Máu tươi đầy đất, không thể biết được là của ai.
Quý Noãn không nhìn thấy vết máu trên áo sơ mi đen mà Mặc Cảnh Thâm đang mặc, nhưng cô biết vừa rồi anh đã bị thương, hơn nữa còn bị thương rất nặng.
Chỗ nào phía sau báng súng cũng cứng và bén nhọn, lưng và đầu anh nhất định là đã chằng chịt vết thương.
Nơi chật hẹp và ẩm ướt sau gian nhà gỗ này trở nên yên tĩnh vì hai tên kia đã ngã bất tỉnh.
Cổ áo của Quý Noãn được may dây thun, nên lúc bị kéo xuống không bị xé rách, Mặc Cảnh Thâm kéo mạnh vai áo cô lên, im lặng ôm chặt cô vào lòng.
Rất chặt, vòng ôm cực kỳ sít sao.
Sau khi hai tên kia ngã xuống đất không được bao lâu, phía trước nổ ra ra một tràng âm thanh huyên náo.
Máy bay trực thăng rốt cuộc cũng bao vây chặt chẽ nơi này, như Mặc Cảnh Thâm nói, có không ít bom được ném xuống.
Mặc Cảnh Thâm buông Quý Noãn ra, sau đó nắm lấy cổ tay cô, kéo cô về hướng không bị bom khói rơi trúng.
Mặc Cảnh Thâm cứ nắm chặt lấy tay cô, không nói tiếng nào, cũng không nhìn cô lần nào, chỉ kéo mạnh cô đi vào rừng.
Anh dường như bóp bàn tay bị bỏng của Quý Noãn đến nỗi da sắp nát rữa ra, đau thấu tim gan.
Nhưng Quý Noãn vẫn im lặng chịu đựng, cô biết nỗi đau này chẳng qua cũng như nỗi đau khi anh tận mắt nhìn thấy cô bị người ta đè lên suýt chút làm nhục mà thôi.
Quý Noãn cũng không lên tiếng bảo anh nhẹ tay.
Cô biết người đàn ông trước giờ luôn giữ vững lý trí này bây giờ đã mất đi lý trí.
Cô lẳng lặng đi theo anh.
Trước mắt có hình bóng anh, trong mũi có mùi hương của anh, chỉ cần anh vẫn còn sống, với cô mà nói tất cả đều không phải việc khó.
Cô đi sau lưng anh, không biết phải nói gì, bởi vì cả người anh bây giờ tựa như đang bốc lửa.
Cô hơi lùi bước, không biết phải dỗ anh thế nào.
Thậm chí ngay cả câu “Em thật sự không sao” cô cũng không nói được.
Cô thật sự chưa từng thấy dáng vẻ này của Mặc Cảnh Thâm.
Lúc ấy rõ ràng anh có thể phản kháng, rõ ràng có thể thoát thân, nhưng anh không phản kháng mà lại ném súng đi.
Anh thà bị đánh, thà đứng trước nguy cơ bị bắn chết, là vì điều gì chứ?
Đương nhiên là vì bảo vệ cô.
Nhưng lúc ấy cô muốn trốn cũng không trốn được.
Thay vì cứ nằm trong đống cỏ nhìn anh bị người ta dí súng vào đầu, chi bằng cô lao ra.
Đồng sinh cộng tử ư?
Cô không nghĩ tới.
Cô chỉ biết anh là Mặc Cảnh Thâm, là chồng của cô, là ba của đứa con trong bụng cô, là ngọn đèn rực rỡ dẫn dắt cô đi về con đường tươi sáng của cả hai kiếp người.
Anh không thể gặp chuyện.
Đi một mạch vào rừng, hai người chẳng hề nói với nhau câu nào.
Những quả bom khói bắt đầu rơi xuống, những kẻ bị bao vây chạy trốn tán loạn.
Quý Noãn vẫn dùng khăn ướt bịt mũi, sau đó đưa mắt nhìn Mặc Cảnh Thâm.
Cô đã bịt mũi và miệng lại rồi, còn anh thì phải làm sao đây?
“Chúng ta ở yên đây, bọn họ sẽ không thả khói độc đâu.
Loại bom khói cỡ nhỏ này chỉ cần cố gắng không hít thở mạnh thì sẽ không có vấn đề gì, chỉ làm những kẻ kia khủng hoảng thôi.
Nhưng bây giờ em đang mang thai, tránh được hít phải những khí này thì cố tránh.” Anh không nhìn cô, nhưng lời anh nói lại xoa dịu thắc mắc trong lòng cô.
Dường như là vì trông thấy Quý Noãn lúc này ít nhất còn biết lấy khăn bịt mũi và miệng lại, cơn giận ngút trời của Mặc Cảnh Thâm mới dần dần lắng xuống một chút, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi.
Anh tìm lại lý trí, cứ nắm lấy cổ tay cô.
Đến khi cảm nhận được làn da trên mu bàn tay cô hơi sần sùi do bị bỏng thì anh mới từ từ buông tay ra, nhưng lại không nỡ nhìn cô đã sớm đau đến đỏ bừng mắt.
“Em đứng ở đây.” Anh dừng lại một chút, nhưng không nói ra bốn chữ “chờ anh trở lại” mà cô chán ghét nhất, thay vào đó là giọng điệu trầm lạnh: “Anh sẽ không đi quá xa.”
Giọng anh vô cùng băng giá.
Nếu bây giờ Quý Noãn còn tùy ý theo anh ra ngoài, cô cũng dễ đoán được anh sẽ thật sự mất kiểm soát.
Quý Noãn đứng yên tại chỗ không lên tiếng.
Mặc Cảnh Thâm cố sống chết giữ lấy chút lý trí gần như bị thiêu rụi của mình.
Sự im lặng của cô khiến sát ý trong lòng anh tăng lên chứ không giảm đi, anh đùng đùng đi ra ngoài.
Quý Noãn đứng yên tại chỗ như lời anh dặn, không đi theo bước nào.
Cô trông thấy Mặc Cảnh Thâm nhặt súng ở dưới đất lên.
Lúc anh đứng thẳng dậy, Quý Noãn bắt được chính xác sự khựng lại thoáng hiện trên mặt anh, rõ ràng anh rất đau.
Trên lưng anh, trên đầu anh, kể cả những chỗ mà cô không nhìn thấy được, chỗ nào cũng có vết thương.
Cô đứng yên trong rừng, nheo mắt nhìn những chiếc trực thăng đang bay trên không.
Không thể nhìn thấy tình hình hiện tại trong doanh trại, cô hơi bất an.
Nhưng Mặc Cảnh Thâm quả thật không đi xa, anh dường như tới thăm dò tất cả những nơi trong doanh trại sớm hơn cô một bước.
Máy bay trực thăng nhanh chóng hạ cánh xuống bãi đất trống gần Quý Noãn nhất.
Dường như Mặc Cảnh Thâm đã sớm biết nơi này nhất định là điểm hạ cánh tốt nhất.
Một người đàn ông trung niên mặc đồng phục Cảnh sát Mỹ nhanh chóng bước xuống máy bay.
Khi ông ta trông thấy Quý Noãn không cố tình chạy trốn vào rừng thì liền chĩa súng vào cô, tưởng cô là đồng bọn của những kẻ kia, bởi cô đang mặc váy trắng của phụ nữ nơi đây.
“Cô là ai?” Viên cảnh sát vừa thận trọng vừa nghiêm túc nhìn cô.
Quý Noãn há miệng, mặc dù mặt mày hơi lem luốc, nhưng người ta vẫn nhận ra nét Á Đông của cô.
Cô giơ tay lên lau mặt một chút, bình tĩnh nói chuyện bằng tiếng Anh: “Tôi là người Trung Quốc, là vợ của Mặc Cảnh Thâm.”
Lúc nghe thấy mấy chữ ‘vợ của Mặc Cảnh Thâm”, viên cảnh sát Mỹ kia hơi nghi ngờ, nhưng rõ ràng vẫn không tin.
Đúng lúc này, cánh cửa của chiếc trực thăng màu đen phía sau hạ cánh cùng lúc được mở ra, Phong Lăng bước xuống, đi thẳng về phía bên này: “Bà Mặc!”
Nghe thấy giọng của Phong Lăng, viên cảnh sát kia mới do dự một lúc rồi từ từ hạ súng xuống.
Phong Lăng đã nhanh chân bước về phía trước, cầm tay Quý Noãn: “Bà Mặc, cô sao rồi? Xin lỗi vì chúng tôi tới muộn, chúng tôi luôn chờ đợi đoàn máy bay trực thăng này đến cứu viện.
Dù sao thì nơi này cũng bị mai phục khắp nơi, nếu chúng tôi không chuẩn bị kỹ càng thì rất có thể sẽ thất bại.
Nhưng kéo dài hai ngày trời, nhất định là cô chịu khổ rồi, chúng tôi…”
Phong Lăng vẫn chưa nói hết thì bỗng nhìn xuống mu bàn tay của Quý Noãn, cô lập tức cau chặt mày lại, không kịp hỏi nhiều, kéo ngay Quý Noãn lên trực thăng: “Sao tay cô lại bị thương thế này? Trên máy bay có hộp thuốc, tôi giúp cô xử lý!”
“Tôi không sao.” Quý Noãn vừa bị Phong Lăng kéo đi, vừa đưa mắt nhìn về phía doanh trại mà Mặc Cảnh Thâm đi vào: “Mặc Cảnh Thâm đâu rồi?”
“Bây giờ ông Mặc phải đi với đám Nam Hành.
Cô yên tâm, máy bay của Nam Hành đến sớm hơn chúng tôi.
Bây giờ mặt trận đã được kiểm soát, bãi mìn trong khu rừng này rất có thể sẽ bị những kẻ chạy trốn kích nổ.
Cô không thể ngửi mùi khói này khi đang mang thai, rất dễ làm tổn thương em bé.
Cô mau lên máy bay trước đã!”
Ban đầu Quý Noãn muốn đi tìm Mặc Cảnh Thâm, nhưng nghe nói khói sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của em bé thì cô mới khựng lại và thôi kháng cự, nghe lời Phong Lăng bước lên chiếc máy bay trực thăng màu đen có logo của căn cứ XI..