Bác sĩ tâm lý họ Lý, nghe đâu rất nổi danh.
Theo tôi thấy thì anh ta là một người đàn ông rất ôn nhu.
Giọng nói rất hay nhưng vẻ ngoài thì bình thường.
Tôi thích bàn tay của anh ta, các ngón tay mảnh mai và mạnh mẽ, khớp xương bằng nhau, tĩnh mạch rõ ràng.
Anh tiến hành thôi miên tôi, tôi im lặng, chăm chú nhìn vào tay anh ấy.
Có lẽ sự giao tiếp giữa chúng tôi quá hạn chế, và việc thôi miên dường như không có tác dụng gì, nhưng sau đó, tôi vẫn chìm vào giấc ngủ.
Sau khi tỉnh dậy, bác sĩ Lý nói với mẹ tôi rằng cảm ơn sự tin tưởng của bà nhưng anh đành bó tay.
Anh ta nhìn tôi, ánh mắt thương xót.
Bó tay?
Tôi cười khúc khích.
Nói chuyện văn vở thật đấy, cái gì mà sự tin tưởng chứ, một người đàn ông lớn như thế rồi mà vẫn giống như một đứa trẻ..
Mẹ tôi hỏi rốt cuộc anh ta đã hỏi được những gì nhưng anh không nói, cũng không thu phí tư vấn.
Tuy nhiên, điều khó giải thích nhất chính là, việc trị liệu vẫn được tiếp tục, miệng vết thương hết lành thì lại nứt, hết lành thì lại nứt, đều ở những nơi có thể chạm đến.
Đây là một tình huống lạ lùng nhưng không ai tìm hiểu về nó.
Khi tôi thật sự hiểu rõ chính mình, là vào một ngày mưa.
Mưa phùn không ngớt, khu vườn nhỏ gần nhà xanh mướt một màu xanh.
Dang Dang Dang! Âm thanh không biết từ đâu truyền đến, đinh tai nhức óc.
Rất xa, giường như từ dưới lòng đất truyền đến.
Tôi bừng tỉnh sau cơn mơ, thấy mình đang mặc áo ngủ đứng trong vườn.
Mưa phùn mịt mù, dưới đôi chân trần trụi, đất như vừa được đào lên, vẫn còn mềm.
Con đường đá cách đó không xa được nước mưa rửa sạch, trong màn mưa xám xịt mơ hồ, một con chim sẻ màu nâu sẫm đang bước đi một cách khó khăn, nhảy nhảy, lông của nó ướt đẫm.
Hai má đột nhiên đau đớn.
Tôi theo bản năng sờ lên mặt, nhìn xuống, một bàn tay đầy máu.
Vết thương trên mặt tôi đã lành từ lâu, để lại một vết sẹo mờ, màu nhạt hơn so với vùng da xung quanh.
Nó không thể tự vỡ ra được, chắc chắn là do bị người nào đó rạch ra.
Tuy nhiên, tôi không biết người đó là ai.
Tay run nhè nhẹ, máu theo nước mưa chảy qua kẽ tay.
Sóng lưng lạnh toát, tôi cảm thấy sợ hãi.
Ai đó đã ở gần tôi, nhưng tôi lại không biết gì cả.
Mưa to, cuốn trôi đi vết máu, một vũng nước đọng lại trong lòng bàn tay.
Tôi gục đầu xuống, không dám nhúc nhích, các khớp xương như bị tê liệt.
Một đôi chân trần trụi đột ngột xuất hiện trong tầm mắt tôi, hơi thở lạnh lẽo truyền đến, đôi tay gầy guộc đặt lên vai tôi, người đó đứng phía sau tôi, áp sát vào tai tôi, nhẹ nhàng nói: “Mẹ bảo, cậu đang cảm thấy rất sợ hãi, vì tôi.”
Tim đập dữ dội, lồng ngực bị đè ép đến mức sắp nổ tung, tôi liều mạng thở hổn hển, cố gắng che dấu cảm giác sợ hãi.
Hồng hộc, như đánh trống bên tai.
“Ha ha ha......” Hắn ngừng nói, siết chặt vòng tay lại, cười nhẹ.
Một ánh sáng bạc chợt lóe, cổ tôi nhói lên, dây chuyền bị kéo đứt.
Đặt cằm lên vai tôi, tay hắn lắc lắc sợi dây chuyền trên tay: “Đây….là sợi dây chuyền mẹ tặng cho tôi.”
Đôi tay gầy guộc quấn lấy sợi dây chuyền bạc, không ngừng đung đưa trước mặt tôi.
Móng tay của hắn rất dài, bên trên sơn màu đỏ, nó nhọn như là móc câu móc cứng vào sợi dây chuyền.
Sợi dây như bị treo lên, duỗi thẳng, kéo dài hơi tàn.
Hắn chơi đùa một lúc, rồi nói: “Mẹ nói, cậu và bác sĩ Lý âm mưu, giết chết tôi.”
Tôi nhìn chằm chằm vào từng ngón tay, không dám nhúc nhích, bả vai bị cằm của hắn tì lên đau nhức.
Hắn cười cười, thở nhẹ một hơi, như đang tự nói tự cười với chính mình: “Các người sẽ không làm được điều đó đâu.”
Các người sẽ không làm được điều đó đâu.
Từng câu từng chữ in hằn trong tâm trí tôi, khiến trái tim tôi thắt lại.
*Điện quang hỏa thạch tôi nhớ lại, trong phòng điều trị, bác sĩ Lý từng nói: “Tôi sẽ không để họ làm được điều đó.”
Hắn từ từ buông tôi ra, lùi lại từng bước, khuất bóng.
Mưa dần trở nên nặng hạt, tí tách rơi, như kim châm đâm vào áo ngủ, khơi dậy cảm giác ơn lạnh trên da.
Mệt mỏi dâng trào, tôi không kiểm soát được lăn ra ngủ..