Giết người trong mộng

Chương 18
CY BÌM BÌM
Marple đang lom khom làm cỏ sau hè. Bà làm được một việc nhỏ, bỏ ba cái loài cỏ dại. Dù sao mấy cây bông tai thỏ chủ nhân đã chăm sóc tỉ mỉ rồi.
Bà Cocker nghiêng người ra ngoài cửa sổ ở phòng khách
"Xin lỗi bà, có điện thoại bác sĩ Kennedy. Ông hỏi thăm chừng nào hai ông bà Reed ra về, tôi trả
lời chưa biết. Thưa bà có thể mời ông tới đây được chứ?".
"À, à được, bà gọi giùm".
Một lát sau bà Cocker đưa bác sĩ Kennedy vô nhà.
Marple hơi luống cuống đứng lên tự giới thiệu.
"Tôi đã dặn Gwenda tôi sẽ tới đây làm cỏ ngoài vườn lúc nàng đi vắng. Đôi bạn trẻ không hài lòng công việc của lão Foster. Hai tuần mới tới làm một lần, uống trà cho đã, ngồi nói huyên thuyên chả làm được việc gì".
"Đúng thế", bác sĩ Kennedy đáp hờ hững. "Đúng thế, bọn đó như nhau cả".
Marple thích thú nhìn ông. Trông ông già trước tuổi. Cỏ vẻ ông không vui. Ông đứng một chỗ
tay đưa lên sờ cằm.
"Không ai ở nhà sao", ông hỏi. "Đi bao lâu về?".
"À, đi không lâu. Đi thăm mấy người bạn nhà ở đâu trên miền bắc. Vợ chồng trẻ thích đi đây đó".
"Dạ", bác sĩ Kennedy nói: "Dạ, thế đấy".
Một lát sau ông dè dặt kể ra:
"Anh chàng Giles Reed có hỏi tôi chuyện mấy cái thư... nếu tìm ra được...".
Ông còn lấp lửng, Marple thản nhiên nói:
"Thư của người em gái?".
Ông đưa mắt liếc nhanh về phía nhà nữ trinh thám.
"Ủa, bà đây là bạn tâm giao? Hay có bà con gì không?".
"Tôi là bạn", Marple nói. "Tôi chỉ làm công việc hiến kế. Nhưng có mấy ai chịu nghe theo... Khổ
thế đấy, nhưng mà có thật...".
"Bà hiến kế ra sao?" Ông dò dẫm.
"Chớ có đụng vô cái vụ án hoang tưởng". Bà phán một câu xanh rờn.
Bác sĩ Kennedy ngồi phịch xuống chiếc ghế đã muốn hư.
"Hay đấy", ông nói. "Con bé Gwenda dễ thương. Lớn lên nó sẽ là một người tử tế. Nhưng tôi lo vì cháu nó muốn lao vô chỗ hiểm nguy".
"Chuyện đó thiếu gì trên cõi đời này", Marple nói ran gay.
"Vậy sao? Đúng, đúng thế. Bà nói nghe được đấy".
Ông thở ra một hơi nói:
"Anh chàng Giles có viết thư nhờ tôi giao lại mấy lá thư của người em gái, sau khi không còn ở
đây, với lại mấy mẫu chữ viết tay còn để lại". Ông nhìn chăm chăm về phía nàng. "Bà hiểu hết rồi chứ?".
Marple gật. "Hiểu chứ".
"Hai vợ chồng muốn nhắc lại lời Kelvin Halliday nói ra đã siết cổ vợ chết. Nói là nói vậy thôi.
Còn mấy cái thư Helen viết gửi về nhà là giả mạo, do một bàn tay khác nhào nặn. Bà không bỏ
nhà đi đâu hết. Bà còn sống đâu đó".
Marple nhỏ nhẹ nói:
"Còn ông thì không dám nói là có?".
"Phải nói là lúc đó". Kennedy đưa mắt nhìn trân trân. "Mọi chuyện đã rõ. Kalvin là một người hoang tưởng. Tại hiện trường không tìm thấy xác nạn nhân, quần áo va li còn nguyên, tôi còn biết nói gì hơn?".
"Còn cô em thì hình như là", Marple húng hắng ho, "chạy theo một anh chàng khác".
Bác sĩ Kennedy nhìn lại nàng, đôi mắt sâu thẳm.
"Tội nghiệp em gái tôi", ông nói. "Thiệt tình mà nói, Helen nhiều nhân tình lắm. Ông trời sinh ra vậy đó, biết nói sao".
"Hồi đó thì nói vậy", Marple nói. "Nhưng bây giờ thì khác. Sao vậy?".
"Là vì", Kennedy nghĩ sao nói vậy. "Chính tôi còn thấy khó tin nếu Helen còn sống sao không thư từ gì cho tôi, từ bấy nhiêu năm xa cách. Mặt khác nếu bà đã chết, sao tôi không thấy ai đến báo tin mới lạ chứ. Thì đây...".
Ông đứng dậy, lôi trong túi ra một cái gói.
"Tôi sẽ cho thấy đây. Lẽ ra tôi phải xé bỏ cái thư này, bởi không thấy nói hiện bà ở đâu. Cái thư
thứ hai tôi giữ lại, ngoài bì ghi địa chỉ hộp thư lưu trữ. Còn đây một mẫu giấy còn ghi lại chữ viết tay của Helen. Phiếu đặt mua giống cây trồng. Một bản sao đơn đặt hàng. Tuồng chữ hai thứ
giống nhau, thư và mẫu đơn, tuy không phải là chuyên môn nhìn cũng ra. Tôi để lại đây chờ
Giles và Gwenda về xem. Khỏi cần phải nhờ chuyển lại".
"Dạ thôi. Ngày mai hai ông bà về đây, trễ lắm là bữa sau".
Ông gật, đứng nhìn quanh ngoài hàng hiên đưa mắt nhìn vẫn vơ, chợt ông buột miệng nói:
"Bà có biết tôi đau khổ lắm không? Nếu đúng Kalvin Halliday giết vợ ông phải lo giấu xác hay quăng đi chỗ khác, tức là (hay có thể nói cách nào đây) câu chuyện đó hoàn toàn bịa đặt, rằng ông đã sắp đặt trước một chiếc vali đầy quần áo lập mưu y như là Helen bỏ trốn, rằng ông ngụy tạo mấy cái thư gửi về từ nước ngoài... có nghĩa là một vụ giết người được tính toán đúng theo kịch bản. Con bé Gwenda thật là ngoan. Nghĩ thật đáng thương cha nó là một nạn nhân của chứng hoang tưởng nhưng nghĩ lại khủng khiếp hơn nếu chính người cha là thủ phạm một vụ án có dự mưu trước".
Ông bước vòng qua chỗ cửa ra vào. Chợt Marple muốn ngăn lại nghĩ ra một câu hỏi.
"Cô em của ông còn lo sợ gì nữa, thưa bác sĩ Kennedy?".
Ông quay lại nhìn chăm chăm.
"Sợ cái gì? Sợ gì ai đâu?".
"Tôi còn thắc mắc... ông bỏ qua cho tôi nếu tôi có hơi tò mò một chút. Có một anh chàng, chuyện dan díu đó mà, lúc bà còn nhỏ? Tên anh chàng là Afflick".
"Thì ra là vậy? Bọn con gái mới lớn nói vậy đó. Anh chàng này khó ưa, gian giảo, không hợp với con bé này. Về sau hắn gây gổ xích mích".
"Tôi muốn biết về sau hắn có ý định báo thù".
Bác sĩ Kennedy nhếch mép cười chưa hiểu sao.
"Ồ chả có gì khó hiểu. Như tôi đã kể hắn gây gổ rồi bỏ đi".
"Gây gổ chuyện gì?".
"À, chả có gì xấu hổ. Hắn là một tên bất lịch sự, nói năng thiếu lễ độ, xích mích với ông chủ".
"Có phải Walter Fane là ông chủ?".
Bác sĩ Kennedy luống cuống.
"Đúng, đúng rồi, nghe bà nói tôi mới nhớ, hắn là nhân viên của nhà Fane. Không phải luật sư tập sự, một chân thư ký quèn".
"Một chân thư ký quèn..." Marple chưa hết thắc mắc, chờ cho bác sĩ Kennedy đi rồi, bà khom người xuống bên bụi cây bìm bìm...
Chương 19
LỜI KHAI CỦA LÃO KIMBLE
"Tôi không biết, tôi nói thiệt", bà Kimble phân bua.
Chồng bà nổi giận la toáng cả lên.
Tay ông đưa cái tách qua một bên.
"Bà nhớ ai vậy, Lily hở?", ông quát.
"Đâu có ông ơi!".
Bà Kimble vội xoa dịu ông, bà kể cho ông nghe:
"Tôi đang nhớ..." bà nói. "Lily Abbott. Trước kia tôi là người giúp việc cho nhà St. Catherine ở
Dillmouth".
"Vậy hở?", ông Kimble nghe theo.
"Biết bao nhiêu năm... lạ thật, ông ơi".
"Ủa", ông Kimble nói.
"Vậy thì tôi phải làm gì đây, Jim".
"Cứ để yên đó".
"Giả sử nó đầy tiền trong đó?".
Ông kê miệng nhấp nhấp hết tách trà chuẩn bị lấy giọng. Ông đẩy chiếc tách trà tới "Rót thêm".
Rồi ông mới nói"
"Vậy là bà biết hết mọi chuyện trong nhà St. Catherine. Chả có việc gì phải nói, cái chuyện linh tinh, chuyện mấy bà ngồi lê đôi mách. Làm gì có chuyện đó. Hay là trong nhà đó có vấn đề, chuyện đó để bọn mật thám lo bà chớ nên xía vô. Mà đã xong đâu đó rồi thì phải? Bà cứ để mặc họ".
"Nói thì nghe hay. Tôi có phần tiền trong tờ di chúc, giờ bà chết tôi được phần".
"Cho bà hưởng gia tài? Để bà làm gì? Ái chà!". Lão Kimble phán một tiếng một tỏ ý chê bai.
"Dù là việc của bọn mật thám nhưng ông nên nhớ nếu ai biết được tung tích của thủ phạm sẽ
được trọng thưởng".
"Bà biết cái gì? Bà chỉ biết tưởng tượng ra trong đầu".
"Ông nói sao nghe hay. Tôi chợt nhớ...".
"Hở". Lão Kimble lại chế nhạo.
"Có mà tôi nhớ. Lúc đó tôi nhìn thấy một mảnh giấy. Mà có thể tôi nhầm. Cái bà Layonee, người nước ngoài không nghe được tiếng Anh. Cái bà chưa hiểu hết ý tôi nói... Tôi cố nhớ cho ra tên anh chàng nọ... Nếu quả thật là anh chàng... Ông còn nhớ hôm tôi kể lại nhìn thấy tấm hình
"Người tình bí mật". Nó hấp dẫn lắm. Gã bị theo dõi từ xa theo dấu xe. Gã phải bỏ ra năm chục ngàn đô để hối lộ cho anh chàng nhân viên nhà giữ xe đừng kể lại chuyện gã đổ xăng đầy thùng.
Không rõ là bao nhiêu lít... Còn một tên nữa, rồi cả người chồng tính hay ghen. Mấy tay đó đều si mê nàng. Tới hồi cuối".
Lão Kimble đẩy ghế lùi ra sau, chậm rãi đứng ngay dậy. Trước khi ra khỏi nhà bếp phán một câu xanh rờn mà thường ngày chỉ nói được lắp bắp mấy tiếng.
"Bà đừng có xía vô chuyện người ta". Lão nói. "Nếu không nghe tôi bà sẽ ân hận".
Lão bước vô chỗ rửa chén đĩa rồi đi trở ra.
Lily ngồi bên bàn, bà đang nghĩ ra trong đầu. Hẳn nhiên không phải chồng bà nói gì bà nghe nấy, nghĩ thật cũng... Lão Jim tính cáu gắt, bảo thủ. Bà chờ có ai để hỏi cho ra, đúng ngay người biết chuyện món tiền lãnh thưởng, chuyện bọn mật thám đủ thứ chuyện. Được một món tiền, nghĩ
cũng chua.
Nào là máy vô tuyến điện... máy sấy tóc... chiếc áo măng tô màu sê ri hàng hiệu Russell (sang trọng)... Còn nữa, một bộ bàn ghế đồ cổ thế kỷ mười bảy đặt trong phòng khách.
Bà cứ thế mơ tưởng cho thỏa mãn lòng tham lam, thiển cận... Nói cho đúng bà Layonee đang cố
dựng lại những gì mấy năm trước.
Chợt bà nghĩ ra trong đầu, bà đứng lên chạy đi tìm bình mực, cây viết, một xấp giấy.
"Ta biết nên bắt đầu từ đâu", bà vừa nghĩ ra trong đầu. "Ta sẽ gửi cho ông bác sĩ, anh của bà Halliday. Chờ ông chỉ dẫn phải làm gì, nếu ông còn sống cho tới bây giờ. Đấy là ta còn giữ kín mọi chuyện. Ta sẽ không tiết lộ chuyện bà Layonee, kể cả chuyện chiếc xe ôtô".
Bên trong nhà lặng lẽ chỉ còn nghe thấy được tiếng sột soạt cây viết Lily lướt trên mặt giấy. Từ
nào giờ bà có viết thư cho ai nên lần này bà phải nặn óc ra mà viết.
Vậy là xong một bức thư, bà bỏ vô bì dán lại cẩn thận.
Nghĩ lại bà cảm thấy chưa yên bụng, bà chỉ còn một hy vọng mong manh may ra ông bác sĩ ở
Dillmouth còn sống, bởi mấy ông chết hoặc đổi chỗ đi chỗ khác.
"Còn ông bác sĩ nào nữa không?".
Tên ông ta là gì?
Bà cố nhớ cho ra ông.
Chương 20
CÔ NÀNG HELEN
Giles và Gwenda vừa ăn sáng xong thì Marple tới thăm. Hai vợ chồng vừa ở Northamberland về.
Marple vội nói ra trước:
"Hai bạn bỏ qua cho tôi đến sớm thế này, mọi khi thì không phải vậy đâu. Tôi có một việc phải nói ra ngay".
"Hân hạnh được gặp lại cô", Giles nói, giơ tay kéo ghế mời nàng ngồi, "cô dùng cà phê đi".
"Thôi, khỏi, khỏi. Tôi ăn sáng no lắm rồi. Tôi kể ra đây. Hai bạn có việc đi xa mới nhờ tôi ở nhà dẫy cỏ sau vườn".
"Cô khéo tay", Gwenda nói.
"Hai ngày làm sao dẫy cho hết cỏ, cho nên mới thấy lão Foster ăn thiệt làm dối, lão tới chỉ lo uống trà mồm nói chuyện huyên thuyên. Về sau tôi biết lão làm không nổi. Qua tới bữa sau, tôi phải thuê một người thợ làm mỗi tuần một ngày, kể từ thứ tư, là bữa nay".
Giles chưng hửng nhìn theo, vẻ mặt chưa hết ngỡ ngàng. Làm vậy hơi quá đáng, dù sao Marple nghĩ ra chuyện đó là xen vô việc nhà người ta. Marple không phải vậy.
Anh thong thả nói:
"Lão Foster già rồi, không kham nổi việc nặng".
"Vậy mà tôi thấy lão Manning còn già hơn, nghe lão kể đã bảy năm. Nhưng ta cần mướn tạm vài bữa bởi trước đây lão từng giúp việc cho nhà bác sĩ Kennedy. Tại đấy Helen đã làm quen nhăng nhít với anh chàng Afflick".
"Cô Marple", Giles nói. "Vậy mà lâu nay tôi nghĩ bậy. Cô thật tài tình. Cô đã biết tôi xin nhà Kennedy được mảnh giấy ghi chữ viết tay Helen còn để lại sao?".
"Biết chứ. Tôi có mặt tại đó mà".
"Tôi đã gửi bưu điện bữa nay, tôi biết có một chuyên gia chuyên về ngành tra tự dạng".
"Ta ra sau vườn coi lão Manning làm ăn ra sao". Gwenda nói.
Lão Manning người lom khom, mắt nhặm ghèn coi vậy nhưng còn nhìn rõ. Lão nhanh tay xén cỏ
theo từng bước chân chủ nhà đang tới gần.
"Chào ông, chào bà. Có một bà nhờ tôi tới đây giúp trọn ngày thứ tư. Tôi nhận lời. Nhìn quanh đây xấu xí quá".
"Vài năm nữa không khéo mảnh vườn sẽ thành khu đất hoang".
"Có thật đấy. Tôi chợt nhớ, hồi bà Findeyson có mướn tôi làm vườn. Khu vườn nhà bà đẹp lắm, bà khen mãi".
Giles cúi xuống nhìn cái trục xén cỏ, Gwenda giơ tay ngắt mấy nụ hồng. Marple lùi lại khom người bên hàng cây bìm bìm. Lão Manning cào cho sạch cỏ. Buổi sáng hôm nay người ta thích nhắc lại chuyện cũ, chuyện làm vườn.
"Chắc là ông rành hết mấy chỗ nhà vườn quanh đây?" Giles khen cho lão vui lên.
"Vùng này tôi rành quá, kể cả những sở thích mỗi người. Bà Yale quê trên vùng Niagra, nhà trồng một hàng rào thủy tùng tạo hình dáng như con sóc, trông nó kỳ cục làm sao ấy. Công là công, sóc là sóc làm gì có chuyện lẫn lộn. Còn ngài đại tá Lampard, một tay thích trồng cây thu cải đường, nhìn vô nhà thấy quanh năm. Nay đã lỗi thời. Nay không ai còn thích chơi cây phong lữ thảo, cây sơn thái nữa".
"Lão có lần tới làm vườn cho nhà bác sĩ Kennedy chứ?".
"Ôi, lâu lắm, tôi còn nhớ lâu lắm, mười chín hai mươi năm có". Lão bỏ lửng, làm tiếp qua chỗ
khác. "Còn anh chàng bác sĩ trẻ Brent ở trên vùng Crosby Lodge chơi ngông thích trồng cây ra trái mọng nước, đặt tên là cây Vittapin".
"Chắc ông còn nhớ cô nàng Helen Kennedy, em gái ông bác sĩ Kennedy".
"À, tôi nhớ rõ cô nàng Helen. Cô bé xinh đẹp, tóc vàng dài chấm lưng. Ông bác sĩ cưng lắm. Lấy chồng... một sĩ quan đóng bên xứ Ấn Độ, rồi sau về lại đây".
"Dạ" Gwenda nói. "Chúng tôi biết chuyện đó".
"À, tôi có nghe - đâu là buổi tối thứ bảy, hai vợ chồng cô em đây là người bà con với ông. Cô bé đẹp như bức tranh, cô nàng Helen, học ở trường về nhiều chuyện vui lắm. Tính hay bay nhảy, thích chơi tennis, nhảy đầm. Để tôi còn lo kẻ lại vạch vôi, gần hai chục năm bỏ trống không ai lui tới chơi, nhìn quanh cây cối um tùm. Tôi phải tỉa cho gọn. Với lại còn lo rắc vôi kẻ hàng phân cách. Lắm thứ việc, nhìn thấy vậy chưa dợt banh được đâu. Đời nó lắm chuyện buồn cười".
"Thấy vậy mà buồn cười sao?". Giles hỏi lại.
"Tôi muốn nói tấm lưới căng trên sân tennis. Mới chơi một đêm sáng ra thấy rách tả tơi, bọn chúng chơi xấu, quỷ sứ âm binh".
"Có ai mà chơi xấu vậy?".
"Cho nên ông bác sĩ muốn tìm cho được, ông chỉ cho tôi nhìn thấy, tôi không dám phàn nàn, bởi ông bỏ tiền ra mua. Chúng tôi không dám đổ cho ai chơi xấu. Nghĩ sao ông không bỏ tiền mua cái mới thay bởi làm xong lại bị phá. Nàng Helen không lấy làm khó chịu. Không may cho nàng, cũng tại tấm lưới chắn, rồi tới cái chân bị sướt da".
"Đau chân sao?".
"Dạ, té xuống trúng nhằm cái cuốc xới, sướt da mà lâu chưa thấy lành. Ông bác sĩ băng bó thuốc men chạy chữa. Nghe ông nói: "Tôi không hiểu sao, có thể một vật lạ còn dính trên lưỡi cuốc".
Ông nói ngay "Có ai đem quăng cây cuốc xới bỏ lại nằm ngay giữa đường xá ra vô?" Tối hôm đó, Helen vấp té xuống ngay chỗ này. Tội nghiệp, thật xui xẻo cho nàng".
Nghe tới đó Giles buột miệng hỏi:
"Thế ông còn nhớ người nào là Afflick?".
"Hở, ông vừa nhắc tên Jackie Afflick? Nhân viên văn phòng công ty Fane và Watchman?".
"Đúng thế. Anh chàng này bạn của nàng Helen?".
"Làm gì có chuyện đó. Ông bác sĩ ngăn chặn không cho. Bởi hắn chả là cái quái gì. Hai bên không ngó nhìn nhau nữa. Hắn làm không được bao lâu bởi không ai ưa, ra đi là vừa. Ở
Dillmouth không ai ưa hắn. Đi chỗ khác may ra còn đất sống".
Gwenda vặn lại:
"Lúc tấm lưới trên sân tennis rách toạc hắn còn luẩn quẩn đâu đây chứ?".
"À, tôi đoán cô em đang nghĩ gì trong đầu. Hắn không thèm chơi ba cái trò bỉ ổi đó đâu. Jackie Afflick coi vậy chứ biết điều. Ai mà chơi vậy là có ác ý".
"Chắc quá, phải có kẻ thù ghét gì nàng Helen đây. Ta phải vạch mặt hắn".
Lão Manning cười theo.
"Chỉ có mấy cô nàng thù ghét với nhau thôi. Nàng Helen có khi nào làm hại ai, không thấy có chỗ nào đáng chê. Trong vụ này có kẻ giở trò chơi rắn mặt. Bọn sống lang thang côn đồ muốn chơi vậy thôi".
"Hay là Helen căm giận anh chàng Jackie Afflick?".
"Nàng Helen không thèm để mắt tới mấy cậu thanh niên quanh đó. Nàng thích một mình. Chỉ có anh chàng Walter Fane thấy hay đeo bám nàng không rời nửa bước".
"Vậy mà nàng cũng không đoái hoài tới".
"Đừng đổ cho nàng Helen. Nàng nhìn qua rồi cười lại thế thôi. Về sau anh chàng bỏ đi nước ngoài, chẳng bao lâu thấy quay về. Làm chủ hãng, không thèm lấy vợ. Làm sao mà trách gã. Có mấy bà chỉ tổ rước thêm rắc rối".
"Ông có gia đình rồi chứ?". Gwenda hỏi.
"Hai đời vợ, chết hết". Lão Manning nói. "Thế đấy tôi chả trách ai. Giờ tôi thích ngồi một mình hút ống tẩu nhìn trời".
Lão lặng lẽ khom người nhấc cái bừa cào lên.
Giles và Gwenda trở vô nhà, cũng vừa lúc Marple dọn xong hàng dây leo bìm bìm, bước theo sau.
"Kìa Marple" Gwenda lên tiếng. "Hôm nay cô không được khỏe, hay là...".
"Chả sao cả", cô bạn già ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời, "các bạn biết sao không, tôi không thích cái chuyện phá hoại tấm lưới chơi tennis. Cắt xén đứt từng mảng... Ngay cả lúc đó".
Chợt bà dừng lại, Giles thắc mắc.
"Tôi chẳng hiểu gì cả".
"Anh chưa hiểu sao? Tôi biết tỏng cả rồi. Thà ông bạn đừng nên biết thì hơn. Hay là - biết đâu tôi nghĩ tầm bậy. Thôi kể chuyện ở Northumberland cho tôi nghe đi".
Marple chú ý lắng nghe.
"Phải nói là một chuyến đi không may". Gwenda nói. Thật là thê thảm.
"Vậy đó. Khổ thế, khổ thế đó".
"Tôi nghĩ sao nói vậy. Sao ông lại chịu khổ vậy".
"Ông nào? Ôi, đúng rồi".
"Cô bạn muốn nói là...".
"Vâng, đúng thế. Tôi nghĩ thương cho bà - bà vợ của ông. Bà thương ông thiệt tình, hai ông bà thật xứng đôi, có lẽ vì ông thấy thương hại bà hoặc đó là lẽ thường tình của chuyện vợ chồng, cho nên mới thấy ân hận".
"Thương nhau có đủ trăm đường.
Thương nhau lắm thì cắn nhau đau"
Giles vừa lên giọng khẽ ngân nga.
Marple quay qua nhìn.
"Vâng, đúng thế. Ghen tuông nói cho đúng ra đâu phải bao giờ cũng là khởi đầu của mọi chuyện.
Nó còn hơn vậy nữa - tôi biết nói thế nào? - nói ra để cho người ta tin mình. Đã thương nhau cũng mong được đền đáp... thế nên mới có chuyện mong chờ, thắc thỏm... người tình kia đã chạy theo bóng hình khác. Chuyện đời là thế đó. Cho nên bà Erskine mới đày đọa ông chồng, còn ông chịu không nổi mới thành hại lại bà. Nghĩ lại bà thật đáng thương. Tới giờ này tôi mới biết ông thương bà thiệt tình".
"Làm gì có chuyện đó", Gwenda thốt lên một tiếng.
"Ôi cưng ơi, cưng hãy còn trẻ. Ông có bỏ vợ đâu, cũng có cái lý của nó".
"Còn bầy con nữa, bổn phận làm cha phải nghĩ lại".
"Bầy con thơ, vậy đó?", Marple nói. "Tôi thấy mấy ông bây giờ biết lo lắng cho vợ - còn chuyện phục vụ nhà nước là chuyện khác".
Giles nghe xong cười.
"Sao cô lại bi quan thế".
"Ôi này Reed, nào tôi có phải vậy đâu. Ở đời ai cũng mong muốn đối xử có tình người".
"Tôi thì cho là không phải anh chàng Walter Fane". Gwenda nghĩ ngợi một lúc. "Mà cũng không thể là ngài thiếu tá Erskine. Thiệt tình tôi dám nói là không phải".
"Ý kiến riêng một người chưa thể xác định được". Marple nói. "Thủ phạm là một người không ai ngờ. Một trường hợp phạm tội hiếm có đã xảy ra nơi xóm làng nhỏ quê tôi, anh chàng thủ quỹ
câu lạc bộ Christmas ôm trọn mớ bạc nướng vô trường đua ngựa. Vậy mà trước đó gã nói không chơi cờ bạc, cá ngựa. Trước kia người cha cũng một tay chuyên chơi cá độ, ngược đãi vợ - vậy mà ai cũng nói ông ta thương vợ. Một bữa nọ lái xe ngang qua khu vực Newmarket nhìn vô thấy mấy con ngựa tập dượt vậy là ông ta nghĩ ra trò chơi đỏ đen. Máu me cờ bạc có khác".
"Xét mấy đời ông bà của Walter Fane luôn cả Richard Erskine không có điểm nào đáng nghi?", Giles muốn khẳng định, anh chợt chép miệng. "Có thể coi đây là một vụ án do một tay sát thủ
nghiệp dư".
"Cái đáng nói là", Marple lên tiếng, "vụ án còn sờ sờ ra đó. Ngay tại đấy - lúc đó Walter Fane đang ở Dillmouth. Còn ngài thiếu tá Erskine trước đó thấy còn lui tới với nàng Helen Halliday và rồi không thấy trở lại khách sạn ngay trong đêm".
"Nhưng mà ông ta được miễn trừ...".
Gwenda cắt ngang, Marple nhìn qua nàng có vẻ gay gắt.
"Tôi muốn nhắc lại một điểm", Marple nói. "Đáng lưu ý là vụ án xảy ra ngay tại chỗ". Nhà trinh thám đưa mắt nhìn theo từng người một.
Nàng nói tiếp: "Các bạn sẽ tìm ra địa chỉ của Afflick không có gì khó khăn. Anh chàng là chủ
hãng Daffodil Coaches. Tới đó sẽ tìm ra thôi".
Giles gật. "Tôi sẽ tìm ra, địa chỉ nằm trong danh bạ điện thoại". Anh nói tiếp "Hay là chúng tôi nên tới ngay nhà đó?".
Marple chần chừ mới nói:
"Nếu đi được - thì nên dòm trước ngó sau. Nhớ lời lão làm vườn đã nhắc nhở, Jackie Afflick là một tay sừng sỏ... Nên dè dặt đấy...".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui