cười cười: "Còn chưa thương lượng, chỉ có dự định thôi"
Thần kinh Chu Liệu đột nhiên căng như dây đàn, cậu còn muốn đi tìm Tần Trạm: "Không muốn ra nước ngoài"
"Chỉ có dự định thôi" bị câu nói này của Chu Liệu làm mất hết mặt mũi, Liễu Minh Châu mỉm cười mà khiến người ta lạnh sống lưng, khóe miệng cong lên rất nhanh lại hạ xuống.
"Con không đi đâu"
"Con nói mà được à?" huyệt thái dương của Liễu Minh Châu lại nảy lên, trước mặt người ngoài không muốn làm khó coi quá.
Người kia cũng thấy tình hình hiện tại không tiện, bèn nói mấy câu, sau đó nhanh chóng lấy lý do rời đi.
Đợi đến khi chỉ còn lại ba người họ, Liễu Minh Châu mới nhìn sang Chu Liệu: "Nãy mày thái độ gì với tao?"
"Chu Liệu, để con ra nước ngoài là muốn tốt cho con" Chu Kiến Lâm vỗ vỗ vai cậu: "Con nghỉ học một kỳ trong nước rồi, nếu quay về học phải đợi năm học mới, ba với mẹ thấy không bằng chuyển con đến Úc, học tiếp S1 cùng bọn họ"
(*S1 là học kỳ được bắt đầu vào tháng 2 của du học sinh tại Úc)
"Con không đi đâu hết...." lồng ngực Chu Liệu như bị tảng đá đè xuống, không thể thở nổi.
"Mày không đi? Mày không đi thì ai biết mày ở trong nước làm loạn gì? Mày tưởng tao không biết mày có vấn đề à?"
Chu Kiến Lâm khẽ kéo lấy Liễu Minh Châu, nhưng đối phương đột nhiên ngồi xuống kéo ống quần Chu Liệu lên, để lộ ra vết bầm còn chưa tan hết trên mắt cá chân.
"Tao hỏi mày, đây là ai làm?"
"Con bảo rồi, là con tự ngã"
"Mày coi tao là kẻ ngốc chắc? Rõ ràng là bị vật nặng đập vào!"
Liễu Minh Châu cất cao giọng, ngày đó Trần Tiện nói xong bà mới quan sát, lúc Chu Liệu đi đường nhìn kỹ lại đúng là thấy có hơi khập khiễng, mới đầu bà tưởng là nhìn nhầm, đến khi Chu Liệu xuống cầu thang mới chắc chắn.
Sau này Chu Liệu tắm xong mặc áo tắm đi ra lấy nước bà mới thấp thoáng thấy vết sẹo ở mắt cá chân cậu.
Bị trẹo chân không thể để lại dấu vết như vậy, mà giống một vết thương hở đang khép miệng.
Bà chưa từng nghi ngờ chuyện trước đó của Chu Liệu, nhưng trực giác của một người phụ nữ cho bà biết, con trai mình rất kỳ lạ, cho dù bình thường bọn họ không giao tiếp gì, bà cũng có thể trực quan cảm nhận được có điều không đúng.
Chu Liệu bây giờ, như một cái xác biết đi không có hồn phách, xác thịt và tư duy như ở hai không gian khác nhau.
"Không ai đánh hết" Chu Liệu hạ giọng, nghe như đang ẩn nhẫn: "Tự con bị trẹo rồi ngã, va vào một cái gậy sắt nên chọc phải"
"Mấy cái này không quan trọng" Chu Kiến Lâm thở dài: "Tinh thần con bây giờ rất kém, mọi người đều thấy, nghỉ học một kỳ rồi quay lại cũng không đuổi kịp tiến độ, để con ra nước ngoài cũng có phải lấy mạng con đâu, con cứ nghĩ kỹ đi"
Chu Liệu nhìn mặt sàn, không nói gì nữa.
Sau khi về nhà, Chu Liệu mượn cớ tìm Trần Tiện lấy đồ rồi lái xa rời khỏi.
Cậu nhìn địa chỉ và số điện thoại mà đối phương gửi tới, lái xe gần một tiếng mới đến nơi.
Đêm tối, trong thị trấn tối đen như mực, gần như không có ai ra ngoài hoạt động, chỉ có mấy người nghe thấy tiếng động cơ xe thì ngó qua một cái.
Bởi vì bình thường không được nhìn thấy xe hơi cao cấp, cũng không thấy người thành phố ăn mặc quý phái như Chu Liệu đến đây, mấy hộ dân đi ra nhìn đều chụm đầu nghé tai nhỏ giọng bàn tán.
Số điện thoại mà người kia gửi, Chu Liệu gọi vô số lần đều không kết nối được, cậu cũng dùng số điện thoại này để tìm wechat của Tần Trạm, nhưng chỉ tìm thấy một tài khoản đăng ký lần đầu không có ID và ảnh đại diện, cứ như không có ai sử dụng.
Cậu nghe giọng nữ máy móc lạnh lẽo thông báo điện thoại không kết nối được hết lần này đến lần khác, Chu Liệu cảm thấy mình sắp từ bỏ rồi.
"Cậu trai, cậu muốn tìm ai?"
"Tần Trạm có ở đây không ạ?"
"Tần Trạm...là người nào?" ông anh kia hiển nhiên chưa từng nghe cái tên này.
Chu Liệu đi lên trước cho anh ta xem địa chỉ: "Là ở đây sao?"
"Ồ nhà ở đầu ngõ đấy hả, lâu lắm không có ai ở, chuyển đi lâu rồi"
Chu Liệu nhìn theo hướng người kia chỉ, cậu cảm thấy tất cả đều không đúng, đây không phải cảnh tượng mà cậu từng thấy sau hai lần được ra khỏi nhà kho.
Mọi thứ ở đây đều lạ lẫm, nhưng cậu chẳng biết tìm địa chỉ của Tần Trạm từ đâu, cậu đã dạo quanh vùng ngoại ô ngoài khu trung tâm vô số lần, cũng chỉ như mò kim đáy biển.
Ký ức của cậu về nơi đó, chỉ là ở bên trong nhà kho, dù cậu có miêu tả cho người khác như thế nào thì họ cũng không hề biết đến nơi như vậy.
Mà điều khiến cậu ngạc nhiên là địa chỉ mà Tần Trạm đăng ký hoàn toàn khác với vị trí của nhà kho.
"Chuyển đi rồi?"
"Cậu tìm ai cơ?" bà lão bên trong nhà nghe tiếng động cũng đi ra.
"Tần Trạm"
"Tần Trạm? Họ Tần à, cái nhà đầu ngõ ấy hả? Lúc trước nó ở cùng với một bà lão đúng không"
Nghe thấy có người biết Tần Trạm, nhịp tim Chu Liệu đột nhiên tăng tốc: "Đúng ạ"
"Cậu tìm cậu ta làm gì? Hình như nó không có bạn?"
"Có chút chuyện"
Bà lão hơi ngờ vực: "Không ở đây từ lâu rồi, lúc học Trung học phổ thông thi đứng đầu toàn khu xong thì chuyển đi, đi cùng cái bà lão đó luôn"
"Ai hả mẹ?" ông anh kia không có ấn tượng gì.
"Ôi chao, cái thằng bị bệnh tâm thần đấy con có nhớ không, lúc bé còn cầm dao giết lợn đuổi theo con đó, sau này bà mẹ mua cho kẻ tâm thần ấy một người vợ, vợ bị đánh ghê quá cũng phải chạy trốn, lúc ấy ngày nào nó cũng cầm cái dùi lửa dí vào đứa con, thế rồi có một ngày không biết là kẻ tâm thần uống say hay là làm sao, bị ngã xuống sông chết đuối, bọn ta còn nói đúng là báo ứng"
Chu Liệu đứng bên cạnh nghe, cả người đổ mồ hôi lạnh, tầm mắt cậu đột nhiên mất đi tiêu cự, thứ hiện lên rõ nhất chỉ có vết sẹo chằng chịt trên eo bụng của Tần Trạm.
"Ồ ồ con nhớ rồi, đi làm bên ngoài suốt ít về nên con quên luôn"
"Đứa trẻ kia cũng thật đáng thương, từ nhỏ tính cách đã lầm lì, trẻ con trong thị trấn đều không chơi với nó, lại thêm cái ông bố kia nữa, càng không có ai chơi cùng, cứ bị cô lập rồi ngược đãi, nhưng mà học giỏi lắm, nhà hoàn cảnh thế mà thi được tốt vậy"
"Nhưng mà con người nó hơi kỳ quái ấy, nghe nói thích ngược đãi động vậy hay sao đó"
"Quên rồi, nói chung là chẳng nói chuyện với ai, chẳng giao lưu với ai bao giờ, con nhớ lúc mẹ nó chưa chạy trốn cũng không kỳ lạ đến vậy"
"Cho nên cậu tìm nó làm gì thế cậu trai?"
Nghe những lời này, biểu cảm Chu Liệu trở nên khó coi: "Lần trước cậu ấy về là khi nào ạ?"
"Lần trước? Hình như là một hai tháng trước? Bà nội nó về đây t* sát, cả thị trấn nháo nhào lên, cảnh sát cũng kéo về, nó cũng về, mấy năm nay đây mới là lần đầu tiên nó quay lại" bà lão bấm đầu ngón tay tính nhẩm: "Chắc là hơn một tháng trước, cũng không biết bà nội nó còn sống không"
"Mất rồi"
"Hả? Không cứu được à...cũng phải, trời thì lạnh cóng thế"
Chu Liệu ôm một tia hi vọng cuối cùng: "Vậy bà biết...cậu ấy chuyển đi đâu không?"
"Không rõ nữa, chắc là ở trường ấy"
"Cho nên, không ai biết tin tức gì của cậu ấy sao?"
"Chắc chắn là không ai biết rồi, nhà bọn họ không bình thường, cũng chẳng đi lại gì với ai, chắc cậu đi hỏi người trong trường thôi"
Thông tin mà Chu Liệu có trong tay hiện giờ, chỉ là địa chỉ mà Tần Trạm đăng ký ở trường học, cũng là địa chỉ trên hộ khẩu và căn cước công dân.
"Vâng, cảm ơn ạ"
Người trước mặt thấy vẻ mặt thất vọng của Chu Liệu, cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
"Làm sao thế? Lại có chuyện gì hả?"
"Không ạ"
Cả đường đi Chu Liệu không biết mình đang nghĩ gì, tâm trạng nặng nề đến cực điểm, trong những ngày này, cả người cậu đều trong trạng thái lảo đảo muốn ngã.
Không tìm được bất kỳ manh mối gì của Tần Trạm, ngoài cảm giác bế tắc còn khiến cậu rơi vào đau khổ khi lần thứ hai bị bỏ rơi.
Đầu cậu rất đau, cứ nghĩ đến Tần Trạm lại càng đau, nhất là lời nói lúc nãy của người kia, rồi nhớ lại quá khứ những lần đầu đụng mặt của hai người, Chu Liệu đã không nhớ rõ lúc ấy tại sao lại coi việc dày vò Tần Trạm là thú vui.
Cậu ghét ánh mắt của Tần Trạm, trong ánh mắt của hắn cậu có thể nhìn thấy thái độ mà Liễu Minh Châu dành cho mình từ nhỏ tới lớn.
Khinh miệt, lạnh nhạt, hờ hững.
Cậu căm ghét những ám ảnh mà Liễu Minh Châu mang lại cho mình, nhưng lại chẳng thể phản kháng khi đứng trước mặt bà dù chỉ một chút, cho nên cậu dùng việc thuần phục Tần Trạm để đạt được mục đích rửa hận của bản thân.
Bởi vì Tần Trạm không hề giống với Liễu Minh Châu, hắn xuất thân thấp hèn tự ti, sinh ra đã là mang số mệnh con kiến bị người đời dày xéo.
Chu Liệu nhìn đường cao cầu rộng ở phía trước, không biết từ lúc nào đôi mắt đã đỏ hồng.
Lúc về đến nhà đã tối muộn, Liễu Minh Châu thấy cậu về cũng không nói gì, chỉ gồi trước máy tính gọi điện với người khác, Chu Kiến Lâm đang hút thuốc trên ban công.
Chu Liệu đi tắm, tắm xong thì tắt đèn, trong bóng tối cậu lấy ra một chiếc dây thừng nhỏ, bởi vì cậu vẫn chưa có cơ hội để đặt mua còng tay.
Cậu buộc chặt dây thừng vào cổ tay, mô phỏng lại dáng vẻ lúc Tần Trạm còng tay cho mình, sau đó kiểm tra lại một lượt, chắc chắn không bị lỏng rồi mới quấn đầu còn lại lên cột ở đầu giường.
"Bộp"
Đèn trong phòng đột nhiên sáng lên, Chu Liệu không biết Liễu Minh Châu đã đứng ở cửa từ lúc nào, đối phương cứ nhìn cậu chằm chằm, dưới ánh đèn, cảm xúc trong đôi mắt kia khiến cậu khó mà hình dung.
Một lúc sau cậu mới nghe thấy giọng nói hơi run rẩy của Liễu Minh Châu.
"Mày đang làm gì?"
"Nếu vẫn không chịu nói, thì ngày mai đến bệnh viện với tao"
.......
Hôm nay một chương thui nhé:3