Phần 5
Thời gian mà Mina hẹn đón Kha Vũ chính là quả bom hẹn giờ đếm ngược trong lòng Trương Dương.
Từng chữ số Ả Rập đỏ tươi và lạnh lẽo cứ đều đặn giảm xuống giống như trong phim, từng tiếng tí tách, tí tách như máu nhỏ giọt, từng tiếng đánh mạnh vào tâm thất, chẳng thể cứu vãn nổi mà dần dần chạy về con số 0.
Mấy ngày nay cô và Kha Vũ từng giây từng phút đều dính nhau như sam, thậm chí cô còn xin nghỉ ốm hai ngày mặc cho lãnh đạo không hài lòng.
Bọn họ khi thì đắm chìm trong nhục dục, khi thì chỉ đơn giản mà rúc vào nhau trò chuyện đôi câu, chỉ hận không thể bẻ nát từng giây từng phút đã sắp tới kia.
Trương Dương biết như này không được gọi là sinh ly tử biệt, tình cảm mới chỉ vẻn vẹn mười ngày cũng không nên thương gân động cốt, nhưng cô vẫn tủi thân không ngừng.
Cô tưởng tượng đây là một màn kịch chia rẽ uyên ương đầy máu chó trong khán phòng trống không chẳng có người xem.
Một người bình thường từ nhỏ đến lớn đã quen với việc chấp nhận thất vọng như cô, thì việc “hưởng dụng” Kha Vũ miễn phí như này đối với cô mà nói, thì xác suất và niềm ngạc nhiên vui mừng cũng chẳng khác gì như việc trúng xổ số.
Suy ra theo lẽ thường của người trưởng thành, cô thích Kha Vũ, Kha Vũ phải rời đi, thì cái này gọi là mất đi, mất đi người mình thích.
Đây được gọi là thất tình và thất tình có thể sẽ được chữa khỏi dần dần.
Kết luận là mặc dù bây giờ cô rất buồn nhưng sau này có thể sẽ tốt lên thôi.
Nhưng lý trí là một chuyện, tình cảm lại là một chuyện khác.
Lý trí nói với cô rằng đã đến lúc để Kha Vũ ra đi, nhưng cảm xúc của cô lại bảo cô ôm Kha Vũ mà không ngừng rơi lệ.
Kha Vũ vẫn như mọi khi mà nhẹ nhàng an ủi cô, dùng đôi bàn tay to lớn của mình vuốt ve mái tóc dài của cô hết lần này đến lần khác, với tốc độ và lực độ không đổi, như thể sự kiên nhẫn anh có là vô tận.
“Anh sẽ nhớ em chứ?” Trương Dương vừa khóc vừa hỏi, “Anh sẽ quên em sao?”
“Anh sẽ nhớ em, anh sẽ không quên em.” Giọng điệu của Kha Vũ rất chân thành.
Trương Dương ngẩng đầu nhìn Kha Vũ, đôi mắt cô giờ đây nhoè đi đẫm lệ, khuôn mặt tuấn tú ấy lại càng thêm không thật, tựa như mây khói sẽ biến mất bất cứ lúc nào: “Anh thật sự sẽ nhớ em sao? Rốt cuộc đối với anh em là gì? Khác gì so với Mina chứ?”
Kha Vũ hơi nhíu mày, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ để hiểu được lời thoại này, nhưng thật lâu sau anh vẫn chẳng nói được lời nào, như thể những câu hỏi này đã làm khó anh.
Trương Dương thất vọng và buồn bực, cô nghẹn ngào hỏi: “Kha Vũ, anh có biết mình đang làm gì không? Có biết mình là người như thế nào không?”
Kha Vũ chớp mắt: “Anh đang cùng các em yêu nhau, chính là anh… người đang yêu.”
Trương Dương nhìn Kha Vũ bằng ánh mắt tràn đầy sự thương hại, cô thậm chí còn không biết sự thương hại ấy là dành cho mình, hay là cho Kha Vũ nữa.
Kha Vũ đối với thế giới này và con người nơi đây đều tỉnh tỉnh mê mê, có thể chỉ mới sinh ra được vài năm, nhưng anh đã bị buộc phải làm người lớn để làm những việc mà anh thực sự không tài nào hiểu được, thậm chí có lẽ ngay cả về sự tồn tại của chính mình anh cũng không hề hiểu.
Không hiểu thực ra có rất nhiều chỗ tốt, sẽ không khốn khổ, sẽ không hoài nghi, sẽ không phủ nhận bản thân mình.
Nếu có bất kỳ nghi ngờ nào, vậy thì đối với một con người nhân tạo mà nói, đó ngược lại chính là một điều cực kỳ tàn nhẫn.
Trương Dương không đành lòng ép hỏi tới cùng.
Kha Vũ dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt Trương Dương: “Em buồn ư? Đừng buồn.”
“Chúng ta sắp ly biệt, có lẽ sau này cũng sẽ không gặp lại nữa, chẳng lẽ anh không buồn sao?”
Kha Vũ mím đôi môi hình dáng đẹp đẽ của mình, đôi mắt hiện lên vẻ mờ mịt: “Anh cũng buồn, anh không muốn xa em, không muốn sau này không được gặp em.”
“Thật không?”
“Thật.” Kha Vũ hơi chần chừ, “Em và công chúa khác nhau.”
“… Khác ở chỗ nào?”
“Em sẽ không tức giận với anh.” Kha Vũ nở một nụ cười có chút ngượng ngùng.
Trong lòng Trương Dương chua xót: “Nó sẽ tức giận với anh ư?”
Kha Vũ gật đầu.
“Sẽ… Sẽ mắng anh?”
Kha Vũ suy nghĩ một chút rồi lại gật đầu.
Trương Dương cảm thấy hơi thở của mình cũng đều đang phát đau: “Vậy thì, trước nó còn có ai nữa không?” Cô chưa bao giờ hỏi Kha Vũ về điều này, vì thật ra là cô đang cố gắng tránh né nó.
“Không có.”
Nhưng tương lai sẽ có, Trương Dương tuyệt vọng nghĩ.
Mina trả Kha Vũ về, sau này Kha Vũ sẽ bị “cho thuê hoặc bán” cho những kẻ khác, giống như một đồ vật, giống như một con gia súc, duy nhất chỉ không giống như một con người.
Kha Vũ rõ ràng là người sống, tại sao anh phải chịu sự đối xử bất nhân như vậy? Nếu như cô có tiền, cô sẽ có thể giải thoát Kha Vũ khỏi số phận này, và họ có thể ở bên nhau mãi mãi.
Nếu cô có tiền.
Nhưng mà cộng lại tất cả số tiền mà cô có cũng chỉ có thể miễn cưỡng thuê được Kha Vũ một tháng.
Vì thời gian ngắn như vậy mà tiêu hết…tất cả số tiền tiết kiệm?
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ hỗn loạn khiến Trương Dương phát run.
Trương Dương biết là Mina gọi tới, cô cầm điện thoại lên, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, cô thực sự không muốn ấn nhận cuộc gọi này.
Kha Vũ cũng không thúc giục cô, anh tràn đầy trìu mến ôm cô.
Thái độ như vậy có thể khiến cho bất kỳ phụ nữ nào cảm thấy được sự trân trọng và yêu thương, và nó sẽ khiến người ta bị nghiện giống như thuốc phiện.
Điện thoại vang lên lần thứ hai, Trương Dương không thể không nghe điện thoại.
Cô ấn nút nghe, khàn giọng nói: “Mina, chờ một chút.”
“Ồ, vâng, xe của em đang ở dưới rồi.”
Cúp máy, Trương Dương rơi lệ nhìn Kha Vũ, đôi môi run run chẳng thể nào thốt nên lời.
Khoé mắt Kha Vũ cũng đỏ bừng: “… Em sẽ đến tìm anh chứ?”
“…”
“Em và công chúa là bạn tốt, vậy em, sẽ đến tìm anh chứ?”
Trương Dương đau lòng không sao chịu nổi: “Em…” Sự thật này khiến cô không tài nào nói nổi ra miệng.
Kha Vũ không phải là người máy, anh có tình cảm, anh có tình cảm với cô.
Nhưng làm sao cô có thể nói với Kha Vũ rằng cô không thể đến với anh vì cô không có tiền được đây?
Tiền bạc là thứ thô bỉ đến mức hầu như luôn có thể đánh gục được tình yêu – thứ được ca tụng là “cao thượng”.
“Sẽ không sao?” Kha Vũ nhìn Trương Dương bằng ánh mắt ướt át ngây thơ, đầy chờ mong hỏi.
“… Đúng.” Trương Dương khóc nấc lên: “Đúng vậy.”
Kha Vũ cúi đầu hôn Trương Dương: “Đừng khóc, đừng khóc, Phi Dương, anh chờ em đến tìm anh.”
Phi Dương, anh chờ em đến tìm anh.
Đó là một lời yêu thương, một lời hứa hẹn và là một lời nguyền.
————-
Kha Vũ đi rồi.
Khi anh đến, tựa như một cơn gió cuốn đến thổi gợn mặt hồ Trương Dương.
Khi anh đi, cũng tựa như một cơn gió biến mất chẳng chút lưu tình.
Cuộc sống của Trương Dương lại quay về quỹ đạo ban đầu.
Sáng đi chiều về, nhàn hạ truy tinh, nhưng chỉ có cô mới biết rằng, mọi thứ giờ đây đã khác.
Có người nói, trinh tiết nối thẳng với trái tim của người con gái, người đầu tiên lấy đi trinh tiết của cô cũng chính là người đầu tiên đi vào trái tim cô.
Ngày nào cô cũng nhớ tới Kha Vũ, xem đi xem lại những bức ảnh và video của hai người, hồi tưởng về những khoảng thời gian ngọt ngào, ngắn ngủi nhưng rất đỗi đẹp đẽ ấy, càng xem cô lại càng đau lòng không chịu nổi, càng đau nước mắt lại càng tuôn rơi.
Thất tình thì đều đau khổ như vậy chăng? Hay chỉ có mỗi cô là đặc biệt đau khổ như vây thôi?
Nhưng mà người khác thất tình thì còn có thể vãn hồi, còn có thể gương vỡ lại lành, còn cô thì sao?
Điều trớ trêu là giữa bọn họ nào có cãi vã, nào có xa cách, nào có phản bội, bọn họ đang yêu nhau cơ mà, mà thứ cản trở bọn họ lại chính là tiền.
Từ “tiền” làm trái tim cô đau đớn.
Sau khi Kha Vũ đi được một tuần, Trương Dương mơ mơ màng màng lấy ra một cuốn sổ tiết kiệm.
Bố mẹ cô đều là công nhân viên của xí nghiệp quốc doanh bình thường, tiền tiết kiệm cả đời không quá nửa triệu tệ, nhà hiện tại cô đang ở cũng là nhà bố cô để lại.
Cô làm việc quần quật mấy năm nay, ham muốn vật chất thấp và không hề có áp lực về tiền thuê nhà, đúng ra là phải tiết kiệm được không ít.
Nhưng từ khi si mê Thịnh Thế, hàng tháng cô đều vung tiền đều đều, vì vậy thành ra chẳng tiết kiệm được bao nhiêu, cho nên tiền tiết kiệm của cô chỉ có khoảng tầm ba bốn vạn.
Tìm người vay khoảng sáu mươi vạn chắc cũng không khó đâu nhỉ?
Ý tưởng này vừa bật ra, Trương Dương liền bị dọa cho sợ hãi.
Chẳng lẽ cô thật sự muốn “thuê” Kha Vũ sao? Cô thực sự muốn tiêu hết tài sản thừa kế của cha mẹ và tiền tiết kiệm của riêng mình, chỉ để cùng Kha Vũ yêu đương một tháng sao?
Quá điên rồ!
Nếu Kha Vũ có thể đạt được tự do, có thể vĩnh viễn ở bên cô thì cô sẽ không chút do dự mà bỏ ra số tiền này.
Nhưng sáu mươi vạn, tiêu sạch số tiền cô có lại chỉ có thể đổi lấy một tháng, một tháng bên nhau mà thôi!
Sau một tháng, cô còn lại cái gì? Còn lại tình cảm càng sâu đậm hơn với Kha Vũ cùng nỗi đau sâu sắc hơn, mất cả người lẫn của.
Cô không thể làm điều ngu ngốc đó được.
Cô hoàn hồn lại muốn cất cuốn sổ tiết kiệm vào ngăn kéo, nhưng dư quang lại liếc thấy một thứ khác, nó nằm ngay bên cạnh cuốn sổ tiết kiệm một cách quy quy củ củ, nó nằm trong ngăn kéo có khóa, nơi cất giữ tất cả những vật dụng quan trọng của nhà cô.
Sổ đỏ, thứ quý giá nhất trong nhà cô.
Tuy là nhà bố cô để lại, vừa nhỏ lại vừa cũ, nhưng lại là một trong những ngôi nhà khu trường học tốt nhất thành phố cấp một này, theo giá thị trường hiện tại thì bán với giá năm sáu triệu cũng không thành vấn đề.
Không phải là cô chưa bao giờ nghĩ đến việc bán căn nhà này, xây mới để cải thiện môi trường sống, mà thứ nhất là chỗ này có vị trí đẹp, đi lại thuận tiện, thứ hai là cô đã quen sống ở đây, mọi kỷ niệm của gia đình cô đều ấp ủ ở nơi tổ ấm nhỏ này, thứ ba là nếu xét về đầu tư thì giá trị ở đây vẫn đang được đánh giá cao, nếu cô chưa lập gia đình mới thì cũng chưa cần vội thay đổi.
Năm triệu, Mina đã nói qua, giá của Kha Vũ là năm triệu.
Năm triệu, cô có thể mua được Kha Vũ, không phải là thuê, không phải là một tháng, mà là mãi mãi, là trọn đời.
Cô có thể kết hôn với Kha Vũ và xây dựng một gia đình của riêng mình, đó là tình yêu và sự đồng hành cả đời, là thứ không thể đo đếm được bằng tiền.
Trương Dương bị suy nghĩ của mình làm cho kinh hãi, cô ném cuốn sổ tiết kiệm vào ngăn kéo như bị bỏng rồi nhanh chóng khóa nó lại.
Cả đời này cô đều là một người có quy tắc, việc theo đuổi cuồng nhiệt minh tinh có lẽ là điều duy nhất phá lệ của cô rồi.
Sao cô có thể có ý nghĩ sẽ trao tất cả cho một người mới quen nhau được mười ngày cơ chứ?
Trương Dương không chỉ sợ, mà còn áy náy nữa.
Cho dù là căn nhà hay là số tiền dành dụm thì đều là di vật quý giá của cha mẹ để lại cho cô và là nền tảng của cuộc đời cô trong cõi đời này.
Vậy mà giờ đây cô lại giống như những kẻ ngu ngốc bị tình yêu mà mình đã từng chế nhạo khiến cho mù mắt, để rồi sinh ra những ý tưởng phi thực tế như vậy.
Nhưng mà, ý tưởng điên rồ lại giống như một hạt giống của ma quỷ, nó lặng lẽ rơi vào đất của dục vọng, ủ hạt, ngủ đông, rục rịch, chờ đợi thời cơ để chui ra khỏi mặt đất.
Thời cơ rất nhanh đã tới.
Chưa tới hai tháng nữa, Thịnh Thế sẽ kỷ niệm sinh nhật lần thứ hai mươi bảy của mình.
Hàng năm, sinh nhật của Thịnh Thế chính là một lễ hội dành cho fan của anh ta.
Vì sinh nhật của Nhạc Thần Quang và sinh nhật của Thịnh Thế đều diễn ra trong cùng một tháng, nên fan hai nhà nhất định phải so sánh với nhau – họ so sánh tất cả mọi thứ, từ số liệu tác phẩm, doanh thu phòng vé, doanh số bán tạp chí, doanh số đại ngôn đến vị trí hoạt động, đương nhiên sinh nhật cũng sẽ không thể cam tâm thua kém người kia.
Nhưng fan của Thịnh Thế có một nhược điểm, đó là sinh nhật của Nhạc Thần Quang diễn ra muộn hơn.
Điều này cũng giống như đấu thầu vậy, các cô buộc phải tiết lộ giá đấu thầu sớm hơn và đối thủ có thể điều chỉnh giá, vì vậy các cô phải tạo ra một sự kiện khoa trương đến mức fan của Nhạc Thần Quang không thể đú theo được thì mới có thể thắng.
Làm fan đỉnh lưu mùi vị thực sự rất sướng, thần tượng cao cao tại thượng, fan vì thế cũng giống như gà chó lên trời* mà lên theo, từ đó mà có chung vinh dự, fandom cũng lớn hơn một bậc, war nhau cũng có sức hơn.
*ý chỉ là một người có thế lực thì những người có quan hệ với anh ta đều được nở mặt theo.
Địa vị đỉnh cao này không chỉ thuộc về một mình Thịnh Thế, mà còn của hàng vạn người các cô.
Các cô sử dụng kỹ thuật kết dính kiến tường của con người để tạo ra một bậc thang đến đỉnh cho Thịnh Thế, Thịnh Thế không thể xuống, các cô cũng sẽ không để cho Thịnh Thế xuống.
Đối với sinh nhật nổi tiếng khiến người đời theo dõi chăm chú này, các Trạm fan lớn nhỏ bắt đầu góp vốn, làm doanh số, làm tuyên truyền hay là làm công ích, dù sao cũng phải làm gì đó để cống hiến, bằng không dựa vào cái gì mà nói yêu? Yêu chính là phải cho đi.
Năm nay Trương Dương có kế hoạch là sẽ làm công ích, đây là lần thứ hai cô tổ chức góp vốn vì vậy rất có kinh nghiệm.
Cô cùng Nhĩ Quan, Tĩnh Y Y và những người khác bận rộn từ rất sớm, vì cô là Đại fan, lại là nhân viên kế toán nữa nên năm ngoái và năm nay đều là do cô quản lý tiền bạc.
Cô vốn là muốn làm việc tổ chức sinh nhật của Thịnh Thế này để làm tê liệt bản thân, để không nên nghĩ nhiều về Kha Vũ nữa, để mau sớm thoát ra khỏi cái bóng của tình yêu tan vỡ càng sớm càng tốt.
Lúc đầu cũng có chút tác dụng, bận rộn từ sáng đến đêm, lúc rảnh rỗi cô chỉ muốn nghỉ ngơi, điều này giúp cô phân tán chú ý rất tốt.
Tuy nhiên, một ngày nọ khi mở tài khoản trực tuyến và nhìn tiền đổ về như gió bắc thổi bông tuyết, cô chợt nảy ra rất nhiều ý tưởng.
Cô không dám tham ô số tiền công không thuộc về mình, nhưng mà, chỉ cần mượn một chút thì có thể được.
Mấy ngày nay trong lòng cô luôn có một khát vọng mãnh liệt, cô muốn gặp Kha Vũ, dù là chỉ đứng một bên xem anh có ổn không, nói một lời từ biệt cuối cùng, sau đó hoàn toàn cắt đứt nghiệt duyên mờ mịt hư vô này và trở lại cuộc sống bình thường.
Cô thật sự chỉ muốn gặp lại Kha Vũ một lần thôi, để cho nỗi nhớ nhung này có một cơ hội được gãi bày, để có thể thỏa mãn hy vọng xa hoa cuối cùng của mình, rồi sau đó sẽ hoàn toàn buông bỏ.
Hoàn toàn buông bỏ.
Muốn gặp Kha Vũ, chỉ cần đặt cọc một triệu, không cần tiêu hết, ai cũng sẽ không biết, cũng không gây ra thất thoát.
Giờ phút này Trương Dương cũng không thể đánh giá xem ý tưởng này có phải là thuộc về loại điên rồ và ngu xuẩn hay không, bởi trước khi suy nghĩ rõ ràng về nó, cô đã gọi cho Mina để nói rõ ý định của mình..