Phiên ngoại 8: Đừng quên rằng
Mặc dù Chu Kiến Lâm bảo cậu về khách sạn nghỉ ngơi, nhưng đối với Chu Liệu mà nói thì chẳng thấm vào đâu.
Ngày hôm sau cậu vẫn đi đến bệnh viện, chú Lâm đang nói chuyện với bác sĩ ngoài cửa, lúc nhìn thấy cậu thì gật đầu chào hỏi, sau đó tránh sang một bên nhường chiếc cửa phía sau ra.
"Bà ấy tỉnh chưa?"
"Vừa ăn cơm xong"
"Được" Chu Liệu đẩy cửa ra.
Liễu Minh Châu đang ngẩn người nhìn ra bên ngoài, nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại.
"Hôm nay thế nào rồi" Chu Liệu vẫn hỏi một câu không có gì khác, bởi vì cậu thật sự không biết có thể nói chuyện gì nữa.
"Đỡ hơn chút"
"Vậy là được"
Chu Liệu ngồi trên ghế bên cạnh, nhìn ánh nắng bên ngoài cửa sổ chiếu thẳng vào trong phòng, hai tay đan vào nhau.
Trong phòng rất yên tĩnh, sự im lặng lại bắt đầu kéo dài như ngày hôm qua, thỉnh thoảng chỉ nghe thấy tiếng bước chân ngoài hành lang.
"Tối qua, mẹ có mơ thấy con khi nhỏ"
(Đoạn này mình sẽ để bà Châu xưng hô với Chu Liệu là mẹ- con vì thái độ khá ôn hòa)
Chu Liệu sững lại, nghe thấy người nằm trên giường bệnh đột nhiên mở miệng, cậu không quay đầu nhìn, nhưng ngón tay bất giác bấm mạnh xuống.
"Mơ thấy ngày sinh nhật con mẹ phải đi công tác ấy, con hỏi mẹ không đi có được không"
Giọng nói Liễu Minh Châu rất nhẹ.
"Ta nói không được"
Hô hấp Chu Liệu ngưng lại, cậu cảm thấy cổ họng hơi khô khốc, sống lưng ngày càng trở nên căng cứng.
"Có lúc mẹ không biết là đúng hay sai" Liễu Minh Châu nhìn theo ánh mắt cậu ra ngoài cửa sổ: "Bởi vì khi mẹ còn nhỏ, mỗi lần đến sinh nhật, cũng chẳng có ai ở bên cạnh cả, thời gian lâu rồi, sẽ cảm thấy đó là một nghi thức vô dụng, không hề quan trọng, con thấy sao?"
"....Quan niệm của mỗi người là khác nhau"
"Bởi vì mẹ thấy chẳng có gì to tát, nên nghĩ con cũng vậy, đêm qua mơ thấy giấc mơ đó, trong mơ con khóc đến xé phổi, sau khi tỉnh lại đột nhiên không hiểu, rốt cuộc là có gì không đúng"
Trật tự từ ngữ và nội dung của đối phương hơi lộn xộn và mơ hồ, nhưng Chu Liệu lại nghe hiểu bà muốn nói gì, chỉ là cậu không lên tiếng, cậu không biết nên trả lời như thế nào.
Cậu sinh ra trong gia đình này, đương nhiên biết trước mặt Liễu Minh Châu thì bà ngoại ông ngoại đóng vai trò gì.
Đây là một người phụ nữ được bồi dưỡng về ngoại hình và năng lực vô cùng khắt khe, nhưng Chu Liệu biết quá khứ của bà cũng chẳng vui vẻ gì, bọn họ giống như là paste vậy, áp đặt những thứ từ đời trước sang đời sau.
"Nhưng mà đúng hay sai, thì đều qua hết rồi" Liễu Minh Châu quay đầu lại nhìn vào mắt Chu Liệu: "Bởi vì mẹ từng trải qua những chuyện giống với con, thậm chí còn bỏ công sức nhiều hơn trên con đường này, cho nên mới không hiểu nổi, tại sao một người đàn ông lại như thế"
Móng tay của Chu Liệu gần như cắm vào da thịt: "Bởi vì mỗi người đều không giống nhau"
"Không phải mỗi người không giống nhau, là lúc nhỏ cho con quá nhiều, cho nên khó mà chấp nhận được khi không được chú ý đến"
"Mẹ muốn nói gì" Chu Liệu cố gắng để giọng nói mình trở nên bình tĩnh: "Lúc này vẫn còn định cãi nhau sao?"
"Con khó chịu, là vì lúc con bệnh không có ai quan tâm, nhưng mà những lúc ba mẹ bệnh còn nặng hơn, vẫn phải xử lý công việc, năng lực chịu đựng của cơ thể và tâm lý con không hề phù hợp với tiêu chuẩn cơ bản nhất của một người con trai đã thành niên.
Sinh ra trong gia đình này, vấn đề lớn nhất là trước kia đã cho con quá nhiều thứ"
Mạch máu trên cổ họng nghẹn ứ, hoàn cảnh lớn lên của bọn họ tương tự nhau, đến nay lại chia cắt bọn họ thành hai người hoàn toàn khác biệt.
"Cho nên Chu Liệu, so với những người khác, con gần như có hết mọi thứ, có thể nói cho mẹ biết con đang oán trách điều gì, phản nghịch điều gì không?"
Luôn là như vậy, Liễu Minh Châu đã đứng ở cương vị cấp trên xử lý mọi việc quá lâu.
Bây giờ chỉ cần nói ra một câu cũng khiến cho cậu thấy nghẹt thở, luôn mang theo mệnh lệnh và hoài nghi, không hề ẩn chứa chút đồng cảm và hiếu kỳ nào ở phía sau, mà vĩnh viễn là sự chất vấn không thể lí giải.
Giữa bọn họ mãi mãi không thể ở bên nhau như những gia đình bình thường, cho nên đương nhiên trước giờ chưa từng muốn mở lòng tâm sự bất kỳ điều gì với người kia.
"Không có, không oán trách gì hết"
Trong khoảnh khắc này Chu Liệu bỗng lựa chọn từ bỏ, dường như cậu đã hiểu được tình cảm mà đối phương dành cho mình, cũng giống như lúc cậu nghe thấy tin bà bị u não có khả năng nguy hiểm đến tính mạng, lo lắng là trong phút chốc, và sau đó đã trở nên máu lạnh như bà ấy.
Cũng giống như Liễu Minh Châu không để tâm đến khoảng thời gian mình mất tích, không để tâm đến sự đau khổ của cậu khi trị liệu, không để tâm đến sự cầu xin trong quá khứ, cũng không để tâm bất kỳ đau khổ nào liên quan đến bệnh tâm lý và cơ thể của cậu.
Thực ra cậu cũng không để tâm sau phẫu thuật Liễu Minh Châu có thể sống tiếp hay không.
Bởi vì từ lúc sinh ra đến giờ, bọn họ rất ít khi gặp mặt, cho dù gặp cũng chẳng nói mấy câu, cứ như có người kia hay không đều chẳng có gì khác biệt.
Lúc ý thức được điều này, Chu Liệu cảm thấy thật châm biếm.
"Con muốn hỏi một câu" Chu Liệu đứng dậy: "Mẹ có hối hận khi sinh con ra không?"
Liễu Minh Châu chỉ tựa vào giường bệnh im lặng nhìn cậu, trong mắt không có bất kỳ cảm xúc gì, Chu Liệu đợi rất lâu, mới nghe thấy người kia lên tiếng.
"Không liên quan đến hối hận hay không, trên đời này không phải mỗi một lựa chọn đều là bản thân đưa ra"
Buổi tối hai ngày sau hôm đó, Chu Liệu mua vé về thành phố C, lí do đưa ra là nhà trường đã cho hoãn thi một lần rồi, không thể xin hoãn thêm lần nữa.
Chu Kiến Lâm cau mày như muốn nói gì đó, nhưng mà ngại vì ưu tiên việc học, nên không ngăn cậu nữa.
Liễu Minh Châu như chẳng quan tâm đến việc ở lại hay không.
Trước khi đi Chu Liệu còn đến phòng bệnh thăm bà một lần, Liễu Minh Châu đang đọc sách, băng gạc trên đầu đã được tháo xuống, trên đỉnh đầu đã được cạo tóc có thể nhìn thấy vết khâu lớn sau khi làm phẫu thuật, nhăn nhúm đáng sợ, nhưng trong lòng Chu Liệu không có chút gợn sóng.
Cậu chỉ nói một câu phải đi về để thi.
Liễu Minh Châu chỉ khẽ gật đầu.
Đợi cậu đi rồi, bên ngoài có mấy lão quan viên trao đổi lợi ích đứng ngoài cửa tranh nhau muốn vào thăm hỏi trước.
Chu Liệu mỉm cười chào mấy câu cho có lệ trước khi đi, lúc đến sân bay mới cảm nhận được sự mệt mỏi trước nay chưa từng có.
Cậu không biết tiếp tục ở lại thì có ý nghĩ gì, sau khi nhận được đáp án đó, Chu Liệu có một thoáng cảm thấy nhẹ lòng.
Cho dù sớm đã biết bản thân từ đâu mà có, trong quá trình trưởng thành sớm đã chấp nhận chuyện mình không được yêu thương, đến khi đáp án thẳng thắn đặt ở trước mặt, có một thoáng cảm giác như trái tim đã không còn bị treo lơ lửng.
Từ nay về sau, cứ như vậy đi.
Cậu sẽ không ôm bất kỳ ảo tưởng dư thừa nào, cũng không còn sự khát cầu mà cậu vẫn luôn không chịu thừa nhận, vẫn giấu ở trong tim đối với gia đình này.
Trước khi lên máy bay Trần Tiện gửi tin hắn hỏi cậu buổi tối có muốn uống rượu không, Chu Liệu đồng ý, cậu không thích mình bị điều khiển bởi cảm xúc bức bối này, những nơi có thể thoải mái thể hiện mới khiến cậu thoát khỏi khu vực bị chi phối.
Nếu không thì vừa quay về, chắc chắn sẽ có một cảm xúc mới ở bên khác quấn lấy cậu.
Chuyến bay này kéo dài hơn ba tiếng, sau khi xuống máy bay Chu Liệu lấy hành lý rồi lên xe taxi đợi ở ngoài sân bay, sau đó trở về nhà mình.
Cậu tắm rửa trước, lúc đi ra hút thuốc tiện thể ngậm nó trong miệng rồi sấy khô tóc, cuối cùng cạo râu dưới cằm mấy ngày rồi không được xử lý.
Bỏ qua vẻ xanh xao do không nghỉ ngơi tốt, nhìn cậu trong gương như đã quay về dáng vẻ trước kia.
Lúc cậu đi ra điện thoại trên bàn reo lên, là Trần Tiện gọi tới.
"Vẫn là nhà ở đường Dân Song trước kia mình hay đi đấy, mày lái xe qua hay là?"
"Lái xe" Chu Liệu xịt ít nước hoa vào ống tay, sau đó lại châm một điếu thuốc mới.
"Được, vậy cho tao đi ké, xe tao đem đi bảo dưỡng rồi"
"Mày đâu phải chỉ có một chiếc"
"Đưa đi hết rồi, đợt trước bên đó có khuyến mại, được tặng số lần"
Chu Liệu nghiến răng phì cười: "Mày còn biết tiết kiệm tiền cơ đấy"
"Tao là con nhà giàu, chứ có phải đứa ngu đâu" Trần Tiện trợn mắt trắng: "Mày bắt đầu đi chưa"
"Chuẩn bị, sắp rồi"
"Được, đến rồi thì vào luôn, mở sẵn rồi"
Sau khi cúp điện thoại, Chu Liệu cầm chìa khóa xe lên đi xuống lầu, gần đây thời tiết nóng bức, nhưng mà trong hầm gửi xe vẫn lạnh lẽo như mọi khi.
Cửa thang máy vừa mở ra, cậu đút tay vào túi quần đi ra bên ngoài.
Bãi đỗ xe ở đây không kẻ vạch phạm vi cho từng xe, phần lớn trong tiểu khu này cũng đều là xe hạng sang, bởi vì có người mua nhà nhưng lâu rồi không ở cho nên vị trí trống còn khá nhiều, so đi tính lại thì vẫn rất rộng rãi.
Chu Liệu đi đến trước xe, khóa xe kêu một tiếng, cậu vừa mới kéo cửa ra, đột nhiên phía sau lưng có tiếng động.
Tầm mắt cậu dừng lại trên cửa kính, vừa hay chạm phải đôi mắt của bóng người được phản chiếu ở phía sau, còn chưa kịp quay đầu lại, hai cổ tay cậu đã bị người kia kéo ra sau khóa chặt lại chỉ trong tích tắc.
Đau đớn trên khớp xương vô cùng rõ rệt, dây thần kinh ép thẳng lên đại não khiến cậu không khỏi lập tức kêu lên.
Chỉ nghe thấy "binh" một tiếng, ghế lái bị ấn xuống, giữa cơn đau đớn trên cổ tay, cả cơ thể cậu bị người người phía sau dùng đầu gối ép chặt lên ghế ngồi.
Mặt và chất liệu da trên ghế ma sát vào nhau khiến cơn đau rát bùng cháy.
"Đmm...."
Chu Liệu gần như bật thốt ra một câu chửi thề, ngay cả huyệt thái dương cũng đang giật lên từng hồi.
Cậu vừa định giãy giũa mặc kệ đau đớn trên cổ tay, đột nhiên nghiêng đầu liếc thấy một đôi mắt lạnh lùng khiến người ta khiếp sợ, chỉ trong tích tắc, hơi thở lạnh lẽo quen thuộc bao trùm lấy Chu Liệu.
Trên gương mặt người kia không có bất kỳ biểu cảm gì, đôi mắt như tảng băng đóng đá dày ba thước, nhưng Chu Liệu vẫn cảm thấy sợ hãi, cả người nổi da gà.
Ký ức trong quá khứ ùa đến như thủy triều, bản năng đã được khắc vào gen làm cậu mất đi dũng khí để giãy giụa, bởi vì hơi thở trên người đối phương bây giờ thật sự quá mức quen thuộc...giống như trước kia khi Tần Trạm nghĩ rằng cậu muốn chạy thoát, trong sự bạo ngược mang theo uy hiếp khiến người ta run sợ.
"Tần Trạm...." Chu Liệu cắn chặt răng, lúc mở miệng lần nữa như cảm thấy được cả mùi máu tanh của mình: "Buông ra, mẹ kiếp cậu muốn làm gì"
"....buông ra?"
Chu Liệu thấy người trước mặt híp đôi mắt lại, cứ như cậu vừa nói một chuyện vô cùng hoang đường, dưới hầm để xe tối mờ, cậu không thể nhìn rõ biểu cảm của hắn, có điều lời vừa dứt, một giây sau cậu đã bị người nọ bóp lấy cằm.
Lúc bàn tay người kia siết chặt thêm cậu cảm tưởng cằm mình sắp nứt đến nơi, Chu Liệu đau đến nỗi nghe răng trợn mắt, ngón cái của Tần Trạm dùng sức kéo mạnh khóe môi cậu.
"Có phải cậu quên điều gì rồi không?"
"Cút"
Chu Liệu cũng không biết mình lấy dũng khí ở đâu ra, mẹ nó không phải hắn không quan tâm sao, bây giờ nhớ đến rồi mới coi cậu là con người ư?
Mẹ chứ cái gì hắn cũng không nói với cậu, bây giờ dựa vào đâu cậu phải thông báo cho hắn.
Con mẹ nó.
Môi cậu bị hắn ấn đến trắng bệch, bởi vì khóe miệng bị kéo căng nên giọng nói phát ra có hơi kỳ lạ, nhưng vẫn không giấu được hận ý và phẫn nộ tích tụ trong đó.
Đôi mắt Chu Liệu bị cơn tức giận hun đến bỏ bừng, nhìn chằm chằm vào người con trai như ác quỷ máu lạnh dưới địa phủ này.
"Ông đây không phải con chó mà cậu nuôi, tâm trạng tốt thì mới để tâm đến"
Cậu còn chưa nói xong, trước ngực đột nhiên truyền tới cơn đau sắc nhọn, cả người cậu cong lại theo phản xạ tự nhiên, ngay sau đó là đau đớn ở môi dưới, mùi máu tanh nhàn nhạt lan tràn khắp khoang miệng.
Tần Trạm khẽ liếm đi vết máu trên đầu lưỡi.
Rõ ràng đang mùa hè nóng bức, nhưng giọng nói vang lên ở trước mặt lại như cơn gió được thổi ra từ hầm băng giữa mùa Đông khắc nghiệt.
"Chu Liệu, đừng quên ký hiệu của cậu".