Mặc dù đầu tóc và cả người Quý Noãn sũng nước mưa khiến cho cô nhìn qua có vẻ vô cùng nhếch nhác, nhưng cô vẫn bình tĩnh lãnh đạm khiến An Thư Ngôn không nhịn được muốn nhìn thấu tâm hồn cô.
Cô ta muốn xem Quý Noãn bình thường chưa bao giờ nhìn ra chút tài năng nào, rốt cuộc là có gì không giống với những người khác?
Nhưng lời nói ra đã bị Quý Noãn vạch trần, An Thư Ngôn thật sự không thể phản bác lại Quý Noãn.
"Tối nay nếu cô còn chưa dứt khoát chọn được phe cho mình, tiếp tục đứng về phía Mặc đổng thì tôi cũng chưa rõ hậu quả sẽ như thế nào.
Nhưng tôi biết chắc cô không thể gánh nổi đâu." Giọng Quý Noãn thờ ơ: "Cô chỉ còn cách giúp tôi thì mới có thể vì mình, cũng như tránh được tai họa cho nhà họ An các người.
Trước khi cô An đến đây đã tính toán kỹ càng, bây giờ lại lấy chuyện bỏ đi mà uy hiếp tôi sao?"
Sắc mặt An Thư Ngôn nhìn đã không còn tốt như trước nữa, cô ta miễn cưỡng cong khóe miệng cười: "Thời điểm này mà cô vẫn còn có thể tỉnh táo như vậy, tôi thật sự hoài nghi, thật ra cô có yêu Mặc tổng hay không."
"Lúc tình thế chưa rõ ràng thì tôi càng phải tỉnh táo.
Đặc biệt là lúc đang đối mặt với cô An, nếu như tự đánh mất thế chủ động, thì tôi e rằng mình thật sự không xứng đáng với hai chữ bà Mặc này." Thái độ của Quý Noãn vẫn luôn bình tĩnh, giọng nói thản nhiên.
Ông cụ Mặc ở bên kia không nghe được hai người bên này đang nói chuyện gì, dứt khoát đi thẳng đến định hỏi xem tình hình bây giờ thế nào.
Nghe thấy tiếng ông cụ Mặc đến gần, An Thư Ngôn không lãng phí thời gian nữa, khẽ nói: "Nữ thư ký kia không biết sẽ hôn mê bao lâu.
Nhưng đúng là cô ta đã bị giam vào trong gian phòng kia.
Dù sao cũng đã hơn bốn tiếng rồi, tôi không biết Mặc tổng còn có thể chống đỡ được bao lâu nữa."
Lúc này Quý Noãn mới nhíu mày nhìn cô ta.
"Anh ấy đang ở tầng 33, phòng 3320, khách sạn Million Stars, đường Tân Hải.
Nhưng toàn bộ tầng 33 đều có người của chú Mặc canh gác, cô không thể đi thẳng lên tầng này được.
Tôi chỉ có thể nói đến đây thôi, cô tự nghĩ cách đi."
Dứt lời, An Thư Ngôn quay người nhìn ông cụ Mặc mới bước đến gần: "Ông Mặc, chuyện đêm nay kinh động đến ông, cháu thật sự xin lỗi.
Từ trước đến nay chú Mặc vẫn luôn là người rất cố chấp, chuyện chú ấy muốn làm thì không ai dám tùy tiện ngăn cản.
Chắc ông cũng hiểu tính tình của chú ấy."
Sau đó An Thư Ngôn kéo ông cụ Mặc sang bên kia tiếp tục nói chuyện.
Quý Noãn không đi theo, chỉ quay ra cửa sổ, nhìn sấm chớp đùng đùng kèm gió mưa vần vũ.
Vừa rồi lúc An Thư Ngôn quay người nói câu kia cũng là để nhắc nhở Quý Noãn.
Mặc dù ông cụ Mặc đang ở Hải Thành một mình một thế lực, nhưng dù sao phần lớn quyền hành trong Tập đoàn Shine và nhà họ Mặc cũng nằm trong tay Mặc Thiệu Tắc.
Ông ta chẳng hề lo ngại bị ông cụ Mặc lấy danh nghĩa người đứng đầu nhà họ Mặc ép buộc.
Bởi nếu Mặc Thiệu Tắc thật sự sợ quyền thế của ông cụ thì tối nay đã không làm những chuyện như vậy.
Nếu bây giờ để ông cụ Mặc cử người đến khách sạn, thì cô cũng không chắc chắn có thể cứu Mặc Cảnh Thâm ra kịp thời.
Mặt khác, có khi lại làm ông cụ Mặc và Mặc Thiệu Tắc đoạn tuyệt quan hệ cha con, thậm chí còn để cho người có tâm cơ nhân cơ hội mà chen vào, làm loạn nhà họ Mặc.***
Mười lăm phút sau, Quý Noãn quay về phòng sấy khô tóc.
Thay quần áo xong cô đi thẳng ra cửa, không để ý đến sự ngăn cản của người lớn nhỏ trong nhà họ Mặc, lái xe rời khỏi biệt thự.
Trước khi đi, cô chỉ nói một câu với ông nội Mặc: "Ông nội, cháu đi mang Cảnh Thâm về.
Ông chờ cháu!"
***
Tại khách sạn Million Stars, đường Tân Hải.
Đây là khách sạn bảy sao ở Hải Thành, mới khai trương chưa đầy một tháng, tạm thời chưa được ghi vào hệ thống giao thông của Hải Thành, muốn tìm kiếm cũng khó mà để ý đến sự tồn tại của khách sạn mới này.
Vì mới khai trương, thiết bị an ninh trong ngoài của khách sạn vẫn còn đang thi công, chưa được xem là hoàn thiện hoàn toàn.
Hoặc cũng có thể vì giá phòng khách sạn quá đắt, lại còn ở con đường Tân Hải này, người vào nghỉ cũng không nhiều.
Nhân viên làm việc trong khách sạn cũng không đông lắm.
Quý Noãn chạy thẳng một lèo đến, ném chìa khóa xe cho bảo vệ, cầm túi đi vào cửa chính khách sạn.
Cô cố ý sửa soạn để người ta không nhận ra cô đến vì mục đích gì.
Dáng cô đoan trang uyển chuyển bình tĩnh, thoạt nhìn giống như một người khách vì trời mưa to mà đêm nay phải nghỉ tạm ở khách sạn này.
Cô xuất hiện lúc này cũng không khiến cho nhân viên trong khách sạn nghi ngờ.
Sau khi đưa thẻ căn cước, Quý Noãn đứng trước quầy nói: "Khách sạn của các anh có phòng nhìn ra biển đúng không? Có thể lấy cho tôi một phòng ở tầng cao một chút để có view ngắm cảnh đẹp hơn không? Giá cả không quan trọng, tốt nhất là từ tầng 30 trở lên."
"Thưa cô, thật ngại quá.
Tối nay từ tầng 31 đến tầng 35 bị bao trọn rồi, chỉ có thể ở từ tầng 30 trở xuống.
Phòng 3016 đang trống, có được không? Tầng 30." Lễ tân khách sạn khách sáo hỏi.
Quý Noãn cười nhạt gật đầu một cái: "Được."
"Vâng.
Đây là thẻ phòng 3016, xin gửi cô."
Nhận thẻ phòng, Quý Noãn đi thẳng vào thang máy, không nhìn bất kỳ ai, đi vào phòng bằng tốc độ nhanh nhất có thể.
Vào phòng đóng cửa lại, Quý Noãn quăng túi trong tay đi, vọt đến trước cửa sổ, không để ý đến mưa gió vần vũ bên ngoài, kéo cửa sổ sát đất ra ban công đi ra ngoài, ngẩng đầu nhìn lên tầng 33.
Vừa rồi cô đã nhìn kỹ ở tầng này.
Phòng 3020 cách phòng 3016 chỉ hai cánh cửa.
Bây giờ Mặc Cảnh Thâm đang ở phòng 3320, cũng chính là ở cách gian phòng bên phải một phòng.
Quý Noãn nhìn chằm chằm lên trên, tay nắm chắc tay vịn ban công, thử độ chắc chắn bốn phía của tay vịn, rồi quay người đi vào lấy từ túi xách ra đôi giày thể thao.
Cô tháo giày cao gót dưới chân rồi đi giày thể thao vào, thắt dây thật chặt.
Cuối cùng cô ném túi lên giường, mang theo chiếc thẻ phòng, quay người lần nữa đi ra ban công, dùng sức nhảy về phía trước, còn cẩn thận đạp lên tay vịn ban công, đồng thời đưa mắt hướng đến cục điều hòa bên ngoài cách nửa mét ở bên trên.
Cô thò chân ra thử đạp một chút, rất vững.
Cục điều hòa bên ngoài được lắp đặt rất tốt, xung quanh còn có một hàng rào rất chắc chắn.
Quý Noãn không dám nhìn xuống phía dưới.
Dù sao đây cũng là độ cao 30 tầng, cô có sống hai đời cũng không dám khinh suất nữa.
Cô bấp chấp, tay nắm lấy giá bao quanh cục điều hòa mà bước đi, cẩn thận đạp lên tường phòng cháy cần thiết và thanh kim loại cứu hộ của tòa khách sạn cao tầng để leo lên tầng trên.
Từng bước, từng bước, tầng 31, tầng 32,… tầng 33!
Trong phòng 3320, Mặc Cảnh Thâm đóng vòi sen lại.
Sau mấy chục lần tắm nước lạnh, anh cầm áo sơ mi mặc vào, ra khỏi phòng tắm.
Đôi mắt đen thẫm lạnh lùng nhìn lướt qua người con gái vẫn nằm ngủ mê man trên giường, cơn giận dữ dâng đầy trong anh.
Mặc Cảnh Thâm tiện tay lấy tấm chăn trên giường quăng lên người phụ nữ kia, che kín từ đầu đến chân cô ta.
Lúc anh quay người đi thì chợt nghe thấy ngoài cửa sổ có tiếng động kỳ lạ.
Đôi mắt anh tối lạnh nhìn về hướng cửa sổ sát đất ở ban công.
Anh vén rèm cửa sổ, nhìn thấy một cánh tay từ dưới vươn lên, tay kia nắm chặt lấy tay vịn ban công, ra sức với lên..