Ngày tôi còn rất bé, tôi thích một con mèo Xiêm lông xám.
Chú thíchMèo Xiêm lông xám
Đó là một con mèo con lông xù, trên khuôn mặt bầu bĩnh có một phần lông màu nâu nâu, đôi mắt màu xanh lam, mang theo sự tò mò với thế giới ngoài kia.
Tuy rằng thân hình mập mạp nhưng trông rất chắc nịch, cũng rất nhanh nhẹn, lanh lợi.
Giây trước nó có thể nhe nanh múa vuốt, giây sau liền khôi phục vẻ ngoan hiền, cả người tròn vo thành một khối nhỏ, dễ thương vô cùng.
Chỉ là, con mèo Xiêm đó đã bị bà ngoại bắt được, bóp cổ, treo cổ ở bên dưới mái hiên ngói xanh.Dưới bầu trời xám xịt, thân hình nhỏ bé đung đưa theo gió, đơn độc.Tôi khóc và cầu xin bà thả nó xuống, nhưng bà mắt điếc tai ngơ, dùng ánh mắt lạ lùng mà nhìn tôi.
Lúc đó tựa như yêu cầu của tôi rất đường đột.
Tôi bị bà đồng hóa, cũng không dám….
nhắc đến nữa.
Xác chết bị treo ở đó rất lâu, ngày ngày phơi nắng, bị gió thổi, ruồi muỗi bu, cho đến khi trở thành một cái xác mèo khô.
Khô và héo rũ, trông đáng sợ vô cùng.
Bà ngoại nói: “Nó là con mèo mà con thích, đến ôm nó đi.”
Tôi thẫn thờ đứng dưới mái hiên, nhìn con mèo đang bị treo trên cao, dạ dày không ngừng co rút.
Bà ngoại gỡ con mèo xuống, đưa cho tôi và nói: “Đan Ni, con không phải rất thích nó sao? Lại đây, ôm nó một cái đi.”
Tôi đờ đẫn cầm lấy, ngơ ngác nhìn con mèo trên tay.
Đôi mắt tựa như đá quý thuở ban đầu, nay đã trống rỗng, như hai cái động tối đen, toát lên vẻ sợ hãi, không cam lòng.
Cuối cùng tôi không nhịn nổi nữa, nôn mửa không ngừng.
Bà ngoại nói: “Đan Ni, vẻ ngoài xinh đẹp như thế nào đi nữa không phải là thứ khó tìm.
Khi nhìn một người, phải luôn nhìn người giỏi nhất*.”
*光彩照人: được dùng để mô tả những người (thường được mô tả phụ nữ) hoặc những thứ rất đẹp, thành tựu rực rỡ trong nghệ thuật, bắt mắt và đáng ngưỡng mộ.
Nguyên văn (外婆说: “丹尼, 外表再美丽的东西, 另一面不见得也是这样.
能见人的一面, 总是最最光鲜照人的.”) Nguyên câu trên tui dịch thô thì như thế, trình đọc hiểu có giới hạn, tui đã cố hết sức.mọi người cho tui xin ý kiến nhé
Bà nói đúng.
Kể từ đó, tôi không còn thích thứ gì nữa, kể cả người.
Mẹ và bà ngoại có khuôn mặt giống nhau, thần thái cũng giống nhau.
Năm mười chín, bà kết hôn với cha và cũng ly hôn từ đó, bà luôn sống một mình cho đến ngày hôm nay.
Bởi vì sự tao nhã và xinh đẹp của mình, người theo đuổi bà không ít. Thế nhưng họ làm sao biết được, vẻ ngoài và nội tâm của bà hoàn toàn trái ngược nhau.
Bà và bà ngoại đều mắc chứng cuồng khống chế và chứng cưỡng ép, không dễ dàng tha thứ cho bất cứ thứ gì bên cạnh họ có suy nghĩ khác thường.
Theo mẹ, tôi hoàn toàn thuộc về bà.
Tất nhiên, tôi cũng từng nghĩ như thế trong một khoảng thời gian dài.
Nhưng tôi vẫn luôn nghĩ đến, rốt cuộc thì cha đã đi đâu?
Vẫn là khi tôi còn rất nhỏ, mẹ dạy tôi sơn móng tay đỏ.
Móng tay mỏng manh sơn màu đỏ tươi, hết lớp này đến lớp khác.
Nước sơn dần đặc lại, dày cộm trông như kén nhộng, dần dần chuyển sang màu thâm đen.
Màu sắc khô khốc đó tương phản với màu da, hệt như móng quỷ.
Tôi chưa từng thấy ma quỷ nhưng tôi nghĩ chúng nó chắc cũng là dáng vẻ này, chỉ kém không uống máu mà thôi.
Mẹ mang tôi đến đủ buổi tụ họp, và ra lệnh cho tôi không được chạm vào bất kì thứ gì chứ đừng nói đến việc ăn uống.
Không có lí do để chống lại, với cả tôi cũng không hứng thú với đồ ăn.
Tôi nghe lời mẹ.
Tuy tôi là con trai nhưng nếu mẹ kêu tôi mặc váy tôi cũng cảm thấy đó là lẽ đương nhiên.
Chỉ khi lớn lên một chút, tôi mới nhận thức được mình không bình thường.
Trên người luôn xuất hiện những vết sẹo kì lạ mà không biết do đâu, từ dấu lớn đến dấu nhỏ, có vết thương còn thấy được cả xương trắng ởn, kèm theo đau đớn dữ dội, đau đến toát mồ hôi lạnh đầy người.
Tôi dần lo chính mình sẽ trở nên thối rửa, và sợ nhất là sẽ bị mẹ vứt bỏ, vậy nên tôi không dám nói ra.
Mẹ cũng không yêu tôi, bà chỉ yêu chính bà mà thôi.
Mãi đến một ngày, tôi ngủ dậy và đứng trước gương.
Trên mặt hằn sâu vết dao, giấy không còn gói được lửa nữa.
Mẹ dẫn tôi đi bác sĩ, bác sĩ tâm lý.
Thật ra, chính bà cũng là bác sĩ tâm lý nhưng bà không chịu phân tích nội tâm tôi.
Bà đang sợ hãi điều gì?.