Rốt cuộc cũng đến lúc khởi hành sang Mỹ.
Trên máy bay chỉ có bốn người, Quý Noãn ngồi với Phong Lăng, Nam Hành ngồi với Mặc Cảnh Thâm.
Cả người Nam Hành toàn mùi thuốc lá.
Vừa rồi trước khi lên máy bay, anh mới dập tắt xong một điếu.
Mấy ngày gần đây, anh đặc biệt hút thuốc nhiều hơn bình thường.
Phong Lăng ngồi cách bọn họ khá xa, đồng thời cũng cách xa vị trí buồng lái phía trước.
Chỉ thỉnh thoảng cô mới tán gẫu vài câu với Quý Noãn.
So với hai cô gái, hai người đàn ông trong khoang máy bay có vẻ yên tĩnh hơn nhiều.
Nam Hành ngồi vững vàng trên ghế, hai tay khoanh trước ngực như đại gia nhà giàu, nhắm mắt chuẩn bị đánh một giấc.
Mặc Cảnh Thâm xoay nửa người, tạm thời không thể vận động nhiều nên anh lười biếng tựa lên cửa sổ khoang máy bay, nhìn ra bên ngoài.
Hàng mi trên mắt anh tạo nên một mảng bóng râm thật dịu dàng.
Suýt nữa Quý Noãn đã quên đi chuyện kinh hoàng vừa mới trải qua.
Suýt nữa cô đã cho rằng mình và đại boss Mặc chỉ vừa mới đi du lịch ở một quốc gia nhiệt đới, đang trên máy bay trở về mà thôi.
Người đàn ông này luôn mang lại cho người khác cảm giác yên tâm, an toàn, trung thành và trầm ổn.
***
Quý Noãn không biết mình đã ngủ thiếp từ khi nào.
Khi tỉnh lại, đầu óc cô hơi mơ màng, cô nghe thấy tiếng cánh quạt máy bay vẫn vang lên như cũ, có lẽ cô ngủ chưa được bao lâu.
Thế nhưng, ngoài cửa sổ khoang máy bay đã lộ ra ánh sáng chói mắt, chứng tỏ bọn họ đã bay qua hơn nửa vòng Trái đất.
Chỉ vài giờ bay trên không mà đã xuyên thẳng từ đêm sang ngày.
Vốn dĩ cô vẫn luôn nôn nghén nên cảm thấy không thoải mái lắm, đặc biệt chuyến bay dài lại càng khiến cơ thể cô khó chịu thêm.
Thế nhưng ngay lúc này, cô lại thấy thoải mái kỳ lạ.
Dưới ánh sáng mặt trời chói chang, Quý Noãn vừa tỉnh giấc thì nhận ra được mình đang nằm trên đùi Mặc Cảnh Thâm.
Anh vẫn còn đang bị thương.
Cô vội vàng hấp tấp ngồi dậy, thấy ánh mắt anh đang chăm chú nhìn cô.
Mặc Cảnh Thâm vén sợi tóc rối do mới ngủ dậy của cô ra sau tai, dịu dàng điềm tĩnh nói: “Sao em không ngủ thêm một lát nữa?”
“Anh bị thương mà còn để em gối lên làm gì, cơ thể anh không cử động được đã rất khó chịu rồi, vậy mà còn phải chịu đựng thêm cả người em nữa.
Sao anh không đánh thức em dậy?” Quý Noãn vừa nói vừa gấp gáp kiểm tra vết thương trên lưng anh.
Đến lúc thấy sau lưng anh không có vết máu rỉ ra, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
“Lưng anh chỉ bị thương ngoài da một chút thôi, chứ đâu phải toàn thân không thể chạm vào.” Mặc Cảnh Thâm định duỗi tay cầm chiếc chăn rơi từ trên người cô xuống, nhưng Quý Noãn sợ anh lại động đến miệng vết thương nên lập tức đè tay anh lại, xoay người tự nhặt tấm chăn.
Lúc này trong khoang máy bay khá yên tĩnh.
Không biết Nam Hành ngủ thật hay chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi, bỏ ngoài tai mọi âm thanh.
Phong Lăng lại không hề ngủ, nhưng cũng không nói chuyện, chỉ dựa lên thành máy bay, chẳng biết là đang suy nghĩ điều gì.
Quý Noãn hạ thấp giọng hỏi: “Phong Lăng, cô không ngủ sao?”
Lúc này Phong Lăng mới nhìn về phía cô: “Tôi không ngủ, sắp đến nơi rồi.
Mấy ngày nay cô chưa được nghỉ ngơi tử tế.
Cô đang mang thai, vốn thèm ngủ, dễ mệt mỏi.
Cô cứ theo chúng tôi chịu đựng như thế không phải là chuyện tốt.
Sau khi đến Mỹ, cô hãy đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe trước đi.”
Lúc ở bệnh viện Campuchia, vì có nhiều người bị thương nghiêm trọng cần ưu tiên xử lý, cộng thêm bọn họ không tin tưởng bác sĩ ở đó lắm, nên mới không bảo Quý Noãn kiểm tra.
Hiện giờ bọn họ đã sắp đáp xuống nước Mỹ, cô vẫn nên đi khám một chút, để xem những ngày qua có bị động thai hay ảnh hưởng đến sự phát triển của thai nhi không.
“Tôi biết rồi, tôi sẽ tranh thủ thời gian đi khám.” Quý Noãn không muốn tăng thêm phiền phức cho bọn họ, cũng không muốn để họ lo lắng, nên lập tức đồng ý.
Nhưng vừa nghe nói sắp đến nơi, cô bất giác dời mắt nhìn ra ngoài.
Bầu trời nước Mỹ nắng chiều đang lên, gay gắt chói chang.
Đã nhiều năm không đến nước Mỹ, nét mặt cô có phần ngẩn ngơ, chợt lên tiếng hỏi: “Chúng ta đến căn cứ XI? Hay là đến chỗ của Sĩ quan đặc công Ân? Hay là…”
“Trước tiên máy bay sẽ tạm thời đáp xuống sân bay Los Angeles.
Người của chúng tôi sẽ cùng bàn bạc với người của Sĩ quan đặc công Ân.
Cô và ông Mặc sẽ lập tức đến bệnh viện.
Vết thương của anh ấy ảnh hưởng sâu đến da thịt, cần phải tiếp nhận một loạt điều trị.
Cơ thể cô cũng cần phải tiến hành kiểm tra.
Còn những chuyện khác cô không cần lo, yên tâm nghỉ ngơi trong bệnh viện.
Nơi này không còn là Campuchia, sẽ không xảy ra những chuyện đáng sợ đâu, cô cứ yên tâm.”
Phong Lăng nói xong lại nhìn đồng hồ: “Tôi đoán khoảng nửa tiếng nữa chúng ta sẽ đáp xuống sân bay.
Nếu như cô thấy khó chịu ở đâu thì cứ nói cho tôi biết, tôi sẽ bảo bọn họ cố gắng giảm tốc độ hạ cánh một chút.”
“Tôi không sao, cứ hạ cánh bình thường là được.”
Los Angeles…
Không ngờ lại là Los Angeles.
Cũng đúng, nếu không đến Los Angeles thì bọn họ còn có thể đi đâu?
Tập đoàn Shine USA của nhà họ Mặc cũng ở đây, căn cứ XI cũng ở ngoại ô Los Angeles, nơi cô từng du học cũng là ở Los Angeles…
Đối với Quý Noãn mà nói, nơi này xem như khá quen thuộc.
Chỉ là đã qua nhiều năm, cộng thêm cả mười năm kiếp trước, hiện tại cách năm đầu tiên cô đến đây đã là một khoảng thời gian khá dài.
Có nhiều chuyện tuổi trẻ nông nổi mà cô không còn nhớ mình đã trải qua thế nào.
Tay cô đột nhiên ấm áp, cô thấy Mặc Cảnh Thâm nắm lấy tay mình, giam nó trong lòng bàn tay anh.
Lúc máy bay sắp hạ cánh, trên đường từ từ đáp xuống, dọc theo bờ sông Los Angeles, chiếc cầu cổ đầu tiên bắt qua sông là đầu mối giao thông quan trọng ra vào Los Angeles.
Quý Noãn đang ngắm cảnh sông Los Angeles bên dưới thì đột nhiên nghe thấy giọng nói nhàn nhạt của Mặc Cảnh Thâm vang lên bên tai: “Lúc em đi học ở Mỹ có thường đến vùng phụ cận sông Los Angeles không?”
Quý Noãn không biết tại sao đột nhiên anh lại hỏi chuyện này.
Cô suy nghĩ hồi lâu rồi mới đáp: “Trường học cách nơi này khá xa cho nên em ít khi đến khu vực phụ cận Los Angeles.
Nhưng hình như thỉnh thoảng em có đến đây vài lần để tụ tập với bạn bè.
Buổi tối nhàm chán, em còn đi dạo ven sông, hình như đã từng đi ngang qua nơi này.
Lúc đó em tách khỏi bọn họ, nửa đêm đèn đường còn bị hỏng, đêm đó trời tối đen như mực.”
Nói đến đây, mắt Quý Noãn chợt sáng lên, dường như nhớ đến điều gì đó: “Đúng rồi, lúc ấy em còn cứu một người ở bờ sông, khắp người toàn là máu, không biết tại sao bị thương nữa.
Nếu không phải em nhanh tay nhanh mắt kéo anh ta lên bờ, không chừng anh ta đã trôi thẳng đến hạ lưu rồi.
Ở đó có thác nước, nguy hiểm lắm…”
Quý Noãn còn chưa nói hết, đột nhiên cô cảm giác được ánh mắt anh đang rọi thẳng vào cô.
Cổ họng Quý Noãn chợt nghẹn đi, mắt cô nhìn thẳng vào mắt anh.
Một đoạn hồi ức cô không quá để tâm ẩn sâu trong tiềm thức bấy lâu nay đột nhiên hiện lên.
Sự khác nhau giữa hô hấp nhân tạo và nụ hôn đầu…
Quý Noãn sửng sốt một hồi lâu, chợt ngẩng phắt đầu lên, vẻ mặt khó tin, nhìn thẳng vào ánh mắt cất giấu nụ cười mơ hồ của anh..